Hai người dựa vào rất gần, hít thở hoà lẫn vào nhau.
Lạc Thù cảm thấy tim mình đập rất nhanh, bịch bịch muốn nhảy ra.
Thiếu Đế chợt khẽ cười một tiếng.
“Vương… Vương thượng.” Tiểu cung nữ giống như bị kinh hãi, vội vàng lảo đảo lui về phía sau hai bước, trong lòng vừa nghi ngờ lại bị hắn nghe được tiếng tim đập như nổi trống của mình, vừa cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, thật tình không biết vành tai đỏ bừng đã bán đứng nàng từ lâu.
Ôn hương nhuyễn ngọc rời tay, Thiếu Đế có chút bất mãn, quan sát nàng một chút đã biết tiểu cung nữ đang suy nghĩ cái gì.
Thiếu niên mỉm cười, mặt mày giãn ra.
“Trốn cái gì?” Hắn cười dang cánh tay ôm nàng vào lòng, không để ý chút giãy giụa yếu ớt của nàng, ôm nàng ngồi trên đùi mình.
Thiếu Đế cụp mắt ngắm nhìn người co lại nhỏ bé đang nép vào trong lòng mình, lại cúi đầu cắn nhẹ vành tai nàng, những cái hôn ướt át liên tục rơi xuống làn da trắng nõn sau tai của tiểu cung nữ. Doanh Chính đang tuổi thiếu niên, trong độ tuổi huyết khí phương cương, hô hấp càng thêm dồn dập, nhiệt độ trên người nóng đến mức làm cho Lạc Thù cũng sắp không thể ngồi yên.“Vương thượng, sắc trời đã tối, cũng nên trở về cung rồi.” Tiểu cung nữ luôn cảm thấy cứ để mặc hắn hôn tiếp, trong Kỳ Lân điện trang nghiêm có thể sẽ phát sinh chuyện không quá trang nghiêm, nàng nhẹ giọng nhắc nhở hắn.
Thiếu Đế dừng lại, nheo mắt nhìn nàng, thần sắc không rõ.
Tiểu cung nữ nhìn thấy thần sắc khó hiểu của hắn, lập tức nhớ tới lời nói của mình có ý nghĩa khác, trong tình huống này, giống như là mời hắn hồi cung.
Nàng hoảng sợ, vội vàng biện bạch cho mình: “Nô tỳ, nô tỳ đang nói gần đây Vương thượng vất vả, sắc trời đã tối, nên hồi cung để đi ngủ sớm, nghỉ ngơi một chút.”
Doanh Chính không nói gì.
“Là nô tỳ nhiều lời.” Tiểu cung nữ mím môi.
Một lúc sau, hắn hỏi nàng: “Vất vả như thế nào?”
Lạc Thù sửng sốt một chút, thật sự nghiêm túc tính kỹ lại.
“Vương thượng giờ Dần phải dậy luyện kiếm, sau khi thượng triều xử lý triều chính, hạ triều lại phải phê duyệt tấu chương suốt cả ngày, thường hay có đại thần yết kiến tìm Vương thượng nghị sự, chỉ thỉnh thoảng đi lại đến cung các vị Thái hậu, trong buổi tối trở về tẩm điện lại châm đèn đọc sách.”
“Tất nhiên là rất vất vả.” Nàng lần lượt liệt kê ra từng chuyện, chi tiết hành trình một ngày của hắn, không bỏ sót thứ gì.
Thiếu Đế mặt không cảm xúc.
“Ngươi nhớ kỹ hành trình của Cô.”
Giọng nói của hắn không có chút độ ấm nào, nhưng tiểu cung nữ lại ngoài ý muốn không bị hắn hư trương thanh thế hù dọa, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy trong mắt hắn mang ý cười, chờ đến khi nàng nhìn qua, lại học theo dáng vẻ cười trộm lúc nãy của nàng mà cong môi dưới.
Thiếu niên không hay cười, huống chi là ý cười linh động của một thiếu nữ khi vui vẻ, hắn bắt chước theo thì hoàn toàn khác, cười có chút cứng ngắc, nhưng Lạc Thù liếc mắt một cái liền nhìn ra được hắn đang bắt chước nàng.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn lẩm bẩm một câu gì đó lại ngại đến uy nghiêm của hắn nên nuốt lại.
Trong lòng tức giận, ấu trĩ.
Chỉ bị nàng cười trộm, cũng phải lấy lại thể diện.
Tiểu cung nữ thề không chấp nhặt với hắn, thoải mái hào phóng nói: “Đó là đương nhiên, nô tỳ là tiểu cung nữ của Vương thượng, một lời một cử chỉ của Vương thượng đều hết sức lưu ý cẩn thận, như vậy mới có thể hầu hạ ngài càng tận tâm hơn.”
Nàng nói xong, còn ngẩng mặt lên, dáng vẻ có chút muốn được khen.
Tiểu cung nữ thẳng thắn nói, Thiếu Đế ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên dời mắt nhìn sang chỗ khác, lại cứng ngắc đổi đề tài, hất cằm về phía chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn rồi nói: “Mở ra nhìn xem.”
Một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo, ước chừng chỉ dài chừng nửa cánh tay.
Lạc Thù bị thu hút sự chú ý, theo lời mở nó ra, nhìn thấy có một thanh tiểu ngọc kiếm được cẩn thận đặt ở bên trong, toàn thân do ngọc mài thành, chất ngọc sáng bóng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tinh xảo nhỏ xinh.