Edit: Lily_Carlos
Đêm Giáng Sinh trên đường phố Seoul càng thêm phồn hoa náo nhiệt, Park Seon Yeong cầm trong tay túi bánh bích quy và chocolate mà hôm qua vất vả lắm mới làm được, chuẩn bị lâu như vậy chỉ muốn tặng nó cho người trong lòng, thế nhưng đã qua giờ hẹn năm phút rồi, có phải là hắn... sẽ không tới hay không.
Người đi đường đi tới đi lui, từng đôi từng đôi tình nhân dắt tay nhau đi qua, trong lòng Park Seon Yeong lại chờ mong, vừa khẩn trương, ngón tay trắng nõn cầm chặt hộp quà trong tay.
”Thật ngại quá, tôi tới muộn.” Đột nhiên Song Seung Yeom vèo một cái xuất hiện trước mặt cô, khuôn mặt hắn đỏ bừng, còn đang thở phì phò, giống như là vội vàng chạy tới.
”Không sao đâu, mới qua mười phút thôi.” Park Seon Yeong dịu dàng nói.
”Cái đó chúng ta tìm một nơi ăn cơm trước đi, cậu còn chưa ăn cơm đúng không.” Song Seung Yeom nói, Park Seon Yeong gật nhẹ đầu, thấy cô ấy gật đầu Song Seung Yeom nói tiếp: “Vì tiện đường nên tôi qua bệnh viện xem chị gái một chút, không nghĩ lại tới chậm.”
”Seung Yeom, cậu không cần phải giải thích, tôi không trách cậu.” Trong thanh âm của Park Seon Yeong rất tinh tế lại có chút thẹn thùng.
Hai người tiến vào một tiệm lẩu, hai người gọi một nồi lẩu truyền thống, Park Seon Yeong cười nói: “Tôi rất ưa thích bánh mật, cậu thì sao?”
Song Seung Yeom sờ sờ đầu: “Tôi cũng thích.”
”Ừm đúng rồi.” Park Seon Yeong đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm cái hộp cô mang tới đưa đến trước mặt Song Seung Yeom: “Đây là tặng cho cậu.”
Song Seung Yeom cười nhận lấy, có chút giật mình: “Đây là cái gì vậy?”
”Là bánh quy và chocolate tôi tự làm.” Park Seon Yeong ngại ngùng nói.
Song Seung Yeom đột nhiên thu lại nụ cười, xấu hổ nói: “Cậu nhìn xem, tôi không chuẩn bị thứ gì cho cậu.”
”Không sao, không quan hệ, cậu có thể đến là món quà tốt nhất đối với tôi rồi.” Tiếng nói của Park Seon Yeong ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy gì.
”Kỳ thật, oppa... Tôi... Tôi vẫn luôn rất thích cậu.” Park Seon Yeong nhắm mắt lại, nhanh chóng nói ra câu này.
Câu nói này của Park Seon Yeong làm cho Song Seung Yeom bị dọa đơ người, đôi đũa trong tay dừng lại giữa không trung, lúc hắn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện Park Seon Yeong lại vội vàng nói: “Cậu không cần đưa ra đáp án vội, bây giờ không cần cho tôi đáp án của cậu.”
Khóe môi của Song Seung Yeom hơi cong lên, để đũa xuống đứng dậy hôn Park Seon Yeong ở đối diện, một giây sau cũng buông cô ra nói: “Nếu như tôi nói, tôi cũng thích em thì sao?”
Thời gian mấy ngày cuối cùng cơ hồ là phải giành giật từng giây, ban ngày cô phải tập luyện các bài hát của bọn hắn, ban đêm trước khi ngủ Song Hee Eun cũng nghe đi nghe lại mấy bài hát kia, bỏ ra thời gian một ngày, cuối cùng cô cũng học thuộc được lời của mấy bài hát đó, bởi vì túi da này là của Kwon Ji Yong, giọng hát cũng là của hắn, nên lúc hát ra cũng có chút cảm giác như của nguyên chủ.
Song Hee Eun ôm mèo lên cùng đi đến công ty, Kwon Ji-Yong bị đặt ở trên một chiếc ghế trong phòng tập nhảy, Song Hee Eun chưa từng nhảy bao giờ, ngay cả mấy người trong nhóm cũng cảm thấy kỳ lạ, đây đều là những điệu nhảy đã từng tập luyện qua rất nhiều lần rồi sao hắn lại quên nhanh như vậy, đáng lẽ chỉ tập lại rất nhanh lại có thể nhảy một cách lưu loát, nhưng mà nhìn bộ dạng này của Kwon Ji Yong như là hoàn toàn không biết gì cả.
Mắt thấy thời gian chỉ còn lại có ba bốn ngày, khuôn mặt của tất cả mọi người trở nên ủ rũ, không còn chút hy vọng nào.
Đến giờ cơm trưa, mọi người hẹn nhau đi đến nhà hàng đối diện ăn thịt nướng, Song Hee Eun khoát tay nói: “Các cậu cứ đi đi, tôi muốn luyện thêm một chút.”
