Xuyên Thành Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Chồng

chương 7: khôi phục diện mạo đi dạy học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trình Tâm Nhị vừa nghe Lê Nhược muốn đi nhà cô, lập tức xù lông, vất vả áp chế lửa giận của mình:" Cô Lê, cô đi nhà em làm gì?"

Lê Nhược:" Đi thăm cậu, thật lâu không có ghé qua rồi."

Trình Tâm Nhị trực tiếp cự tuyệt:" Ba em không có nhà."

Lê Nhược:" Vậy thì thăm mợ vậy, như nhau mà."

Trình Tâm Nhị tức giận ' Hừ' một tiếng, xoay người rời đi.

Mấy người kia trố mắt nhìn nhau. Bất quá bọn họ biết Trình Tâm Nhị cùng cô giáo Lê là thân thích, cũng không nói thêm gì.

Lê Nhược trố mắt hai, mấy bước đuổi theo Chu Thành Ngộ, cùng anh sóng vai đi tới cổng trường. Cô quả thực không biết Lê Tường cùng Trình Tâm Nhị có vấn đề gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi Chu Thành Ngộ.

Chu Thành Ngộ nhìn, Lê Nhược liền chỉ đầu của mình:" Nơi này có vấn đề, em quên rồi sao?"

Chu Thành Ngộ biết đầu cô có vấn đề, điều anh muốn nói là:" Chuyện nhà các cô, em làm sao biết?"

Cũng đúng, Lê Nhược liền không truy hỏi nữa.

Cô thỉnh thoảng liếc qua Chu Thành Ngộ. Cô cao m những vẫn phải ngước đầu lên nhìn anh. Anh so với còn cao hơn một cái đầu.

Rất nhanh đã tới cổng trường, lái xe nhà Chu Thành Ngộ đã đem xe lái tới.

Trình Tâm Nhị không muốn nhìn thấy chị họ, liền trực tiếp ngồi ở kế bên người lái, nhắm mát làm ngơ.

Tài xế biết chủ nhiệm lớp Chu Thành Ngộ, thấy cô đến, hắn mở cửa xe xuống:" Cô Lê, ngài khỏe, hôm nay lại muốn đi thăm nhà à."

Lê Nhược hai mắt tỏa sáng. Đúng nha, sau này cô có thể đến nhà Chu Thành Ngộ chơi, lấy việc thăm nhà làm cái cớ.

Cô cười yếu ớt:" Hôm nay không phải, phải đi nhà Trình Tâm Nhị, làm phiền anh đưa đi một chút."

Tài xế:" Không phiền toái, vừa vặn thuận đường." Còn mở cửa ghế sau cho Lê Nhược.

Lê Nhược ngồi ở vị trí phía sau ghế lái, Chu Thành Ngộ ngồi ở phía bên trái của cô.

Bởi vì có tài xế ở đây, cô phải chú ý ngôn hành cử chỉ, dọc theo đường đi đều rất an tĩnh.

Nhà Trình Tâm Nhị cách trường học không xa, đi xe không đến phút là tới.

Lê Nhược cùng Trình Tâm Nhị đi xuống. Chu Thành Ngộ:" Cô Lê, tạm biệt."

" Gặp lại." Vào lúc này Lê Nhược bình thường rất nhiều.

Không có người ngoài, Trình Tâm Nhị bắt đầu nổi đóa:" Chị rốt cuộc muốn làm gì? Chị có phiền hay không!"

Lê Nhược từng chút từng chút nói với mình, Trình Tâm Nhị không phải nhằm vào cô mà là nhằm vào Lê Tường. Cô không cần phải cùng một đứa trẻ tuổi đang trong thời kì phản nghịch so đo.

Cô thanh âm ôn hòa:" Không làm gì,em lên đi."

Nói xong cô xoay người rời đi.

Trình Tâm Nhị:"..." Trợn mắt há mồm.

Cái này... đi thật rồi?

Có loại cảm giác bất lực như đánh vào bông.

Lê Nhược ra cửa tiểu khu, chuẩn bị đón xe về nhà, xa xa thấy một bóng người quen thuộc, Trầm Tri Lâm.

