Editor: Nozomi
//
Tâm... Bác sĩ tâm lý?
Tay Jason run lên.
Tại... Tại sao lại muốn liên hệ bác sĩ tâm lý?
Mặc dù ông chủ hơi kiệm lời, hơi hung dữ và có chút đáng sợ nhưng thực chất vẫn là người bình thường.
Tại sao đột nhiên lại muốn tìm bác sĩ tâm lý?
Nhưng dù có tò mò thế nào cũng không dám hỏi, sau khi Minh Thiếu Diễm nói xong, Jason nhanh chóng đi tìm bác sĩ tâm lý.
Minh Thiếu Diễm nửa nằm trên sofa, men rượu tối qua vẫn còn lưu lại một ít, đau đầu, thân thể khó chịu, ánh mắt không biết nhìn chằm chằm vào đâu, cả người chậm chạp hơn ngày thường nửa nhịp.
Trầm mặc hồi lâu, Minh Thiếu Diễm thay quần áo, đi đến bên giường tìm thấy điện thoại trên tủ đầu giường, bên cạnh điện thoại còn đặt một ly nước.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, cầm lấy điện thoại đi xuống lầu.
Bên kia, sau một tháng rưỡi Đường Đường rốt cuộc đã trở lại trường, các bạn học đối với việc Đường Đường trở lại vô cùng hoan nghênh. Vì Đường Hân đã thôi học nên lớp / lại trở về sĩ số chẵn, nói cách khác mọi người đều có bạn ngồi cùng bàn.
Giáo viên chủ nhiệm dựa vào thành tích cuối học kỳ để xếp lại chỗ ngồi, bởi vì từ khai giảng cách đây mấy ngày Đường Đường vẫn không đến lớp nên bạn cùng bàn với cô đã ngồi một mình, bây giờ Đường Đường trở lại, tìm được vị trí của mình rồi chào hỏi bạn cùng bàn mới.
Bạn cùng bàn mới là một nam sinh đeo kính, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng ngồi cùng bàn với Đường Đường nhưng khi Đường Đường thật sự tới, nhìn cận mặt Đường Đường, nam sinh lập tức khẩn trương đỏ mặt.
Đường Đường rất hài lòng với người bạn cùng bàn này.
Nếu cô nhớ không nhầm thì cậu ấy là đại biểu môn toán của lớp?
Đại biểu môn là do giáo viên chủ nhiệm chọn khi phân ban vào năm lớp , kết quả kỳ thi tháng đầu tiên được công bố, học sinh nào có điểm cao nhất môn sẽ là đại biểu môn đó. Đường Đường nhớ rõ bạn ngồi cùng bàn đạt điểm cao nhất lớp ở kỳ thi tháng lần trước và kỳ thi cuối kỳ, thậm chí thi tháng còn được điểm tuyệt đối.
Tuy nhiên dường như cậu ấy học lệch có chút nghiêm trọng, môn toán có thể thi điểm tuyệt đối nhưng tiếng Anh chỉ vừa đạt đủ tiêu chuẩn. Vì thế thi cuối kỳ cũng chỉ đứng thứ trong lớp.
Nhưng đối với người gặp khó khăn môn toán như Đường Đường mà nói thì cậu ấy đã cực kỳ cực kỳ lợi hại rồi!
Cậu bạn đối với vị minh tinh trước kia chỉ có thể nhìn từ xa là Đường Đường có chút xa lạ, không biết nói chuyện như thế nào, nhưng không ngờ Đường Đường lại rất dễ nói chuyện, nên không còn khẩn trương như trước.
Giữa trưa, Đường Đường và mấy người Đổng Ngọc cùng nhau ăn cơm, Phong Thiên Dương và mấy người Minh Lãng cũng mò tới ăn ké, khi nói đến những việc gần đây khó tránh khỏi nhắc đến cuộc thi nghệ thuật vừa kết thúc.
Mấy người Đổng Ngọc không hiểu tại sao Đường Đường lại chọn khoa đạo diễn, "Cậu xinh đẹp như vậy mà không đóng phim thì thật đáng tiếc."
Xem như mọi người khen tôi đi.
Đường Đường cười cười, "Học đạo diễn không có nghĩa là không thể đóng phim, có thể làm cả hai không bỏ cái nào cả"
"Cũng đúng", Đổng Ngọc gật gật đầu, "Sau lưng cậu còn có chú Minh, cậu không cần lo lắng."
