Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyền xong hai chai nước biển vừa đúng :, Lê Khí vội vàng đưa thiếu nữ về nhà trước khi Bùi Hồng Đạt quay trở về.
Bác Vương đã sớm chờ ở cửa, lau mồ hôi lạnh trên cái trán già nua: “May quá.”
Thiếu niên một lần nữa nói cảm ơn với ông ấy, sau đó ôm người trong lòng lên lầu hai, đặt cô lên chiếc giường mềm mại rộng lớn.
Thiếu nữ đã hạ sốt, dưới sự ảnh hưởng của thuốc cảm hiện giờ cô chỉ muốn ngủ, nhưng cô vẫn không yên lòng về Lê Khí, khó khăn mở mắt lên: “Cậu mau đi đi.”
Thiếu niên cúi người, dịu dàng khuyên nhủ: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ gì cả.”
Cô mơ mơ màng màng ừ một tiếng, vô thức vỗ vào tay Lê Khí, “Ngủ ngon.”
Thiếu niên chỉnh lại góc chăn cho cô, nhìn thấy xe của Bùi Hồng Đạt đang chạy vào cổng nhà họ Bùi, cậu xoay người nhảy khỏi ban công, yên lặng đi vào trong bóng tối.
….
Sáng hôm sau, thiếu niên ngồi trước bàn học, dưới mí mắt xuất hiện hai quầng thâm nhàn nhạt. Suốt đêm cậu phải xử lý xong tất cả các hạng mục công việc, rồi đóng máy tính lại, ngón tay thon dài xoa đôi mắt đau mỏi của mình.
Hôm nay là ngày lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty của Ngô Trấn Sơ, còn hơn hai mươi tiếng nữa mới đến buổi tiệc tối, đến lúc đó tất cả truyền thông cùng các nhân vật nổi tiếng ở thành phố H đều có mặt…..
Cậu chờ mong vở kịch hay này mở màn lâu lắm rồi.
……
Bên này Tô Lệ Ngọc mang theo Bùi Giai đi mua quần áo trong trung tâm thương mại, mặc dù gần đây bà ta rất không thoải mái khi nhìn Bùi Giai, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ, yếu đuối vô dụng cũng phải chỉnh lại cho tốt, tương lai của bà ta mới có hy vọng và có chỗ dựa vào.
Đêm nay phải đi tham dự buổi tiệc tối của công ty Ngô Trấn Sơ, là cơ hội tốt để bà ta và con gái thể hiện mình. Giai Giai gian lận thì sao, nhưng con bé có khuôn mặt xinh đẹp, cho dù có quá khứ đáng xấu hổ đến đâu, vẫn có thể thu hút rất nhiều phú nhị đại như thường.
Lúc trước không phải Bùi Hồng Đạt cũng bị dung mạo xinh đẹp vẻ ngoài trẻ trung của bà ta hấp dẫn sao?
Đàn ông mà, đều là động vật chỉ biết chú trọng vẻ ngoài mà thôi.
Tô Lệ Ngọc với bộ móng tay đỏ tươi cầm lấy chiếc váy trên giá áo lên:
“Giai Giai, bộ này không tệ, con mặc thử xem.”
Có một vài học sinh học trường trung học An Sơn cũng đến trung tâm mua sắm đi dạo nhìn thấy Bùi Giai, bắt đầu xì xào bàn tán.
Bùi Giai không dám ngẩng đầu lên: “Mẹ, con không muốn đi…”
“Cái gì mà không muốn đi!” Giọng nói của Tô Lệ Ngọc đột nhiên vang lên, “Bùi Chân cũng sẽ đi, hiện giờ thành tích của con không tốt bằng nó, chẳng lẽ con còn muốn thua kém nó ở mọi mặt sao!”
Lời nói đó của bà ta càng thu hút những ánh mắt của những người đó, Bùi Giai xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhà họ Bùi.
Bùi Chân ngủ một giấc đến mười giờ sáng, sau khi tỉnh dậy cả người cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng bụng rất đói.
Quản gia Vương nghe thấy tiếng động đi đến gõ cửa, vội vàng bưng một khay thức ăn tiến vào, có cháo trắng và một số món ăn thanh đạm.