Bỗng nhiên có một loại cảm giác thân thiết 'tha hương gặp cố tri', cô đi nhanh tiến đến:" Bác sĩ Trầm."

Trầm Tri Lâm bị dọa cho giật mình, Bác sĩ Trầm?

Hắn mới vừa từ vùng khác khám bệnh trở lại, mấy ngày trước dì Trình Ngọc gọi điện thoại cho hắn, nói đã tìm được Lê Tường, đã về nhà rồi.

Sau khi cúp điện thoại, hắn liền gọi điện thoại cho Lê Tường, kết quả không cách nào gọi được.

Trầm Tri Lâm trong lòng rất tự trách, cũng rất thống khổ. Hắn biết không nên đưa ra quyết định vào lúc này, nhưng đau dài không bằng đau ngắn. Hơn nữa trí nhớ trước kia của Lê Tường cũng không còn, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.

Thật ra thì như vậy rất tốt. Ký ức trước kia không còn, cô liền không nhớ ra được chuyện hai bọn họ từng yêu nhau. Đối với cô mà nói chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Xoắn xuýt liên tục, hắn vẫn nói:" Chúng ta chia tay đi."

Cái gì?

Lê Nhược giờ mới phản ứng được, cô bây giờ vẫn là dung mạo của Lê Tường. Mà Trầm Tri Lâm ở năm là mối tình đầu của Lê Tường.

Cô sợ mình nghe lầm:" Anh muốn chia tay?"

Trầm Tri Lâm gật đầu:" Đã sớm muốn cùng nói với em, không nghĩ tới em ngã phải nằm viện, sau đó anh cũng chưa nói. Bây giờ em cũng đã bình phục."

Lê Nhược thầm nghĩ, cũng không thể chia tay nha. Nếu như chia tay, vậy chờ Lê Tường trở lại không phải khóc chết mất? Nếu như chia tay vậy thì tương lai sẽ thay đổi một ít chuyện.

Ở năm , Lê Tường cùng Trầm Tri Lâm đã kết hôn, còn có hai đứa bé. Con trai bảy tuổi, con gái mới vừa nửa tuổi, vẫn còn trong thời kỳ bú sữa.

Chia tay tuyệt đối không được. Nếu chia tay, cô sẽ là tội nhân.

Lê Nhược không biết trước lúc này tình cảm của Lê Tường cùng Trầm Tri Lâm đã xảy ra cái gì. Cô hỏi Trầm Tri Lâm:" Tại sao đột nhiên muốn chia tay?"

Trầm Tri Lâm vô lực:" Làm sao lại đột nhiên? Em vẫn luôn không tán thành anh vào khoa phụ sản. Mỗi ngày đều lấy chia tay bức bách, để cho anh vào công ty làm. Lê Tường, anh cùng em ầm ĩ mệt mỏi, mỗi ngày như vậy đều ảnh hướng đến việc giải phẫu của anh vào hôm sau."

Lê Nhược:" Không không không, em sai rồi. Anh nhất định phải đi khoa phụ sản, em ủng hộ anh. Thật!"

Hắn nếu không vào khoa phụ sản thì ở năm làm sao chữa được bệnh vô sinh cho cô?

Trầm Tri Lâm đã không cảm động nữa rồi. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói chia tay. Trước có nói qua một lần, Lê Tường cũng bảo đảm như vậy, nói tôn trọng nghề nghiệp của hắn, nhưng không được mấy tháng liền ầm ĩ như cũ.

Hắn một mực nhẫn nhịn, nuông chiều tính tình của cô. Nhưng mà cô càng ngày càng tệ hơn, hắn không chịu nổi.

" Không còn sớm nữa, em nhanh một chút đi về đi."

Dừng mấy giây, Trầm Tri Lâm lại nói:" Thật xin lỗi."

Lê Nhược biết, người đàn ông này đã quyết tâm muốn chia tay.

Cô bắt đầu yếu thế:"Bây giờ em như thế này, anh nhẫn tâm rời bỏ em sao?"

