“Hee Eun à, con gái của mẹ!” Lee Hye In ngồi bên cạnh giường bệnh, kéo cánh tay của con gái, khóc lóc thảm thiết, hiện tại đã trôi qua giờ đồng hồ từ lúc tai nạn xảy ra, tính mạng của Song Hee Eun được phòng phẫu thuật cứu trở về, Song Seung Yeom không chịu lên lớp, quyết tâm ở lại bệnh viện, bố Tống nguyên thanh cũng xin nghỉ không đi làm.
Song Seung Yeom đứng một bên, an ủi mẹ, “Mẹ đừng khóc nữa, có khóc chị ấy cũng không tỉnh dậy đâu.”
“Con gái của tôi, sao có thể xảy ra chuyện này chứ!” Lee Hye In khóc không ngừng.
“Được rồi, Hye In, bác sĩ nói hi ân cần yên tĩnh, chúng ta đừng làm phiền con bé.” Song Won Jeong với tư cách là chủ gia đình, lại là một người cha, nếu nói không buồn là giả, nhưng nếu ông ta cũng yếu đuối, vậy thì cái nhà này sẽ không còn chỗ dựa.
“Anh là kẻ máu lạnh phải không, bây giờ con gái chúng ta bị như vậy, anh đứng bên cạnh lại không thấy một chút đau lòng sao!”
“Mẹ, cha, hai người đừng cãi nhau nữa.” Song Seung Yeom nhịn không được nói, “Bác sĩ nói, % chị sẽ tỉnh lại.” Nhưng nếu không thể tỉnh, thì khẳng định là sổng cả đời thực vật.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn chị gái đều khinh thường hắn, nhưng khi còn bé, hễ chị ấy nhìn thấy người ta bắt nạt hắn, đều chạy tới đánh bọn họ, trong lúc vô tình, hắn đã lệ thuộc vào người chị gái này.
Chuyện đã đến mức này, khóc lóc không phải là biện pháp hay để giải quyết vấn đề, đành phụ thuộc vào ý trời, có thể tỉnh dậy được hay không còn phải trông chờ vào số phận của chị thôi.
Mà Song Hee Eun bên này, dường như cũng gặp một vấn đề khó giải quyết.
Tạo sao con mèo có thể mở miệng nói chuyện…
Song Hee Eun nuốt một ngụm nước miếng, tất nhiên bị dọa không ít, phim kinh dị đã xảy ra trong thực tế, lập tức bỏ chạy, chỉ nghe sau lưng “Meow” một tiếng, con mèo kia liền đuổi theo cô.
Không cẩn thận làm chân vướng vào cánh cửa, còn có một cái cục tròn tròn đập vào người cô, tha lập tức ngã xuống đất, con mèo mập kia không chút nể tình dẫm trên lưng cô.
“Anh là ai?” Mèo tiếp tục nói chuyện.
“Tôi… tôi là G-Dragon!” Tha xoa chỗ bị đau nói.
“Tôi mới là G-Dragon, rốt cuộc anh là ai!” Nghe giọng con mèo quả thực giống GD, nhưng trong giọng nói tràn đầy oán giận.
“Anh… anh, trước mắt để tôi đứng dậy được không, anh nặng quá đi, không sợ đè bẹp dí cơ thể của mình à.” Nghe Song Hee Eun ở dưới kêu la, meo kia vội vàng nhảy xuống, không thể không nói, để tập luyện được một cơ thể mạnh khỏe như kia, không dễ dàng chút nào.
Song Hee Eun đứng dậy phủi bụi dính trên người, ngẩng đầu lên, con mèo kia đang ngồi trên ghế sofa, nhìn bộ dáng của nó không khác gì đại boss.
Song Hee Eun đi đến gần hỏi, “Anh.. thật sự là GD?”
Con mèo kia trợn mắt nhìn cô, “Anh muốn tôi chứng minh thế nào?”
Song Hee Eun quan sát hắn, “Vậy kể từ lúc nào anh lại biến thành con mèo, đêm qua sao?”
Mèo mập thay đổi tư thế nằm thoải mái trên sofa, “Tôi vừa mới chuyển đến đây tối qua, đang nằm ngủ, lúc tỉnh dậy thì biến thành thế này rồi, đừng nói lời vô ích, mau trả cơ thể lại cho tôi.”
Tha dở khóc dở cười, “Tôi còn muốn quay về cơ thể thật của mình kia kìa, anh nghĩ tôi muốn làm đàn ông chắc!” Nói ra lời này cũng chính là thầm thừa nhận cô là con gái.
Trong lúc một mèo một người tranh cãi, tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
Song Hee Eun vỗ đùi, vừa mới nhớ ra, quản lý của GDragon gọi điện thoại tới nói muốn đến đây, cô lập tức hoảng sợ.
“Này, cô gái kia, mau đi mở cửa đi!” Con mèo nhìn cô la lên.
“Quản lý của anh đến rồi!”
“Sợ cái gì…” Con mèo mập lười biếng nằm trên sofa, tha trái lại rất bình tĩnh, người trong cuộc còn không sợ, cô sợ làm gì chứ.
Đi mở cửa.
Song Hee Eun chạy tới mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đeo kính râm, hắn không nói không rằng lập tức xông vào nhà, hai tay chống hông, nhìn ngó xung quanh căn phòng đánh giá, “Hóa ra cậu chuyển nhà tới chỗ này.”
Song Hee Eun đóng cửa lại, chẳng lẽ người này chính là người quản lý của GD? Đầu năm nay người quản lý cũng cần mặc đồ nghiêm túc như vậy à.
