Con dâu ba nhà họ Diệp bỏ trốn.
Ai cũng không biết cụ thể thời gian cô ta chạy trốn, chỉ biết cô ta không chỉ chạy trốn, còn cuỗm đi số tiền hai chị dâu nhiều năm tích cóp, làm cho chị dâu suýt nữa uống thuốc trừ sâu.
Diệp lão thái làm thế nào cũng không nghĩ tới lão tam nhà bà vừa mới ở bệnh viện ngây người mấy ngày con dâu liền cuỗm tiền chạy lấy người, thiếu chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này là chuyện gì đây.
Nếu nhà bà đối xử không tốt với con dâu thì thôi, nhưng phàm là ở trong thôn hỏi thăm liền không nghe nói qua có ai hưởng phúc nhiều hơn con dâu ba nhà bà.
Ngày thường việc gì cũng đều không cần làm, chuyện gì cũng không cần nghĩ, kết quả khơi khơi liền xảy ra chuyện như vậy.
Con trai bà còn chưa có chết đâu!
Cũng không phải nằm ở trên giường không thể nhúc nhích!
Đầu óc không tốt cũng không ảnh hưởng xuống ruộng làm việc.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù là ghét bỏ lão tam nhà bà là người ngốc, chỉ cần cùng hai vợ chồng già bọn họ nói rõ ràng, bọn họ cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý.
Tô Nhược Phượng làm ra chuyện như vậy, trực tiếp đem tiền mặt trong nhà cuỗm đi, thậm chí còn lấy luôn đồ trang sức của hai chị dâu.
Vài món trong đó là của hồi môn của các cô ấy.
Số tiền này lão thái thái không thể không bổ thượng.
Diệp Bạch Xuyên bệnh chỉ như vậy liền bị khinh thường.
Tiền tiết kiệm trong tay lão thái thái nhiều, Tô Nhược Phượng tiêu tiền ăn xài phung phí, một mình Diệp Bạch Xuyên một người căn bản không nuôi nổi cô ta.
Lão thái thái nhớ thương cô ta là Diệp gia đại công thần, ngày thường không thiếu trợ cấp, không có chuyện còn tốt, vừa xảy ra chuyện liền luống cuống.
Đại gia tộc phân cho Tiểu Bạch Quả đều không thể trực tiếp quy ra đồ trang sức hoặc là phòng ở gì, hai vợ chồng già thương lượng một thời gian, lại tìm bác sĩ hỏi, quyết định để lão tam xuất viện trước, ở nhà dưỡng bệnh.
Diệp lão nhân đem con hai nhà đại phòng nhị phòng gọi vào nhà chính, đem tính toán của hai vợ chồng già nói một chút:
"......!Chính là như vậy, nhà lão đại lão nhị, các con đừng nóng vội, tiền này chúng ta khẳng định sẽ trả lại các con."
Tôn Xảo Xảo ngày đó suýt nữa uống thuốc độc.
Ngày thường cô là một người tính toán chi li từng đồng, tiêu một phân tiền đều nhắc mãi nửa ngày.
Đây là những hai trăm như ném đá qua sông, chính mình lại ngu ngốc đem tiền đưa ra, trong lòng càng thêm khó chịu.
Không ai muốn đem tiền về hơn cô.
Nhưng nghe cha mẹ chồng nói ngừng trị liệu cho chú ba để đem tiền trợ cấp cho cô, Tôn Xảo Xảo vẫn là cắn chặt răng:
"Tiền này không vội, cứ để chú ba chữa bệnh trước đi."
Lưu Quốc Hoa cũng kiên trì không cần hai vợ chồng già bồi thường:
"Bạch Quả quá đáng thương."
Hai con dâu càng hiểu chuyện, hai vợ chồng già càng cảm thấy có lỗi.
Trị liệu cho Diệp Bạch Xuyên rốt cuộc vẫn ngừng lại.
Hoàng hôn ngày thứ ba sau khi Tô Nhược Phượng chạy trốn, xe bò dừng ở trước cửa nhà họ Diệp.
