***
Cuối cùng Tạ Ninh phản kháng không có hiệu quả, vẫn lại được Alpha nhiệt tình tắm rửa cho.
Cố Hành Chu giúp Tạ Ninh lau khô người sau đó vì sợ Omega trong ngực bị lạnh liền lấy áo tắm dài bọc kín mới ôm ra khỏi phòng tắm.
Tạ Ninh vừa chạm được giường thì liền lăn vào bên góc.
Đôi mắt hạnh còn ẩm ướt, đuôi mắt phiếm đỏ hung dữ nhìn Cố Hành Chu một cái rồi xoay người đưa lưng về phía anh.
HIện tại cậu không chỉ đau mông, trên người chỗ nào cũng đau.
Cũng không biết nam nhân này có phải tuổi chó không mà cứ gặ,m cắn hết chỗ này đến chỗ khác.
Cố Hành Chu nhìn Omega mắt mũi đỏ lên, vừa rồi ở nhà tắm xác thực là bị khi dễ hơi dữ dội.
Âm thanh trầm thấp nói:
"Bảo bối đợi anh một chút."
Nói xong liền cởi áo choàng tắm xoay người ra khỏi phòng.
Tạ Ninh hôm nay mệt, cho rằng Cố Hành Chu đi xuống lầu làm việc, kêu cậu đợi anh trở về ngủ cùng.
"Em không đợi đâu!" Môi hồng của Omega sưng lên nhỏ giọng thì thầm.
Vừa rồi ở phòng tắm Tạ Ninh bị lăn lộn, cầu xin vô dụng, Alpha giống như không nghe thấy.
Hiện tại lại kêu cậu đợi anh cùng ngủ.
Không có khả năng.
Tạ Ninh dùng thân quấn hết cái chăn, sau đó yên ổn nằm.
Cẩu nam nhân không xứng đáng đắp chăn đi ngủ!
Dưới sảnh thân thích họ hàng đang thảo luận nhiệt tình chuyện của Cố Hành Chu cùng Tạ Ninh.
"Không nghĩ tới Hành Chu thực sự có bạn trai. Tôi thấy tiểu tử này bộ dáng không có hứng thú với ai. Tôi còn tưởng về sau phải dùng biện pháp xem mắt mới có thể giúp Hành Chu có đối tượng."
"Nói gì thế, nếu Hành Chu không thích thì cho dù có xem mắt không không chịu, nếu tính tuổi thì có khi ba bốn mươi tuổi vẫn độc thân."
"Cố Hành Chu quyết định chọn ai là nhận định cả đời giống như cha nó. Lúc trước đại ca cũng là vào đại học mới được một nửa là đã về đòi cưới chị dâu."
"Tiểu tử Tạ Ninh đó lớn lên dễ nhìn, cũng ngoan. Cũng không biết Cố Hành Chu làm sao mà theo đuổi được. Tiểu tử Hành Chu bình thường không dễ nói chuyện, cũng làm khó đứa nhỏ Tạ Ninh này rồi."
Cố gia cứ người một câu ta một câu, Phương Uyển ở bên cười không ngừng.
Tạ Ninh đối với nhà họ chính là bảo bối.
Cười nói: "Cũng không phải là Ninh Ninh theo đuổi Hành Chu, là tiểu tử thúi Hành Chu kia một mực kêu Tạ Ninh phải cùng mình yêu đương."
"Hả, Hành Chu theo đuổi á, tôi còn tưởng Tạ Ninh kia theo đuổi."
Cố Hành Chu từ nhỏ có không ít người theo đuổi, lúc còn là tiểu bánh bao đã vô cùng đáng yêu dễ nhìn.
Cố Hành Chu sinh sớm.
Sau mãi cho đến sáu bảy tuổi Cố gia mới lại có đứa trẻ con khác sinh ra.
Cho nên từ khi sinh ra đến khi tiểu học, sự chú ý của họ hàng thân thích đều đặt hết lên Cố Hành Chu.
Khi còn nhỏ đến nhà trẻ luôn có người nhà đưa đi đón về.
Mà lúc đó người theo đuổi Cố Hành Chu đã xuất hiện.
Cố Loan nhớ tới cười nói: "Đúng thật là hiếm có. Lúc Hành Chu đi nhà trẻ, có hai đứa nhỏ vì muốn ngồi cùng Hành Chu mà đánh nhau."
