Tô Vãn Kiều nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra cách giải quyết.
Phó Hoài Yến nhìn bộ dáng xoắn xuýt của vợ mình cảm thấy thật đáng yêu, nhưng cũng không muốn để vợ phải sầu não nhiều, anh khẽ nói vào tai.
"Phó gia và Trương gia có chút ân oán, nhưng chuyện chiếm tiện nghi như thế này khẳng định vẫn có người làm.
Nếu Phó gia không làm được thì chúng ta tìm người khác để hợp tác là xong. Hay cho Tạ Mộ Lăng kiếm một chén canh. Ta nghe Tư Dao nói hắn ta muốn ở rể, có yếu tố này thì càng tốt hơn.
Vậy quyết định để Tạ Mộ Lăng đi nhận cha nuôi thế nào?"
"!!!"
Tô Vãn Kiều không nghĩ tới Tạ Mộ Lăng lại muốn ở rể. Nhân vật nam phụ si tình này quả thật rất chung tình.
Nàng vốn nghĩ Phó Tư Dao có thể ra tay bắt được Tạ Mộ Lăng đã là rất sáng suốt rồi, không ngờ còn có điều kiện ở rể nữa, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa, nàng cảm thấy, với biểu hiện của Tạ Mộ Lăng trong kịch bản, một khi đã yêu thì có thể làm mọi thứ vì người mình yêu. Vốn dĩ nam phụ ưu tú như thế chỉ vì nữ chính mà phục vụ. Bây giờ lại quay xe, chỉ làm kỵ sĩ cho Phó Tư Dao.
Vậy nên Tô Vãn Kiều nghĩ rằng, Tạ Mộ Lăng nói không chừng sẽ là một lựa chọn không tồi.
【 Có thể! Anh chỉ cần nói, đồng ý cho hắn một nửa tài sản. Hơn ba trăm tỷ đủ để mua chuộc hắn ta rồi.
Hơn nữa, nếu hắn ở rể, tiền của hắn cũng là tiền của Phó Tư Dao, lợi ích sẽ gắn chặt với Phó gia, không khác gì người trong nhà với nhau.】
Phó Hoài Yến cười nhẹ.
May mà anh là người nội liễm.Nếu không, lúc này chắc chắn sẽ không kiềm nổi mà bật cười thành tiếng mất thôi. Vợ của hắn dễ thương quá đi mất!
Chỉ cần nghĩ đến việc để Tạ Mộ Lăng nhận cha nuôi, anh đã thấy rất đáng tin cậy rồi.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện, việc ngăn ám sát lấy thân mình chặn đao cho Trương Vạn Hào, tất cả cũng phải để Tạ Mộ Lăng chịu.
Nhưng nếu đã biết trước chuyện bị đâm, thì phải ngăn chặn trước. Màn bị thương phải diễn thật sống động, sau đó thành công lừa được Trương Vạn Hào.
Bất quá tất cả những điều này cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, thời gian, địa điểm, nhân vật đều không thể thiếu, phải lập kế hoạch kỹ càng hơn.
Tô Vãn Kiều cùng Phó Hoài Yến hiện tại đã đạt đến trình độ tâm linh tương thông, chỉ một ánh mắt cũng hiểu đối phương muốn gì!
Hai người suy tính kế hoạch này, về cơ bản cũng gần giống nhau. Thêm vào đó có thêm Độc Tâm Thuật, dù không cần mở miệng, cũng có thể quang minh chính đại bàn bạc mưu đồ bí mật trong bữa tiệc.
Đầu tiên là Tạ Mộ Lăng. Hắn ta phải bị giống như Cố Dư Bạch trong kịch bản gốc.
Lúc đó Cố Dư Bạch bị thương nặng gần chết. May nhờ có hào quang nam chính mới không chết, sau đó còn được nhân họa đắc phúc.
Nhưng Tạ Mộ Lăng không giống vậy, hắn ta là nam phụ. Một khi bị thương nặng thì tỷ lệ rất cao. Do đó, việc này yêu cầu Tạ Mộ Lăng phải tiến hành một số huấn luyện bí mật, đồng thời cũng phải xác định vị trí bị trúng là tuyệt đối an toàn.
Vả lại, cần phải có nhiều vệ sĩ đến để kịp thời khống chế chuyện này.
Mặt khác, đội ngũ y tế phải luôn bên cạnh, Phó Dư Trạch nhất định phải 24/24 ở trong trạng thái sẵn sàng, sau khi bị là tiến hành cứu chữa ngay.
Còn về sát thủ, phải tìm người đã từng chiến đấu trên chiến trường, có kinh nghiệm thực sự để tiến hành ám sát.
Về phần sát thủ chân chính, tất nhiên phải khiến hắn chưa kịp ra tay đã phải rút lui.
