Bùi Chân sắc mặt tái nhợt, nước mắt như trân châu vỡ, không thể khống chế được từng giọt rơi xuống.
(Trân châu vỡ: Nó là một ẩn dụ cho nước mắt rơi như vòng ngọc trai bị đứt đoạn. Nguồn baidu.)
Lê Khí bất chấp tất cả, hóa thành một cơn gió chạy nhanh đến bên cạnh thiếu nữ, đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của cô, đôi mắt sâu thẳm:
“Tại sao lại khóc, có người khi dễ em à?”
Chúc Án cũng nhìn qua, đi đến có lòng tốt hỏi thăm: “Cô không sao chứ?”
Hai ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, Bùi Chân càng cảm thấy mình giống như một chú hề buồn cười, còn có một tia cảm giác áy náy khi chen chân vào tình cảm của người khác.
Cô nhẹ nhàng né tránh vòng tay của thiếu niên, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt rồi hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Em không sao.”
Sắc mặt Lê Khí biến đổi.
Nơi nào trông có vẻ như không có chuyện gì.
Tại sao vừa rồi còn tốt lắm mà, trong nháy mắt đã như vậy?
Quen nhau lâu như thế, cậu từng nhìn thấy qua dáng vẻ hoạt bát tinh nghịch của cô, cũng nhìn thấy cô nhanh mồm dẻo miệng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Chân tiêu cực như thế này.
Dường như có một cơn gió vô hình, thổi tắt ánh nến trong đôi mắt của cô.
Cậu một lần nữa ôm lấy eo thiếu nữ, nhìn Chúc Án giải thích nói: “Xin lỗi, bạn gái của tôi không thoải mái, tôi muốn đưa cô ấy về nhà.”
“À à, vâng.” Chúc An lùi về phía sau vài bước, nhìn bọn họ đi xa.
Thiếu niên cao gầy với một bên mặt trắng nõn dịu dàng, trong mắt chỉ có thiếu nữ đi ở bên cạnh.
Cô ấy thầm nghĩ, nam sinh này dường như rất yêu bạn gái của mình.
….
Sau khi thiếu nữ về đến nhà không nói một lời, chỉ bảo rằng mình không khỏe muốn đi ngủ sớm một chút.
Lê Khí đứng trước cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trong chốc lát, vẫn không nghĩ ra vì sao cô lại đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy.
Không sao, cậu có thể hỏi.
Có một số việc cô không muốn nói với mình, nhưng có thể nói với [Leach].
Thiếu niên lấy điện thoại ra bấm vào khung trò chuyện trên Weibo:
[Đang làm gì đó?]
Nhắn xong câu này, Lê Khí vẫn giữ nguyên tư thế, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ thiếu nữ trả lời.
Qua mấy phút sau, Bùi Chân mới trả lời lại, chỉ có hai chữ ngắn ngủn: [Đi ngủ]
Cách một màn hình điện thoại vẫn có thể cảm nhận được giờ này phút này tâm trạng của cô không tốt lắm.
[Dường như bạn không vui à?]
Ngược lại thiếu nữ không phủ nhận: [Ừ.]
Thiếu niên thử dò hỏi: [Tại sao? Có liên quan đến A Khí đúng không?]
Cậu chỉ tùy tiện hỏi, không nghĩ đến Bùi Chân lại trả lời khẳng định như vậy.
Lê Khí nhìn thoáng qua, đã cảm thấy máu huyết toàn thân đều đông lại. Ngón tay của cậu đánh chữ như bay: [Vì điều gì?]
Cậu đã làm sai chuyện gì sao?
[Bạn có nhớ ngay từ đầu tôi đăng trên Weibo, có người hỏi tôi có phải thích A Khí hay không, tôi đã nói như thế nào?]
Đương nhiên nhớ rõ.
Lúc ấy cậu ở trên Weibo lướt đến bình luận đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tim đập giống như giẫm vào chân ga chạy với tốc độ nhanh nhất.
Cho nên, đêm nay cô khác thường vì có liên quan đến chuyện này sao?
Thiếu niên chậm rãi đánh ra ba chữ: [Tôi vẫn nhớ.]
[Thực ra, đó là một hiểu lầm.]
Hiểu lầm?
Thiếu niên hô hấp như muốn nghẹn lại, tay đánh chữ có chút run run: [Có ý gì?]
[Lần trước hình như tôi đã nói với bạn, chuyện tôi đến từ một thế giới khác. Vậy tiếp theo tôi muốn nói một số chuyện còn hoang đường hơn, bạn chuẩn bị xong chưa?]