Nói rồi Niệm Nhất Nhất cũng nghĩ tới khi đó cô cùng Cố Loan mới kết hôn. Phương Uyển lúc ấy có việc nhờ cô đi đón dùm.
Mà hai người vừa kết hôn, không chịu tách ra được nên đi đón Cố Hành Chu cũng là cùng đi.
Vừa đến cổng nhà trẻ liền nghe giáo viên nói: "Cố Hành Chu... đánh nhau... chỗ ngồi."
Mấy từ ngữ đó doạ cô nhảy dựng, cho rằng Cố Hành Chu đánh nhau với bạn trẻ trong trường.
Cố Hành Chu là Alpha cấp cao, khi còn nhỏ dĩ nhiên sức cũng lớn hơn những đứa nhỏ khác.
Nhưng mà con trẻ đánh nhau, làm phụ huynh ai cũng lo lắng.
Ai ngờ tiến vào mới biết được là có hai bạn nhỏ Omega muốn ngồi cùng Cố Hành Chu mà đánh nhau.
Mà tiểu bánh bao Cố Hành Chu đứng một bên vẻ mặt bình tĩnh, bên cạnh là hai bạn nhỏ đánh nhau khóc hổn hển.
Nhìn Cố Loan cùng Niệm Nhất Nhất đến liền tự nhiên đi tới định về nhà.
Tình cảnh lúc đó vô cùng dở khóc dở cười.
Niệm Nhất Nhất cười nói: "Không nghĩ tới Hành Chu cũng sẽ theo đuổi người khác, thật mới lạ."
Phương Uyển tiếp tục huỷ mặt mũi con trai, "Lúc đầu Ninh Ninh còn không thích tiểu tử thúi nhà mình, nói là hay sinh khí, đen mặt."
Cố lão gia tử nghe xong cũng tò mò, "Thật à?"
Phương Uyển gật đầu, "Thật ạ, lúc trước là Hành Chu luôn theo đuổi."
Cố lão gia tử vừa nghe liền cười: "Tiểu tử cũng có ngày hôm nay."
Cố Hành Chu đi xuống lầu, âm thanh bên ngoài không nhỏ.
Nghe mọi người nói mình theo đuổi.
Cũng không thấy mất mặt, anh cũng tình nguyện theo đuổi Tạ Ninh.
Sau đó đi tìm thuốc mỡ cùng dầu.
Vừa ra thì gặp Phương Uyển đang đi vào.
Phương Uyển nhìn áo dài tắm trên người con trai mở miệng: "Ninh Ninh mệt mỏi cả ngày, đừng có nháo loạn."
Cố Hành Chu mặt không đổi sắc: "Sẽ không."
Vừa mới ở phòng tắm lăn lộn qua rồi...
"Muốn lấy chút trái cây không? Có thể Ninh Ninh sẽ ăn."
Lúc nãy Phương Uyển lấy sủi cảo cho Tạ Ninh khá nhiều, hiện tại không còn sớm, ăn cái gì cũng không tốt.
Cố Hành Chu sợ Tạ Ninh ăn thêm bụng không chống đỡ được, nói: "Không cần, chờ sáng mai lại ăn."
Phương Uyển: "Được."
Sau đó lại không yên tâm nói: "Con nhớ đối tốt với Ninh Ninh, không được bắt nạt người ta."
Cố Hành Chu nâng nhẹ khoé môi, "Sẽ không bắt nạt cậu ấy."
Chỉ là yêu cậu ấy thôi...
Sau đó cầm đồ vật trở về phòng.
Mở vửa liền thấy trên giường là một cục tròn trịa.
Chỉ thấy Tạ Ninh bọc lại như tằm, nhắm mắt ngủ.Cố Hành Chu nhìn thấy cười khẽ lắc đầu, bước chân nhẹ lại.
Sau đó ngồi trên giường cẩn thận gỡ Tạ Ninh từ trong chăn ra.
Tạ Ninh hôm nay trèo đèo lội suối, trèo tường để tìm bạn trai, rất là mệt. Cậu ngủ đến mơ màng chợt cảm thấy thân thể lạnh.
Sau đó cảm giác dính dính lạnh lẽo khiến chỗ bị thương thoải mái không ít. Tạ Ninh ngủ mơ màng, rất thoải mãn giãn cơ mặt.