Young Bae lôi kéo hắn nói: “Ai nha, cậu theo chúng tôi đi ăn cơm đi, để đói bụng sao được, quên mất thì cũng không còn cách nào khác, còn thời gian mấy ngày nữa, đợi đến lúc cậu tìm được cảm giác thì tất cả sẽ tốt lên thôi.”
Thế nhưng là Song Hee Eun tự mình hiểu lấy, cá gì cô cũng không biết. Liền kiên định nói: “Tôi không đi đâu, tôi không đói nên các cậu cứ đi đi.”
Mấy người nói mãi cũng không lay chuyển được cô, nên mấy người cũng đành thôi.
Đợi sai khi bọn hắn đi khỏi, Song Hee Eun đóng cửa phòng luyện tập, tự mình tập luyện vũ đạo buổi sáng, đứng trước cái gương lớn, cô lại tập luyện một lần rồi lại một lần, Kwon Ji-Yong nằm sấp trên ghế, hắn đã ngủ được một giấc rồi, hắn ngẩng đầu lên thấy trong phòng chỉ còn lại mình cô nên hỏi.
”Những người khác đâu?”
”Bọn hắn đi ăn cơm.”
”Tại sao cô không đi?”
”Tôi muốn luyện tập.”
“.....”
Kwon Ji-Yong khiếp sợ nhìn xem cô, hắn có chút phải thay đổi cách nhìn về cô ấy: “Cô xác định thực sự không ăn? Buổi chiều còn phải luyện tập, để đói bụng như vậy càng khó chịu hơn.”
Song Hee Eun cắn răng, kiên quyết nói: “Tôi đã nói không ăn là không ăn.”
Mấy thành viên trong nhóm đi ăn cơm đến hai giờ mới về, lúc bọn họ vừa nói vừa cười trở lại phòng luyện tập, nhìn thấy Song Hee Eun luyện tập đến mức toàn thân đầy mồ hôi: “Vài đoạn buổi sáng kia tôi đã ttaapj được rồi.”
”Thật lợi hại, Ji Yong, cái thiên phú về mặt này của cậu vẫn không mất.” Young Bae cười cười đập vai cô vui mừng nói.
Kwon Ji-Yong nằm sấp trên ghế, lỗ tai giật giật, đó là người phụ nữ kia không phải là hắn.
Năm giờ chiều, mỗi người đi một ngả: “Ngày mai gặp, ngày mai gặp!” Cô vẫy tay chào tạm biệt mọi người, Song Hee Eun đã cả ngày không có ăn cơm, bụng đã đói đến mức không có cảm giác, sau khi cô đưa bọn học ra ngoài lại đóng cửa lại ý định muốn tiếp tục luyện tập, rốt cục Kwon Ji-Yong cũng nổi giận nói: “Cô đi ăn cơm ngay cho tôi!”
Cái tiếng rống đó dọa Song Hee Eun sợ ngây người.
Người sát vách tưởng sảy ra chuyện gì liền chạy tới, kết quả trong phòng chỉ có một người, một con mèo, chẳng lẽ Kwon Ji-Yong lại rống con mèo kia để nó đi ăn cơm?
Người đó không biết rõ tình huống lắc đầu đi ra, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Song Hee Eun đi đến trước mặt Kwon Ji-Yong, ngồi xuống trước mặt hắn vươn tay vuốt lông hắn: “Được rồi, không cần tức giận nha, có phải là anh đói bụng hay không, thế thì chúng ta về nhà thôi.”
Kwon Ji-Yong dùng móng vuốt cào vào tay cô: “người phụ nữ này, cô điên rồi phải không, tôi nói cô đi ăn cơm cho không phải tôi!”
”Được rồi được rồi tôi biết rồi, tôi chỉ muốn tận dụng tất cả thời gian để luyện tập dù sao thì tời gian không còn nhiều lắm, tôi không nghĩ gây thêm phiềm phức cho anh.” Song Hee Eun mím mím môi nói, đưa tay ôm xách mèo lên thuần thục ôm vào trong ngực.
Đây là lần đầu tiên Song Hee Eun quang minh chính đại đi xe của Kwon Ji Yong ra ngoài, bình thường vì đều là chuyện riêng của cô nên toàn bắt taxi đi, lần này là tới công ty, không cần quan tâm đến phóng viên, cô đi đường cũng vô cùng thận trọng vì nếu cái xe này bị làm sao cô cũng không bồi thường nổi.
Về đến nhà, đầu tiên cô đổ thức ăn cho mèo vào bát ăn của Kwon Ji Yong, chính mình cũng đi vào phòng bếp ăn chút gì đó, lúc bắt đầu Kwon Ji Yong nghĩ cách nhảy của nữ nhân này luôn không cân đối, phạm rất nhiều sai lầm, thế nhưng bây giờ thân thể hắn cũng không tiện lắm nên cũng không nên dạy cô như thế nào.
”Này, cô không cần đi ngủ sao? Đã mười hai giờ rồi đó.”
Kwon Ji-Yong tốt bụng nhắc nhở.
Chỉ thấy Song Hee Eun đeo tai nghe, miệng khẽ hát, thân thể cũng khẽ chuyển động theo giai điệu vào hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của hắn.
Kwon Ji-Yong lắc đầu tự động xê dịch thân thể muốn cách xa cô một chút: “Người phụ nữ này toàn làm những điều điên rồ.”