Phó Hoài Yến ngạc nhiên: "Bộ Tri Niệm có nhiều bạn trai lắm hay sao mà nàng lại hỏi vậy?"
"Đúng vậy! Phó Tri Niệm trong kịch bản có đến vài người bạn trai. Hiện tại không biết nàng ấy đang hẹn hò với ai rồi a. Nhưng mà đường tình duyên của nàng ấy khá lận đận, luôn gặp phải đối tượng không tốt!"
Điều này làm Phó Hoài Yến đau lòng không thôi. Tại sao muội muội hắn lại số khổ đến vậy, muốn tìm một mối duyên tốt thôi mà cũng khó!
Bất quá bây giờ đã có Tô Vãn Kiều, nàng ấy biết rất nhiều nội dung trong kịch bản, có thể giúp mọi người biết trước để tránh đi những đường quanh co khúc khuỷu.
"Kiều Kiều! Một hồi ngươi có thể xem giúp xem, bạn trai của Tri Niệm trong kịch bản là người như thế nào không?"
Tô Vãn Kiều mỉm cười: "Được thôi, nhưng ta muốn hai mươi triệu."
Phó Hoài Yến không do dự: "Không thành vấn đề."
Đợi khi tiến vào cửa Phó gia, phát hiện tối nay Phó gia đặc biệt náo nhiệt. Phó Diệc Sơ dẫn Đường Dư về nhà, Phó Tư Dao cũng đưa Tạ Mộ Lăng đến gặp Trần Mộ Ngọc.
Phó Mây Kỳ và Phó Thanh Thù hoàn thành công việc xong sớm nên đến sớm. Phó Dư Trạch đang có ca phẫu thuật nên sẽ đến sau.
Mọi người đều rất mong chờ Phó Tri Niệm cùng bạn trai của nàng.
Một tiếng sau, Phó Dư Trạch từ bệnh viện về, vừa vặn Phó Tri Niệm cùng bạn trai nàng cũng vừa đến.
Đám người nghe tiếng xe liền quay đầu lại nhìn. Bạn trai của Tri Niệm cao ráo đẹp trai, dáng người đỉnh đạc, tướng mạo lại mười phần soái khí. Theo giới thiệu, thì hắn là du học sinh mới về nước, tên là Bùi Hách.
Bùi Hách mang rất nhiều lễ vật đến, bất quá đẳng cấp quà tặng thì không thể sánh bằng lễ vật của Tạ Mộ Lăng rồi.
Quà cáp mà Tạ Mộ Lăng mang tới toàn là hàng có nhãn hiệu nổi tiếng, giá trị liên thành. Muốn mua cần phải dùng một ít thủ đoạn thì mới mua được, không phải cứ có tiền là có.Nhưng mà Phó gia cũng không quan trọng về chuyện lễ vật ra mắt này, họ chỉ quan tâm đến nhân phẩm của người đó như thế nào mà thôi.
Trần Mộ Ngọc nhìn thấy bạn gái của Phó Diệc Sơ là Đường Dư, liền không lo lắng.
Hai người họ là bạn học từ nhỏ đến lớn, có thể xem là thanh mai trúc mã với nhau. Nữ hài này nàng cũng tiếp xúc qua rồi, tuy hơi nhút nhát nhưng là người lương thiện, nàng cũng yên tâm rồi.
Phó Tư Dao đưa Tạ Mộ Lăng đến. Trong tiếng lòng của Tô Vãn Kiều đã từng đề cập đến nhân phẩm của người này rồi, là thanh niên ưu tú, chất lượng tốt. Nàng cũng không cần phải lo lắng.
Chỉ lo lắng duy nhất là về bạn trai mà Phó Tri Niệm mang về. Nàng chưa tiếp xúc qua, cũng chưa có thời gian điều tra nên có chút không yên lòng.
"Chào bá mẫu, ta là Bùi Hách. Ta thật lòng thích Tri Niệm và rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, nên mới quyết định đến gặp gia đình mình. Ta cam đoan sau này sẽ luôn đối tốt với Tri Niệm, hi vọng ngươi có thể tiếp nhận ta."
Bùi Hách nói rất chân thành, cộng thêm vẻ ngoài xuất sắc, thân mang âu phục cao cấp, gia thế tuy không bằng Phó gia nhưng nhìn chung vẫn là không tệ.
Hơn nữa, Phó gia cũng không quá coi trong việc môn đăng hộ đối, chỉ cần không quá kém là được.
Nghe Bùi Hách giới thiệu, hắn có phụ thân là quan lớn, mẫu thân là luật sư. Gia tộc đều làm trong lĩnh vực chính trị, cũng được xem là cán bộ nòng cốt thế gia.
Nghe đến đây, ấn tượng của mọi người về Bùi Hách cũng tốt hơn không ít.
Họ cảm thấy gia thế như vậy có thể xứng với Phó Tri Niệm rồi.
Đang lúc mọi người gật gù yên tâm, thì trên đầu Tô Vãn Kiều đột nhiên xuất hiện một hàng chữ, khiến mọi người xem xong đều giật mình ngã ngửa.
【 Đừng nhìn gia thế hắn như vậy mà yên tâm. Thực tế bên trong là một quả dưa chuột thối nát mà thôi. Vài năm trước, khi còn ở nước ngoài, hắn ta đã ăn chơi phóng túng, bản thân hắn đã nhiễm HIV/AIDS rồi!】
!!!!
