Editor: Nozomi
//
Không nên như thế này.
Minh Thiếu Diễm giúp Đường Đường làm khô tóc, sau khi thảo luận một số vấn đề không lớn không nhỏ thì bị Minh Thiếu Diễm mời ra khỏi phòng.
Đường-đứng-ở-cửa- Đường:.......
Kỳ thật không nên như thế này.
Giữa hai người yêu nhau có chút tiếp xúc thân mật không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa, cô cũng không nghĩ gì sâu xa, nhiều nhất chỉ là một nụ hôn mà thôi!
Kết quả là bị "mời" ra ngoài.
Phản ứng né tránh của Minh Thiếu Diễm cứ như Đường Đường là một nữ lưu manh khó nhằn.
Là một trong những nam chính của tiểu thuyết, bất luận năng lực ở phương diện nào của Minh Thiếu Diễm cũng không tệ nên Đường Đường không có nghi ngờ lộn xộn gì.
Cho nên Minh Thiếu Diễm nói cô quá nhỏ, nguyên nhân thực sự chính là Minh Thiếu Diễm cho rằng tuổi của Đường Đường còn quá nhỏ nên không xuống tay được.
Mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành, nói thật là hơi nhỏ.
Nhưng mà Minh Thiếu Diễm không nhỏ a, nháy mắt sẽ hai mươi tám tuổi, dựa theo ý của Minh Thiếu Diễm có lẽ phải mất thêm một hai năm nữa, khi đó Đường Đường trưởng thành, Minh Thiếu Diễm cũng đã lên tới hàng ba.
Đường Đường che mặt nằm trên giường, hà tất phải tàn nhẫn với mình như vậy.
Đường Đường quấn chăn lăn lộn trên giường, sau đó lấy di động nhắn tin cho Minh Thiếu Diễm.
[em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.]
Tin nhắn của Minh Thiếu Diễm trở lại nhanh chóng.
[anh nghĩ bây giờ em cần phải nghỉ ngơi sớm.]
Đường Đường:......
Mười giây sau Minh Thiếu Diễm lại gửi đến một tin,
[không được nháo, đi ngủ sớm.]
[Đạo diễn Lâm nói hai ngày nay em chỉ ngủ tổng cộng có ba giờ.]
Nhìn thấy ba tin nhắn, dường như thông qua những lời này có thể thấy được dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vừa dung túng của Minh Thiếu Diễm, chẳng qua rõ ràng khoảng cách có hai mươi mét mà dùng di động liên lạc thì thật sự có chút ngu ngốc.
Đường Đường nghe lời đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ trong miệng còn không quên phàn nàn một câu.
Cổ hủ.
Gần đây Đường Đường quá mệt mỏi, buổi sáng là bị cuộc gọi của Minh Thiếu Diễm đánh thức, Minh Thiếu Diễm ngồi trên sofa gọi điện thoại kêu cô rời giường, Đường Đường kéo giọng buồn ngủ làm nũng, "Anh đang đi làm sao?"
"Không có."
Đường Đường vẫn nhắm mắt nhưng khóe môi nhếch lên, cố ý hỏi:" Hôm nay không phải cuối tuần, sao không đến công ty?"
Minh Thiếu Diễm mặc kệ Đường Đường cố ý trêu chọc, nhìn thoáng qua dì Trình trong phòng bếp, giọng nói trầm thấp thấm đẫm ôn nhu chưa từng có ai nghe thấy, "Nếu buồn ngủ quá thì ăn sáng xong lại ngủ tiếp, bây giờ dậy trước đi em"
"Vậy anh lên phòng kêu em đi."
Minh Thiếu Diễm:......
"Cửa không có khóa, chú à, anh có thể trực tiếp vào", Đường Đường nói xong liền cúp máy không cho Minh Thiếu Diễm thời gian từ chối.
Minh Thiếu Diễm nhìn điện thoại bị cúp máy, nhịp tim bình tĩnh sáng giờ nháy mắt trở nên không có quy luật, rõ ràng là chủ tịch Thánh Ngu mặt không đổi sắc cho dù xảy ra chuyện lớn như thế nào, nhưng bây giờ trông như một thanh niên không biết nên làm gì
Đôi mắt trong ánh ban mai tối sầm lại, liếc nhìn dì Trình đang bận rộn, Minh Thiếu Diễm bước lên lầu ba.