Nụ cười của Đường Đường khựng lại một chút, một lát sau mới "ừ" một tiếng và không nói tiếp chủ đề này nữa.
Buổi chiều sau khi tan học, Jason gọi cho cô thông báo tối nay Minh Thiếu Diễm không về nhà ăn cơm, Đường Đường hơi khó hiểu tại sao lại là Jason gọi nhưng nhớ tới tin nhắn hôm qua Tưởng Dung gửi cho Minh Thiếu Diễm.
Đột nhiên cảm thấy không muốn hỏi.
Nói với Jason đã biết, trước khi cúp điện thoại lại nhớ tới nhờ Jason chuyển lời với Minh Thiếu Diễm uống ít rượu một chút, sẽ không tốt cho thân thể.
Jason cúp máy, quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm đang đứng bên cửa sổ, "Minh đổng, bác sĩ đang trên đường tới, đúng giờ sẽ tới đây."
"Ừ" Minh Thiếu Diễm xoay người trở lại bàn làm việc, "Sau khi bác sĩ tới không cho bất cứ ai vào đây."
"Dạ", Jason gật đầu đi xuống lầu, năm phút sau mang theo một người đàn ông gầy gò khoảng tuổi vào văn phòng, sau khi mời người vào phòng thì đóng cửa lại, tận chức tận trách cẩn thận canh gác ở bên ngoài.
Bác sĩ là đàn anh trong trường của Jason, tuổi còn trẻ nhưng có trình độ chuyên môn cao, khi được Jason mời cũng đoán không được một người như Minh Thiếu Diễm sẽ gặp phiền não gì.
Vào phòng làm việc, một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo xuất sắc đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chỉ vào sofa trước mặt, nhẹ giọng nói: "Ngồi đi."
Bác sĩ không hỏi Minh Thiếu Diễm, bởi vì anh ta cảm thấy người đàn ông như vậy không cần sự hướng dẫn của anh ta mới có thể nói ra cái gọi là vấn đề tâm lý.
Quả nhiên nửa phút sau Minh Thiếu Diễm chủ động mở miệng, thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh, tựa như nói một việc hết sức bình thường.
"Tôi phát hiện", Minh Thiếu Diễm dừng một chút, cau mày tiếp tục nói, "Tôi phát hiện mình có ý tưởng không an phận với cháu gái ruột."
Đúng vậy, là ý tưởng không an phận.
Minh Thiếu Diễm cảm thấy gần đây mình điên rồi.
Bác sĩ tận lực khống chế sự ngạc nhiên của mình, "Xin hãy nói rõ hơn."
"Cháu gái được tôi đón về nhà cách đây ba tháng, cô ấy là con gái ruột của anh trai tôi." Minh Thiếu Diễm chưa bao giờ là người hèn nhát, nếu đã lựa chọn đối mặt với vấn đề này, sẽ không che giấu bất cứ việc gì, "Cô ấy là người thân duy nhất của tôi"
"Khi nào thì ngài phát hiện mình có ý tưởng không nên với cháu gái?"
Khi nào sao?
Minh Thiếu Diễm không thể nhớ rõ cũng không phân biệt được.
Có lẽ là đêm giao thừa, khi một người chuẩn bị đi ngủ sớm, cô gái đứng trên tuyết vui vẻ nói với hắn năm mới vui vẻ, có lẽ là dù ở nước ngoài xa xôi, cô cũng không bao giờ quên mỗi ngày chia sẻ với hắn những gì mình trải qua.
Sự yêu thích từng giọt từng giọt ngưng tụ trong lòng.
"Cô ấy chỉ mới tuổi nhưng rất thành thục cũng rất ưu tú..."
Trong lòng Minh Thiếu Diễm, Đường Đường thực sự rất ưu tú.
Một cô gái kiên định với ước mơ lại rất tự giác, dù ở trong gia đình giàu có như thế nào cũng sẽ nỗ lực hết mình để tiến bộ, ai nhìn thấy mà không động lòng, một người đàn ông hiếm khi được quan tâm và yêu thương khi đứng trước một nụ cười tươi sáng như vậy cũng không có khả năng cưỡng lại.
Bác sĩ chú ý khi Minh Thiếu Diễm nghĩ tới Đường Đường ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn, "Lúc tôi chín tuổi thì mẹ qua đời, mười hai tuổi đến cha qua đời, từ đó tôi không còn thân nhân, ba tháng trước tôi biết sự tồn tại của cô ấy mới đón người về, khi đó tôi không hề thích cô ấy..."