Khi dòng chữ này xuất hiện trên đầu Tô Vãn Kiều, sắc mặt của mọi người trong nháy mắt thay đổi ngay lập tức.
Ánh mắt nhìn Bùi Hách từ gật gù tán thưởng, chuyển sang chán ghét ghê tởm. Phảng phất như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu vô cùng, thậm chí khu vực xung quanh hắn cũng có thể cảm giác được tràn đầy vi khuẩn gây bệnh, cảm giác vô cùng kinh tởm.
Có câu "Biết người, biết mặt, không biết lòng", người nhà Phó gia giờ nhìn Bùi Hách chính là có cảm giác như thế.
Nếu hôm nay không nhờ tiếng lòng Tô Vãn Kiều nhắc nhở. Từ bên ngoài nhìn vào, không ai có thể nhận ra rằng Bùi Hách là người có vấn đề về nhân phẩm.
Bùi Hách mặc kệ là ngoại hình hay khí chất, phong cách ăn mặc, đều tỏ ra nho nhã lễ độ. Hành động và lời nói đều cho thấy là người có giáo dục tốt, có phong thái quý ông.
Nếu không hiểu rõ bản chất thực sự của hắn, chắc chắn sẽ bị vẻ ngoài nhã nhặn bại hoại này lừa gạt.
Giờ này khắc này, Phó Tri Niệm cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Nàng nhìn về phía Bùi Hách, phảng phất như mới quen người này lần đầu tiên.
Không thể ngờ rằng, sâu trong bản chất của Bùi Hách lại là một người dơ bẩn hạ lưu như vậy.
Nàng còn mang hắn về ra mặt gia trưởng trong nhà nữa chứ, hiện tại chỉ cảm thấy buồn nôn!
Nàng trách bản thân sao không nhìn thấu được đối phương, lại để một kẻ bẩn thỉu như vậy lừa dối mình.
Cảm giác nhìn nhầm người khiến Phó gia Tam tiểu thư cả người cảm thấy thật tệ hại, như thể thẩm mỹ và ánh mắt của nàng đều tụt giảm hẳn.
Phó Tri Niệm sau khi tỉnh táo lại, nàng tin rằng đại tẩu sẽ không lừa mình.
Hơn nữa, khoảng thời gian này Phó gia biến hoá như thế nào nàng cũng không phải là không biết. Vì vậy sau khi nhìn thấy tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, nàng liền biết nội dung trong đây toàn bộ là sự thật. Vậy nên, dù không có điều tra thì nàng vẫn tin rằng Bùi Hách này trăm phần trăm là có vấn đề.
Lúc này, sắc mặt của những người khác cũng không tốt chút nào.
Tuy Phó gia không tính là gia phong thanh bạch gì, nhưng mỗi đứa con đều được giáo dục cẩn thận từ nhỏ. Dù là nam hay nữ cũng phải giữ mình trong sạch, tuyệt đối không phải kiểu bạ ai cũng tình một đêm được.
Phó phụ mất sớm, Trần Mộ Ngọc dốc lòng dạy dỗ con cái, đặc biệt giáo dục nữ nhi càng thêm dụng tâm. Thành ra các con của bà đều có phẩm chất tốt đẹp.
Nhìn thấy bạn trai của con gái út lại là loại người như vậy, họ không thể chấp nhận được.
Trần Mộ Ngọc trong lòng dâng lên cảm giác khó thở, suýt nữa thì bị bệnh tim tái phát.
Mặc dù hiện tại trên mặt bà không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã thầm kết án tử cho Bùi Hách. Loại người như vậy, tuyệt đối không thể để Phó Tri Niệm tiếp tục qua lại được.
Phó Hoài Yến cùng mấy đệ đệ muội muội, sau khi bình tĩnh lại thì đều cảm thấy rất giận dữ. Theo lý mà nói, nam nhân ghê tởm như vậy, đáng lẽ nên bị đuổi ra khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng mà, bọn hắn cũng lo ngại đến lòng tự trọng cùng mặt mũi của Phó Tri Niệm, cho nên cũng không nói gì. Dù sao người này cũng do nàng đưa về, cứ như vậy đuổi đi sẽ đánh vào mặt nàng.
Huynh muội bọn hắn không muốn vì kẻ tồi tệ như vậy mà tổn thương hòa khí với nhau. Không đáng!
Bất quá, trong lòng họ đều âm thầm phỉ nhổ cái nam nhân bẩn thỉu này. Đợi sau khi đối phương đi về, không khí cũng cần được khử trùng kỹ lưỡng.
Bùi Hách vẫn không biết, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều đã thay đổi. Nhìn hắn vẫn tự nhiên thao thao bất tuyệt kể về quá trình quen biết và yêu đương với Phó Tri Niệm.
Cuối cùng còn nói, hắn đối với chuyện tình cảm này là thật, hi vọng có thể nhận được ủng hộ của mọi người.
Phó Tư Dao cùng Phó Thanh Thù trong lòng thầm nghĩ, loại người thối nát như hắn ta không xứng đáng với muội muội mình chút nào.
Các nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn ta thêm một giây phút nào nữa.