Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Nozomi

//

Những học sinh tiếng Anh tốt chỉ có thể nghĩ ra một lý do, câu này đối với bọn họ rất đơn giản cho nên Đường Đường làm được cũng không có gì lạ.

Những học sinh tiếng Anh trung bình làm sai câu này lại có chút ngốc. Đường Đường trình độ điểm có thể làm được trong khi mình tốt xấu gì cũng thi được điểm lại làm không được.

Đường Đường trả lời xong bình tĩnh ngồi xuống, những bạn học chuẩn bị chế giễu cứng đờ quay đầu, một lần nữa nhìn bài thi của mình.

Sao mọi chuyện không giống bọn họ tưởng tượng vậy?

Giáo viên tiếng Anh rất vừa lòng, lại khen Đường Đường hai câu mới tiếp tục giảng đề.

Trong lớp lại duy trì không khí an tĩnh đến khó thở. Một lát sau, bạn nữ trước đó giúp Đường Đường chụp thời khóa biểu nhịn không được quay lại nhìn Đường Đường một cái, kết quả thấy Đường Đường đang cầm bút lưu loát viết đáp án câu đọc hiểu cuối cùng.

Tốc độ này có thể làm mù mắt luôn, làm bài tập thôi mà có cần khoa trương như vậy không, trong lớp, tiếng Anh của Phong Khinh Dương tốt nhất nhưng cũng không thể làm nhanh được như vậy đâu!

Đường Đường không biết bạn nữ ngồi trước đang nghĩ gì, khi cô viết xong vừa lúc cô giáo giảng đến bài đọc hiểu thứ hai, Đường Đường chờ giảng xong hết rồi so đáp án là được.

Còn dư thời gian, cô lén lấy sách toán ra tiếp tục sự nghiệp ôn tập gian nan.

Để đảm bảo chất lượng học tập, đại đa số học sinh đều ở ký túc xá, không ở ký túc xá thì có thể xin học ngoại trú. Rất nhiều học sinh con nhà giàu không muốn bị cha mẹ quản giáo đều lựa chọn ở lại trường vì vậy điều kiện của ký túc xá và nhà ăn đều tốt hơn nhiều so với những trường học khác.

Thẻ học sinh của Đường Đường còn chưa có, chưa kịp nghĩ tới việc đến nhà ăn xem có thể mượn thẻ cơm hay không, Minh Thiếu Diễm liền nhắn tin nói Jason sẽ đưa cơm tới.

Dựa theo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Minh Thiếu Diễm, rất có khả năng Jason đúng giờ sẽ đưa cơm lại đây. Để Jason xuất hiện ở lớp sẽ không tốt lắm cho nên vừa kết thúc tiết học cuối, Đường Đường lập tức rời khỏi lớp, điện thoại cho Jason nói cô sẽ tự xuống lầu lấy cơm trưa.

Đường Đường chân trước vừa đi, các bạn học bị áp lực suốt hai tiết cuối cùng có thể lớn tiếng nói chuyện, bắt đầu sôi nổi thảo luận.

So với nữ sinh, độ nhẫn nại của nam sinh với phái nữ vẫn cao hơn nhiều, đặc biệt là đối với cô gái xinh đẹp như Đường Đường. Hai tiết qua đi, Đường Đường không phải quái vật cũng không ghê tởm như họ nghĩ, vì vậy khi các nam sinh nói tới Đường Đường so với hai tiết trước đã có sự khác biệt rất lớn.

Nữ sinh lại chia làm hai phe, không thích thì vẫn không thích.

"Nhất định không phải tự cậu ta làm, câu đó tôi còn bị sai mà."

" Mới có hai tiết có thể nhìn ra cái gì, cậu ta lúc mới tham gia tiết mục cũng giỏi giả vờ đó thôi."

"Đúng đó, thoạt nhìn không nhìn ra gì đâu, qua vài ngày không chừng liền lộ nguyên hình."

Nghe những lời này, nhóm còn lại tâm tình có chút phức tạp, ví như hai nữ sinh ngồi trước Đường Đường. Mặc dù mới học chung hai tiết nhưng bọn họ có thể cảm nhận được Đường Đường rất lễ độ, chỉ cần vài lời có thể nhận ra đây là một cô gái có hàm dưỡng.

Thật sự không giống giả vờ.

Nghe trong lớp bàn luận rôm rả, hai người đứng dậy chuẩn bị đi, trước khi đi còn thoáng nhìn thấy bài thi Anh văn đặt trên bàn.

Nét chữ xinh đẹp nháy mắt thu hút sự chú ý khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài giây, đọc vài câu, câu văn mượt mà, ngữ pháp tiêu chuẩn, có từ thậm chí họ còn chưa biết.

Yên lặng lấy di động ra tra nghĩa, xác nhận không phải Đường Đường viết loạn, hai người nhìn nhau đột nhiên cảm thấy tin tức trên mạng đều là đánh rắm.

Đây hoàn toàn không phải từ vựng tiếng Anh cấp ba, người thi tiếng Anh điểm căn bản không thể viết ra câu văn như vậy.