Bất cứ chuyện hoang đường nào cậu đều có thể tiếp nhận. Nhưng nếu việc thiếu nữ thích cậu chỉ là hiểu lầm, cậu sợ mình không tiếp nhận được.
Vì để làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cậu nhắn lại: [Bạn nói đi.]
[Thế giới mà chúng ta đang sống thực ra chỉ là một quyển truyện. Trong truyện A Khí là nhân vật nam phụ phản diện….]
Nửa tiếng sau, Lê Khí nghe thiếu nữ kể xong, đại khái đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Cho nên – Ban đầu cô tiếp cận cậu không phải xuất phát từ thích, mà là—-
Vì để bảo vệ tính mạng sao?
Lê Khí ngồi trên giường, bất động nhìn chằm chằm vào điện thoại, mím môi thật chặt, trong nội tâm chua xót không thôi.
Cậu có lý do gì mà trách cứ cô đây?
Thiếu nữ vất vả lắm mới thoát khỏi tình trạng bệnh tật triền miên, lại có một thân thể khỏe mạnh, tất nhiên muốn sống lâu hơn một chút rồi.
Thành thật mà nói, lúc trước không biết rõ thân phận của cô, đơn thuần cho rằng đó là Bùi đại tiểu thư, cậu thực sự đã nhiều lần nghĩ đến việc làm thế nào để trả thù cô.
Đứng ở góc độ của Bùi Chân, Lê Khí hoàn toàn có thể hiểu được cô vì muốn có một cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Cho dù ngay từ đầu mục đích tiếp cận cậu không đơn thuần cũng không sao cả, chỉ cần hiện giờ thiếu nữ thích cậu là tốt rồi.
Cô tốt đẹp như thế. Có rất nhiều người có hảo cảm với cô, số người muốn theo đuổi cô cũng không ít. Cậu có tư cách gì mà yêu cầu Bùi Chân nhất định phải yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Nội tâm của cậu cố chấp âm u, lạnh lùng cao ngạo. Có điểm nào xứng với cô?
Cô tất nhiên có thể lựa chọn một người dịu dàng thích hợp hơn cậu để làm bạn đời của mình, ví như Cố Tinh Hải, ví như Chương Tiến….
Trong lòng của thiếu niên dâng lên từng cơn chua xót, vứt điện thoại ngã xuống giường, dùng tay che đôi mắt lại, một mực che giấu cảm xúc của mình.
Cậu duy trì động tác này vài phút, chợt nhớ đến một chuyện, mở điện thoại lên tiếp tục hỏi: [Nhưng đêm nay rốt cuộc vì chuyện gì mà bạn không vui?]
Thiếu nữ trả lời lại:
[Đêm nay tôi nhìn thấy nhân vật nữ chính trong truyện. A Khí còn nói chuyện với cô ấy nữa.]
[Trong truyện, A Khí rất yêu cô ấy.]
Hóa ra là như vậy.
Lê Khí ngồi ở mép giường nghiêm túc nhớ lại, cậu không nhớ rõ đêm nay mình đã nói chuyện với người khác phái nào.
Ấn tượng duy nhất, chính là sau khi xem phim xong đang đợi thiếu nữ đi nhà vệ sinh, có một cô gái tiến đến hỏi cậu có thể mượn điện thoại để nhắn tin cho bạn của cô ấy được không.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là từ chối, nhưng nghĩ lại Chân Chân từng nói muốn mình làm một người tốt.
Cậu suy nghĩ, vậy nghe lời Chân Chân thôi.
Bây giờ hồi tưởng lại mới nhớ, cậu đối với diện mạo và tên của cô gái kia không hề có ấn tượng gì, trong đầu chỉ có sắc mặt rất kém của Chân Chân.
Cho nên cô gái kia chính là nhân vật nữ chính trong miệng của Chân Chân à?
Vậy thì sao?
Người duy nhất cậu quan tâm, chỉ có Bùi Chân mà thôi.
……
Lúc này trong một phòng ngủ khác, Bùi Chân ôm đầu gối ngồi trên giường, mặt giàn giụa nước mắt, trong tay đều là khăn giấy lau nước mắt nước mũi.
Trong truyện, sau khi Lê Khí gặp nữ chính, luôn một lòng hướng về cô ấy.
Một người cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, còn ngồi xổm xuống giúp nữ chính buộc giây giày, vì nữ chính mà đi học những trò ảo thuật buồn cười, sau khi phát sinh xung đột đôi mắt đỏ hoe nói với nữ chính ‘cầu xin em, đừng rời xa anh’….
