Chuyện đầu tiên Lê Khí làm khi rời khỏi công ty, chính là đi đến cửa hàng mua một cái điện thoại mới.
Rạng sáng hôm qua cậu về đến nhà, mở ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng của thiếu nữ ra, phát hiện món quà thiếu nữ tặng mình là một chiếc điện thoại di động mới.
Vừa khéo điện thoại của Bùi Chân đã bị lấy đi, cậu đã mua một chiếc điện thoại cùng kiểu dáng nhưng khác màu muốn tặng cho cô.
Đợi đến lúc giờ khuya, thiếu niên đúng giờ xuất hiện trên ban công lầu hai phòng của Bùi Chân.
Thiếu nữ ôm đầu gối ngồi chờ cậu, nhìn thấy người trong lòng mình đã đến, trong đôi mắt to tròn đen láy sáng ngời tràn ngập sắc màu.
Thiếu niên giơ thức ăn khuya trong tay lên, có xiên nướng và trà dâu tây kem chesse đều là những món mà cô thích.
“A Khí là tốt nhất!” Bùi Chân chạy đến nhỏ giọng nói.
Có trời mới biết cô đã bị nhốt suốt một ngày, hôm nay cũng không ăn được bao nhiêu cơm.
Hai người ngồi xếp bằng trên giường vừa nói chuyện phiếm vừa ăn thức ăn khuya, thiếu niên nhìn cô ăn như hổ đói, ánh mắt tối sầm: “Bọn họ không cho cậu ăn cơm à?”
“Không có.” Bùi Chân cắn xiên que trong tay mình, hai má phình lên, “Là vì tớ muốn biểu hiện khí phách của mình nên mới quyết định không ăn.”
“…” Lê Khí bất đắc dĩ, giúp thiếu nữ vén những sợi tóc rơi tán loạn lên trên vai.
“Đúng rồi A Khí, ngày mai Bùi Hồng Đạt sắp xếp cho tớ đi gặp mặt Đổng Tân, vừa hay tớ có thể dùng chiếc điện thoại này.”
Ngón tay thon dài của Lê Khí vô thức dùng sức bóp chặt ly trà sữa.
“Cậu đừng tức giận mà. Anh ta sẽ không làm gì tớ đâu.” Bùi Chân nắm lấy tay cậu, làm nũng nói, “Tớ cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Lần này tớ đi, chính là muốn cho mọi người xem bộ mặt thật của Đổng Tân và nhà họ Đổng.”
Chỉ có ở trước mặt cậu tớ mới ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Nhưng thực ra tớ cũng có thể nổi loạn đấy.
Thiêu niên buồn rầu ừ một tiếng, Bùi Chân đã quyết định làm chuyện gì, cho dù cậu không thích nhưng vẫn sẽ ủng hộ, giống như thiếu nữ luôn đứng về phía mình vậy.
Qua một khoảng thời gian nữa, chính là lễ kỷ niệm năm Ngô Trấn Sơ thành lập công ty, đến lúc đó có một buổi tiệc tối, hầu như các gia đình giàu có cùng những nhân vật nhân sĩ nổi tiếng ở thành phố H đều được mời đến tham dự. Cậu ở trong bộ phận kế hoạch đã nhìn thấy thư mời của gia đình Bùi Hồng Đạt và gia đình của Đổng Tân.
Đợi đến lúc đó trò hay trình diễn, cả một đám đào kép hóa trang lên sân khấu.
Miệng vết thương đã sinh mủ không cần phải che giấu nữa, ngược lại nên trực tiếp mở rộng nặn mủ ra mới có thể lành nhanh hơn.
…..
Mấy ngày nay Bùi Giai trải qua vô cùng thống khổ.
Từ sau khi cả trường biết chuyện cô ta gian lận, mỗi ngày cô ta đều nhận được vô số tin nhắn mắng chửi, suốt cả đường đi thường xuyên bị chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
“Đây là hoa khôi Bùi Giai của trường trung học An Sơn à? Nghe nói cô ta gian lận trong cuộc thi cuối kỳ.”
“Cái gì mà hoa khôi học đường, tôi nghe mắc cười quá.”
“Nhìn dịu dàng đằm thắm như vậy, nhưng cô ta có rất nhiều chiêu trò đó, này cậu có biết cô ta còn có một người chị cùng cha khác mẹ tên là Bùi Chân không? Nghe nói lớn xinh đẹp hơn cô ta, thành tích cũng tốt hơn cô ta rất nhiều.”
“Khó trách cô ta lại gian lận, xem ra là không muốn thua quá thảm đây mà.”
“….”