Nhưng mà ngay sau đó Tạ Ninh liền cảm giác chỗ bị thương tê rần, giống như có người hung hăng xoa nhẹ.
Cảm giác đau đớn làm Tạ Ninh bừng tỉnh.
"Anh... anh..."
Bởi vì vừa rồi Cố Hành Chu dùng lực xoa chỗ có máu bầm của Tạ Ninh nên cậu bị đau đến nghiến răng.
Liếc mắt một cái, Tạ Ninh ước gì mình không tỉnh dậy.
Chỉ thấy cả người cậu đang nằm dài trên đùi Cố Hành Chu.
Hai cái chân lạnh cóng, mà đối phương đang đặt bàn to to trên chỗ mông bị thương của cậu.
Tạ Ninh nháy mắt mặt đỏ như máu, "Anh... anh làm gì đó?"
Omeha hoảng loạn từ trên người Cố Hành Chu bò xuống, nhưng mà eo bị người ta ôm cứng ngắt không di chuyển được.
Cố Hành Chu lại đổ ít dầu nóng, thanh âm trầm thấp, "Trên người của em có máu bầm, anh giúp em xoa, nếu không ngày mai sẽ đau hơn."
Tạ Ninh quay lại, cảm thấy xấu hổ đẩy bàn tay chỗ bị thương ra, "Không, em cần cần anh."
Cố Hành Chu cầm cái tay đang quấy rối của Tạ Ninh, rũ mắt nhìn cậu, "Không cần anh cái gì?"
Tạ Ninh cảm thấy trên người nóng lên, âm thanh có chút run rẩy, "Không cần anh xoa..."
Cố Hành Chu nhìn Omega đỏ bừng cả vành tai cùng cổ, yết hầu lăn lộn, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm trên người Omega, "Ngại cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua."
"Anh cũng biết cái gì cũng đều xem qua." Tạ Ninh cơ hồ là nghiến răng nói, "Vậy người anh em của anh có tinh thần như thế làm gì chứ?"
Cố Hành Chu mặt không đổi sắc nói: "Không có tinh thần mới bất thường."
Cố Hành Chu vươn bàn tay không có bôi dầu sờ vành tai đỏ như máu của Tạ Ninh: "Bởi vì thích em, mới như thế, vậy mà Ninh Ninh còn giận người anh em của anh à?"
Cái từ "người anh em" kia là chỉ cái gì, hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Tạ Ninh nhất thời bị tên cẩu nam nhân này nói mặt đỏ tai hồng, không muốn nhìn anh.
Cố Hành chu nhìn cậu chằm chằm, "Vừa rồi đau tỉnh sao?"
Tạ Ninh chôn mặt, chậm rì gật gật.
Cố Hành Chu nhìn chỗ bị thương ứ máu bầm của cậu, mày nhíu chặt, đau lòng không chịu được.
"Bảo bối, nhịn một chút. Anh trai giúp em xoa liền không đau."
Alpha ngữ khí ôn nhu nhưng động tác trên tay lại khiến Tạ Ninh cắn dưới.
Lực tay của Cố Hành Chu không phải bình thường. Trước đây khi hai người cùng nhau tắm cậu đã trải nghiệm qua.
Chờ máu bầm được xoa, Cố Hành Chu cẩn thận giúp Tạ Ninh sửa lại áo tắm dài.
"Được rồi, Ninh Ninh, có phải tốt hơn so với lúc trước không?"
Cố Hành Chu đem người lật lại.
Liền thấy gương mặt nhỏ đỏ ửng.
Vốn muốn hỏi người có phải còn đau không.
Nhưng nhìn thấy mặt Tạ Ninh thì lý trí bị chặt đứt.
Ôm Omega rồi cúi người hôn lên.
Chờ hôn đủ mới nằm xuống.
Đem người kéo vào ngực ôm.
Tạ Ninh hôm nay có thể nói là có một ngày vô cùng chông gai, nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ không chọn trèo tường vào nhà cũ Cố gia.
Cố Hành Chu nhìn chằm chằm người trong ngực, thật sự không thể tin được lúc ăn tết cũng có thể thấy Tạ Ninh.
Tầm mắt quá nóng bỏng, Tạ Ninh mím môi nói: "Anh làm gì nhìn em chằm chằm như thế."