Sau khi Đường Đường dọn đến, Minh Thiếu Diễm chỉ ghé qua phòng Đường Đường một lần, lần trước Đường Đường tới kỳ không thoải mái, Minh Thiếu Diễm không suy nghĩ nhiều trực tiếp ôm cô trở về phòng ngủ.
Đám người Thẩm Minh Vũ thường trêu chọc hắn là người bảo thủ, bây giờ Minh Thiếu Diễm phải thừa nhận rằng mình thực sự hơi bảo thủ.
Trước kia, Đường Đường là cháu gái, phòng ngủ của cháu gái thuộc về không gian riêng tư, nếu không phải trong tình huống bắt buộc Minh Thiếu Diễm tuyệt đối sẽ không bước vào không gian như vậy.
Nhưng giờ bọn họ không còn là chú cháu nữa phải không?
Lúc lên đến lầu ba, bước chân Minh Thiếu Diễm dừng lại một chút.
Đường Đường không ra bài theo lẽ thường khiến hắn có chút đau đầu.
Cô thật sự quá nhỏ, nhỏ hơn hắn gần mười tuổi, Minh Thiếu Diễm nhìn như thờ ơ với sự khiêu khích và dụ dỗ táo bạo của cô, nhưng làm sao có thể thờ ơ được?
Minh Thiếu Diễm thật sự không dám bảo đảm một lúc nào đó sợi dây căng chặt bị đứt thì mình sẽ trở nên không lý trí đến mức nào.
Đường Đường thật sự quá nhỏ và không hiểu chuyện, trêu chọc một người đàn ông trong đầu đều là cô là một việc nguy hiểm đến thế nào.
Minh Thiếu Diễm đau đầu thở dài, hắn không thể đảm bảo Đường Đường sẽ không làm ra chuyện gì khiến hắn không thể nhịn được nữa, mỗi giây mỗi phút đối mặt với Đường Đường là một sự tra tấn ngọt ngào.
Vặn mở cửa, sau khi vào liền khóa cửa lại.
Đề phòng dì Trình đến đột ngột, hắn chưa sẵn sàng nói với dì Trình sớm như vậy.
Minh Thiếu Diễm lo lắng Đường Đường lại lộn xộn, bất quá lần này Đường Đường không làm loạn, thoạt nhìn cô thật sự rất mệt, cả người bao bọc chặt chẽ trên giường như một đoàn nho nhỏ.
Hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẻ ngoan ngoãn này lại càng khiến Minh Thiếu Diễm đau lòng hơn. Minh Thiếu Diễm đi tới mép giường vén mái tóc có chút hỗn độn qua một bên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Ngón tay chạm vào làn da mịn màng và ấm áp, đầu ngón tay đột nhiên không muốn rời đi.
Xúc cảm trên mặt rốt cuộc cũng đánh thức Đường Đường, Đường Đường mở to mắt nhìn Minh Thiếu Diễm, ngơ ngác như không có phản ứng lại.
Minh Thiếu Diễm bình tĩnh thu tay lại, vừa thấy phản ứng của cô đã muốn bật cười.
"Ngạc nhiên như vậy làm gì, không phải em nói anh lên đánh thức em à?"
Đường Đường ngốc ngốc nhìn chằm chằm mặt Minh Thiếu Diễm ba giây, sau đó bật dậy khỏi giường, hoảng hốt mở chăn bông, xỏ dép lê rồi trực tiếp vọt vào buồng vệ sinh.
Làm nũng để Minh Thiếu Diễm đi lên là thật, nhưng mà mệt và buồn ngủ cũng là thật.
Sau khi cúp điện thoại Đường Đường mơ mơ màng màng nghĩ tranh thủ lúc Minh Thiếu Diễm còn chưa lên vào buồng vệ sinh sửa soạn một chút, nếu không Minh Thiếu Diễm lên tới mình còn chưa rửa mặt, không chừng trong mắt còn có vật thể không rõ thì thật khó coi....
Nhưng thực sự quá buồn ngủ, cứ nghĩ với tính cách của Minh Thiếu Diễm không chừng phải rối rắm một hồi lâu, thôi thì nhắm mắt thêm hai phút nữa.
