Tạ Ninh chạy vọt một cái khiến cho Thẩm Tùng cùng Vu Chu đang nói chuyện ngoài cửa hoảng sợ.
Vu Chu nhíu mày: "Cậu coi Cố ca khiến người chạy mất rồi."
Thẩm Tùng: "..."
Vừa rồi chuông vang học vang lên, chẳng lẽ lỗ tai tên ngốc này bị điếc rồi?
"Hai người các cậu đứng ngốc ở đây làm cái gì?"
Phan lão sư cầm bình trà giữ nhiệt, nhìn hai học sinh đang đứng ở hành lang.
Tiếng nói quen thuộc đột ngột vang lên, hai Alpha theo phản xạ có điều kiện run lên.
"Dạ trở về ngay."
Trong lớp Cố Hành Chu vẫn ngồi đứng hình tại chỗ, nhìn cây bút Tạ Ninh để lại trên bàn.
Thật sự không nghĩ tới Tạ Ninh lại làm ra cú lừa này.
Hít sâu một hơi, đôi mắt đào hoa bắt đầu tràn đầy hứng thú.
Còn đúng một tuần.
Tạ Ninh vội vàng chạy về lớp mười hai.
Tâm tình vui sướng.
Coi như cậu đã thắng một ván.
Nhưng Tạ Ninh cao hứng không bao lâu, gương mặt trắng nõn đang tươi cười dần ủ ủ.
Buổi tối tan học thì làm sao bây giờ...
Gần đây Tạ Ninh không đến Cố gia học tập, khoảng thời gian hai người ở chung khá là ngắn.
Thế nên trừ bỏ thời điểm tan học thì hai người không thấy mặt nhau. Đều là bạn trai của nhau, Tạ Ninh căn bản không có khả năng không nghĩ đến Cố Hành Chu.
Lúc trước gần như mỗi ngày đều dính vào nhau, giờ tự nhiên tách ra, mới bắt đầu thì có chút không thích ứng.
Nhưng vì tương lai, Tạ Ninh vẫn thấy như vậy đáng giá.
Chỉ là dường như đối với Cố Hành Chu thì có chút giày vò.
Cho nên khoảng thời gian này hai người vẫn duy trì thói quen trước kia, lúc tan học cùng nhau ra cổng trường.
Tuy rằng có chút bất an, nhưng hẹn hò lâu rồi.
Tạ Ninh cũng dần nắm giữ phương thức làm Cố Hành Chu nguôi giận.
Chuông tan học buổi tối vang lên.
Tạ Ninh đã sớm ở cửa khu dạy học đợi người.
Một lát sâu thân ảnh cao lớn của Alpha từ trên lầu bước xuống.
Tạ Ninh cõng balo vàng nhạt đi tới bên người Cố Hành Chu.
Duỗi tay nắm lấy tay đối phương, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xán lạn tươi cười nói: "Về nhà thôi."
Tạ Ninh đã dự đoán trước phản ứng của Cố Hành Chu. Đối phương nhất định sẽ lạnh nhạt không nói với cậu lời nào. Nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nắm tay cậu. Chờ hai người ra tới cổng trường, cậu lại giả vờ đáng thương, đối phương nhất định sẽ mềm lòng. Sau đó sẽ gần quên đi việc bị lừa sáng nay, sẽ nguôi giận.
Tạ Ninh ở trong lòng nhỏ tính toán đủ đường. Cậu nắm giữ tất cả trong tay.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, "Đi thôi."
Ngữ khí của Alpha không lạnh nhạt như sáng nay mà mang theo chút từ tính, lỗ tai Tạ Ninh hơi nhột.
Có chút kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Hành Chu bình tĩnh như nước, "Làm sao thế?"
Tạ Ninh chớp mắt hai cái, sau đó mím môi nói: "Không... không có gì."
Vì sao khác xa với dự đoán của cậu?
Dựa trên tình huống bình thường, Cố Hành Chu nhất định là giận đen mặt, không thèm nói chuyện với cậu.