Diệp Bạch Xuyên được hai anh trai đưa vào nhà.
Toàn bộ Diệp gia, tâm tình khẩn trương nhất là Diệp Bạch Quả.
Cô tránh ở phía sau Lưu Quốc Hoa, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ.
Tiểu Bạch Quả tâm tình phức tạp.
Đang làm đứa nhỏ kê cao gối vàng mà ngủ, đột nhiên liền biến thành con nhà nghèo, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Chỉ cần trợ công làm đạo cụ phông nền, lúc này liền biến thành nhân vật dốc lòng kéo ba tàn tật vào đại học, Tiểu Bạch Quả cảm thấy áp lực có chút lớn.
Cô thật không biết lúc này nên đối mặt với cha ruột như thế nào.
Dáng vẻ này của cô ở trong mắt người khác liền thành đứa nhỏ đáng thương mười phần.
Lưu Quốc Hoa đều đau lòng.
Cục cưng Diệp gia khi nào trở nên như vậy.
Tô Nhược Phượng thật là làm bậy, đứa bé đang yên lành, bị cô ta biến thành dáng vẻ này, quá đáng thương.
Cô bỏ tiền ra ít hơn, oán hận Tô Nhược Phượng cũng ít hơn một ít.
Lão thái thái đã đem tiền cho các cô bổ khuyết lại, cô đối với Tiểu Bạch Quả đã không có ý kiến gì nữa.
Lúc này nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của bé cũng không đành lòng.
Cô nhẹ nhàng đem Tiểu Bạch Quả đẩy ra trước:
"Bạch Quả, gọi ba đi, bây giờ mới qua mấy ngày liền không quen ba nữa hả? Con trước kia không phải thích nhất là để ba ôm cưỡi ngựa lớn sao?"
Diệp Bạch Quả:......!
Hiện tại không thích.
Nếu bị đẩy ra, cô đơn giản cũng không hề nghĩ nhiều, hào phóng đứng ở nơi đó đánh giá Diệp Bạch Xuyên.
Thấy cô không có bộ dạng luống cuống, Diệp Bạch Xuyên vừa lòng gật gật đầu, từ trên cổ tháo xuống sợi vòng cổ mặt ngọc đưa tới.
"Tuy là phàm phu tục tử, cũng là cốt nhục của Bạch Xuyên ta, linh ngọc này tặng cho con, nhớ luôn mang theo."
Diệp Bạch Quả:???
Tôn Xảo Xảo:???
Lưu Quốc Hoa:???
Đám con cháu Diệp gia:???
Diệp Thanh Sơn mấy ngày nay ở trong bệnh viện thấy em trai nhà mình phát thần kinh nhiều rồi, hắn liền hiểu một chút.
Hành động khó hiểu của Diệp Bạch Xuyên lần này khiến người Diệp gia khiếp sợ, hắn tùy tiện một phen đoạt lấy vòng cổ, nhét vào tay Tiểu Bạch Quả.
"Đừng nghe ba con nói mơ hồ, ngọc vẫn này là lúc trước chúng ta trả một khối mua, ông chủ người ta ra giá năm khối, lão nhị mặc cả một hồi rồi......"
Hắn đang nói liền thấy khối ngọc bị nhét vào tay cháu gái nhỏ kia đột nhiên phảng phất giống như khai quang, lóe một chút, trong nháy mắt màu lục kia làm người không rời được mắt, theo bản năng liền cảm thấy khối ngọc này đặc biệt ôn nhuận dưỡng người.
Không đợi hắn nhìn kỹ liền nghe thấy lão tam nhà hắn mấy ngày nay chưa bao giờ khích lệ ai phá lệ mà tán thưởng nói:
"Không hổ là vi phụ nữ nhi, quả nhiên cốt cách thanh kỳ, nhân trung long phượng.
Thuần khiết mộc linh căn, tương lai tất là một phen nhân vật!"
Diệp Thanh Sơn:......!
