Nàng ta tỏ vẻ đùa giỡn, đụng nhẹ vào vai Lạc Thù, vẻ mặt ám muội.
Lạc Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bái Xuân ở bên cạnh không xa không gần, nhìn như không thèm để ý nhưng thực ra cũng đang chú ý nơi này.
Tiểu cung nữ đỏ mặt, đầy vẻ thẹn thùng, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Vương thượng rất tốt. Mấy ngày nay hình như là rất thích ta, hôm qua còn nói muốn ban thưởng cho ta con nối dõi.”
Nàng nói xong, che miệng cẩn thận liếc nhìn tiểu thái giám dẫn đường đến Cam Tuyền cung ở phía trước, lại lắc đầu nói với hai người khác:
“Thân phận như ta, làm sao có thể chứ. Nhưng Vương thượng có thể nói như vậy, trong lòng ta cũng cảm thấy rất vui.”
Vẻ mặt của Hàm Xảo và Bái Xuân đột nhiên trở nên cứng ngắc, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
“Muội muội có phúc khí, hà tất gì phải tự coi nhẹ mình.” Bái Xuân mở miệng trước, nàng ấy vốn đứng cách đó không xa, vừa nói chuyện vừa tiến lại gần Lạc Thù hai bước.
Hàm Xảo cũng gật gật đầu, cười nói Lạc Thù sau này nếu thật sự có thể lên làm nương nương cũng đừng quên các nàng.
Lạc Thù đỏ mặt, mặc cho các nàng trêu ghẹo, tựa như bản thân cũng cảm thấy có khả năng như vậy, cũng không mở miệng phản bác.Ba người cứ như vậy nói chuyện phiếm đến Cam Tuyền cung, sau đó được đại cung nữ dẫn vào nội điện.
Vừa tiến vào, đã ngửi thấy một mùi hương sau cuộc h//oan á//i thoang thoảng.
Lạc Thù nhìn quanh trái phải, thấy cửa sổ trong điện đều đã mở rộng thông gió, thái giám cung nữ ở một bên đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Thái hậu Triệu Cơ lười biếng dựa vào gối mềm, bên cạnh đặt bàn trà sơn đỏ, bên trên là mấy đĩa bánh ngọt và trái cây.
“Đều đã đến, cho ngồi đi.” Ả liếc nhìn ba người một cái, phân phó cung nữ bên cạnh.
Ba người hành lễ cảm ơn.
Lạc Thù trong lúc vô tình nhìn lướt qua, lúc này mới nhìn thấy một tiểu thái giám mặt mày thanh tú đang quỳ bên cạnh giày thêu của Triệu Cơ, màu da trắng nõn, đang lột quýt trong tay, cho Thái hậu ăn từng múi.
Tư thái hai người ái muội, nhưng hiển nhiên Triệu Cơ không định né tránh ba người họ.
Tiểu cung nữ vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lòng đại khái đã có suy đoán.
Khác với lúc mười ba tuổi vừa mới đăng cơ, thiếu niên Doanh Chính đã từ từ lộ ra sự sắc bén của mình, trên dưới triều đình đều thường xuyên đưa ra chính kiến của mình, hắn đối với việc bị Lã Bất Vi nhằm vào cũng không có biến sắc.
Càng như vậy càng khiến Lã Bất Vi kinh hãi.
Thái hậu Triệu Cơ ở Triệu quốc từng là ca cơ của đại thương nhân Lã Bất Vi, về sau mới được hiến cho phụ thân Doanh Chính là Doanh Dị Nhân.
Doanh Dị Nhân là một con tin, dưới sự trợ giúp của công tử gia và Lã Bất Vi mới có thể trở Tần quốc, sau này thuận lợi được lập làm Thái tử.
Nhưng khi hắn rời khỏi Triệu quốc, cũng không mang theo Triệu Cơ và Doanh Chính, mà là ở cùng một chỗ với chất nữ của Hoa Dương phu nhân lúc ấy rất được sủng ái, cũng sinh ra công tử Thành Kiểu.
Mà người này hẳn chính là hoạn quan giả Lao Ái do Văn Tín hầu Lã Bất Vi dâng tặng nhằm cắt đứt mối quan hệ mập mờ trước đó với Thái hậu Triệu Cơ.
Lao Ái này cũng coi như là mỹ nam tử, từ đó về sau chiếm được tâm tư của Thái hậu Triệu Cơ, thậm chí ngày sau…
Suy nghĩ của Lạc Thù bị giọng nói có chút không vui của Triệu Cơ cắt đứt.
“Ai gia hỏi ngươi, mới vừa rồi Bái Xuân và Hàm Xảo nói là thật sao? Tần Vương thật sự nói muốn ban thưởng cho ngươi con nối dõi?”
Tiểu cung nữ nhìn trái nhìn phải, thấy ánh mắt hai người kia đều tránh né tầm mắt của mình, lúc này mới có chút sợ hãi rời khỏi chỗ ngồi, quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Thái hậu nương nương bớt giận.”
“Nô tỳ ti tiện, nghĩ đến cũng chỉ là Vương thượng thuận miệng nói thôi, không thể coi là thật.”
“Huống chi nô tỳ là người của Thái hậu, tuyệt đối không dám làm trái ý của Thái hậu.”
Lạc Thù có vẻ cực kỳ sợ hãi, vội vã thể hiện lòng trung thành với Thái hậu.
Triệu Cơ híp mắt nhìn nàng một lát, thần sắc dịu đi một chút: “Ngươi có tâm tư này, Ai gia biết ngươi là người tốt, vậy nên ban ngươi canh tránh thai. Phương thuốc mà các đời hậu phi Tần cung dùng cũng không hại thân, ngươi có bằng lòng hay không?”
Tiểu cung nữ cúi người thấp hơn, dứt khoát tạ ơn.