Những lời như thế, Bùi Giai đi đến đâu cũng có thể nghe thấy, vì vậy mấy ngày này cô ta dứt khoát không ra khỏi cửa. Nhưng ở suốt trong nhà có thể tốt hơn ở đâu?
Thái độ của Bùi Hồng Đạt và Tô Lệ Ngọc đối với cô ta hoàn toàn thay đổi.
Trước kia hai người luôn xem cô ta như viên ngọc quý nâng trong lòng bàn tay, bây giờ nhìn thấy cô ta khóe mắt lại hiện lên vẻ chán ghét cùng mất kiên nhẫn.
Thậm chí Bùi Hồng Đạt còn sắp xếp cho Bùi Chân đi ăn cơm với Đổng Tân. Sau khi Tô Lệ Ngọc biết Đổng Tân không để ý con gái của mình mà lại vừa ý Bùi Chân, thái độ đối với Bùi Giai càng tệ hơn, luôn phàn nàn cô ta “Tại sao con vô dụng như vậy, miếng thịt đã lên đến miệng rồi mà còn có thể để cho người khác cướp đi.”
…..
Bữa tối được sắp xếp trong một hội sở tư nhân.
Bùi Chân đã sớm gửi địa chỉ cho Lê Khí, thiếu niên đang đợi ở phòng bên cạnh, lỡ như Bùi Chân gặp bất kì nguy hiểm nào, cậu có thể lập tức chạy vào cứu người.
Trước khi bữa tối bắt đầu, Lê Khí còn gửi một tấm ảnh cho Bùi Chân xem.
Trong tấm ảnh Đổng Tân ôm một cô gái, trò chuyện rất vui vẻ. Cô gái này có chút quen mắt, Bùi Chân phóng to tấm ảnh lên cẩn thận quan sát.
“Là Triệu Cẩn?” Cô có chút kinh ngạc.
“Ừ.”
Trong khoảng thời gian này, Triệu Cẩn vẫn luôn tiếp xúc với Đổng Tân. Tất nhiên Đổng Tân ai đến cũng không từ chối rồi, một bên mập mờ cùng Triệu Cẩn, một bên lại muốn phát triển mối quan hệ với Bùi Chân.
Ngày hôm qua Bùi Chân đã đăng một thông báo trên Weibo hôm nay mình sẽ Livestream, với tiêu đề [Người nhà ép tôi đi xem mắt, nghe nói đối tượng xem mắt là một tên cặn bã], vừa đăng lên đã khiến cho rất nhiều cư dân mạng chú ý.
Mắt thấy Đổng Tân sắp đến, thiếu nữ âm thầm giấu điện thoại trong một chậu cây, rồi mở Webio bắt đầu Livestream.
Từ góc độ này, vừa khéo có thể quay được Đổng Tân, nhưng không quay trúng thiếu nữ.
Cư dân mạng không rõ lý do:
[Tôi đến sớm à???]
[Tên cặn bã đâu? Mau ra đây! Để tôi mắng chết hắn ta!]
[Chủ bài đăng còn chưa đủ tuổi trưởng thành sao? Cái gia đình gì thế này lại sắp xếp một cuộc xem mắt mù quáng như vậy, cạn lời.]
[….]
Một lúc sau Đổng Tân xuất hiện, anh ta mặc một cái áo khoác sọc, trên trán gần như viết bốn chữ hoa hoa công tử.
Anh ta ngồi xuống nhìn Bùi Chân: “Đã lâu không gặp, em lại xinh đẹp hơn rồi.”
Mắc ói.
Bùi Chân trong lòng trợn tròn mắt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Anh vẫn xấu như xưa.”
Mọi người trong phòng livestream bật cười:
[Ha ha ha ha ha.]
[Nói hay lắm! Tiếp tục đã kích anh ta đi!]
[Tên đàn ông này quá sến sẩm….]
Đổng Tân nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Ba của em hy vọng hai nhà chúng ta có thể liên hôn với nhau, dù sao em cũng biết đấy, có thể trèo vào nhà họ Đổng của chúng tôi, là có bao nhiêu phúc khí.”
“Tôi không có hứng thú.” Bùi Chân lạnh lùng từ chối, “Cái phúc khí này nhường cho Triệu Cẩn đi.”
Đổng Tân sắc mặt thay đổi: “Em cho người theo dõi tôi? Vậy có phải chứng minh rằng em rất chú ý đến tôi hay không. Tôi và cô ta chỉ là vui đùa một chút mà thôi, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi sẽ vạch rõ ranh giới với cô ta.”
Phòng livestream bùng nổ:
[Đệch mợ, cái thằng cha này kinh tởm quá.]
[Thế kỷ rồi còn liên hôn, còn trèo vào nhà họ Đổng, còn có phúc khí, thằng cha này cho rằng mình là quý tộc à???]