Cố Hành Chu lại đem người dịch lên trên một xíu để hai người đối mặt, "Cảm thấy bạn trai đẹp cho nên nhìn cho kỹ."
Tạ Ninh bị khen không biết đáp trả thế nào liền thì thầm, "Anh cũng đẹp."
Lần đầu tiên cậu gặp Cố Hành Chu đã thấy anh đẹp.
Cho nên hiện tại đối phương là bạn trai mình, liền cảm thấy có chút mãn nguyện.
"Thật không?" Cố Hành Chu nắm tay Tạ nInh đặt nên mặt mình, "Nơi nào đẹp?"
Nghe đối phương hỏi, Tạ Ninh cũng nghiêm túc quan sát ngũ quan của đối phương.
Sau đó chỉ từng nơi rồi nói: "Nơi này, nơi này, nơi này nữa... đều đẹp."
Nói rồi nhìn cặp mắt đào hoa của Cố Hành Chu, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm một cái, cười ngây ngô, "Nơi này đẹp nhất."
Đôi mắt này chưa bao giờ ngừng nói cho cậu là Cố Hành Chu có bao nhiêu yêu cậu.
Lúc trước có vài lần Cố Hành Chu giận, tỏ vẻ lãnh đạm nhưng đôi mắt lại không có chút che giấu nhìn cậu.
Cố Hành Chu nhìn hai lúm đồng tiền bên má Tạ Ninh, "Em thích không?"
Trong lòng ngứa ngáy không nhịn được hôn một cái trên mặt cậu, rồi lại tiếp tục hôn hai má lúm đồng tiền của cậu.
Tạ Ninh nhìn anh cười nói: "Thích."
Cố Hành Chu: "Anh cũng thích Ninh Ninh."
Hai người đã mấy ngày không gặp, Cố Hành Chu ôm người không buông tay. Thấy mí mắt Tạ Ninh nhíu lại thì không nói chuyện nữa.
Cứ vậy ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng ngoài trời vẫn còn đen.
Tạ Ninh mơ mơ mang màng mở mắt.
Cả người bị Cố Hành Chu ôm trong ngực, bên hông là cánh tay cường tráng của Alpha.
Tạ Ninh hơi cử động, muốn từ trên người Alpha ngồi dậy.
Theo sau đó Tạ Ninh cẩn thận gỡ tay Cố Hành Chu ra, cái chân trắng nõn cũng dò ra khỏi mền.
Nhưng vừa gỡ một cái tay thì Alpha dường như có cảm ứng gì đó, lại duỗi tay ôm Tạ Ninh vào ngực.
Tạ - muốn đi WC – Ninh: "..."
Tạ Ninh đã ló đầu ra khỏi chăn có chút bất lực.
Buổi tối ăn sủi cảo uống nhiều nước.
Tạ Ninh nhìn chăn trên người mình, lại lần nữa động tác chậm rì rì chuyển cánh tay Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu trong lúc ngủ mơ màng cảm nhận người trong ngực hơi động đậy.
Mở mắt ra liền thấy Tạ Ninh cúi đầu cẩn thận gỡ tay mình ra.
Ngay sau đó mười ngón tay giao nhau, Tạ Ninh hoảng sợ.
Sao lại động?
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Alpha đang rũ mắt nhìn cậu.
Cố Hành Chu vẫn còn ngái ngủ, cúi đầu chôn ở cổ Tạ Ninh, thanh âm khàn khàn, "Em đi đâu?"
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tạ Ninh nghe giọng Alpha còn buồn ngủ, nhẹ giọng nói: "Em định đi WC."
Cố Hành Chu đang ôm người nằm trên giường, nghe nói xong thì chậm rãi ôm người ngồi dậy.
Tạ Ninh thấy người ngồi dậy vội vàng nói: "Anh tiếp tục ngủ, em rất nhanh sẽ trở lại."
Ai ngờ Cố Hành Chu không chỉ ngồi dậy mà còn xuống giường.
Sau đó bế Tạ Ninh lên hướng về phía WC.
Tạ Ninh hoảng sợ, "Sao anh lại đứng lên!"
Cố Hành Chu: "Mang em đến WC."
Mới nửa đêm, Tạ Ninh không muốn tạo ra âm thanh lớn, hơn nữa cậu không thể giãy giụa khỏi Cố Hành Chu.