Lần này lại khác thường.
Giống như căn bản không có sự tình giảng bài bị quỵt nợ sáng nay.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh khẽ lén lút nhìn Alpha tuấn tú bên người.
Chỉ thấy đôi mắt đào hoa của đối phương cũng đang nhìn mình, trong mắt đầy nhu tình như khi xưa. Cũng không thấy dấu hiệu của sự tức giận.
Không biết vì sao đối phương không giận thì Tạ Ninh lại có chút chột dạ.
Nhấp máy môi, không nhịn được hỏi: "Anh không giận à?"
Cố Hành Chu nắm tay Tạ Ninh, âm thanh trầm thấp vang lên, "Giận cái gì?"
"Thì..." Tạ Ninh cúi đầu sờ sờ tay, "Hôm nay nghe giảng bài quỵt nợ."
Sắc mặt Cố Hành Chu như bình thường, bình tĩnh nói: "Không giận."
Tạ Ninh nhìn anh với ánh mắt tràn đầy không tin tưởng.
Không nghĩ tới cẩu nam nhân này còn không sinh khí.
"Thật à?"
"Thật." Cố Hành Chu nắm chặt tay Tạ Ninh thêm một chút, "Sao có thể giận Ninh Ninh được."
Tạ Ninh nghĩ nghĩ, chắc vậy thật, tuy rằng lúc trước Cố Hành Chu sinh khí nhưng thời gian tức giận không dài, cơ hồ dăm ba câu là dỗ được rồi.
"Vậy thì tốt." Gương mặt nhỏ ngây thơ của Tạ Ninh cười lên, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, đầy ý tứ sâu xa. Thấy Tạ Ninh thở nhẹ ra thì trong mắt loé lên cảm xúc khác thường.
Khi Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn anh thì Alpha liền thu hồi ánh mắt.
Hai người cứ như vậy nắm tay ra khỏi cổng trường.
Tạ Ninh mới vừa bước ra vài bước đã thấy chiếc siêu xe không có tay nắm của Tạ gia.
Cố Hành Chu dắt người qua đó.
Hôn nay thật ra không có yêu cầu hôn từ biệt gì hết.
Nhưng mà đối phương không đề cập tới, Tạ Ninh lại có chút lúng túng.
Omega ngẩng mặt tươi cười, nhìn bạn trai đẹp như hoa như ngọc trước mắt. Chuẩn bị về nhà nhưng lại không biết nói gì.
Sự tình buổi sáng Tạ Ninh vẫn có chút băn khoăn.
"Nếu không anh hôn đi."Nhìn Omega với đôi mắt hạnh sạch sẽ đơn thuần, yết hầu Cố Hành Chu lăn lộn, mở miệng nói: "Không cần, hiện tại tan học có nhiều người."
Trả lời vô cùng hiểu chuyện.
Tạ Ninh có chút ngạc nhiên nhìn anh.
Cố Hành Chu dĩ nhiên cũng nhìn ra, "Về nhà nhớ ăn cơm tối rồi mới học bài."
Nói rồi còn duỗi tay không biết ấn chỗ nào, đem chiếc xe không có then cửa giúp Tạ ninh mở ra.
Sau đó cánh tay giữ lấy khung cửa để Tạ Ninh khỏi đụng đầu khi tiến vào.
Tạ Ninh có chút ngạc nhiên, thái độ Cố Hành Chu khác thường, quả thật khiến cậu kinh ngạc không thôi.
Chờ Tạ Ninh ngồi xong, Cố Hành Chu đóng cửa xe.
Tạ Ninh mới phục hồi tinh thần, ghé vào cửa xe nhìn anh.
Cố Hành Chu nhìn cậu, mở miệng nói: "Buổi tối đừng thức đêm, nhớ rõ đi ngủ sớm một chút."
Tạ Ninh không kêu tài xế lái xe đi, trên mặt có chút áy náy, hôm nay cậu quỵt nợ, đối phương không giận mà còn quan tâm mình đủ kiểu.