“?” Bùi Chân khó hiểu, không phải Bùi Hồng Đạt không cho người khác mang thức ăn nước uống vào cho mình sao?
Bác Vương đặt bữa sáng trên tủ đầu giường, “Tiểu thư, đây là vừa rồi thiếu gia Lê Khí đưa đến. Tôi thấy Bùi tiên sinh không có ở đây, tiểu thư mau ăn một chút đi.”
Bùi Chân rất cảm động, chuyện này hôm qua nếu không có bác Vương giúp đỡ, đoán chừng cô sẽ sốt đến hôn mê mất.
Cái miệng nhỏ của thiếu nữ đang húp cháo, lại nhìn thấy bác Vương cầm hai hộp giấy tiến vào.
“Đây là?”
“Thiếu gia Lê Khí nói đây là lễ phục và giày cho buổi tiệc tối hôm nay. Tôi đặt ở đây cho tiểu thư nhé.”
Sau khi Bùi Chân ăn cháo xong chạy xuống giường mở hộp giấy ra xem, bên trong là một bộ váy tơ tằm màu đỏ cùng một đôi giày cao gót màu đỏ tươi.
Không thể không nói, ánh mắt của thiếu niên rất cao, gout thẩm mỹ cũng rất tốt. Nếu như nói chiếc váy màu xanh nhạt lần trước trông sống động đáng yêu, thì chiếc váy màu đỏ lần này càng mang thiên hướng thành thục ưu nhã, vừa khéo nó lại thích hợp với thân hình mảnh mai của thiếu nữ.
Cô mặc nó vào, đứng trước cái gương lớn nhìn ngắm bản thân mình.
Chiếc váy đỏ tối giản này làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, hơn nữa mái tóc đen buông xõa trên vai, không cần bất kỳ món trang sức tô điểm nào, đã xinh đẹp đến không gì sánh bằng.
…..
Sáu giờ tối, Bùi Hồng Đạt mở cửa phòng ngủ ra, vốn tưởng rằng Bùi Chân sẽ khóc lóc chịu thua cầu xin sự tha thứ, nhưng ông ta không ngờ đến thiếu nữ lại mang khuôn mặt rạng rỡ ngồi ở mép giường, lạnh lùng nhìn ông ta, giống như một người xa lạ.
Bùi Chân khoanh tay thản nhiên nói: “Có thể xuất phát chưa?”
Cô chậm rãi đi xuống lầu, bước ra khỏi nhà họ Bùi, Tô Lệ Ngọc cùng Bùi Giai đã ngồi ở phía sau xe chờ từ sớm nhưng khi bọn họ nhìn thấy cô đều sững sờ.
Thiếu nữ thực sự quá xinh đẹp, bọn họ chuẩn bị cả buổi chiều, thử qua vô số bộ váy áo, gắn mi giả và làm móng, còn mời cả chuyên gia trang điểm đến makeup, nhưng giờ phút này nhìn thấy Bùi Chân mới rõ ràng ý thức được.
Giá trị nhan sắc giữa người với người, vốn có một bức tường.
Bùi Chân không cần makeup hay ăn mặc quá lộng lẫy vẫn có khí chất xuất chúng, mà bọn họ cực kỳ giống như người mẹ kế và con gái riêng trong truyện cổ tích, chỉ có thể làm nhân vật nền cho cô bé lọ lem.
Sắc mặt Tô Lệ Ngọc trông rất khó coi, mà tay của Bùi Giai lại âm thầm nắm chặt làn váy của mình, mím môi không nói lời nào.
Bốn người một đường không nói chuyện với nhau, cứ chạy đến địa điểm tổ chức buổi tiệc tối trong bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này.
Buổi tiệc tối được tổ chức tại một khách sạn xa hoa nhất thành phố H.
Hôm nay Ngô Trấn Sơ rất cao hứng, trên mặt vui sướng hớn hở. Quả nhiên ông ta không nhìn lầm đứa trẻ Lê Khí này, dự án kỷ niệm hai mươi năm do cậu phụ trách chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã thu về hàng chục triệu đô la cho công ty. Hoạt động sẽ tiếp tục diễn ra trong một tuần nữa, lợi nhuận cuối cùng đoán chừng có thể lên đến vài tỷ, điều này thực sự vượt xa kỳ vọng ban đầu của ông ấy.