Đành ngoan ngoãn để người ôm đi WC.
Tạ Ninh đứng yên trên sàn nhà, nhìn Alpha mở miệng, "Được rồi. Em xong sẽ gọi anh."
Cố Hành chu ôm cánh tay đứng một bên nói: "Không cần, anh đợi em."
Tạ Ninh: "..."
Cho dù da mặt Tạ Ninh có dày cỡ nào cũng không thể để người ở lại.
"Anh... mau đi ra, em có thể tự làm!"
Khuôn mặt trắng nõn của Omega đỏ bừng, dường như vừa nghe thấy lời nói vô cùng lố bịch.
Cố Hành Chu lại bất vi sở động* mà tiến lên giúp Tạ Ninh gỡ thắt lưng của áo tắm.
Tạ Ninh định giãy giụa.
Alpha thấp giọng ghé vào tai Tạ Ninh nói: "Đã khuya rồi, mọi người đều đang ngủ."
Ý tứ chính là nếu giãy giụa gây ra tiếng ồn thì anh cũng sẽ không buông tay.
Cuối cùng Tạ Ninh đánh mất hết mặt mũi, bị Cố Hành Chu ôm ra khỏi toilet.
Ngày hôm qua hai người lăn lộn có chút khuya, sáng sớm lại thức dậy.
Liền ngủ tới trưa, Phương Uyển đi lên kêu hai người ăn cơm mới dậy.
Tạ Ninh ngủ đến mơ màng, mở mắt ra là thấy gương mặt tuấn tú của Cố Hành Chu.
Sau đó ở trong ngực đối phương dụi dụi đầu, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Tạ Ninh ngồi dậy, Cố Hành Chu cảm thấy người trong ngực động liền ôm eo Tạ Ninh, đem mặt chôn trên đùi cậu.
Động tác vô cùng thân mật cùng tự nhiên.
"Dậy nào." Tạ Ninh lay lay cánh tay chắc khoẻ của đối phương, "Dì kêu chúng ta đi ăn cơm."
Cố Hành Chu ôm người không nhúc nhích.
Tạ Ninh hiếm khi thấy dáng vẻ này.
Không nghĩ tới lúc Cố Hành Chu rời giường lại lười biếng như thế.
Vuốt cổ Cố Hành Chu.
Sau đó đùa dai ở bên tai Cố Hành Chu nhẹ nhàng thổi thổi, "Dậy nào."
Cố Hành Chu âm thanh trầm thấp rầu rĩ, "Hiện tại anh là công chúa đang ngủ."
Tạ Ninh hiểu ý tứ trong lời anh nói: "Nhưng hiện tại hoàng tử còn chưa có đánh răng."
Cố Hành Chu hơi giương mắt nhìn cậu, sau đó cố tình đem mặt quay về phía Tạ Ninh.
Omega cúi đầu ở trên mặt Cố Hành Chu hôn một cái, "Được rồi, công chúa nên tỉnh."
Vừa dứt lời, Cố hành Chu phối hợp mở mắt.
"Chàng đã cứu ta, chúng ta ngày mai liền kết hôn."
Tạ Ninh nhất thời bị chọc cười khanh khách.
Sau đó hai người lại ngọt ngọt ngào ngào chốc lát mới dậy.
Hai người rửa mặt thay đồ xong đi xuống lầu, nhà ăn đã ngồi không ít người.
Tới nhà cũ của Cố gia liền ngủ tới trưa, Tạ Ninh có chút xấu hổ.
Cũng may là còn có Cố Hành Chu bồi cậu.
Cố Ái Nhất thấy Tạ Ninh liền muốn ngồi ăn cơm cùng cậu.
Tạ Ninh cũng rất thích cô bé nên ôm người đặt ở ghế kế bên mình.
Cố Ái Nhất cười nói: "Anh trai, hôm nay làm biếng sao?"
Tạ Ninh nhìn cô bé, cười nói: "Đúng vậy, anh trai hôm nay dậy trễ."
Cố Ái Nhất, "Lần sau em đi gọi anh trai dậy, như vậy sẽ không trễ nữa."
Tạ Ninh giúp Cố Ái Nhất gắp đồ ăn, "Cảm ơn Ái Nhất nhiều."