Kết quả không ngờ lần này Minh Thiếu Diễm không rối rắm tới rất nhanh, còn cô lại híp mắt rồi ngủ thiếp đi, giờ thấy Minh Thiếu Diễm mới bừng tỉnh, nhìn gương kiểm tra một chút.
Thanh xuân tuổi quả là bất khả chiến bại, tối hôm qua ngủ một giấc ngon tình trạng làn da đã rất hoàn mỹ, Đường Đường thở phào nhẹ nhõm.
Hình tượng vẫn còn khá tốt.
Nhưng Đường Đường vẫn đơn giản rửa mặt sạch sẽ mới ra khỏi buồng vệ sinh.
Vừa đi ra liền thấy bên môi Minh Thiếu Diễm khẽ mỉm cười.
Khóe môi nhếch lên tạo dáng môi hoàn hảo.
Vì vậy, Đường Đường lại nhớ tới nụ hôn bị từ chối lần trước và đêm qua.
Nghĩ đến điều này Đường Đường thật ủy khuất.
Ngày hôm qua trước khi đi ngủ, Đường Đường dùng điện thoại di động tìm kiếm, vừa gõ mấy chữ [bạn trai nói tôi còn quá nhỏ] liền hiện ra một mục.
[bạn trai nói tôi quá nhỏ không xuống tay được.]
Đường Đường:......
Tuy có hơi thô bỉ, nhưng có lẽ là đúng ý, kết quả sau khi mở ra nhìn vài cái, Đường Đường lập tức đóng lại.
Cô thật ngớ ngẩn khi tìm kiếm những thứ này.
Dưới ánh mắt của Minh Thiếu Diễm, Đường Đường lại leo lên giường, nhưng thay vì nằm xuống lại dựa vào phía sau, ôm chăn chống cằm lên đầu gối.
"Chú"
"Ừ"
"Minh Thiếu Diễm."
"...Hửm?"
Đường Đường nhàn nhạt nhìn hắn, "Anh đã từ chối em hai lần."
Minh Thiếu Diễm:......
"Anh không thể vì em thích anh mà bắt nạt em"
Tuy rằng một câu thích làm lòng hắn thật ngọt nhưng Minh Thiếu Diễm vẫn thật bất đắc dĩ, đây là logic gì vậy, "Bây giờ anh không từ chối mới thật sự bắt nạt em, thích em mới không nỡ chạm vào em"
Minh Thiếu Diễm không hiểu được logic của Đường Đường, Đường Đường cũng không hiểu logic của Minh Thiếu Diễm.
Nói cô nhỏ không chạm vào cô còn có thể hiểu được, nhưng tại sao ngay cả hôn cũng không thể, hôn môi cũng không mang thai a.
"Chú à, anh thật không lo lắng em trở lại đoàn phim sẽ diễn cảnh hôn với Tiểu Mễ sao?"
"Không lo lắng", Minh Thiếu Diễm quyết đoán trả lời.
"Tại sao?" Đường Đường kinh ngạc.
Minh Thiếu Diễm không giải thích, Đường Đường nhìn biểu hiện của Minh Thiếu Diễm, đột nhiên nhớ tới biểu hiện kỳ lạ của đạo diễn ngày hôm đó, chợt hiểu ra.
"Anh đã làm gì?" Đường Đường nheo nheo mắt.
"Làm chuyện anh nên làm", Minh Thiếu Diễm xoay người chuẩn bị đứng lên, "Được rồi, mau dậy thôi..."
Vừa dứt lời, Đường Đường vừa mới còn ngồi trong chăn đã xoay người lên, đôi tay từ phía sau ôm lấy Minh Thiếu Diễm, đem người kéo lại, nửa nằm trên lưng Minh Thiếu Diễm thì thầm vào tai hắn,
"Em nghĩ chúng ta thực sự cần nói chuyện."
Cánh tay ấm áp của cô gái quàng qua cổ, bộ ngực mềm mại áp vào lưng, Minh Thiếu Diễm gần như cứng đờ ngay lập tức.
"...... Nói chuyện gì?", Hô hấp Minh Thiếu Diễm khẽ run lên, chỉ là rất khó nhận ra.