Tuy rằng so với trước kia thì yên tâm hơn nhiều nhưng chủ yếu hôm nay cậu không chiếm lý.
Tạ Ninh: "Anh... sao hôm nay anh khác thường thế?"
Cố Hành Chu khom lưng nhìn cậu, "Mỗi ngày việc học của em đã nặng nề, anh không muốn gây thêm sức ép khiến em mệt hơn."
Lời nói quả thực là hoàn hảo, giống như bạn trai cậu quả thực là vô cùng hiểu chuyện.
Tạ Ninh mím môi.
Trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân mình giống như tra nam dùng xong liền bỏ.
Cố Hành Chu đem cái đầu lông xù xù của Tạ Ninh ấn trở vào trong xe, "Về nhà nhanh đi, trời sẽ tối nhanh."
Nói rồi lại nhìn Tạ Ninh vài lần mới xoay người đi đến chỗ xe Cố gia.
Tạ Ninh nhìn bóng dáng Cố Hành Chu, với kính lọc trong mắt thì cảm thấy Cố Hành Chu vô cùng cô đơn, thê thảm. Chờ thi thử xong cậu nhất định bồi thường cho Cố Hành Chu.
"Chú ơi, về nhà đi."
Nghe Tạ Ninh nói, tài xế khởi động xe hướng về phía Tạ gia.
Buỏi tối trước khi ngủ, Tạ Ninh nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, đầu óc toàn là biểu tình của Cố Hành Chu khi tan học cùng những lời anh nói.
Trong khoảng thời gian này quả thực cậu đối với Alpha có chút lãnh đạm.
Không phải cậu không có vọng với Cố Hành Chu. Đối phương là người cậu thích, là bạn trai cậu. Nhưng bởi vì Tạ Ninh sợ hai người quá gần nhau sẽ không nhịn được mà thân mật, như vậy sẽ khó khăn cho việc ôn tập.
Nghĩ rằng đối phương cũng có ý nghĩ giống mình, để không ảnh hưởng đến anh, còn cố ý dán hai miếng ngăn mùi pheromone để tránh Alpha ngửi được mùi hương mà không khống chế được vọng, chậm trễ học tập.
Nhưng mà đối phương dường như trái ngược với những gì cậu nói.
Tạ Ninh như con cá nướng trên giường lật qua lật lại hồi lâu mới nhắm mắt ngủ.
Đợi thi thử xong sẽ bồi thường cho đối phương, Tạ Ninh nghĩ thế liền cảm thấy tội lỗi giảm đi.
Sau đó mấy ngày, Cố Hành Chu vẫn giống như tan học ngày đó, vô cùng hiểu chuyện. Khi giảng bài cho Tạ Ninh cũng không động tay, rất là quy củ.
Vu Chu kéo Thẩm Tùng đến hành lang, "Cậu xem, quan hệ giữa hai người họ lãnh đạm đi không ít. Đến nói chuyện cũng không, Omega cũng không còn cười nữa."
Thẩm Tùng quay đầu liếc mắt một cái, "..."
Cũng không biết là Vu Chu mù hay hắn mù.
Ánh mắt Cố cẩu hận không thể ăn tươi nuốt sống Omega, vừa thấy là đang đào hố đợi Omega nhảy vào.
Đợi khi Omega ngẩng đầu nhìn lên thì ảnh mắt mới thay đổi lại như bình thường.
Cũng không biết ông vua của làng ế lấy đâu ra sự tự tin ngập tràn với con mắt nhìn tình yêu của mình như thế.
Vu Chu: "Lúc trước là bởi vì cậu không cho tôi đi nói chuyện với Cố cẩu phải dỗ người như nào, mới biến thành như vậy."
Thẩm Tùng: "..."
Vẻ mặt Vu Chu nhìn Thẩm Tùng như kiểu đầu sỏ gây tội. Như thể hắn dùng cây kéo cắt một cái liền cắt đứt dây tơ hồng cứng còn hơn dây thép của Cố Hành Chu cùng Tạ Ninh.