Cố Hành Chu đang ngồi bên cạnh cậu: "..."
Ăn cơm xong Tạ Ninh dự định về nhà. Ở nhà còn có ba ba cùng mọi người đang đợi cậu.
Cố Ái Nhất biết thì vô cùng luyến tiếc ca ca xinh đẹp, nước mắt rơi xuống.
Tạ Ninh vô cùng đau lòng lau nước mắt cho cô bé, "Lần sau anh trai sẽ đến chơi với Ái Nhất, Ái Nhất đừng buồn."
Cố Ái Nhất khóc thút thít nức nở, vô cùng đáng thương: "Thật không?"
Tạ Ninh gật đầu: "Thật, anh trai không lừa Ái Nhất."
Dứt lời, Cố Ái Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Hành Chu.
Sau đó nói: "Vậy lần tới anh trai đến đừng dẫn theo đại ca."
Cố Hành Chu: "..."
Tạ Ninh liếc nhìn Alpha nói: "Được, không nói cho đại ca."
Cố Ái nhất gật đầu, duỗi tay ngoéo tay Tạ Ninh: "Đây là bí mật giữa chúng ta."
Cóo Hành Chu người nghe hoàn toàn bí mật: "..."
Tạ Ninh vươn ngón út: "Được, bí mật."
Sau đó Tạ Ninh để lại số điện thoại, Cố Ái Nhất mới yên tâm để anh trai đi.
Cố Hành Chu cũng miễn cưỡng không muốn Tạ Ninh rời đi.
Nhưng quy cũ anh không thể rời đi, đành phải để lái xe đưa cậu trở về.
Lúc gần đi Tạ Ninh còn thu được không ít bao lì xì từ trưởng bối, Cố lão gia tử cũng đặc biệt phát một cái.
Tạ Ninh cẩn thận nhận bao lì xì, số lượng vô cùng khả quan.
Tạ Ninh có chút trợn mắt há hốc mồm, cậu còn chưa từng thấy nhiều tiền mặt như thế.
Ngày hôm qua Tạ Ninh tới nhà cũ Cố gia thì Cố Phong liền gọi cho Tạ Trường Hằng.
Hai vị tổng giám đốc thường chạm mặt ở hội nghị đấu giá, thường gặp nhau. Hơn nữa Cố lão gia tử vô cùng đánh giá cao Tạ Trờng Hằng, thường xuyên qua lại nên cũng trao đổi phương thức liên hệ.
Tạ Ninh sắc mặt hồng hào trở về.
Thấy Quý Niên thì vui vẻ, "Ba ba, con đã về rồi."
Quý Niên nhìn cậu đôi mắt tràn đầy tình thương "Ngày hôm qua tốt không? Cố gia có phải có nhiều người lắm không?"
"Rất tốt" Tạ Ninh hồi tưởng lại số lượng ở nhà cũ Cố gia, "Người rất nhiều, may là có Cố Hành Chu ở đó."
Quý Niên sờ cái đầu lông xù xù nhỏ của Tạ Ninh.
Tạ Trường Hằng ở xa xa nhìn thấy cảnh này thì vô cùng thoả mãn.
Trong lúc ăn tết thì điểm thi thử cũng được công bố.
Thành tích thi của Tạ Ninh tiến bộ phi thường rõ ràng, vô cùng khả quan.
Quý Niên là giáo viên, nhìn phiếu điểm của Tạ Ninh nói, "Thành tích như thế, trúng tuyển vào A đại không thành vấn đề. Ninh Ninh rất lợi hại."
Tạ Ninh nghe xong đôi mắt hạnh sáng lên.
Cách thi đại học còn một khoảng thời gian.
Cậu có thể làm thêm đề, củng cố thêm tri thức.
Tết âm lịch đi qua, Dư Hải cao trung bắt đầu dạy học lại.
Ngày đầu tiên khai giảng là ngày thệ sư* đại hội 100 ngày.
Tạ Ninh đi vào nơi làm lễ trong trường.
Duỗi cổ nhìn về phía lớp một. Cậu chưa thấy Cố Hành Chu trong hôm nay.
Nhưng mà biển người mênh mông, căn bản là không thấy.
Thệ sư đại hội chính thức bắt đầu.
Hiệu trưởng Dư Hải cao trung vô cùng nhiệt huyết đọc diễn văn.