Ông ấy mời thiếu niên đến đây.
Lê Khí thân cao chân dài, đứng trong đám người cực kỳ chói mắt, bộ dạng không chút hoang mang bình tĩnh xử lý công việc đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, tất cả mọi người âm thầm hỏi đây là quý công tử nhà ai, có mấy vị phu nhân rục rịch muốn lôi kéo con gái của mình đến làm quen.
Nhìn thấy Ngô Trấn Sơ gọi mình, thiếu niên đi đến bên cạnh ông ấy hơi cúi người xuống lắng nghe.
Người đàn ông trung niên vỗ vai cậu: “Làm tốt lắm. Như một phần thưởng, chú quyết định cho cháu % cổ phần công ty và một căn hộ nhỏ.”
Đổi lại là người ngoài có khả năng sẽ được yêu thương mà lo sợ, nhưng Lê Khí rất bình tĩnh, chỉ gật đầu nói cảm ơn chú rồi tiếp tục bận rộn.
Một nhà của Bùi Hồng Đạt tiến vào sảnh tiệc, vừa bước vào cửa, đã có một nhân viên phục vụ mang găng tay màu trắng tiến đến cúi đầu: “Tiểu thư, có người đang chờ ngài, xin mời ngài qua đó một chuyến.”
Tô Lệ Ngọc hai mắt sáng lên, tưởng rằng là Bùi Giai, lập tức đẩy con gái đi ra ngoài: “Giai Giai, không nghe thấy sao?”
Bùi Giai không biết ‘có người’ này là ám chỉ ai, chẳng lẽ cô ta vừa vào cửa đã bị người ta nhìn trúng à?
Quả nhiên mẹ nói không sai, cho dù gian lận thì thế nào, không phải cô ta vẫn nổi bật đấy sao?
Cô ta vui vẻ tiến lên một bước, nhưng lại nhìn thấy nhân viên phục vụ nhận chiếc túi xách trong tay Bùi Chân, không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Nụ cười trên mặt Bùi Giai lập tức cứng lại, nhìn Bùi Chân chậm rãi đi về phía một bóng dáng cao gầy đứng cách đó không xa.
Hóa ra là Lê Khí.
Cậu giúp thiếu nữ kéo cái ghế ra, cúi đầu nói chuyện gì đó với cô, sự cưng chiều trong đôi mắt không hề che giấu.
“?!” Bùi Hồng Đạt, Tô Lệ Ngọc cùng Bùi Giai bị sốc rồi.
Tại sao cậu lại ở chỗ này?!
Chỉ với mấy tháng không gặp, làm thế nào mà thiếu niên dường như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác vậy, từ một con chó hoang ai cũng có thể bắt nạt biến thành người trên người.
Thậm chí –
Bùi Hồng Đạt có chút khuất nhục thầm nghĩ, thậm chí còn có cảm giác so sánh cậu càng tôn quý hơn cả ông ta.
(Khuất nhục: chịu sỉ nhục vì yếu thế.)
Thiếu niên nói chuyện với Bùi Chân một lúc, rồi đưa ánh mắt nhìn qua, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự dịu dàng vừa rồi lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bùi Hồng Đạt ho khan một tiếng, dẫn vợ và con gái đi tìm chỗ khác ngồi xuống.
Ông ta vội vàng lôi kéo làm quen những người khác, nhưng Tô Lệ Ngọc và Bùi Giai lại không có ai để ý đến, chỉ có thể mang vẻ mặt u oán nhìn Bùi Chân cùng Lê Khí.
Thiếu niên sờ lên trán Bùi Chân: “Cậu đã khỏe hơn chưa? Còn sốt không?”
Bùi Chân khẽ cười lắc đầu, tiến đến gần Lê Khí kề tai nói nhỏ: “Cậu xem đám người của Bùi Hồng Đạt kìa, giận đến phát điên lên rồi.”
Thiếu niên cong môi mỉm cười, đây đã là gì, về sau bọn họ còn đau khổ hơn nữa.
Cậu bảo người mang một ít món ăn thanh đạm đặt trước mặt Bùi Chân, “Đây là yến chưng sữa tươi táo đỏ, cậu ăn một chút đi.”