Trầm Tri Lâm:" Thế nào?"

Lê Nhược:" Em bị mất trí nhớ. Em bây giờ mới phát hiện, tất cả mọi người đều không thích em, bây giờ ngay cả anh cũng không thích em." Nói xong, cả người cô nổi da gà.

Cô không muốn biết nếu Trầm Tri Lâm chia tay thành công, sẽ mang cho cô hậu quả gì. Khẳng định là không tốt. Chỉ một cái quan hệ thầy trò đều cần cô khắc phục thì chớ nói đến quan hệ với Trầm Tri Lâm.

Trước đó Tiểu Ma Diệp nói tối nay cô sẽ gặp hai người, trong đó người cảm ứng thất bại chắc là Trầm Tri Lâm.

Có lẽ ba cái giá còn tăng lên không ngừng. Bởi vì hệ thống không cảm giác được thì nhỡ may Trầm Tri Lâm chính là cái giá thứ tư.

Cho nên nhất định không thể chia tay.

Lê Nhược làm bộ đáng thương nhìn Trầm Tri Lâm:" Có thể hay không cho em một cơ hội nữa? Nếu như lại để cho anh thất vọng thì em sẽ rời đi."

Trầm Tri Lâm:" Anh lập tức phải đi nước ngoài học bổ túc nửa năm, visa đã làm xong." Hắn hiểu Lê Tường căn bản là không chịu nổi yêu xa. Cô có thói quen cái gì cũng lệ thuộc vào hắn.

Bởi vì Trình Ngọc cùng Lê Chu Hồng cũng bận bịu, có lúc vội vàng ba bốn tháng không trở về nhà. Hắn trở thành người mà Lê Tường gửi gắm toàn bộ tình cảm.

Cô vốn là không đồng ý hắn vào khoa phụ sản. Bây giờ còn phải rời khỏi phải rời khỏi nửa năm đi học bổ túc, vậy còn không phải cùng hắn ầm ĩ ngất trời?

Lê Nhược vừa nghe anh muốn xuất ngoại nửa năm, vui vẻ đến không lời nào có thể diễn tả được. Như vậy vừa vặn, cô cũng không cần nói yêu đương với hắn.

" Cơ hội đi học bổ túc khó như vậy, anh nhất định phải đi."

Trầm Tri Lâm:"?"

Lê Nhược làm bộ thở dài:" Trước kia là em quá tự do phóng khoáng, cái gì cũng không cân nhắc cho anh."

Bầu không khí giữa hai người hòa hoãn không ít. Sau đó Lê Nhược liền nói, nửa năm này anh nên đi nước ngoài học tập thật tốt, cô cũng cố gắng thay đổi mình. Chờ nửa năm sau rồi quyết định có muốn chia tay hay không.

Trầm Tri Lâm mềm lòng, vốn là hắn chỉ thích Lê Tường, hai người là mối tình đầu của nhau. Chính là Lê Tường có bệnh công chúa, tính khí lớn, thích làm gì thì làm, làm hắn có chút không chịu nổi.

Có thể trước mắt Lê Tường để cho hắn đau lòng một trận.

Hắn lại hối hận khi nói ra chia tay:" Thật xin lỗi." Hắn tiến lên một bước, muốn ôm cô.

Lê Nhược vội vàng lui về phía sau:" Trước đừng ôm. Ôm một cái em lại không nỡ để anh đi nước ngoài."

Cô khoát khoát tay:" Em chờ anh trở lại." Nói xong nhanh chân chạy.

Trầm Tri Lâm:"..."

Lê Nhược chạy hơn mười mét mới dừng lại, quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn ở chỗ đấy. " Bác sĩ Trầm, cố gắng lên. Năm anh sẽ là bác sĩ sản khoa nổi danh, anh giúp rất nhiều gia đình không có con, cũng cứu rất nhiều ca sinh nguy cấp." Sau đó cho hắn một động tác bắn tim.

Trầm Tri Lâm không hiểu cái động tác kia là cái gì. Năm lúc đó còn chưa lưu hành.

