Tiểu cung nữ không muốn nói chuyện với hắn.
Nàng phồng má đưa tay ra muốn lấy lại thanh tiểu ngọc kiếm của mình, Thiếu Đế nhìn thấy, tay mắt lanh lẹ giơ cao, lại vươn tới đè trên vai nàng không để cho nàng cử động, trong mắt mang ý cười: “Đừng nóng vội.”
“Trước tiên trả lời Cô đã.”
Tiểu cung nữ dời mắt.
“Mới vừa rồi Cô nghe được, ngươi nói với cung nữ kia muốn xuất cung?” Thiếu Đế không biết từ chỗ nào lấy ra một mảnh khăn lụa trắng, cẩn thận chà lau chuôi tiểu ngọc kiếm, giống như mỗi đêm hắn đều đem bội kiếm của hắn lau sạch sẽ rồi cẩn thận đặt lại ở trong hộp kiếm vậy.
“Đúng vậy.” Lạc Thù buồn bực nói.
Thiếu Đế dừng một chút, thần sắc không thèm để ý chút nào lại hỏi: “Vì sao? Cô thấy ngươi ở Hàm Dương cung mấy ngày nay ăn uống đầy đủ, thân thể đã đầy đặn hơn chút ít.”
Tiểu cung nữ nghe xong, cắn môi dưới, buồn bực giận dỗi liếc hắn một cái, giọng điệu cứng ngắc nói: “Bẩm Vương thượng, cung nhân của Tần Vương cung đến tuổi đều phải xuất cung.”“Vậy thuê cửa hàng làm cái gì?” Thiếu Đế không để ý tới dáng vẻ tức giận của nàng, hắn bình tĩnh lại, bàn tay to đặt lên sợi dây buộc trong áo của tiểu cung nữ, cho đến khi lộ ra da thịt trắng nõn của thiếu nữ, toàn thân tr//ần tr//ụi bị hắn đặt giữa ngực và bệ cửa sổ.
Đôi tay to lớn khớp xương rõ ràng kia xoa xoa bầu n//gực tròn trịa đầy đặn của thiếu nữ, chậm rãi xoa nắn trong lòng bàn tay, vết chai ở bên cạnh chà xát đầu v//ú màu hồng nhạt.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên không có biểu cảm gì, nhưng trên tay lại mạnh mẽ xoa nắn chơi đùa bầu ng//ực của tiểu cung nữ, càng đẩy đầu gối vào sâu hơn, cách một tầng vải cũng có thể cảm nhận được chất lỏng ướt át của thiếu nữ thấm qua.
Cửa sổ cao hơn giường nhỏ một chút, ánh sáng len lỏi qua ô chạm rỗng, chỉ với chiều cao của Thiếu Đế mới có thể quỳ trên giường, còn có thể giương mắt nhìn ra cảnh tượng bên ngoài.
Sắc trời vẫn còn chưa tối.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người thiếu nữ, ngắm nhìn toàn bộ cơ thể tr//ần tr//ụi của nàng, khuôn mặt của tiểu cung nữ nóng bừng, bị hắn làm cho hai chân căng chặt, tay nhỏ lung tung chộp hai cái, muốn lấy chăn mỏng che đậy cho mình một chút.
Thiếu Đế theo ý của nàng, cầm chăn mỏng nhưng không đắp lên người nàng, mà là xếp bừa vào sau ót của nàng, để cho nàng dựa vào, không đến mức bị đụng vào tường và bệ cửa sổ.
“Nói chuyện, muốn thuê cửa hàng làm cái gì?” Hắn lạnh giọng thúc giục nàng, trên đầu gối đẩy mạnh một cái, va chạm vào â//m v//ật nhỏ giữa hoa môi của thiếu nữ.
“A… Vương thượng, đừng chọc vào đó.”
Nàng bị hắn cả trên lẫn dưới làm cho chóng mặt choáng váng, hô hấp lên xuống, dưới thân bị hắn làm cho khẽ run một phen, căn bản không có tâm tư để suy nghĩ vì sao hắn hỏi cặn kẽ như vậy, khó chịu rầm rì: “Đương nhiên là thuê để buôn bán!”
“Tích góp tiền lương tháng trong cung, đến lúc đó xuất cung đi thuê một cái cửa hàng, còn có thể có lợi nhuận.”
Nàng vừa nói, vừa đưa tay nắm lấy tay áo rộng của hắn mà lắc, đôi mắt ươn ướt, lặng lẽ thúc giục hắn tiếp tục.
A, thật cho là hắn đang hầu hạ nàng.
“Đã nghĩ kỹ chưa?” Thiếu Đế hỏi nàng.
Hắn đưa tay chạm vào giữa hai chân nàng, chạm vào làm bàn tay thấm ướt, duỗi một ngón tay tiến vào trong, khớp ngón tay khẽ luồn lên trên, lại ấn mạnh vài cái.
“Phải… A!” Tiểu cung nữ a một tiếng, lỗ nhỏ kịch liệt co rút lại mấy lần, nàng cau mày đẩy hắn, mũi chân trắng ngọc đụng vào chỗ giữa háng hắn, đến khi chạm tới, phát hiện người này đã cứng rắn dựng đứng từ lâu, vén áo lên một chút.
Thiếu Đế nở nụ cười, giọng điệu không có độ ấm gì: “Tốt lắm.”
Thái hậu Triệu Cơ muốn đi, tiểu cung nữ cũng ngày ngày nghĩ đến chuyện xuất cung.
Cái gọi là cô gia quả nhân.
Thiếu Đế lạnh lùng nghĩ, lại từ trên cao nhìn xuống tiểu cung nữ với đôi mắt mê mang, đỏ mặt dùng mũi chân trắng như ngọc nhẹ nhàng chạm vào giữa háng của hắn, im lặng trong chốc lát, hắn cúi người hôn mắt lên nàng.
Làm sao hắn có thể hèn mọn cầu xin một chút thích, yêu và làm bạn.
Hắn muốn, cưỡng chế giữ nàng ở bên cạnh mình.