Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

chương 457

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 12

Nguyên Đản cũng nói: "Con và A Tráng còn đi ra ngoài canh chừng nữa, khi nhìn thấy mấy thím đang đi tới thì lập tức vội vàng quay về sân nói cho những người lớn."

"Đúng rồi, đúng rồi." Bác cả Đường liên tục gật đầu: "Ông ba của cháu ngày hôm trước có đến tìm ông, nói là ông ấy đang rất hoảng sợ, sợ nhà không sửa sẽ bị người ta ghét bỏ, lúc đó ông lập tức mắng ông ta một chút, rồi bảo đi về ngủ cho ngon đi."

Cha Đường cười ha ha: "Sau khi rời khỏi nhà của chú thì lại đến nhà của cháu với gương mặt mày ủ mặt ê, cháu lại phải quở trách chú ấy một trận, lúc này mới chịu quay về đấy ạ."

"Còn có chuyện này sao?"

Bác cả Đường rõ ràng là không biết phía sau còn xảy ra chuyện gì, vì thế mà nhìn về phía chú ba Đường, chú bà Đường gãi gãi đầu, có chút lúng túng nói: “Đã là chuyện của mấy năm trước rồi, trước mắt chúng ta phải quan tâm đến A Tráng tụi nó! Đừng nói chuyện của cháu nữa."

“Sau khi về trằn trọc mãi không ngủ được khiến cháu cũng hoảng, nên dứt khoát để anh ấy ngủ ở phòng dành cho khách luôn.” Thím ba Đường kể tiếp ngọn nguồn của câu chuyện.

“Vì mất ngủ nên không bao lâu sau thì đến phòng của cháu, còn nói rất nhiều thứ với cháu nữa, đến khi cháu không chịu nổi nữa thì cha cháu mới quay về đi ngủ.” Đường Văn Cường vừa đem cam từ vườn sau nhà mình đi lên thì nghe mọi người đang nói chuyện, nên lập tức cười nói tiếp một câu.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Mặt chú ba Đường cực kỳ đỏ.Xuân Phân thật sự không biết đến những chuyện này, vì vậy cô ấy không thể ngừng cười, Tiểu Lỗi Tử và Tiểu Sơn Tử lúc này cũng đã đi chơi với đám trẻ Thiết Đản nên không có ở đây.

Phải đến ngày mai thì Đường Văn Sinh mới về, cho nên sau khi Đường Văn Cường bóc vỏ cam xong thì đưa cho anh hai Đường.

Anh hai Đường cầm lấy nhưng vẫn chưa ăn, chợt nghe Tiểu Cương Tử đang ngồi canh chừng chạy về nói: "Về rồi! Xe ngựa về, xe ngựa về rồi!"

"Để bác đi xem!"

Anh hai Đường vô cùng vui mừng, lập tức bỏ đồ trên tay xuống, kết quả là bị Đường Văn Cường nhanh tay nhanh mắt nhét vào miệng anh ấy.

Thấy anh hai Đường nhăn mặt rồi còn nhổ ra, khiến cho mọi người ai cũng biết được là cam năm nay rất chua.

"Chú tập kích anh!"

"Chú chơi anh à!"

Khi cả hai chuẩn bị đánh nhau thì mỗi một người đều bị cha Đường và chú ba Đường gõ một cái vào đầu.

"Đừng cãi nhau nữa, mau đi thôi."

A Tráng đang cầm trên tay bao lớn bao nhỏ, đi theo bên cạnh còn có một cô gái rất cao, nhìn vừa giản dị lại có chút nghiêm túc.

Đừng nhìn cô ấy như vậy, chứ thật ra cô ấy đang rất căng thẳng: "Nhất Quân, trạng thái hiện tại của em thế nào?"

A Tráng bật cười: "Không phải em đã nói là chuẩn bị tốt rồi sao?"

"Đừng có cười! Em đang rất căng thẳng đây này!"

"Được, được, được, đã tốt lắm rồi, Tiểu Cương Tử, mau lại đây gọi chị dâu đi." A Tráng cầm lấy một con búp bê nhỏ, rồi đưa qua cho cô gái của mình cầm, sau đó lại quay đầu gọi Thiết Đản lại gần, nắm lấy tay còn lại của cô gái, cúi đầu dặn dò nói.

"Như thế này đi, tí nữa nhỏ giọng nhắc chị dâu đó người nào với người nào nhé."

Thiết Đản nghiêm túc gật đầu: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Sau khi ồn ào một hồi thì ngay tức khắc, cô gái đã thả lỏng rất nhiều.

Mà ít phút sau, thái độ và nụ cười của người nhà họ Đường cũng đã khiến cô ấy hoàn toàn yên tâm.

Mùa đông năm nay là lần đầu tiên không có tuyết rơi, hơn nữa ngày ba mươi lại còn có nắng, vì thế nên cả nhà đều ăn cơm trưa ở trong sân.

Bây giờ cái bàn do bác cả Đường đặc biệt chế tạo ra cho rộng đã không thể ngồi đủ cả gia đình, ba chiếc bàn tròn lớn, cộng thêm một bàn vuông cho trẻ em ngồi, lúc này cả nhà mới có thể ngồi thoải mái.

Anh họ cả nhóm một đống lửa nhỏ, trong lúc lửa tí tách, bác cả Đường dẫn mọi người đi cúng bái tổ tiên, sau đó chia nhau đồ ăn đã cúng rồi cùng nhau ăn cơm.

Nguyên Đản nhận lấy ly rượu mà A Tráng đã rót cho cậu, nhẹ giọng nói: "Anh có biết tháng này anh Xuyên Tử sẽ làm tiệc rượu đầy tháng cho đứa con thứ hai của mình không?"

"Anh không biết." A Tráng lắc đầu: "Đã có đứa thứ hai rồi sao?"

“Đúng vậy, đúng lúc chúng ta cũng ở nhà, vậy chúng ta đi qua đó để uống ly rượu đầy tháng chứ?” Nguyên Đản nói.

“Vậy anh nhất định sẽ đi.” A Tráng gật đầu, có chút hoài niệm nói: “Nhớ khi còn bé, anh hay đi theo anh Xuyên Tử để chạy khắp nơi, vậy mà hiện tại anh ấy đã có hai đứa con rồi.”

Truyện Chữ Hay