Cô đăng ký trên một trang web, lúc đó cô đang muốn tìm một công việc mà cũng chỉ muốn thử một chút, không quá nghiêm túc trong việc này. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn viết mấy bài CV, khi công ty này thông báo cô đến phỏng vấn cô cũng không nghĩ gì nhiều…
Trang web có lưu lại lịch sử của CV, cô nhìn qua một cái, cuối cùng cả người cô đều cảm thấy không được khoẻ.
Bởi cô phát hiện ra mình căn bản không nộp CV vào công ty này ngay từ đầu!
Cô chưa từng nộp sơ yếu lí lịch cho công ty này, sao công ty này lại biết cô chứ?
Được, cùng lắm coi như là xã hội hiện tại không có cách nào giữ được tin tức cá nhân nữa rồi, ngày nào cũng nhận được điện thoại tiếp thị thì đã là lộ rồi, tin tức cá nhân của chúng ta đã không còn là riêng tư từ lâu rồi, nhưng Nguyễn Hạ vẫn cảm thấy công ty này không phải một công ty nhỏ bình thường, lợi ích đãi ngộ nhiều như vậy, sao phải dùng thủ đoạn như thế để tuyển người đến phỏng vấn, chỉ sợ đưa điều kiện của họ ra đã có không biết bao nhiêu người nộp sơ yếu lí lịch.
Hơn nữa đã cách thời gian cô nộp sơ yếu lí lịch lâu như vậy rồi, sao lại đột nhiên nhận được mail thông báo đi phỏng vấn vậy?
Thật ra không phải Nguyễn Hạ suy luận âm mưu, trước ngày hôm nay, trước khi cô biết ông chủ công ty này là Tần Ngộ, căn bản cô sẽ không nghĩ nhiều như thế. Nhưng mà, hiện tại cô dám không nghĩ nhiều sao? Phải không nghĩ cái gì hết, phải an ủi bản thân mình không có chuyện gì, nếu đến lúc xảy ra chuyện rồi, lúc đó mới là khóc không ra nước mắt!
Bây giờ nghĩ lại một chút, bắt đầu từ ngày phỏng vấn đầu tiên của cô thì đã không hợp lí rồi.
Lúc đó cô từng nói với Tống Đình Thâm, cô vẫn luôn cảm thấy đãi ngộ của công ty này quá tốt, hơn nữa cho dù là quản lí nhân sự hay quản lí bộ phận, cô tiếp tân đều luôn đối xử với cô vô cùng khách khí, chúng vẫn luôn khiến cô có loại cảm giác không đúng rằng mình là bà chủ.
Hiện tại, có phải cô có thể mặt dày tự đặt giả thuyết rồi không?
Trên thế giới này thật sự có công ty trả lương hai mươi ngàn, tự do sắp xếp thời gian làm việc, ngày nào cũng rất nhàn rỗi, lại còn gần nhà cô như vậy sao?
Chắc chắn là có, nhưng không đến lượt cô, ít nhất là không trùng hợp như vậy.
Vậy có khi nào tất cả đều là sự sắp xếp thiết kế của Tần Ngộ không?
Nguyễn Hạ nghĩ có khả năng này, cô không khỏi hít một hơi thật sâu.
Nếu như đã có giả thiết này, vậy thì tất cả những chỗ cô cho rằng không hợp lí đều sẽ trở nên hợp lí, vì sao quản lí nhân sự lại khách sao với cô như thế? Hơn nữa, công việc “nhiền tiền ít việc gần nhà” này quả thực tạo ra dành riêng cho cô mà, có được ba điều này rồi thì cô sẽ không từ chối công việc này, không phải, người bình thường đều sẽ không từ chối công việc này, chỉ biết là bánh từ trên trời rơi xuống, cướp còn không kịp, sao có thể từ chối được?
Đây đơn giản là ném bánh xuống cho cô đó!
Nhưng mà vì sao Tần Ngộ lại phải làm như thế? Dựa theo nội dung tiểu thuyết, nguyễn chủ có quen biết với Tần Ngộ, vào nửa năm sau khi Tống Đình Thâm chết, bởi vì nguyên chủ không thể giữ vững sản nghiệp mà Tống Đình Thâm để lại liền đi ra ngoài du lịch giải sầu, đúng lúc gặp được Tần Ngộ, dưới sự sắp xếp của cô ấy, Tần Ngộ đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, khi gặp lại đem lòng cảm mến, sau đó quyết chỉ cưới mình cô ấy.