( Yến chưng sữa tươi táo đỏ)
Đương nhiên trong những trường hợp như thế này Ngô Thiệu Trạch cũng phải tham gia, cậu ta đi đến trước mặt Ngô Trấn Sơ, thân thiết gọi: “Ba —”
Ngô Trấn Sơ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Ranh con, không biết đến đây hơn sớm một chút để giúp đỡ à.”
“Con cũng giúp đỡ mà, con đang giúp anh trai đó.” Ngô Thiệu Trạch chỉ về phía Lê Khí đang dịu dàng nói chuyện với thiếu nữ ở cách đó không xa.
Nhìn con trai và Lê Khí quan hệ tốt như vậy, Ngô Trấn Sơ tỏ vẻ vui mừng. Cuối cùng thằng ranh con này không phải suốt ngày rước lấy phiền phức cho mình nữa rồi. Chẳng qua là giây tiếp theo, lời nói của con trai khiến tim ông ấy đập một trận kịch liệt.
“Ba, một lúc nữa con sẽ làm một chuyện lớn kinh thiên động địa. Con đã sớm nói cho ba biết rồi nhé, miễn cho đến lúc đó ba lại đánh chết con.”
Ngô Trấn Sơ nhíu mày: “Thằng nhóc thối nhà con lại muốn làm chuyện xấu gì nữa? Hiện giờ ba sẽ đánh chết con —”
“Này này ba, đừng kích động mà.” Ngô Thiệu Trạch giơ tay lên đầu hàng, “Ba yên tâm đi, việc này không ảnh hưởng đến nhà của chúng ta, chỉ có chút náo nhiệt mà thôi.”
Ngô Trấn Sơ xoa huyệt thái dương, “Chẳng lẽ con muốn đua xe trong sảnh tiệc à?”
Ngô Thiệu Trạch sững sờ, mẹ kiếp chủ ý không tồi nha, tại sao mình không nghĩ ra nhỉ?
“Ba, chỉ cần ba đồng ý.”
“Lập tức cút ngay cho ba.” Ngô Trấn Sơ không thể nhịn được nữa, nghiến răng nói ra mấy chữ.
Nhìn thằng ranh con nhanh như chớp chạy đi, ông ấy vừa bực mình vừa buồn cười. Tuy thằng nhóc này thường xuyên gây phiền toái cho ông ấy, nhưng vẫn biết phân biệt đâu là chủ yếu và đâu là thứ yếu. Nhưng thằng ranh con đó đã nói chuyện lớn ‘kinh thiên động địa’ này sẽ không ảnh hưởng đến gia đình của mình, Ngô Trấn Sơ vẫn lựa chọn tin tưởng.
Chẳng qua là, rốt cuộc là chuyện gì?
Ngô Thiệu Trạch bị ba của mình đuổi đi, cầm lon coca lạnh đi đến chỗ Bùi Chân chào hỏi cô: “Xin chào.”
Bùi Chân nhìn lon coca trong tay cậu ta: “Tớ cũng muốn uống….”
“Không được.” Thiếu niên đứng ở một bên nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, “Cổ họng cậu đã hết đau chưa?”
(Nghĩa chính ngôn từ: Câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng. Nguồn GG.)
Cậu trừng mắt liếc nhìn Ngô Thiệu Trạch một phen, “Đi, đổi một cốc nước ngô nóng mang đến đây.”
Nhìn cậu uống coca cô gái nhỏ nhà tôi lại thèm.
Ngô Thiệu Trạch vừa đến lại bị đuổi đi: “….Em đi ngay đây.”
“Quay lại.” Lê Khí gọi cậu ta lại, “Đợi một lúc nữa tôi đi xử lý công việc cậu đừng nói những chuyện linh tinh với Chân Chân đấy.”
Bùi Chân dựng lỗ tai thẳng lên, chuyện linh tinh gì? Cô muốn nghe!
Ngô Thiệu Trạch nhún vai bất đắc dĩ nói: “Biết rồi anh, sao anh lại không yên tâm về em như vậy.”
Đã không yên tâm như vậy mà còn giao nhiệm vụ quan trọng nhất đêm nay cho em làm à?
Cậu ta tự an ủi chính mình: Anh chỉ là ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ em, nhưng trong lòng anh vẫn thương em lắm. Ừ nhất định là như vậy….