[Trích lời kinh điển của tên cặn bã: Tôi và cô ta chỉ là vui đùa một chút mà thôi.]
Lê Khí ngồi ở phòng bên cạnh xem livestream, âm thầm khen ngợi tất cả những người đang châm chọc Đổng Tân.
Dần dần khu bình luận xuất hiện những bình luận như thế này:
[Ôi cái đệch tôi biết thằng cha này, là đàn anh lớp , nhà bọn họ ở nơi này rất có tiền! Còn cô gái kia học cùng lớp ngoại khóa với tôi, thành tích rất tốt, vẻ ngoài rất xinh đẹp, thường chia sẻ những món bánh ngọt ngon nhất với chúng tôi.]
[Người nam tên là Đổng Tân, gia đình của anh ta là một gia đình giàu có ở nơi này. Nhưng nhân phẩm của anh ta quá kém, ba mẹ của anh ta rất cưng chiều anh ta!!]
[Nuôi dưỡng ra được cái thứ như thế này, lại còn ép buộc trẻ vị thành niên đi xem mắt, cái thứ gì á.]
[Vừa mới kiểm tra xong, công ty của ba mẹ anh ta là công ty TNHH XX, mọi người nhớ đi tránh sét nha!]
[….]
Cảm xúc của cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, trong lúc Livestream có rất nhiều người vào tham gia, nhưng Đổng Tân không hề hay biết gì, vẫn còn tiếp tục có những phát ngôn càng kỳ lạ hơn.
Anh ta nói xong, muốn chạm vào tay thiếu nữ một chút, nhưng lại bị Bùi Chân hung hăng hất ra.
Sắc mặt của Đổng Tân rất khó coi: “Em không nể mặt anh à?”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, nhân viên phục vụ đội mũ lưỡi trai bưng một đống đồ ăn tiến vào, loảng xoảng một phát đặt lên bàn.
Đổng Tân: “Chúng tôi không gọi những món này.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nhân viên phục vụ vang lên: “Tặng.”
Bùi Chân thoáng chốc đã nghe ra giọng nói này, cô nhìn vào nhân viên phục vụ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên.
Tâm trạng của Bùi Chân lập tức tốt lên, thừa dịp Đổng Tân không chú ý đến mà khẽ mỉm cười với cậu.
Bình luận chạy trên mà hình Livestream:
[Mẹ nó, đẹp trai quá, mẹ ơi con yêu rồi!]
[Anh chàng phục vụ lớn lên trông không tệ nha.]
[Không thấy rõ khuôn mặt, nhưng nhìn bóng lưng và bàn tay đã cảm thấy đây chính là một anh chàng đẹp trai.]
[Có phải chủ bài đăng và anh chàng phục vụ này ở cùng nhau không? Đồng ý nhấn .]
[]
[….]
Sau khi bữa ăn kết thúc, trong phòng Livestream đã có năm ngàn người đang xem.
Bùi Chân bị mấy người vệ sĩ vây quanh, đưa lên xe quay về nhà họ Bùi.
Trong lúc Đổng Tân từ nhà vệ sinh đi ra, đang chuẩn bị rời khỏi hội sở, bỗng nhiên bị người ta chụp bao bố vào đầu, kéo đến một chỗ tối đen như mực, bị đấm mấy phát mạnh vào mặt, bụng cũng bị đá mấy đá.
“Ui da!!!” Anh ta đau đớn đến nhe răng trợn mắt, “Thằng nào dám đánh bổn thiếu gia?! Tao kêu vệ sĩ bẻ gãy tay mày!”
“Ừ. Ý kiến hay.” Giọng nói lạnh như băng vang trên đỉnh đầu, người nọ nắm chặt cổ tay của Đổng Tân vặn mạnh một cái, tay phải của Đổng Tân giống như một chiếc găng tay cao su, mềm nhũn rũ xuống còn đung đưa vài cái.
Đổng Tân hét lớn thảm thiết: “A a a —”
“Tao sẽ giết mày! Chờ tao tra được mày là ai, con mẹ nó tao sẽ đánh chết mày!”
“Hử?” Người nọ chậm rãi ngồi xổm xuống, giọng nói giống như hung thần, nhẹ nhàng thở ra, “Đáng tiếc — Bên trong hội sở không có camera giám sát. Mày quên rồi sao?”
————//—//———
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Khí: Cái tay nào của mày đã chạm vào Chân Chân? Quên đi, chẳng buồn hỏi, bẻ gãy cả hai tay.
Đổng Tân: QAQ
Editor: Nói rồi mà đừng đụng em Chân Chân, không là nhập viện đó!!