Bùi Chân thầm nghĩ, cô tính toán cái gì vậy? Cô chỉ là một nhân vật phụ pháo hôi mà thôi, có điểm nào có thể so sánh với nữ chính?
Bây giờ cô động tâm, lún sâu vào đó, nếu sau khi thiếu niên gặp nữ chính trong truyện, cảm thấy đã tìm được chân ái của đời mình.
Lúc ấy, cô nên làm gì bây giờ?
Cô chỉ là một người xuyên vào thế giới này, vốn không thuộc về nơi này. Tại sao lại xuyên vào đây, lúc nào quay về, tất cả mọi thứ đều không biết rõ.
Tuy hiện giờ nắm lấy tay thiếu niên, nhưng liệu một ngày nào đó đôi tay dịu dàng mạnh mẽ này sẽ buông tay ra cô ra, để nắm tay một người khác hay không?
Bùi Chân nhắm mắt lại, cảm thấy hàng lông mi dày rậm của thiếu niên giống như lông vũ, chỉ nhẹ nhàng quạt vài cái đã gây ra một trận sóng thần cực lớn ở trong lòng cô.
Cho dù tình yêu là ích kỷ, tràn đầy ham muốn chiếm giữ. Nhưng mà—
Nếu bạn thực sự yêu một người nào đó đến tận xương tủy, bạn chỉ hy vọng người đó nhận được những điều tốt đẹp nhất.
Trái tim đau âm ỉ, nhưng cô nghĩ nếu có một ngày như vậy, thiếu niên tìm thấy được hạnh phúc ở nơi của nữ chính.
Cho dù không hề muốn, cho dù lòng đau như cắt, cô nhất định sẽ chắp hai tay lên mà chúc phúc…
Cửa phòng ngủ ‘phanh’ một tiếng bị mở ra.
Thiếu niên đứng ở cửa, nhìn cô.
Bùi Chân vội vàng kéo chăn trùm lên đầu, không muốn cậu nhìn thấy đôi mắt cùng cái mũi ửng đỏ của mình.
Vài giây sau, có người cách một lớp chăn ôm lấy cô, theo sau lại truyền đến một tiếng thở dài:
“Em không cần anh nữa sao?”
Bùi Chân nước mắt không thể kiềm chế không ngừng tuôn rơi. A Khí chết tiệt, rõ ràng đã cướp lời thoại của cô rồi!
Cảm nhận được người trong lòng khẽ run rẩy, Lê Khí càng ôm chặt hơn: “Khóc à?”
“Em không có khóc….” Thiếu nữ rầu rĩ nói.
“Vậy hãy cho anh nhìn em đi.”
Thiếu nữ nắm chặt chăn bông sống chết không lộ mặt ra: “Không cho.”
Lê Khí có chút bất đắc dĩ, thấp giọng lầm bầm: “Vậy em định trốn trong chăn cả đời không nhìn anh à? Ừm? Lỡ như –”
Cậu nói đùa: “Ngày mai ra đường anh bị xe tông, vậy chẳng phải em sẽ không bao giờ còn gặp lại anh nữa sao?”
Nghĩ đến kết cục trong truyện của Lê Khí chính là gặp tai nạn xe ngoài ý muốn mà chết đi, mi tâm Bùi Chân nhảy dựng, chợt kéo chăn xuống, một đôi mắt mở to: “Anh nói hươu nói vướn cái gì đấy! Mau phun ra ngoài cho em.”
Lê Khí vuốt ve đôi mắt cô, vừa đau lòng vừa buồn cười nói: “Khóc đến đôi mắt sưng lên hết rồi, còn bảo không khóc.”
Thiếu nữ hất tay cậu ra, cố chấp nói: “Anh mau mang lời xui xẻo vừa rồi phun ra.”
Lê Khí ôm eo cô, dán sát vào cô, đôi mắt long lanh nói: “Vậy em đừng bỏ mặc anh nhé.”
Thiếu nữ nghiến răng nói: “….Được.”
“Gặp chuyện không vui phải lập tức nói cho anh biết.”
“….Anh nói hết chưa, nhanh lên được không.”
“Còn có một chuyện cuối cùng.” Hiện giờ thiếu niên không có một chút cao lãnh nào cả, hoàn toàn biến thành một con chó lớn mặt dày mày dạn, ôm chặt người trong lòng, “Vĩnh viễn đừng rời xa anh.”