Chỉ có như vậy mới đảm bảo toàn bộ quá trình vừa chân thật vừa nguy hiểm. Vừa không gây nguy hiểm đến tính mạng, vừa có thể diễn ra tình huống khiến Trương Vạn Hào cảm thấy thập tử nhất sinh, từ đó cảm kích Tạ Mộ Lăng đã cứu mạng mình.
Tất cả những điều này nói thì dễ, làm mới khó, hơn nữa còn cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
May mắn là kịch bản ám sát còn phải hơn một tháng nữa mới xảy ra.
Bây giờ Tô Vãn Kiều cùng Phó Hoài Yến chỉ cần để cho nam nữ chính không có thời gian can thiệp là được.
Bất quá cũng không quá lo lắng, hiện tại bọn hắn còn đang lo cho công ty của mình, tự nhiên không có thời gian đi tìm đầu tư. Hơn nữa, nếu công ty cũng bị mất, vậy bọn hắn chỉ sợ phải bắt đầu lại từ đầu.
Một bên khác, Phó Thanh Thù cùng diễn viên đóng vai bạn trai của nàng đang đi khắp nơi tìm kiếm mục tiêu của mình, chính là Lệ Bỉnh Uyên.
Phó Thanh Thù trước đó đã điều tra về thân thế của Lệ Bỉnh Uyên. Thực ra, Lệ Bỉnh Uyên là con riêng của ông Lệ, mẹ hắn là kẻ thứ ba, lúc trẻ đã mang thai bỏ chạy.
Sau đó vợ chính gặp tai nạn qua đời, mới đưa mẹ con nàng ta về. Nhưng vì thời thơ ấu của Lệ Bỉnh Uyên sống rất khổ sở, vợ chính đã công khai chuyện hắn ta là con của kẻ thứ ba. Mọi người trong khu đó đều luôn coi thường, chế nhạo mẹ con bọn hắn.
Đến khi hắn trở về Lệ gia, đột nhiên từ kẻ đáng thương trở thành đứa con được ông Lệ yêu thương nhất.
Hắn đã trải nghiệm cuộc sống khác biệt ở Lệ gia, trải nghiệm được quyền lực tuyệt đối, có thể tuỳ tiện kiểm soát cuộc đời người khác.
Cứ như vậy, Lệ Bỉnh Uyên bề ngoài dù bình thường, nhưng thực ra trong lòng đã sớm méo mó, nội tâm có nhiều nỗi đau không thể phát tiết ra .
Sau này, tình cờ nhìn thấy có người dùng đau đớn để giải tỏa nội tâm, khiến hắn cũng tò mò muốn thử.
Thử xong liền nghiện luôn, không thể dứt ra. Hắn rất yêu thích cảm giác đó.
Vậy nên Phó Thanh Thù biết Lệ Bỉnh Uyên thích đau đớn, đau đớn có thể giúp hắn phát tiết cảm xúc trong lòng. Đồng thời còn khiến hắn cảm thấy linh hồn thỏa mãn.
Chỉ cần dùng đúng phương pháp, nàng tự tin có thể khiến anh ta thần phục nàng.
Yến hội vừa mới bắt đầu không lâu, Phó Thanh Thù liền phát hiện Lệ Bỉnh Uyên xuất hiện.
Hắn vừa mới xuất hiện liền bị Phó Thanh Thù theo dõi.
Phó Thanh Thù nhìn thấy nam nhân này ngũ quan tinh xảo, tướng mạo soái khí. Lông mày kiếm, mũi cao thẳng, đôi mắt to nhìn rất thâm thúy, khuôn mặt gầy gò, cả người thoạt nhìn có chút lạnh lùng, cho người khác cảm giác không dễ tiếp cận.
Khí chất bên ngoài là kiểu người từ chối giao tiếp, người lạ chớ đến gần.
Nàng cười nhẹ, ánh mắt có chút tà khí. Theo những gì nàng tra được trên baidu, M đa phần đều là bề ngoài trông có vẻ cao lãnh, thực ra trong lòng đặc biệt hoang dã.
Hơn nữa, nhìn càng lạnh lùng, thực ra bên trong càng lẳng lơ. Đây chỉ là màu sắc bảo vệ để che giấu bản chất thực sự mà thôi.
Phó Thanh Thù nghĩ rằng nàng nhất định sẽ khiến đối phương bộc lộ bản chất thực sự của mình!
Lệ Bỉnh Uyên chỉ xuất hiện một lúc, sau khi trò chuyện ngắn với vài đối tác kinh doanh thì nhanh chóng rời khỏi sảnh chính. Vì hắn ta thực sự không thích nơi này. Mặt ngoài bực bội sắp không kìm nén được nữa rồi.
Phải ra ngoài hít thở không khí thôi!