Nhưng vấn đề là, căn bản cô không quen biết Tần Ngộ, hiện tại cũng không phát triển theo nội dung của tiểu thuyết, Tần Ngộ cũng không có cơ hội thích cô mà…
Trừ phi…
Nguyễn Hạ bật ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt sợ hãi.
Cô đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi, hiện tại chuyện xuyên vào trong sách này lại trực tiếp xảy ra với cô, vậy thì cô nên tin rằng, trên thế giới này không gì là không thể.
Nếu như, nếu như, Tần Ngộ sống lại rồi thì sao?
Đúng mà đòi mạng mà.
Hiện tại Nguyễn Hạ thầm vái lạy thần phật khắp nơi, là cô đa nghi, là cô tưởng tượng quá nhiều, nhất định đừng có giống như cô đoán mà.
Tối hôm nay, nhất định cô sẽ mất ngủ.
Vì sao lại sắp xếp cho loại nội dung này xảy ra với cô chứ?
…
Nguyễn Hạ vẫn luôn trằn trọc trên trường đến ba bốn giờ sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, nhất định là cô không thể tham gia được hoạt động tập thể buổi sáng, cô lễ tân đến gõ cửa, cô cũng không tỉnh lại, cuối cùng mọi người cũng không quấy rầy giấc ngủ của cô, các đồng nghiệp đến bờ biển, lúc này cũng không nắng quá, chơi các hoạt động trên biển cũng sẽ không quá mệt.
Bờ biển rất gần biệt thự mà bọn họ ở, quản lí bộ phận nước ngoài quên mang kem chống nắng, đến khi quay lại, vừa mới đi đến phòng khách liền nhìn thấy Tần Ngộ đã im lặng ngồi trên sô pha đọc báo, cô ta giật mình.
“Giám đốc, Giám đốc Tần, chào buổi sáng.”
Cô ta không ngờ rằng Tần Ngộ lại ở đây, có điều nghĩ đến Nguyễn Hạ đang ngủ ở bên trên, lập tức hiểu được.
Tần Ngộ gật gật đầu, không thèm nâng mí mắt lên, vẫn tiếp tục đọc báo.
Quản lí vội vàng về phòng mình tìm kem chống nắng, khi cô ta đi ngang qua phòng Nguyễn Hạ, cô ta chần chừ một lát, cô ta rất muốn đánh thức Nguyễn Hạ, nhưng nghĩ cô cũng không có quan hệ gì với cô ta liềm bỏ qua suy nghĩ ấy, mau chóng xuống lầu, chỉ muốn nhanh chóng ra bờ biển gặp các đồng nghiệp.
Ai biết cô ta còn chưa đi đến cửa, liền nghe thấy Tần Ngộ hỏi: “Cô ấy vẫn chưa dậy sao?”
Quản lí vâng một tiếng, cẩn thận trả lời: “Có thể là đêm qua cô ấy ngủ muộn quá, chúng tôi không đánh thức cô ấy. Chương trình ở bờ biển…”
Cô ta chưa nói xong Tần Ngộ đã bỏ tờ báo xuống, không rõ có ý gì, nói: “Không sao, vốn cô
ấy cũng không thích chơi mấy trò đó.”
Quản lí cũng không biết phải trả lời thế nào.
Vẫn là Tần Ngộ nói: “Anh đi làm việc đi.”
Nghe vậy Giám đốc như nhận được đại xá, vội vàng rời khỏi biệt thự.
Lúc Nguyễn Hạ tỉnh lại đã sắp đến buổi trưa rồi, các đồng nghiệp cũng đã quay lại, cô nhìn thấy bọn họ bị phơi nắng đen đi vài phần, không khỏi cảm thấy may mắn bản thân không đi, bằng không phỏng chừng làn da tuyết trắng này cũng bị phơi đen rồi.
Tần Ngộ không ở đây, điều này khiến Nguyễn Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn một chút.
Nếu như hắn ở đây, phỏng chừng Nguyễn Hạ còn chẳng nuốt được nước miếng.
Vốn Nguyễn Hạ nghĩ cô phải trải qua mấy ngày này kinh hồn bạt vía, nào biết đến lúc chiều, cô nhận được điện thoại của Tống Đình Thâm.
Cũng cùng lúc này, Nguyễn Hạ mới phát hiện ra bản thân mình không chỉ nhớ Vượng Tử mà còn nhớ Tống Đình Thâm. Đối với cô mà nói, không biết từ khi nào, dường như Tống Đình Thâm đã trở thành thuốc an thần của cô, dường như chỉ cần có anh ở đây, những chuyện lớn chiếm cứ đầu óc của cô cũng chẳng có gì là to tát.