Thẩm Tùng nhìn Vu Chu như thằng ngốc, cạn lời. Thậm chí hắn có dùng cưa điện thì đoạn tơ hồng của Cố Hành Chu cùng Tạ Ninh cũng không đứt được.
"Nghe hiểu chứ?"
Tạ Ninh gật đầu: "Hiểu."
Cố Hành Chu: "Nhanh đi học đi, em về trước để khỏi trễ."
Tạ Ninh ngồi ở bên cạnh Cố Hành Chu không nhúc nhích. Mấy ngày nay cậu tới tìm Alpha hỏi bài, đối phương cũng không nhắc lại sự tình quỵt nợ ngày đó, giảng bài cho cậu không có điều kiện gì.
Nói xong liền kêu cậu về lớp, để khỏi vào lớp trễ.
Thấy người ngồi không nhúc nhích, Cố Hành chu rũ mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì" Tạ Ninh nhìn sách bài tập trên bàn, lúc này trong lòng rầu rĩ.
Con người chính là sinh vật kỳ quái, lúc Alpha muốn cùng cậu thân mật, cậu lấy lý do ôn tập cự tuyệt. Hiện tại đối phương bày ra một bộ dáng không khát vọng.
Tạ Ninh lại cảm thấy trong lòng có chút loạn.
Cuối cùng mở miệng, "Anh không muốn cái gì sao?"
Biểu tình của Cố Hành Chu vi diệu, nhanh chóng đè sự rung động trong lòng, "Cái gì?"
Tạ Ninh chơi đùa với ngón tay mình, "Anh giảng đề cho em không cần thù lao sao?"
Vốn tưởng rằng đối phơng sẽ nói muốn cậu hôn anh làm điều kiện.
Ai ngờ sau đó chỉ nghe giọng đối phương trầm thấp dễ nghe, "Không cần thù lao."
Tạ Ninh: "!!!"
Cố Hành Chu: "Mấy ngày nay ôn tập chú ý nghỉ ngơi, còn về giảng đề..."
Ánh mắt Alpha dừng ở sách bài tập của Tạ Ninh, "Đây vốn dĩ là nhiệm vụ anh nên làm, không cần thù lao gì cả."
Tạ Ninh giống như bị cái gì đó bóp nghẹn yết hầu, không nói nên lời.
Cố Hành Chu: "Sắp vào học, em đi đi, để tránh lát đi được nửa đường lại phải chạy."
Những lời Alpha nói vô cùng tri kỷ cùng hiểu chuyện.
Tạ Ninh về tới lớp vẫn không nghĩ ra, lý do vì sao Cố Hành Chu trở nên hiểu chuyện như thế.
Liên tiếp vài ngày sau đều như vậy.
Cố Hành Chu càng kêu Tạ Ninh chú ý nghỉ ngơi thì Tạ Ninh càng thấy áy náy.
Lúc tan học, Tạ ninh thật sự không nhịn được nói, "Cố Hành Chu, gần đây có phải hay không em đối xử với anh quá là xa cách?"
Cố Hành Chu: "Không có, cũng giống như trước kia mà."
Câu này giống như dùng kiếm đâm vào ngực cậu.
Cậu bắt đầu hồi tưởng, chẳng lẽ cậu trước kia cũng đối xử xa cách với đối phương như thế nào?
Nhưng gần đây quả thật là uỷ khuất đối phương.
Không nói chuyện khác, riêng việc cậu không cho người ta thân mật, Tạ Ninh cũng nhẫn nhịn khó khăn.
Cậu duỗi tay ngoéo một ngón tay Cố Hành Chu, kêu anh thấp người rồi ở bên tai nói: "Chờ thi xong em sẽ bồi thường nhé?"
Đôi mắt hạnh phát sáng nhìn Cố Hành Chu.
Thân hình cao lớn của Cố Hành Chu cứng đờ, không khống chế được vọng trong lòng mở miệng hỏi: "Bồi thường như thế nào?"
