Doanh Chính thu hồi ý cười, lại trở về quân vương tuấn mỹ lãnh đạm kia.
Lạc Thù cứng đờ người, cảm giác tim ngừng đập trong giây lát, nàng nghĩ mình quá đắc ý tự mãn, nịnh nọt quá mức làm hắn mất hứng.
Tiểu cung nữ cẩn thận xem xét lại lời nói vừa rồi trong lòng, trong lúc nhất thời không biết xảy ra vấn đề gì.
Nàng đến đây lại thay đổi sắc mặt, trong lòng bồn chồn, Thiếu Đế sau lưng cúi đầu nhìn trang phục cung nữ mới thay trên người nàng.
Xuân hàn, mưa nhiều.
Nhưng trang phục cung nữ vẫn mỏng manh như ngày nào, cổ áo thấp chỉ cách trên xương quai xanh một ngón tay, lộ ra cần cổ thon nhỏ thiếu nữ, làn da sau tai bị tóc che khuất, bên trên vẫn còn vết đỏ do tối hôm qua bị Doanh Chính bóp cằm.
Rõ ràng hắn không hề dùng lực.
Trong mắt Thiếu Đế lộ ra một tia hoang mang, hắn giơ tay muốn vén mái tóc đen của nàng lên để quan sát cẩn thận.
Ngay khi đầu ngón tay hơi lạnh vừa chạm vào cổ, đã cảm giác được người trong ngực sợ hãi đến mức toàn thân phát run.
Tưởng rằng hắn muốn bóp chết nàng sao?
Doanh Chính cười lạnh, năm ngón tay hơi lạnh thật sự áp vào cổ thiếu nữ, mạch ở cổ đập trong lòng bàn tay hắn, hơi dùng lực, nhịp đập càng thêm rõ ràng hơn, mong manh vô cùng.“Vương thượng.” Tiểu cung nữ nhẹ giọng nói.
Một chén trà đưa tới trước mặt Thiếu Đế.
Ánh mắt Lạc Thù dừng lại trên môi hắn, mấy canh giờ sau giờ ngọ mà hắn chưa từng động đến trà trên bàn, môi thiếu niên cũng có chút khô khốc.
Trà đã nguội.
Doanh Chính thu tay lại, nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
Môi lại được dưỡng ẩm.
Tiểu cung nữ thu hồi ánh mắt.
“Trước kia ngươi được lựa chọn làm cung nữ thông phòng từ Cam Tuyền cung?” Yết hầu của Thiếu Đế chuyển động, hắn vừa hỏi, bàn tay đặt bên hông Lạc Thù vừa vuốt nhẹ vài cái.
Vành tai Lạc Thù đỏ bừng, cảm nhận được cây gậy th*t ấn ở dưới mông mình đã phình to, chọc thẳng vào giữa đùi nàng.
“Bẩm Vương thượng, trước kia nô tỳ chỉ là tiểu cung nữ của thượng y cục.” Nàng đáp.
Trong hoàng cung, Thượng Y cục là một nơi tốt, đa phần là xuất thân từ gia hộ danh giá, gia cảnh trong sạch, hoặc là nữ nhi của các tiểu quan không được tuyển tú vào cung.
Ánh mắt Doanh Chính rơi ở trên tay nàng.
Tay Lạc Thù trắng nhỏ thon dài, da thịt trên mu bàn tay nhẵn mịn, chạm vào rất mềm mại.
Thiếu Đế nắm trong tay vuốt ve một hồi, lại ôm lấy eo nàng, ôm nàng vào trong ngực và chơi đùa giống như một món đồ chơi mới lạ.
Doanh Chính nhớ tới khi còn nhỏ đã phát sinh xung đột với công tử Thành Kiểu, bắt nguồn từ thợ mộc trong cung hiến lên một cái ổ khóa Khổng Minh, Thành Kiểu giải đến nỗi nhăn mày cả một buổi chiều, hắn lại dễ dàng giải ra.
Công tử Thành Kiểu tức giận, lúc đó Doanh Chính chưa phải Thái tử, cũng không phải Thái tử được trong lòng Tần Trang Tương Vương, hai người đánh nhau trong thư phòng phía nam, bị Doanh Dị Nhân nhìn thấy, ông làm chủ đem khoá Khổng Minh giao cho công tử Thành Kiểu.
Doanh Chính không phục, vẻ mặt ngang bướng cố gắng đoạt về, nhưng phụ thân hắn lạnh mặt, răn dạy hắn: “Triệu Chính, đừng mang những thói xấu do ngươi dưỡng thành ở Triệu quốc mang vào Tần cung, cũng đừng học mẫu thân ngươi bất cứ điều gì không phù hợp với thân phận của ngươi.”
Khi đó, Thái hậu Hoa Dương đã sớm quyết định đổi họ của hắn thành họ Tần quốc vương, tên Doanh Chính.
Thiếu Đế thần sắc bình tĩnh.
Hắn bảo tiểu cung nữ lui ra, tự mình đứng dậy cẩn thận thu hồi tấm vực đồ kia.
Đại thái giám Triệu Đồng khom người tiến vào, nhìn thần sắc của hắn: “Vương thượng, muốn truyền bữa tối sao?”
Doanh Chính ừm một tiếng, lại đem bản đồ đã cuộn xong giao cho hắn.
“Phái người đưa cho Văn Tín hầu, bảo ngày mai hạ triều một mình yết kiến.”
Sau khi dùng xong bữa tối, Doanh Chính tắm rửa xong xuôi, chỉ mặc bộ đồ đơn ngồi ở bên giường cẩn thận lau bội kiếm của hắn.
Cung nữ và thái giám hầu hạ trong điện yên lặng không một tiếng động lui ra, lại có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần.
Chắc là tiểu cung nữ kia đến.
Thiếu Đế thầm nghĩ, động tác không nhanh không chậm thu bội kiếm vào vỏ kiếm.
Người đứng sau lưng tới gần.
“Cởi quần áo đi.” Doanh Chính đưa lưng về phía nàng ta, nhẹ giọng phân phó.
Nữ tử từ phía sau chạm vào vạt áo bên hông của Thiếu Đế.