Jason đang cùng cô Lưu trò chuyện dưới lầu. Đường Đường bình tĩnh đi xuống, chào hỏi cô Lưu dưới ánh mắt thiêu đốt của một đám người trên hành lang.

Cô Lưu tâm tình không tồi khen biểu hiện hôm nay của Đường Đường, "Trường chúng ta không bắt buộc phải ở ký túc xá, nhưng dù không ở thì vẫn có phòng để nghỉ trưa. Phòng của em đã phân xong, giờ cô sẽ đưa em đến đó."

Đường Đường gật gật đầu, "Cảm ơn cô."

Ba người cùng đi hướng tòa nhà ký túc xá, Jason liếc nhìn Đường Đường, "Cô Lưu nói sáng nay em biểu hiện rất tốt."

Đường Đường:.... Sao cách nói này giống đang nói chuyện với con nít quá vậy?

" Minh đổng rất hài lòng." Jason lại bổ sung.

"....", trong lúc nhất thời Đường Đường không biết phải trả lời thế nào, mới học có hai tiết thôi, Minh Thiếu Diễm hài lòng cái gì nha, hắn cũng dễ hài lòng quá đi.

Đường Đường chỉ có thể nói mình sẽ tiếp tục nỗ lực sau đó nghe cô Lưu giới thiệu về kiến trúc của trường. Vô số học sinh hoặc là đi ngang qua hoặc cố tình đi theo, họ không dám đến gần chỉ có thể dùng di động chụp ảnh.

Âm thanh nghị luận không chỉ chung quanh mà trên đầu cũng có. Đường Đường theo bản năng ngẩng đầu. Đám học sinh chen chúc bên cửa sổ xem náo nhiệt, thậm chí còn phát ra tiếng kêu quái dị.

Cô Lưu có chút xấu hổ, dạy học hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp qua tình huống này, đi đến đâu cũng bị vây xem, đang định đổi chủ đề thì trên lầu các nữ sinh đột nhiên hét chói tai, ngay sau đó một bình nước bất thình lình rơi xuống.

Đường Đường phản ứng rất nhanh nhưng tốc độ bình nước còn nhanh hơn, cô vừa lui lại thì bình nước đã sượt qua vai hung hăng ném xuống. Vì trọng lực nên vừa tiếp đất bình nước liền nổ tung làm ướt quần Đường Đường một mảng lớn.

Cô Lưu hét lên một tiếng, vội vàng hỏi thăm Đường Đường, Đường Đường vỗ vỗ quần lắc đầu, "Không sao ạ."

Cô Lưu dù tính tình tốt cũng bị tình huống vừa rồi làm giận đến tái mặt

Bà là giáo viên, nhiệm vụ chính là dạy học và giáo dục nhân phẩm, bây giờ có học sinh làm như vậy chứng tỏ bọn họ giáo dục thất bại.

Sắc mặt Jason cũng lạnh xuống.

Hắn biết Đường Đường đã từng làm gì, nhưng vẫn không hiểu ác ý của những học sinh bình thường này đối với Đường Đường từ đâu ra.

Học sinh trên lầu vì sự thay đổi này mà co rúm lại, cô Lưu thật quá tức giận, trước mặt nhiều người dám làm trò như vậy, trực tiếp tuyên bố nhất định phải tra rõ ràng.

"Nhiều cameras như vậy, tôi không tin tìm không ra!"

Học sinh xung quanh khiếp sợ, cảm thấy cô Lưu chuyện bé xé ra to, nhưng nhìn vệt nước trên người Đường Đường, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì. Bọn họ đứng gần nên nhìn rất rõ, sau khi bình nước kia rơi xuống vỡ tung nước văng ra khắp nơi. Nếu Đường Đường không tránh được bị ném trên người hoặc trên đầu nhất định sẽ bị thương.

Đường Đường nhất định sẽ tức giận vì thiếu chút nữa cô ấy đã bị ném trúng.

Bọn họ nhớ rất rõ trong tiết mục Đường Đường đã nổi nóng với Tô Xán vì giày không vừa chân. Tính tình Đường Đường vốn không tốt, giờ lại bị ném bình nước dám chừng người làm việc này sẽ gặp xui xẻo.

Lại không nghĩ tới, Đường Đường yên lặng nhặt cái chai ném vào thùng rác bên cạnh rồi nói với cô Lưu "Thôi bỏ đi cô."

Bọn học sinh vây xem kinh ngạc nhìn Đường Đường.

"Chuyện này sao có thể bỏ qua được?" Cô Lưu không đồng ý.

"Dù sao cũng không trúng, chỉ dính chút nước thôi ạ", Đường Đường cụp mi, "Em mới nhập học khó tránh mọi người không thể chấp nhận, chờ thêm vài ngày sẽ tốt thôi ạ."

Cô Lưu không thể hiểu được tại sao lại không thể chấp nhận?

Dù cho trước kia Đường Đường như thế nào đi nữa thì có liên quan gì đến những học sinh ở đây?