Nói rồi ánh mắt đảo quanh cổ Tạ Ninh.
Bởi vì Tạ Ninh chỉ tập trung vào nói chuyện bên tai, căn bản khôg nhìn thấy biểu tình của Cố Hành Chu khi nghe cậu nói bồi thường.
Tạ Ninh nghĩ nghĩ, nếu là bồi thường thì nhất định phải khiến đối phương vừa lòng mới được.
Liền thì thầm bên tai Alpha, "Anh muốn thế nào cũng được."
Chờ Tạ ninh nói xong, thân hình cao lớn của Alpha đứng thẳng dậy, "Không cần, trong khoảng thời gian này khó tránh bị xem nhẹ, anh không trách Ninh Ninh, Ninh Ninh cũng không cần bồi thường gì cả."
Tạ Ninh: "???"
Đối phương không diễn theo kịch bản, Tạ Ninh không nghĩ tới.
"Thật sự không cần sao?" Áy náy trong nội tâm của Tạ Ninh dần tăng lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Hành Chu tươi cười nói: "Không cần, khoảng thời gian này Ninh Ninh chú ý nghĩ ngơi."
Trong ánh mắt khiếp sợ của Tạ Ninh, Cố Hành Chu biểu tình như ngày thường đưa cậu lên xe.
Tới trước ngày thi thử một lần Quý Niên mới gọi đến.
Bởi vì môi trường học tập là khép kín, hai người đã một tuần chưa có gọi điện.
Tạ Ninh nhìn thấy hình ảnh đối phương hiện lên trên màn hình, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười gọi, "Ba nhỏ."
Quý Niên cười khẽ, "Ninh Ninh mấy ngày nay sao rồi? Ôn tập có mệt không?"
Tạ Ninh: "Con không mệt, mai thi rồi. Mấy ngày nay con ôn tập khá tốt."
Quý Niên nghe xong cười cười, "Vậy tốt rồi, nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm."
Tạ Ninh nắm di động hỏi: "Ba nhỏ, chừng nào ba về?"
Quý Niên: "Ba ngày sau là có thể trở về."
Ánh mắt Tạ Ninh sáng lên, "Vậy đến lúc đó con đi đón ba."
Hai cha con nói chuyện thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Ngày mai chính là thi thử, đêm nay Tạ Ninh không khẩn trương như mọi ngày, không ở trên lầu ôn tập mà ngồi ở phòng khách xem TV.
Những gì cần ôn cũng đã ôn rồi, hiện tại nên thả lỏng, để tránh mai đi thi mệt mỏi.
Tạ Trường Hằng mấy ngày nay đều mang điểm tâm mua ở nhà hàng sang trọng bên ngoài mang về làm bữa khuya cho cậu.
Hôm nay về sớm, giày da tây trang thành thục, trong tay lại cầm hộp điểm tâm có hình động vật.
Cũng không biết ai gửi tin, trong công ty dần đã biết là vợ lão đổng bỏ chạy mười mấy năm đã trở lại.
Hiện tại thái độ trong công tác đã thả lỏng không ít, thậm chí còn có người nói giỡn với Tạ Trường Hằng.
Đều nói nam nhân có tình yêu thay đổi không ít.
Quả thực hiện tại khối lượng công việc ít hơn quá khứ, nhân viên cũng thư giãn hơn.
Có một lần Tạ Trường Hằng đi vòng quanh công ty, thấy không ít Omega đều đặt điểm tâm trên bàn.
Tạ Trường Hằng nhìn vài lần, "Ăn ngon không?"
Nhóm Omega nghe được tổng giám đốc hỏi chuyện, còn hết hồn, sau đó cẩn thận nói: "Ăn ngon. Cái này có thương hiệu tốt, khẩu vị... có nhiều loại vị, đều phù hợp với khẩu vị của Omega. Hầu như Omega nào cũng thích đồ ăn của thương hiệu này."
Omega kia nói xong lời cuối, âm thanh có chút run lên.