Người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên tháo kính ra, gương mặt khó tin nhìn cục tròn tròn nằm ngủ trên ghế sofa, “Ji Yong à, cậu nuôi mèo lúc nào thế!”
Nói xong liền đi qua chỗ con mèo.
“Này..” Lời nói của Song Hee Eun bị nghẹn ở họng, nếu nói ra thì bị lộ hết rồi, vì vậy đành trơ mắt nhìn người quản lý ôm con mèo GD đùa giỡn… Đây tuyệt đối là việc tổn thương lòng tự trọng của đàn ông.
“Ha, con mèo này đáng yêu thật, lớn lên mập ú.” Người quản lý của GD vừa nói vừa lấy tay nắm khuôn mặt mèo.
Song Hee Eun chậm rãi bước tới, “Cái này, tôi đi lấy cho anh ly nước.” Một khắc này hình như cô thấy bộ mặt thối hoắc của Kwon Ji Yong.
Thật ra so với cơ thể đang nằm trong bệnh viện của cô, Kwon Ji Yong thảm hại hơn nhiều, đang yên đang lành chợt biến thành con mèo, thân thể lại bị một cô gái lạ mặt chiếm lấy.
Song Hee Eun rót nước thật lâu mới quay trở lại, nguyên nhân là do cô không rành bố trí nơi này, nhà quá rộng, đi mãi mới tìm thấy nhà bếp, con mèo mệt mỏi nằm liệt trên ghế sofa, mà người quản lý Choi Soon Ho vẻ mặt rất hăng hái ngồi chỗ đó, trên tay cầm điện thoại, tay phải đang lướt tìm tin tức mới.
“Nước đây.” Song Hee Eun đặt ly nước xuống bàn trà trước mặt hắn, Choi Soon Ho rất tự nhiên bưng ly nước uống một ngụm, tiếp theo cầm túi công văn của mình lên, rút một xấp tài liệu có đánh dấu ra.
“Cậu nhìn một chút xem, nhất là bộ Dữ lý chung thước, IU hợp tác đóng cùng, cậu là nam chính .” Song Hee Eun nhận lấy kịch bản, bắt đầu đọc, kịch bản này là tiểu thuyết chuyển thể nha, bây giờ cho dựng thành phim truyền hình rồi, nam chính là nam thần của Song Hee Eun, tuy rằng cô không thể trở thành nữ chính, nhưng thân phận bây giờ là đàn ông, có thể nhìn thấy thần tượng của mình cũng là điều hạnh phúc.
“Ừ, kịch bản cũng được.” Song Hee Eun liếc sơ qua nói.
“Cậu khẳng định? Tôi còn nghĩ cậu sẽ từ chối bộ phim này đấy, dựa vào tính tình của cậu trước kia, căn bản sẽ không đồng ý mấy cái máu chó này, Ji Yong à, gần đây không bị sao chứ? Không cần phải dấu tôi nha, có muốn cái gì cứ nói, muốn loại phụ nữ nào tôi cũng sẽ tìm cho cậu.”
Này… quả nhiên là từ miệng đàn ông mà ra, coi phụ nữ như loại sinh vật không biết xấu hổ?
“Anh đừng nói nữa, không có việc gì, bộ nhận bộ này.” Song Hee Eun có chút tức giận.
“Meow ô…” Con mèo mập bên cạnh kêu một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Song Hee Eun, ánh mắt tựa như muốn ăn tưởi nuốt sống cô.
Song Hee Eun sợ đến run người.
“A này, thôi cứ như vậy đi, thời gian quay phim còn xa, bây giờ đạo diễn vẫn đang chọn diễn viên, mấy ngày nay cậu ngồi ở nhà đọc sơ kịch bản.” Nói xong Thôi Thuận Hạo cầm túi đứng lên, giống như sắp rời đi.
“Ừ, được, không vấn đề gì, anh… Muốn đi sao?”
Thôi thuận hạo nở nụ cười khó hiểu, “Tất nhiên phải đi rồi, công ty vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, không đi chẳng lẽ ở lại đùa giỡn với con mèo với cậu à!”
“Ừ, vậy đi đi!” Song Hee Eun tiễn người ra tận cửa mới quay lại.
Kwon Ji Yong bị nghẹn lâu như vậy rốt cuộc cũng mở miệng, “Cô có tư cách gì quyết định nhận phim giùm tôi?”
“Nhưng mà bây giờ anh là một con mèo, cái gì cũng không làm được, tôi không giúp anh quyết định thì biết làm gì đây, ngoan…” Nói xong Song Hee Eun giơ tay ra cào lông giúp hắn.
Kwon Ji Yong bùng nổ, rõ ràng muốn há miệng cắn tay cô, Song Hee Eun vội vàng rụt tay lại, này… Tại sao lại không nói lời nào mà định cắn người!
“Dù gì anh cũng là nhân vật của công chúng, thần tượng, tại sao có thể tùy tiện há miệng cắn người!” Song Hee Eun đứng đối diện với hắn, một tay chống hông một tay chỉ vào mèo mập, bày ra bộ dáng chỉ trích.
Bây giờ chỉ nghe được giọng nói của GD phát ra từ cơ thể con mèo, nhưng không nhìn thấy mặt GD, vì vậy Song Hee Eun có cảm giác cô lớn hơn, nhưng nếu bản thân đối mặt với GD thực sự, cô sẽ nhanh chóng thu lại tính cách của mình.
Đột nhiên mèo mập không nói gì, co rúc trên ghế sofa, khe khẽ thở dài.
Lập tức nói, “Tôi có chút nghi ngờ giới tính thật của cô.”