Hắn hiểu ý cười một tiếng, trong chớp mắt ở nơi này, hắn quyết định học bổ túc thật tốt, nửa năm sau trở lại tìm cô.

" Bảo bảo, trong nửa năm tới em phải chăm sóc mình thật tốt."

Sau lưng truyền tới thanh âm của người đàn ông.

Lê Nhược hậu tri hậu giác, đây là lời Trầm Tri Lâm nói với Lê Tường. Hóa ra anh ta còn bồn nôn như vậy.

Cô đột nhiên thật hâm mộ Lê Tường, có người đàn ông yêu cô như vậy.

Lê Nhược chậm rãi khoan thai đi trên đường, cảnh đêm Bắc Kinh đẹp vô cùng.

Cũng không biết Chu Thành Ngộ đang làm gì.

Ngày nào nếu Chu Thành Ngộ cũng có thể kêu cô là bảo bảo thì thật tốt.

Cuộc đời của mỗi người phụ nữ ai chả hy vọng người đàn ông mình yêu gọi mình là bảo bảo chứ?

Lê Nhược lấy điện thoại ra, lại gọi điện thoại cho Chu Thành Ngộ năm một lần, vẫn chưa thông.

Tiểu Ma Diệp nói dù sao Chu Thành Ngộ cũng sẽ không chủ động tìm cô.

Thật mất hứng.

Lê Nhược về đến nhà, Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đã mệt mỏi đi ngủ. Hai người nằm ở bên gối cô, chăm chú sát bên nhau.

Cô sờ đầu bọn họ, đem hai bọn họ bỏ vào trong chiếc nhẫn của cô.

Mộng ảo một ngày, kết thúc.

Hôm sau.

Một ngày Lê Nhược mong đợi rốt cuộc đã đến. Cô cũng không cần khổ cực bắt chước trang điểm, cũng không cần hóa thành dung mạo Lê Tường. Cô dùng sức xoa xoa mặt mình.

Tiểu Ma Diệp thật sớm đã dùng ma lực làm xong nền cho cô. Bất kể ai thấy cô cũng chỉ kinh ngạc vẻ đẹp của cô, sau đó vui vẻ tiếp nhận người này chính là Lê Tường. Không có ai hỏi cô làm sao lại đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Sáng sớm Lê Nhược đến trường học, đi qua phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng thấy cô có chút mơ màng, sọ não đau, nhưng cũng không có phản ứng kịch liệt nào khác.

" Tiểu Lê, hôm nay làm sao đã tới rồi?"

Lê Nhược:" Thầy, là như vầy. Em ngày hôm qua nghĩ lại cảm thấy phải cải thiện quan hệ cùng học sinh thật tốt. Học kỳ này giờ học không nhiều lắm, lớp số học còn tiếp tục để thầy cô khác thay em dạy. Em trở về lớp học phụ trách một chút kỷ luật, cũng không thể làm phiền những giáo viên chủ nhiệm lớp khác."

Hiệu trưởng rất vui vẻ yên tâm, lập tức đáp ứng, để cho cô đừng có gấp, chờ thân thể khôi phục hoàn toàn lại lên lớp.

Lê Nhược thầm nghĩ, chính là ngay lúc này khôi phục cũng không có cách nào lên lớp nha. Với trình độ này của cô, học sinh dạy cô còn không sai biệt lắm. Tối hôm qua cô suy nghĩ biện pháp tốt, buổi tối trở lại năm , để cho Chu Thành Ngộ dạy toán cho cô.

Rốt cuộc đến khi lớp thứ hai tan học, Lê Nhược thừa dịp trong giờ học trở lại phòng học. Lớp vốn đang ồn ào náo nhiệt, bỗng nhiên im bặt.

Không có một học sinh nào nghi ngờ chủ nhiệm lớp làm sao chỉnh dung.

Hai giây sau, một loạt " Oa ~"

Tất cả đều đang cảm thán vẻ đẹp của cô.

Chu Thành Ngộ lúc này mới ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người trên bục giảng, khẽ run.

Truyện Chữ Hay