Bên này Bùi Hồng Đạt ngồi cách mấy bàn âm thầm cảm thấy kỳ quái, người thiếu niên vừa rồi nói chuyện với Lê Khí ông ta đã từng gặp qua, là con trai của Ngô Trấn Sơ, trông thế nào cũng thấy Lê Khí và người nọ có giao tình rất tốt, còn mang dáng vẻ mọi chuyện đều nghe lời Lê Khí?
Hôm nay người nhà họ Đổng cũng đến đây, nhưng chỉ có Đổng Tân bị gãy tay nên không đến. Người nhà họ Đổng nhìn thấy một nhà Bùi Hồng Đạt, lập tức nhớ đến đứa con trai đang chịu khổ trong nhà, không hề cho ông ta một chút sắc mặt tốt.
Tiệc tối chính thức bắt đầu, đèn trong sảnh tiệc dần tối xuống, Ngô Trấn Sơ đi đến trước màn hình LED lớn, nâng ly rượu lên đọc bài diễn văn: “Hoan nghênh các vị đã đến đây tham dự lễ kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty của chúng tôi. Năm đó tôi khởi đầu từ một công ty nhỏ, từng bước một đi đến ngày hôm nay, hơn hai mươi năm trải qua biết bao thăng trầm mưa gió….”
Ông ấy nói xong, cả sảnh tiệc đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn lại sáng lên, nhân viên phục vụ lặng lẽ lui ra sau, bưng từng món ăn ngon lên phục vụ khách mời.
Thiếu niên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Bùi Chân, lau tay sạch sẽ nghiêng đầu hỏi: “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
“Ăn rất ngon.” Thiếu nữ uống một ngụm nước ngô nóng, nhìn về phía thiếu niên đẹp trai: “A Khí, hôm nay cậu rất đẹp trai nha.”
Tựa như trong truyện ngôn tình người có phong độ nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng luôn là những vị thiếu gia nhà giàu cao quý.
Không đúng, Bùi Chân thầm nghĩ, không phải A Khí chính là nhân vật trong truyện ngôn tình sao?
Gần đây cô thường xuyên quên mất việc này…
Nhìn đèn chùm thủy tinh treo đầy trên sảnh tiệc, thiếu nữ cảm khái nói: “Những thứ này đều là một tay cậu sắp xếp à? Cậu thật quá lợi hại…”
Cuối cùng khối vàng thiếu niên này cũng chiếu sáng lấp lánh rồi, còn chói mắt đến mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
“Không lợi hại như thế.” Lê Khí được khen đến vành tai ửng đỏ, trong nội tâm lại kìm nén một chút sự dương dương đắc ý của một kẻ tiểu nhân, cậu gắp một con tôm bóc vỏ bỏ vào trong chén của thiếu nữ: “Ăn nhiều một chút.”
Dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với thiếu nữ, khẳng định một lúc nữa cô chỉ lo xem kịch hay mà không chịu ăn uống gì.
Ngô Thiệu Trạch nhìn đồng hồ đeo tay một phen: “Bảy giờ rồi, anh.”
Thiếu niên khẽ gật đầu, nháy mắt ra hiệu với cậu ta một cái.
Ngô Thiệu Trạch lập tức hiểu ý, đứng dậy đi về phía phòng điều khiển.
“Chân Chân.” Thiếu niên bỗng nhiên gọi cô.
“Hả?”
Thiếu niên tiến đến gần cô, trong đôi mắt xinh đẹp dường như hấp thụ ánh sáng rực rỡ của đèn chùm thủy tinh, lấp lánh nhấp nháy, “Vừa rồi Ngô tổng nói với tớ, sẽ cấp cho tớ một căn hộ.”
“Chân Chân, chúng ta rất nhanh sẽ có căn nhà của riêng mình.”
———–//–//——
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Thiệu Trạch: Con muốn lái xe.
Ngô Trấn Sơ: Cút!
Lê Khí: Anh cũng muốn lái xe.
Bùi Chân: Chưa đủ mười tám tuổi anh không thể làm loại chuyện này nha.
Editor: Ý anh Khí muốn chơi xe rung đó bà con, ai hiểu tui đang nói gì không?