Muốn tạo động lực cho học sinh để nỗ lực chăm chỉ hơn nữa thi vào đại học.
Sau đó đại diện học sinh lên đài phát biểu, tuyên thệ.
Liền thấy Cố Hành Chu mặc đồng phục, dánh người thẳng tắp đứng trên bục.
Tạ Ninh nhìn người trên đài thì thấy Alpha giống như ngọc thụ lâm phong* ở đó.
Cơ hồ là nháy mắt, họ đối mắt nhau.
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn cậu, sau đó cầm microphone đặt một bên.
"Xin hứa!"
Dưới đài học sinh cùng nhau hô, "Xin hứa!"
Cố Hành Chu: "Côn Bằng chín vạn dặm, thẳng tắp tới tận mây xanh!"
"Côn Bằng chín vạn dặm, thẳng tắp tới tận mây xanh!" Âm thanh rất lớn đồng loạt vang lên.
"Không nhút nhát không lùi bước, không do dự không nghi ngờ, không phụ lòng cha mẹ, không phụ kỳ vọng của thầy cô, không phụ lý tưởng thanh xuân... đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng!"
Những âm thanh vô cùng nhiệt huyết quanh quẩn bên tai.
Cố Hành Chu: "Hãy lớn tiếng hô vang lý tưởng của chính mình!"
"Tôi muốn thi đậu H đại!"
"Tôi muốn thi đậu trường nghệ thuật tốt nhất cả nước, trở thành hoạ sĩ nổi tiếng!"
"Tôi là người giỏi nhất! Nhất định có thể thi đậu đại học!"
"Tôi sẽ vì ước mơ mà nỗ lực, tôi chính là hắc mã!"
"Dư Hải cao trung sẽ không bao giờ từ bỏ, cho đến khi địa lão thiên hoang*!"
Cố Hành Chu đứng trên bục, từ khi bắt đầu tuyên thệ, đôi mắt đào hoa chưa bao giờ dời khỏi người Tạ Ninh.
Anh nhìn Tạ Ninh dưới khán đài rồi nói.
Sau đó mở miệng, "Tôi muốn cùng Tạ Ninh thi đậu A đại, vẫn luôn ở bên nhau vĩnh viễn!"
Cố Hành Chu mặc đồng phục, nói ra ý tưởng của chính mình.
Trước mặt toàn bộ học sinh cùng giáo viên, dùng âm thanh lớn nhất, kiên định thể hiện ý tưởng của mình.
Chóp ũi Tạ Ninh đau xót.
Cố Hành Chu là người cứu rỗi, là hy vọng của cậu, là ánh sáng mặt trời chiếu rọi bóng đêm cuộc đời cậu.
Rất nhiều bạn học nhìn về phía Tạ Ninh, Cố Hành Chu ở trên đài nói vậy không ai ngạc nhiên.
Đây chính là tác phong của Cố giáo thảo.
Trên đài Cố Hành Chu ngập tràn tinh thần nói: "Tạ Ninh, em nguyện ý chứ?"
Tạ Ninh nắm chặt tay: "Em nguyện ý!"
Giải thích:
*Bất vi sở động: Kiểu đứng yên không có chuyển động cũng không có ý định di chuyển.
*Thệ sư: Nó kiểu như trước khi ra trận thì Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn viết bài Hịch tướng sĩ để khích lệ tinh thần của binh sĩ. Thì ở trong trường nó kiểu lễ tuyên thệ khích lệ tinh thần sĩ tử trước kỳ thi đại học.
*Ngọc thụ lâm phong: tiếng Trung viết là: 玉树临风 cũng cần áp dụng cách này để hiểu nghĩa chính xác. Ngọc là quý phái, thanh cao. Thụ là cây lâu năm. Lâm là đón chào hay rừng cây. Nhưng theo ý kiến cá nhân tôi thì lâm có nghĩa là rừng cây. Nếu ý nghĩa là chào đón thì nó nằm trong cụm từ quan lâm ngự giá. Phong là gió hay núi. Như vậy, nghĩa của cụm từ "ngọc thụ lâm phong" là cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách. Dù đứng trước mọi cơn gió dù lớn hay nhỏ thì nét đẹp đó vĩnh cửu theo thời gian.
*Địa lão thiên hoang: 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.