Bệnh em trai hình như là càng ngày càng nặng.
Bị Diệp Bạch Xuyên gián đoạn như vậy, hắn làm sao còn nhớ rõ chuyện khối ngọc này, chỉ cảm thấy em mình bệnh không nhẹ.
Tô Nhược Phượng mang Diệp Tinh và Diệp Nhất Phàm đi, hiện giờ tam phòng này một nhà cũng chỉ có Bạch Xuyên Bạch Quả hai người.
Theo lý mà nói hai cha con vài ngày không gặp mặt, nên cho bọn họ thời gian ở chung nhưng ai cũng không yên tâm đem cục cưng để lại cho người bệnh tâm thần chăm sóc.
Cho dù mọi người đều biết Diệp Bạch Xuyên không phải loại người ngốc đánh người cũng vẫn là không được.
Cuối cùng đơn giản dọn cho cha con bọn họ ghế gấp nhỏ ngồi ở trong viện.
Sợ Diệp Bạch Xuyên đột nhiên bạo khởi làm đau cục cưng, hai cái ghế gấp cách nhau không ít hơn ba mét, nhưng phàm là Diệp gia ai từ trong phòng ra vẫn cứ phải ngó qua một cái.
Đám bảy đứa bé trai từ lúc bắt đầu liền chặt chẽ canh giữ ở bên người Tiểu Bạch Quả.
Diệp Bạch Xuyên rất nhiều lần muốn nói cái gì đó, đều ở dưới ánh mắt như hổ rình mồi của mấy đứa bé mà bại trận.
Hôm nay cơm chiều đã không có cơm trắng, chỉ có cháo khoai lang đỏ, bánh bột ngô cùng gà rừng hầm.
Tô Nhược Phượng trốn đi đối với Diệp gia cũng là tổn thất tổn thất không nhỏ.
May là lão Diệp gia còn có chút của cải, còn có Tiểu Bạch Quả trước đó vài ngày bắt về món ăn thôn quê, lúc này mới không phải uống gió Tây Bắc.
Diệp lão thái dựa theo lệ thường đem một toàn bộ đùi gà cho Tiểu Bạch Quả.
Không ai có ý kiến gì.
Lưu Quốc Hoa cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Tô Nhược Phượng là Tô Nhược Phượng, Tiểu Bạch Quả là Tiểu Bạch Quả, hài tử không có mẹ đã đủ đáng thương, các cô người lớn cũng không thể giận chó đánh mèo đến trên người đứa trẻ.
Trẻ con thì biết cái gì?
Nhưng thật ra Diệp Bạch Quả rất ngượng ngùng.
Cô rốt cuộc không phải trẻ con thật, không thể tiếp tục yên tâm thoải mái hưởng thụ ưu đãi của Diệp gia.
Diệp Bạch Quả đem đùi gà bỏ vào trong bát lão thái thái:
"Bà nội ăn đi."
"Ôi Tiểu Bạch Quả của bà." Diệp lão thái liền rơi nước mắt, trong lòng đem Tô Nhược Phượng mắng hồi.
Đây mà là mẹ nó sao? Nhìn xem khiến đứa nhỏ sợ tới mức nào rồi.
"Bà nội không ăn, Bạch Quả ăn đi, ăn nhiều mau lớn, mau trở thành người lớn."
Lão thái thái muốn đem đùi gà gắp trở về, Diệp Bạch Quả bê bát lên né tránh, ăn vội ba miếng làm hai cho xong cơm chiều liền trốn về tam phòng.
______
Đêm khuya, Diệp Bạch Quả ở trên giường đất trở mình, sờ sờ cái bụng ục ục rung động, chép chép miệng.
Đói quá.
Cô là cục cưng Diệp gia, người Diệp gia người luôn thương tiếc cô, cái gì ăn ngon đều để cho cô.
Cơm cô ăn so với mấy đứa bé ba tuổi rưỡi nhiều hơn một chút.
Nếu cô ăn cái đùi gà kia là vừa đủ, nhưng cô chỉ uống nửa bát cháo, ăn non nửa cái bánh bột ngô.