Thậm chí bài xích, chán ghét.
Chính là sau đó mọi thứ chậm rãi thay đổi, cô nháy mắt nói với hắn cô tới mật báo, nói hắn là người thân duy nhất của cô, ánh mắt tin cậy như vậy, trong lúc hắn không hề hay biết từ từ bén rễ, cuối cùng biến chất.
Bác sĩ lẳng lặng nghe Minh Thiếu Diễm nói, khi nghe được Minh Thiếu Diễm nói về gia đình thì dừng một chút, "Có lẽ ngài đã hiểu sai tình cảm của mình, bởi vì từ nhỏ thiếu tình thương cho nên nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu..."
"Không", Minh Thiếu Diễm lắc đầu dứt khoát cắt ngang lời bác sĩ, hắn bình tĩnh nhìn bác sĩ, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Tôi có thể phân rõ, bởi vì", Minh Thiếu Diễm nói, "Tôi có ham muốn với cô ấy."
Bút trong tay bác sĩ run lên, Minh Thiếu Diễm nhìn bác sĩ, trước giờ hắn đều trực tiếp như vậy, không xấu hổ nói cho người khác biết những suy nghĩ mờ ám này, ánh mắt hắn rất sâu, tựa như vực sâu có thể hút người vào, mang theo cảm giác điên cuồng không thể bỏ qua quanh quẩn trong đó,
"Đêm qua tôi uống rượu xong cô ấy không yên tâm tới phòng tôi"
Bác sĩ đột nhiên hỏi, "Ngài...đã làm gì sao?"
"Không có" Minh Thiếu Diễm lần nữa dựa vào sofa, "Luyến tiếc"
Khoảnh khắc Đường Đường tiến lại gần hắn, Minh Thiếu Diễm đã nắm lấy cổ tay cô, tâm trí bị cồn ăn mòn lúc này chỉ còn lại gương mặt làm hắn thương nhớ ngày đêm. Hắn muốn kéo cô cùng ngã xuống giường, muốn đè cô dưới thân, muốn dùng tay, dùng môi cảm nhận làn da trắng nõn đã làm cay mắt hắn hôm trước.
Hắn có ham muốn với cháu gái của mình, ở một khắc đó, Minh Thiếu Diễm cảm thấy mình chính là cầm thú và rất biến thái.
Cũng may hắn đã nhịn xuống.
Cũng may hắn luyến tiếc.
Nhưng kể từ đó hắn không dám tới gần Đường Đường nữa.
"Tôi nên tránh xa cô ấy, đúng không?" Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu nhìn bác sĩ, không giống như đang hỏi mà là chắc chắn.
Bác sĩ hít một hơi dài, sau một lúc lâu gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Dù thế nào đi nữa, loại cảm xúc này rất méo mó và không bình thường. Mối quan hệ của hai người xét về mặt đạo đức, luân lý hoặc chức năng thể chất đều không được cho phép. Theo lời kể của ngài, cô ấy rất phụ thuộc vào ngài, nhưng cô ấy mới tuổi, tầm nhìn có hạn, khi ở chung dần dần sẽ có tính ỷ lại vào tình cảm của đối phương, mà cũng vì tính ỷ lại này làm ngài nảy sinh cảm tình không nên có"
"Tình cảm không thể khống chế nhưng nếu đã định sẵn không có kết cục ngài cần phải khống chế, nếu thật sự không thể làm được tôi đề nghị ngài rời xa cô ấy, tuy rằng rất khó nhưng làm vậy sẽ tốt cho đôi bên"
Minh Thiếu Diễm dựa vào sofa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Kỳ thật sau ngày hôm qua hắn đã nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi, nhưng không biết ôm hy vọng xa vời gì lại chọn mời bác sĩ tâm lý.
Giờ thì ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng không còn.
"Tôi đã biết", Minh Thiếu Diễm không nhúc nhích, "Hôm nay cảm ơn rất nhiều."
"Là công việc của tôi." Bác sĩ đứng dậy và đi ra khỏi văn phòng.
Jason tiễn bác sĩ đi, khi anh ta trở lại, Minh Thiếu Diễm vẫn còn ngồi tại chỗ, ánh chiều tà dừng trên người hắn, càng ngày càng tối.
Ngoài cửa có tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, Jason cau mày bước ra ngoài, quả nhiên lại thấy Tưởng Dung.