Cũng không phải lỗi của cô, khí thế trên người Tạ Trường Hằng cho người ta cảm giác vô cùng áp lực.
Trong xã hội thì Alpha cấp cao rất ít, bình thường hiếm khi gặp.
Hôm nay tổng giám đốc tự dưng đi xuống kiểm tra, nhân viên Omega kia nháy mắt hiểu được vì sao vợ của vị tổng giám đốc này chạy mười mấy năm.
Tạ Trường Hằng diện mạo vô cùng thành thục ổn trọng, có tư vị nam nhân nhưng... cùng hắn ở bên nhau quả thực làm người sợ hãi.
Vẻ mặt nghiêm túc, còn không cười.
Nếu đổi thành cô, đừng nói chạy mười mấy năm, có khi cả đời cũng không quay lại.
Nhân viên Omega kia chửi thầm trong bụng.
Ánh mắt Tạ Trường Hằng dừng ở hộp điểm tâm kia, "Có thể cho tôi một cái không?"
Nhân viên Omega: "!!!"
"Có thể, đương nhiên có thể," nhân viên Omega vô cùng ngạc nhiên, chân tay luống cuống. Từ trong hộp kia lấy ra không ít đồ ăn vặt đưa cho tạ Trường Hằng.
Tay đều đang run rẩy.
Lúc nãy cô còn nghĩ cô đi làm mà ăn đồ ăn vặt nên tổng giám đốc định mắng cô, không nghĩ tới ngược lại.
"..." Tạ Trường Hằng nhìn điểm tâm trong tay, mặt không biểu tình, "Cảm ơn."
Nhân viên Omega: "Không... không có gì."
Tạ trường Hằng lại nhìn những bàn khác vài lần, liền đem điểm tâm kia cất vào túi áo vest.
Cái áo vest vô cùng đắt tiền và tinh tế bị nhét đến đầy ụ.
Omega thích ăn cái này.
Chờ Tạ Trường Hằng mang theo mấy vị sếp cùng thư ký rời đi, toàn bộ nhân viên mới nhẹ nhàng thở ra.
"Không nghĩ tới Tạ đổng còn thích đồ ăn vặt, thật là khác biệt với tính cách."
"Làm tôi sợ muốn chết, Tạ đổng mở miệng thì trái tim tôi muốn nhảy ra khỏi cổ họng."
"Hoá ra giới tinh anh cũng thích ăn cái này."
"Giới tinh anh thích ăn điểm tâm cùng đồ ngọt. Tôi cũng thích như thế. Bốn bỏ lên năm, chúng ta cũng là giới tinh anh."
Lần tuần tra này, Tạ Trường Hằng để lại một hình tượng hoàn toàn khác biệt trong mắt nhân viên. Thế nên nhân viên khi gặp hắn thì không còn sợ hãi như xưa.
Tạ Trường Hằng tan tầm thì liền đến cửa hàng bán đồ ăn vặt cao cấp kia.
Mua không ít mang về nhà.
Tạ Ninh quả thực cũng thích ăn.
Cứ như thế, cứ vài ngày Tạ Trường Hằng tan tầm lại đi đến tiệm kia để mua điểm tâm cùng đồ ngọt cho Tạ Ninh.
Hôm nay Tạ Trường Hằng về sớm, con trai cũng đang xem TV, liền ngồi cùng nhau ở sofa phòng khách.
"Ăn ngon không?"
Thấy Tạ Ninh ăn điểm tâm vui vẻ, Tạ Trường Hằng hỏi.
Tạ Ninh cười nói, "Dạ ngon."
Nói rồi liền từ trong hộp bốc một miếng đưa qua.
Tạ Trường Hằng nhận lấy. Hắn không quá thích đồ ăn ngọt nhưng vẫn cắn một miếng.
Quả thực là ngọt cùng rất ngon.
Thi thử trong hai ngày.
Tạ Ninh vừa ra khỏi phòng thi thì thấy Cố Hành Chu đứng đợi sẵn bên ngoài.