Bây giờ là thật sự đói bụng.
Diệp Bạch Quả lười xuống giường đất.
Cô biết trong nhà cũng không có đồ ăn gì có thể ăn cho no.
Hai bác dâu nấu cơm rất đúng mực, chưa bao giờ nấu thừa, cũng không nấu thiếu.
Mỗi bữa cơm đều không thấy một chút cơm thừa.
Trong bếp bên không thể còn đồ ăn.
Có lẽ chỗ của hai bác dâu sẽ có chút bánh quy đồ ăn vặt linh tinh, nhưng cô không có da mặt đi đòi đồ ăn người ta.
Ngủ được thì tốt rồi.
Diệp Bạch Quả trở mình, lông tơ cả người lập tức dựng thẳng lên.
Trong bóng tối, cha cô đang ngồi xếp bằng nhắm mắt trên giường đất, một thân đồ trắng, miễn bàn có bao nhiêu dọa người.
Tiểu Bạch Quả rúc vào trong chăn, dịch người vào bên trong giường đất.
Ai biết cô mới vừa vừa động, Diệp Bạch Xuyên liền mở hai mắt.
"Tỉnh?"
"Nếu tỉnh rồi thì nhanh lên, ngươi cốt cách thanh kỳ, lại có linh căn thuần khiết, cùng vi phụ tu tiên, chắc chắn làm ra một phen sự nghiệp!"
Nói cứ như thật vậy.
Diệp Bạch Quả không muốn cùng cha làm ầm ĩ.
Cô hiện tại đang cực kì đói, chỉ muốn ăn chút gì đó xong rồi ngủ một giấc thật ngon, thật sự không muốn cùng lão cha bệnh tâm thần thảo luận loại đề tài kỳ kỳ quái quái gì.
Diệp Bạch Quả xoay người quay mặt vào vách tường giả chết.
Diệp Bạch Xuyên nhăn mày, lời răn dạy vừa đến đầu lưỡi liền nghe được trong bóng tối vang lên một tiếng ọt ọt.
Trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ phá lệ vang dội.
Đương cha có chủ ý.
Hắn thong thả ung dung:
"Đói bụng?"
"Vi phụ cho ngươi cái ăn ngon!"
Diệp Bạch Quả mấp máy vài cái, khẽ meo meo lật người lại, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá lão cha nhà mình.
Diệp Bạch Xuyên từ trong ngực móc ra một cái bao giấy nhỏ, mở ra từng tầng một, bên trong là mấy viên hạt giống.
Hắn đem hạt giống đặt ở trong lòng bàn tay, thần thần bí bí lẩm bẩm, chỉ thấy một sợi dây mây thật dài nhanh chóng bò ra từ cửa sổ tam phòng vòng ra ngoài, trong chốc lát lại vòng thành một đoàn thu trở về.
Dây mây từng tầng mở ra, bên trong là một cái bao giấy tản ra một cỗ vị ngọt nhàn nhạt.
Đương cha tùy tay đem bao giấy đặt ở trên bàn.
"Học tu tiên không?"
Diệp Bạch Quả nuốt hai ngụm nước miếng, hai chân ngắn nhỏ xoạch xoạch bước tới mở bao giấy, hai mắt sáng lên.
Trong bao giấy là hai cái bánh trứng gà lớn.
Vàng óng ánh.
Duỗi tay chọt một cái, bẻ ra gặm một miếng, thơm ngào ngạt mềm như bông, là bánh trứng gà thật.
"Học!" Diệp Bạch Quả ánh mắt kiên định.
Diệp Bạch Xuyên rốt cuộc lộ ra thần sắc vừa lòng: "Được, vi phụ dạy ngươi tích cốc trước."
______
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Xuyên: Vi phụ dạy ngươi bản lĩnh giữ nhà.
Bạch Quả: ( chờ mong)
Bạch Xuyên: Tích cốc thuật.
Bạch Quả:???.