Đúng vậy, mọi chuyện đều không sao hết, chỉ cần cô kiên định trái tim của mình, tình tiết vở kịch có gì đáng sợ chứ?
Dù là ai cũng không thể khống chế cô, cô không phải là nguyên chủ, không nhất định phải tuân theo toàn bộ cuộc sống của nguyên chủ. Cho dù Tần Ngộ có sống lại thì như thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể ép buộc cô phải thích hắn sao? Dù trời có sập xuống vẫn còn có thể tin tưởng vào người cao lớn Tống Đình Thâm này, không phải sao?
Nguyễn Hạ tiếp điện thoại, âm thanh đầu bên kia có chút ồn ào, dường như có thể nghe thấy cả tiếng loa phóng thanh.
“Mẹ!”
Cô sửng sốt một chút, người gọi điện thoại là Vượng Tử, sao cậu lại dùng di động của Tống Đình Thâm, bây giờ không phải là Vương Tử đang ở nhà trẻ sao?
“Vượng Tử, sao con lại dùng di động của ba? Hiện tại hẳn là con đang ở nhà trẻ chứ?”
“Con và ba đến tìm mẹ đi chơi!” Giọng nói của Vượng Tử vô cùng vui vẻ, nhóc mập mạp vui vẻ như vậy, một phần là vì cậu không cần đến nhà trẻ, phần khác chính là vì đến tìm mẹ đi chơi: “Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ đang ở đâu, con và ba qua đó tìm mẹ!”
Nguyễn Hạ miễn cưỡng bình tĩnh xuống, nói: “Cục cưng, để ba nghe điện thoại được không?”
Chẳng lẽ Tống Đình Thâm đưa đứa nhỏ đến tìm cô? Vì sao vậy? Không phải anh bề bộn nhiều việc lắm sao?
“Được thôi!”
Không lâu sau, cô chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tống Đình Thâm vang lên bên kia: “Anh đây.”
Đừng có dùng giọng nói hay để tấn công cô! Lên án mạnh mẽ!
Giọng nói của Nguyễn Hạ cũng cố gắng bình tĩnh: “Anh đưa Vượng Tử đến hải đảo à?”
“Ừ, thằng nhóc ở nhà rất nghịch, ăn vạ lăn lộn, anh không thể bình tĩnh làm việc, dưới yêu cầu mãnh liệt của thằng nhóc, anh dẫn con đến đây. Có điều bọn anh sẽ không ở đây lâu đâu, sẽ không quấy rầy đến em.” Lúc Tống Đình Thâm nói lời này, anh rất bình tĩnh mà sờ sờ đầu Vượng Tử.
Bởi vì đêm qua anh đã bàn bạc kĩ càng với Vượng Tử, cho nên cho dù có nghe thấy ba nói mấy lời này, Vượng Tử cũng chỉ lầm bầm vài tiếng, cũng không có nói câu gì. Có thể thấy cho dù độ tuổi cậu còn nhỏ nhưng đã biết phải tuân thủ lời hứa.
…. Thật ra không cần nhiều phông nền như vậy, cô chỉ hỏi có phải hai người đã đến hải đảo rồi không, cũng không hỏi vì sao lại đến đây.
Đừng có dùng giọng nói hay để tấn công cô! Lên án mạnh mẽ!
Giọng nói của Nguyễn Hạ cũng cố gắng bình tĩnh: “Anh đưa Vượng Tử đến hải đảo à?”
“Ừ, thằng nhóc ở nhà rất nghịch, ăn vạ lăn lộn, anh không thể bình tĩnh làm việc, dưới yêu cầu mãnh liệt của thằng nhóc, anh dẫn con đến đây. Có điều bọn anh sẽ không ở đây lâu đâu, sẽ không quấy rầy đến em.” Lúc Tống Đình Thâm nói lời này, anh rất bình tĩnh mà sờ sờ đầu Vượng Tử.
Bởi vì đêm qua anh đã bàn bạc kĩ càng với Vượng Tử, cho nên cho dù có nghe thấy ba nói mấy lời này, Vượng Tử cũng chỉ lầm bầm vài tiếng, cũng không có nói câu gì. Có thể thấy cho dù độ tuổi cậu còn nhỏ nhưng đã biết phải tuân thủ lời hứa.
…. Thật ra không cần nhiều phông nền như vậy, cô chỉ hỏi có phải hai người đã đến hải đảo rồi không, cũng không hỏi vì sao lại đến đây.