"Cô Tưởng" Jason lịch sự gật gật đầu.
Tưởng Dung ừ một tiếng, "Minh đổng còn ở bên trong phải không?"
"Dạ đúng"
"Tôi có việc tìm anh ấy", Tưởng Dung cười cười, "Bây giờ có tiện vào không?"
Jason cụp mắt, "Có lẽ không tiện"
Nụ cười Tưởng Dung vụt tắt, không tiện sao.
Vì Minh Thiếu Diễm không muốn gặp hay bên trong còn người khác?
"Tại sao?"
"Thật không tiện nói."
Chân mày Tưởng Dung cau lại, cố nén suy nghĩ muốn mắng Jason, kéo ra một nụ cười, "Vậy hôm khác tôi lại đến."
Sau khi Tưởng Dung rời đi, Jason lần nữa trở lại văn phòng, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, Minh Thiếu Diễm đã hòa vào bóng tối.
"Minh đổng."
"Cậu đi về trước đi", Minh Thiếu Diễm nói.
"Vậy ngài..."
"Tôi không sao", hắn chỉ muốn ở một mình.
Hắn không thể về nhà cũng không dám về nhà, đặc biệt là khi không có dì Trình, trong nhà chỉ còn hắn và Đường Đường.
Hắn có thể nói chuyện với người lạ, nhưng lại không dám đối mặt với Đường Đường.
giờ tối, Minh Thiếu Diễm mới về đến nhà.
Đường Đường đi xuống lầu, nhìn Minh Thiếu Diễm không có biểu hiện uống rượu, "Gần đây công việc của chú rất bận sao?"
"Ừ", Minh Thiếu Diễm cởi áo khoác, giống như thường ngày không nhìn ra khác biệt, "Muộn rồi, mau đi ngủ."
"Ồ", Đường Đường gật gật đầu rồi bước lên lầu.
Dường như không khác gì so với ngày thường nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ quái không tả được.
Loại kỳ quái này tiếp diễn trong vài ngày sau.
Trong nhiều ngày Minh Thiếu Diễm rất khuya mới trở về.
Lại là mười một giờ, sau khi Đường Đường và Minh Thiếu Diễm nói lời chúc ngủ ngon, cô trở về phòng, cầm bút, lơ đãng nhìn lướt qua quyển sổ.
Tuy rất nhẹ nhưng mũi của Đường Đường rất thính.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, thật sự có mùi nước hoa lưu lại.
Gucci"s Eau de Toilette for Women, một loại nước hoa được những phụ nữ thành đạt ưa chuộng, cô đã sử dụng nó một thời gian.
Với loại nước hoa này, Đường Đường lập tức nhớ tới Tưởng Dung mà mình đã gặp ở cửa văn phòng của Minh Thiếu Diễm.
Kỳ thật Tưởng Dung đó cũng rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, sự nghiệp chắc cũng thành công, Minh Thiếu Diễm tuổi, tháng tám này sẽ , cũng đã đến tuổi kết hôn.
Cho nên sau giờ làm việc hẹn hò với những người phụ nữ ưu tú là chuyện bình thường.
Đường Đường rũ mi, cúi đầu phát hiện một tờ giấy trắng không biết lúc nào đã bị cô chọc thành tổ ong vò vẽ.
Đường Đường:......
Phiền phức.
Không muốn làm đề thi nữa.
Đi ngủ.
Đảo mắt lại qua nửa tháng, dì Trình cũng đã quay lại, bầu không khí khó giải thích giữa Đường Đường và Minh Thiếu Diễm cuối cùng cũng dịu đi một chút, Minh Thiếu Diễm lại bắt đầu về nhà đúng giờ.
Vào bữa tối, Minh Thiếu Diễm nói với Đường Đường, "Gameshow đã được ấn định chính thức phát sóng vào ngày tháng sau."
"Ồ", Đường Đường nhàn nhạt phản ứng, bởi vì đạo diễn đã nói trước với cô.
Minh Thiếu Diễm dư quang không nhịn được liếc nhìn Đường Đường, lông mày cau lại, sao vậy?
Nhưng hắn chưa kịp hỏi thì dì Trình nghe thấy gameshow của Đường Đường sắp phát sóng liền vui vẻ, " Chúng ta cùng nhau xem đi, trong đó có Trương Nhã Trúc phải không? Dì rất thích phim của cô ấy, đúng rồi còn có một cậu bé gọi là Mễ Việt..."
