Tiểu cung nữ không thể từ chối được, liền hào phóng nói lời cảm tạ, hai người ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ ôm chén sứ uống trà, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm đôi câu.
Triệu Lương không ở lại thêm một lúc, đặt chén trà xuống rồi nói là phải đi làm việc.
Y vừa đi, Lạc Thù ngồi một mình, nhịn không được cảm thấy buồn ngủ, nằm ở bên cạnh ngủ một lát.
Trời lạnh, ngủ quên trong ngày xuân hàn càng dễ đau đầu hơn.
Khi tiểu cung nữ tỉnh lại cảm thấy cực kỳ đau đầu, nhưng nhìn xem thời gian, Thiếu Đế hẳn đã tỉnh lại.
Lạc Thù thở dài, không tránh khỏi bị một tầng sương mù vây kín trong lòng.
Nếu như là lúc trước, người không thoải mái thì trùm đầu ngủ một giấc, nhưng đến nơi này…
Buổi chiều không khác gì sáng sớm, dâng trà mài mực, đứng bên cạnh Thiếu Đế nhìn hắn phê duyệt tấu chương.Muốn làm như vậy ngày này qua ngày khác sao?
Tiểu cung nữ vẫn đang xuất thần.
Đến khi giọng nói có phần hơi bén nhọn của đại thái giám Triệu Đồng vang lên, Thiếu Đế trầm giọng phân phó nàng đi pha trà.
Lúc này Lạc Thù mới nhìn thấy Triệu Đồng rước một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đi vào.
Thiếu Đế ở bên cạnh phân phó xong, bản thân đứng dậy đi xuống cầu thang, khẽ cau mày hỏi thiếu nữ kia: “Sao lại tới đây lúc này?”
Thiếu nữ kia cười tủm tỉm, không biết đang nói cái gì với Thiếu Đế.
Tiểu cung nữ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng đi tới gian sau pha chén trà rồi bưng tới cẩn thận đặt ở trước mặt thiếu nữ, sau đó kính cẩn lui sang một bên chờ phân phó.
Thiếu Đế nhìn nàng một cái.
Công Tôn Uyển Nhi nhìn theo ánh mắt của hắn, cười cười, chỉ vào Lạc Thù rồi nói: “A, lúc trước Đại vương không muốn Uyển Nhi làm cung nữ bồi ngài, hiện tại lại để một tiểu cung nữ dung mạo xinh đẹp ở bên cạnh người dâng trà.”
Ngữ điệu của nàng ta rất quen thuộc, Thiếu Đế không đáp lời, chỉ cau mày hỏi nàng ta: “Có chuyện gì vậy? Còn chưa thông truyền trước đã đến Kỳ Lân điện?”
Lạc Thù cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm lát gạch than chì.
Nàng đại khái đã biết thiếu nữ này là ai.
Khi Doanh Chính vẫn còn là Triệu Chính, trên đường từ Triệu quốc trở về Tần quốc, đường xá xa xôi, tàu xe mệt nhọc, Triệu Chính không thể thích nghi với khí hậu nên lâm bệnh nặng, là sau này trên đường gặp được một vị thần y Công Tôn Sửu cứu chữa cho hắn, Công Tôn Sửu sau khi chết đem nữ nhi Công Tôn Uyển Nhi của mình phó thác cho Triệu Cơ.
Triệu Cơ nhớ ơn của y, rất chiếu cố Công Tôn Uyển Nhi, đưa về Tần cung. Đầu tiên là làm cung nữ, sau đó lại được Thái hậu Triệu Cơ nhận làm con nuôi, Doanh Chính còn phong nàng làm công chúa.
Tiểu cung nữ nghĩ đến đây, len lén ngước mắt nhìn y phục của Công Tôn Uyển Nhi, thấy nàng ta cài một chiếc trâm ngọc châu bạc, dung mạo xinh đẹp, thoạt nhìn sống trong nhung lụa, nhưng y phục trên người còn là trang phục cung nữ, hẳn là còn chưa tới lúc phong công chúa.
Nàng đang nghĩ, chợt nghe Công Tôn Uyển Nhi ở đó nói chuyện với Doanh Chính: “Đại vương sao mặt lạnh như vậy, Uyển Nhi là vì có chuyện cao hứng nên mới tới tìm người.”
“Thái hậu nói muốn nhận Uyển Nhi làm con nuôi.”
Thiếu Đế nhướng mày, khen một câu: “Đó là chuyện tốt, chờ công việc bên mẫu hậu chu toàn, Cô lại phong công chúa cho ngươi.”
Công Tôn Uyển Nhi lúc này mới cao hứng hẳn lên, vừa muốn lôi kéo Doanh Chính nói chuyện, lại bị hai câu của hắn từ chối, sau đó gọi Triệu Đồng tiễn nàng ta rời đi.
Tiểu cung nữ bị lạnh lúc ngủ trưa, vẫn luôn gắng gượng đứng đấy, đầu óc choáng váng chóng mặt. Đến khi nàng tiến lên dọn chén trà chưa động đến kia và lui về gian sau, nhìn sắc trời không còn sớm, cuối cùng cũng đến lượt cung nữ khác thay phiên.
Lạc Thù trở về Hàm Dương cung, chào hỏi Thu Nguyệt xong liền trở về tẩm điện kéo bình phong gian ngoài lại, muốn ngăn cản gió lạnh thổi vào cửa điện một chút.
Co ro nép mình nằm trên trường kỷ, dùng tấm chăn dày quấn kín người không chừa một kẽ hở nào, trùm đầu lại, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.