"Nói về việc khi nào thì anh mới có thể thực sự nhận ra rằng bây giờ anh là bạn trai của em chứ không phải chú?"
Khi Đường Đường và Minh Thiếu Diễm lần nữa xuống lầu đã là mười phút sau, hai người một trước một sau xuất hiện nên dì Trình hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào, vội đón Đường Đường đi ăn sáng, sau đó hỏi Minh Thiếu Diễm, "Cháu vừa mới đi đâu vậy, sao dì không tìm thấy cháu?"
Minh Thiếu Diễm bình tĩnh không nhìn ra manh mối:" Cháu vừa ra ngoài đi dạo. "
"Ồ thế à", dì Trình gật đầu rồi lại tiếp tục đi xem phim truyền hình.
Đạo diễn đã nói cho Đường Đường có thể trở lại bất cứ lúc nào cô muốn, kết quả Đường Đường vừa trở về một ngày, đạo diễn liền gọi điện thoại thúc giục.
Đường Đường còn chưa trao đổi xong với Minh Thiếu Diễm về vấn đề thái độ của hắn đã phải vội vàng trở về thành phố B.
Hầu như mọi người đều nhận thấy những thay đổi của Đường Đường.
Hiệu suất quay phim của Đường Đường rất cao, chỉ cần là cảnh quay đơn của cô đều một lần là qua, nhưng hiện tại mọi người lại phát hiện Đường Đường cư nhiên có gì đó không muốn người khác biết.
Hơn nữa đột nhiên rơi vào trạng thái tham công tiếc việc, hận không thể quay hết toàn bộ trong vòng một ngày, các diễn viên đóng cùng cô cũng bị choáng ngợp.
Mễ Việt không thể hiểu được vì sao rời đi có một ngày Đường Đường lại trở nên như thế này, quay nhanh như vậy làm gì, "Em bị sao vậy?" Mễ Việt không nhịn được hỏi cô, "Chú của em không cần em, em không có tiền xài nên cố gắng như vậy sao?"
Đường Đường:......
Vì vậy ngày hôm đó Đường Đường càng làm việc chăm chỉ, Mễ Việt vẫn luôn diễn chung với Đường Đường muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Lúc quay được nửa chặng đường, Đái Na gọi điện thoại đến yêu cầu cô ấy nghỉ một ngày rồi trở về thành phố S.
"Chị đã nhận cho em một cái đại ngôn, trở về quay quảng cáo"
Đường Đường thuận miệng hỏi nhãn hiệu gì, Đái Na nói một cái tên, Đường Đường giật mình khi nghe thấy nhãn hiệu quen thuộc.
Đây chính là đại ngôn mà cô từng tiếp nhận, theo lý thuyết là Nhan Nghiên nhận, sao bây giờ lại thành cô rồi?
"Em không biết đó thôi, chú của em và giám đốc kế hoạch của xx là bạn học đại học"
Đường Đường:......
Đây hoàn toàn là nể mặt Minh Thiếu Diễm, nhưng nhãn hiệu lớn như vậy, nói không chừng Nhan Nghiên sắp tức chết.
Nhan Nghiên thực sự tức điên rồi.
Cô ta đã đem Bặc Cốc Ngưng đưa đến bên cạnh Minh Thiếu Diễm, vậy tại sao cái đại ngôn kia vẫn cho Đường Đường?
Nhãn hiệu bên đó đã hoàn toàn từ chối cô ta, cô ta không còn mặt mũi nào để gọi lại, một lúc sau nghiến răng gọi cho Bặc Cốc Ngưng.
Đầu kia nhanh chóng bắt máy, Bặc Cốc Ngưng nghe được giọng của Nhan Nghiên thì rất vui vẻ, mặc dù Nhan Nghiên rất muốn lập tức hỏi xem rốt cuộc cô ấy có hòa hợp với Minh Thiếu Diễm hay không nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện phiếm một chút, sau đó giả vờ hỏi một cách vô thức, "Chú của em đối với em thế nào?"
Giọng Bặc Cốc Ngưng chùng xuống, một lúc lâu sau mới nói, "Từ khi giám định xong em chưa từng gặp qua chú ấy."