Đường Đường vui vẻ, dì Trình biết Trương Nhã Trúc hay Nhan Nghiên cũng không có gì lạ, không ngờ còn biết Mễ Việt.
"Dì cũng biết Tiểu Mễ sao?"
"Tiểu Mễ?"
Dì Trình sững sờ một lúc mới phản ứng lại, mỉm cười, "Nghe cách xưng hô này chắc cháu cùng cậu ấy có quan hệ rất tốt, cháu gái dì rất thích cậu ấy, mấy ngày nay dì về quê, trong phòng con bé đều là ảnh của cậu Mễ Việt này."
Vậy mà lại là fans của Tiểu Mễ, Đường Đường cười cười, "Vậy hôm nào cháu sẽ xin chữ ký của cậu ấy, đến lúc dì về quê thì mang cho cháu gái dì."
"Cảm tình thật tốt." dì Trình thật cao hứng, quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm lo lắng nói, "Sao vậy, không ngon miệng sao?"
"...Không có gì", Minh Thiếu Diễm lại cầm đũa lên.
Chỉ là nhìn Đường Đường nhắc đến Mễ Việt trên mặt liền không che giấu ý cười đột nhiên có chút buồn.
Đường Đường quen biết rất nhiều người, nhưng chỉ khi nói đến Mễ Việt mới có thể cười vui vẻ như vậy.
Đúng là mỗi lần nhắc đến Mễ Việt, Đường Đường đều không nhịn được cười.
Sau khi xuyên sách cô quen biết rất nhiều người, từ trường học đến công ty nhưng có quan hệ tốt nhất vẫn là người cô gặp khi tham gia 《 Hoa du ký 》là Mễ Việt.
Mễ Việt mở miệng là một tiếng đại ca, mỗi ngày không có việc gì làm liền hỏi thăm Đường Đường chuẩn bị thi đại học thế nào.
Buổi tối Đường Đường gọi điện thoại cho Mễ Việt nói với hắn chuyện ký tên, Mễ Việt luôn miệng đồng ý sau đó ra vẻ bí ẩn hỏi, "Cuối cùng gameshow cũng phát sóng, tâm trạng của em thế nào?"
Không chờ Đường Đường trả lời lại không nhịn được nói trước, "Anh nóng lòng muốn ngày mai liền phát sóng!"
Đường Đường: "... Sắp phát sóng rồi, hình như ngày mốt sẽ được công bố."
"Hay quá!"
Mễ Việt hoan hô một tiếng, "Anh vốn muốn nhận phim mới nhưng người đại diện nói chờ gameshow phát sóng rồi mới nhận khi đó thù lao sẽ cao hơn."
Đường Đường cũng cho rằng người đại diện nói rất đúng, "Em cũng dự định như vậy."
"Em cũng muốn đóng phim sao?"
"Đúng vậy", Đường Đường đặt điện thoại sang một bên, mở loa ngoài, "Em muốn đóng phim để kiếm tiền"
"Em mà cũng thiếu tiền", Mễ Việt khinh bỉ, "Chú của em chính là Minh Thiếu Diễm đó!"
"Chú là chú, em là em, em đã thành niên rồi không thể cứ dựa dẫm vào chú được" Đường Đường nói, đặc biệt là sau khi Minh Thiếu Diễm kết hôn, sẽ càng không phù hợp nếu cô cứ tiêu tiền của Minh Thiếu Diễm.
"Cũng đúng", Mễ Việt gật gật đầu, "Trưởng thành rồi nhiều khi còn không sống cùng cha mẹ, huống chi đó là chú, đến lúc em kết hôn cũng phải dọn ra ngoài..."
Dì Trình đang muốn gõ cửa đưa trái cây, nghe thấy lời này của Đường Đường vội vàng rụt trở về.
Đứng ở cửa rồi rắm một hồi, xuống lầu tìm Minh Thiếu Diễm, vẻ mặt chua chát nói với Minh Thiếu Diễm, "Thiếu Diễm, Đường Đường chính là con gái duy nhất của anh trai cháu..."
Minh Thiếu Diễm không thể hiểu được, "Cháu biết."
"Cho nên cháu không được không cần con bé!"
Minh Thiếu Diễm:....Cháu nói không cần cô ấy khi nào.
"Aizzz" dì Trình thở dài, " Đứa nhỏ này từ nhỏ bị ngược đãi nên trong lòng không có cảm giác an toàn, bằng không cũng sẽ không nói rằng mọi chuyện không thể dựa vào cháu, còn lo lắng đến lúc cháu kết hôn sẽ đuổi con bé đi..."