Cố Hành Chu ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, "Thi thế nào?"
Tạ Ninh bộ dáng tự tin, "Không tồi, vật lý câu cuối em cũng làm ra được."
Cố Hành Chu: "Hôm nay có đến nhà anh không?"
Tạ Ninh nghĩ nghĩ, hôm nay thi xong cậu muốn về nhà ngủ.
Cố Hành Chu: "Em đã không đến vài ngày, mẹ anh mỗi ngày đều nhắc đến em bên tai anh."
Tạ Ninh vừa nghe dì nhớ mình liền nói: "Vậy đi thôi, cũng hơn một tuần chưa gặp dì."
Cố Hành Chu duỗi tay ôm vai Tạ Ninh, kéo sát vào ngực, "Đi thôi."
Lỗ tai Tạ Ninh tê rần, hai người đã lâu không ôm như thế nên còn có chút không quen.
Chờ tới Cố gia, Tạ Ninh đi lên trước bấm cuông.
Nhưng mà lại không có phản hồi nào.
Tạ Ninh bối rối, cuối cùng Cố Hành Chu lấy chìa khoá ra mở cửa.
Tạ Ninh có chút nghi hoặc, "Hôm nay sao lại..."
Cố Hành Chu cười nhìn cậu, "Sao lại thế nào?"
Tạ Ninh: "Sao không ai mở cửa?"
Cố Hành Chu: "Không biết, vào nhà trước đã."
Nói rồi mở cửa kéo Tạ Ninh vào trước.
Tạ Ninh cũng không nhận ra cái gì, ngoan ngoãn đi vào, đổi giày.
Cố Hành Chu cất bước đi đến, khoé miệng nhỏ lộ ra ý cười khó phát hiện.
Liền khoá chặt cửa lại.
Tạ Ninh đổi giày xong liền cảm nhận hơi thở vô cùng mãnh liệt.
Có một chút sắc bén, làm người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tạ Ninh nhanh chóng quay đầu nhìn Alpha phía sau.
Đối phương đem pheromone vây quanh người cậu, trong lúc nhất thời giống như bạo phát, không chỗ nào không có.
Tạ Ninh nuốt nước bọt, "Cố Hành Chu..."
"Làm sao thế, Ninh Ninh?"
Đôi mắt đào hoa của Alpha nhìn cậu chằm chằm.
Tiếp đó liền thấy Cố Hành Chu duỗi tay dài, động tác nhanh chóng xé miếng ngăn mùi pheromone sau cổ Tạ Ninh.
Ánh mắt nguy hiểm, giống như con dã thú săn mồi.
Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai.
"Bắt được em rồi, tiểu hỗn đản."
Tạ Ninh nhíu mày, xoay người muốn chạy.
Sau đó cảm giác cả người nhẹ tênh bay trên không.
Cả người nằm trên vai Cố Hành Chu.
Tạ Ninh hét lên: "Dì, mau buông ra, lát nữa dì sẽ nhìn thấy."
Ai ngờ Cố Hành Chu mở miệng nói: "Trong nhà không có ai."
Tạ Ninh: "!!!"
Tạ Ninh ngốc ngốc nằm trên vai Alpha, chờ bình phục lại ra sức giãy dụa.
"Chát!"
Cố Hành chu vỗ nhẹ một cái trên mông Tạ Ninh, "Bình tĩnh nào."
Mặt Tạ Ninh ngay lập tức đỏ hồng, "Anh... anh gạt em."
Bộ dáng hiểu chuyện phía trước đều là cẩu nam nhân này gạt người!
Cố Hành chu khiêng người lên lầu.
Dù cho cậu có giãy giụa thế nào thì không có một đường sống nào.
Tạ Ninh bắt đầu chịu thua: "Ca ca, anh buông em ra được không? Em sẽ không để anh chịu đựng lần nào nữa."
Cố Hành Chu: "Được."
Ánh mắt Tạ Ninh sáng lên.
"Cùng tắm với anh một lần là được."
Tạ Ninh: "!!!"