Mọi người xung quanh nhìn Đường Đường đem bình nước bỏ rác sau đó cười cười như chưa có gì xảy ra. Ánh nắng buổi trưa rơi xuống trên khuôn mặt, không có oán giận, không có mây mù, má lúm đồng tiền bên môi phản chiếu trong mắt mọi người, xinh đẹp đến không thể rời mắt.

Những ồn ào trước đó như bị tạm dừng, trở nên trầm mặc mà lại khắc chế.

Chờ Đường Đường và cô Lưu đi rồi, các học sinh lần lượt tản ra, có người đem đoạn video vừa rồi đăng lên Tieba.

Mới vừa đăng lên, hàng loạt bình luận đều khen người ném bình nước làm rất tốt, còn tiếc rẻ vì không ném trúng, bình luận như vậy cơ hồ chiếm đến vài trang.

Sau đó từ từ xuất hiện tiếng nói bất đồng.

[không lẽ có mình tôi cảm thấy chuyện này quá đáng sao? Tôi thực sự không rõ, Đường Đường giết người thân các người hay sao nên các người mới hận không thể đẩy cô ấy vào đường chết?]

Một tiếng nói bất đồng như khơi dậy những ý kiến đồng tình vẫn luôn ẩn giấu, những bình luận tương tự bắt đầu nhiều lên.

Hai luồng ý kiến bất đồng bắt đầu gây ồn ào đến ngất trời. Một mét chín lướt Tieba, đột nhiên quát một tiếng, "Mẹ nó!"

Phong Thiên Dương trừng mắt nhìn hắn, "Làm gì vậy! Muốn hù chết ông sao..."

"Phong thiếu cậu xem cái này đi". Một mét chín đem điện thoại đưa qua, Phong Thiên Dương hứng thú liếc nhìn, sau đó từ trên ghế nhảy dựng lên, nổi giận.

"Mẹ kiếp hôm nay ông không tìm ra được là ai sẽ không mang họ Phong!"

Một mét chín vội vàng kéo hắn, "Đừng đừng đừng, bây giờ ra mặt không phải càng chuốc thêm thù cho cô ấy hay sao, Đường Đường khẳng định biết điều đó nên mới nói bỏ qua chuyện này..."

"Vậy làm sao bây giờ?", Phong Thiên Dương trừng mắt, hắn không biết tại sao mình phải bảo vệ Đường Đường, có lẽ là ấn tượng với dáng dấp xinh đẹp của cô, cũng có lẽ là nhìn cô yên lặng nhặt bình nước làm hắn thấy chua xót.

Phong Thiên Dương bỏ điện thoại vào túi liền đi ra ngoài, một mét chín theo phía sau hỏi hắn đi đâu.

"Tao đi tìm cô ấy, tao không tin có ông đây bên cạnh còn có người dám ném bình nước!"

Nói xong Phong Thiên Dương liền chạy, một mét chín vò đầu bứt tóc, kêu Phong Thiên Dương một tiếng rồi cũng đi theo.

Mà bên kia Đường Đường rốt cuộc cũng tới phòng ngủ.

Ký túc xá của trường được chia phòng bốn người và phòng tám người. Phòng tám người sẽ được miễn phí còn phòng bốn người thì phải bỏ tiền hơn nữa số tiền không hề nhỏ, có Minh Thiếu Diễm chi tiền, Đường Đường được phân đến phòng bốn người.

" Cô cảm thấy ở cùng những lớp khác không tốt nên vẫn là ở chung với các bạn cùng lớp, vừa lúc phòng này lại thiếu một người, Đường Đường, nếu cần nghỉ trưa thì dùng giường này nhé."

Cô Lưu chỉ chỉ một cái giường trống, Đường Đường gật gật đầu.

Rốt cuộc toàn bộ hoàn tất, cô Lưu vừa lòng rời đi, Jason sau khi nói vài câu, đem cơm trưa đặt lên bàn rồi cũng rời đi.

Hiện tại đã qua giờ cơm, Đường Đường thật sự đói, ngồi xuống mở phần cơm Jason mang đến ra. Mùi thơm cùng cách đóng gói quen thuộc, Đường Đường trước kia cũng rất thích nhà hàng này và thường xuyên tới ăn.

Hương vị rất ngon chỉ là quá đắt so với thu nhập của gia đình bình thường.

Vừa mới mở hộp, bên ngoài có người đẩy cửa tiến vào, một cô gái có giọng nói trung tính oán giận, "Đặt chỗ trễ mất rồi, aaaaaa tôi thật sự rất muốn ăn tôm viên của Đường Các..."

"Ngày mai đặt sớm một chút đi", Phong Khinh Dương tiếp một câu, "Hôm nay..."

Còn chưa nói dứt lời liền thấy trong phòng ngủ nhiều hơn một người, cùng với món cô gái kia rất muốn ăn món tôm viên vô giá của Đường Các!

Ba cô gái đứng ngốc ở cửa.

Lúc Đường Đường thấy Phong Khinh Dương cũng sửng sốt một giây, sau đó cười nói, "Các cậu cũng chưa ăn trưa sao, nếu không cùng nhau ăn đi."

Truyện Chữ Hay