Thần sắc Minh Thiếu Diễm khẽ nhúc nhích, trầm mặc một lát nói với dì Trình, "Dì yên tâm, chỉ cần con bé không đi, cháu sẽ không bao giờ đuổi con bé."
Cũng không có ai dám đuổi cô ấy đi.
Dì Trình vừa lòng, lần nữa bưng dĩa trái cây lên lầu cho Đường Đường, vừa muốn đi thì điện thoại di động của mình vang lên, vừa thấy liền ai da một tiếng, "Dì trả lời điện thoại, Thiếu Diễm cháu giúp dì đem lên đưa cho Đường Đường đi."
Minh Thiếu Diễm:......
Nửa phút sau Minh Thiếu Diễm mang dĩa trái cây đẩy cửa phòng Đường Đường, loa điện thoại truyền ra tiếng cười của Mễ Việt, âm thanh lớn đến đau màng nhĩ của Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường vội vàng tắt loa ngoài, nhận dĩa trái cây từ trong tay Minh Thiếu Diễm, "Cảm ơn chú"
"Không có gì", Minh Thiếu Diễm dư quang lại liếc nhìn di động một cái, "Làm xong bài rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Đường Đường cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học bị giáo viên bắt gặp khi đang chơi game, đột nhiên có chút xấu hổ, vội vàng vâng dạ rồi tiễn Minh Thiếu Diễm ra ngoài.
Minh Thiếu Diễm ra khỏi phòng.
Hóa ra là Đường Đường gọi cho Mễ Việt.
Đường Đường vậy mà có thể nói với Mễ Việt những suy nghĩ cá nhân như vậy, quả nhiên mối quan hệ này rất không bình thường.
Nhưng mà, Minh Thiếu Diễm lại cười tự giễu, có liên quan gì đến hắn.
Hắn có tư cách gì không vui, không thích.
Hắn chỉ là chú của cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời đi.
Cuối tháng ba, trailer của 《 Hoa du ký 》cuối cùng cũng được tung ra, sau khi chính thức tung ra, các khách mời thay phiên chuyển phát, vốn dĩ đã hot lại thêm năm chục triệu NDT phí tuyên truyền của Minh Thiếu Diễm, việc tuyên truyền của《 Hoa du ký 》chỉ đơn giản là không quá xa hoa.
Các trang web lớn lần lượt thông báo, hot search weibo một người lại một người không gián đoạn, tên một số khách mời cũng lần lượt thay đổi trên hot search.
Trailer do tổ tiết mục tung ra đã thay đổi để làm chiêu trò thu hút khán giả.
Đều là nhân tinh.
Tuy rằng tổ tiết mục quyết định đặt trọng tâm vào CP Đường Đường và Mễ Việt nhưng đoạn trailer lại hoàn toàn đáp ứng được sự mong đợi của mọi người, tập trung vào mối tình tay ba giữa Nhan Nghiên, Bách Thần và Đường Đường.
Tổ tiết mục đã lựa chọn những cảnh quay kích thích người hâm mộ, ngay từ đầu phát sóng cảnh Bách Thần đích thân đến đón Nhan Nghiên, hai người gặp nhau suôn sẻ, còn Mễ Việt thì trực tiếp biến thành bóng đèn.
Fans CP của Bách Thần và Nhan Nghiên đều rất vui mừng.
Nhiêu đó còn chưa đủ, tổ tiết mục cắt Nhan Nghiên Bách Thần vào cùng một khung, rồi đào đâu ra cảnh bóng lưng ủ rũ của Đường Đường đang đứng một mình, phụ trợ như thế thì muốn thảm bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Sau một lát phong cách lại thay đổi, Bách Thần đi lạc, Đường Đường ban đêm ra ngoài tìm người, sau khi cả hai quay lại thì khá hòa hợp làm cho sắc mặt Nhan Nghiên cực kỳ khó coi.
Vì thế những người đang xem náo nhiệt lại bùng nổ.
《 Hoa du ký 》chưa phát sóng đã được cả mạng xã hội mong đợi, đảo mắt lại mười ngày qua đi, ngày tháng , tập đầu tiên của mùa hai《 Hoa du ký 》 cuối cùng cũng bắt đầu phát sóng.
Tác giả có lời muốn nói: Phát sóng rồi, rốt cuộc cũng phát sóng ~~~