Tôn Xảo Xảo thật sự luyến tiếc.
Bánh quy này là xưởng lương thực khen thưởng phát xuống cho anh cô.
Mẹ cô thương cháu ngoại, cho cô mang về nhà cho bọn nhỏ ăn đỡ thèm.
Đồ ăn quý, ngay cả ba đứa con trai của cô mỗi ngày cũng chỉ có nửa cái.
Bị chồng mình nói một câu liền phải cho nha đầu Bạch Quả.
Nhưng Bạch Quả là cục cưng của Diệp gia, lúc này cha còn ở bệnh viện, quá đáng thương, Tôn Xảo Xảo cũng không còn cách nào, đành phải nhịn bộ dáng như bị người cắt một miếng thịt, so với khóc còn khó coi hơn, gương mặt tươi cười:
"Em...!em một lát liền lấy ra cho bọn nhỏ."
Diệp lão nhân còn định nói gì đó, Diệp Bạch Quả lên tiếng:
"Ông nội, ba một mình ở bệnh viện đáng thương, mọi người vẫn nên đi mau đi thôi, con và các anh chị, bác dâu ở nhà chờ, mọi người đi nhanh về nhanh."
Lại dong dong dài dài nữa cha cô tỉnh lại rồi thì làm sao cùng mẹ cô xúc tiến cảm tình?
Trong lòng Diệp lão nhân thật sự cũng lo lắng nhớ mong con trai, không hề do dự buông Tiểu Bạch Quả ra, ba bước làm hai lên xe bò.
Người đánh xe thét to một tiếng, roi ở trong không khí đánh một cái vang, trâu cất bước chạy xa.
Trong nhà cũng chỉ còn lại trẻ con và hai người con dâu trong lòng nghẹn khuất.
Chị em dâu hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng nghẹn khuất phảng phất như muốn nổ tung, lại không dám cho hai đứa cháu gái xem sắc mặt.
Tiểu Bạch Quả mới ba tuổi rưỡi, không hiểu chuyện, chị gái long phượng thai sinh trước bé là Diệp Tinh lại là tiểu khó tính.
Cô bé này từ nhỏ đã khó hầu hạ, mới vừa ra đời mà cả ngày gân cổ lên oa oa khóc, một chút cũng không muốn người ta sống yên ổn.
Trí nhớ còn rất tốt, mới vừa tám ngày tuổi đã biết khoa tay múa chân mách lẻo với người lớn.
Lúc Tôn Xảo Xảo cho nó uống sữa mạch nha không nhịn được uống một nửa, bị nó cáo trạng, suýt nữa khiến Diệp Thanh Sơn đánh gãy chân cô.
Lúc này cô ôm Tiểu Bạch Quả mắt trông mong nhìn chằm chằm.
Cuộc sống này, quá khó khăn.
___________________
Oán giận thì oán giận, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Trong nhà không có người khác, hai người phụ nữ các cô phải "chống một mảnh trời" cho bọn nhỏ, chuyện này hai vị bác dâu vẫn biết rõ.
Tôn Xảo Xảo lấy thùng bánh quy từ trên nóc tủ xuống, tự ăn ngấu nghiến mấy cái trước rồi mới để ở trên bàn, hốc mắt đỏ lên, ôm ngực vào trong bếp hỗ trợ.
Cô sợ ở lại sẽ đau lòng mà chết.
Đứng ở cửa nhà bếp nhìn vào trong xem xét, Tôn Xảo Xảo lại ôm ngực đi ra sân bên cửa lớn.
Cảnh sắc trong bếp so với trong nhà bên kia còn kích thích cô hơn.
Lưu Quốc Hoa cắt mì sợi bỏ vào trong nước sôi.
Mì sợi là lương thực cao cấp, Diệp gia có không nhiều cũng không ít.
Mì sợi trong nhà là lần trước lúc họp chợ mua về, tổng cộng cũng chưa đến hai cân.
Nghĩ đến lời lão thái thái dặn dò, tính thêm hai người lớn các cô, Lưu Quốc Hoa liền bỏ toàn bộ vào nồi.
Nấu một nồi mì sợi to, lại cho vào mấy quả trứng gà, một đống cải thìa, một nắm tép sông.
Một người luôn luôn cần kiệm như Tôn Xảo Xảo chỉ nhìn thấy vậy thôi đã cảm thấy hôm nay cô tổn thọ mười năm, đứng ở cửa cho gió Tây Bắc tạt còn thoải mái hơn.
Nào ngờ ở trước cửa nhà còn có người đang chờ cô.
Cô giáo duy nhất ở trường tiểu học Hồng Kỳ của Táo Câu thôn, Lâm Khiết.
Thôn dân Táo Câu thôn tự hào nhất là có hai điều.
Giống nhau là thôn bọn họ có hộ chuyên sinh con trai là lão Diệp gia.
Một dạng khác là bọn họ có được một khu nhà tiểu học duy nhất trong mấy thôn phụ cận.
Nói là tiểu học thật ra cũng không đúng, mấy gian nhà ở nửa mới nửa cũ, cửa sổ đều là giấy, rách mấy lỗ, bảng đen là rách tung toé.
Bàn ghế vốn dĩ không có mấy bộ hoàn chỉnh, lại bị Tống Ủng Quân lãng phí một cái.
Cô giáo Lâm Khiết nhỏ tuổi nhất trong đám người thanh niên trí thức mấy năm nay lên núi xuống làng.
Vốn dĩ lên núi xuống làng phải là em trai cô.
Trong nhà luyến tiếc, cho cô đi thay.
Cô tuổi nhỏ nên mọi người đều đặc biệt chiếu cố cô.
Đến lúc đám thanh niên trí thức trở về thành, không ít người đều lục tục trở về, chỉ có Lâm Khiết ở lại, nói là luyến tiếc thôn dân Táo Câu thôn, luyến tiếc khát vọng tri thức của bọn nhỏ ở nơi này khiến mọi người cảm động không nỡ từ chối.
Tìm tới cửa đúng là Lâm Khiết.
Tôn Xảo Xảo không thích cô.
Tôn Xảo Xảo keo kiệt, tiền chính là mệnh căn tử, cô keo kiệt không chỉ là đối với bản thân, mà đối với bọn nhỏ nhà mình cũng vậy.
Cô sinh đứa thứ ba thì đứa lớn đi học, đứa thứ hai, thứ ba chờ anh cả đi học xong về dạy lại.
Cô cảm thấy đây là biện pháp tiết kiệm tiền rất tốt, còn rất đắc chí.
Dù sao cô cùng Thanh Sơn đều không có đầu óc linh hoạt, con thứ ba tám phần cũng không có cơ linh, đi học cũng là uổng phí, không bằng tích cóp tiền cưới vợ.
Tôn Xảo Xảo từ đáy lòng cảm thấy như vậy.
Nhưng cô giáo Lâm này phảng phất đầu óc có vấn đề, cứ đuổi theo sau mông cô yêu cầu cô đưa hai đứa con trai đi học.
Cô đều từ chối.
Quả nhiên Lâm Khiết lại nhắc lại, nhẹ nhàng chau mày, một đôi mắt to thanh tú không tán đồng nhìn Tôn Xảo Xảo, dụng tâm lương khổ nói:
"Tôn đại tỷ, hai con trai của chị đều là hai đứa đặc biệt có thiên phú, thật sự.
Chị xem bài thơ này, em dạy ba ngày, cả lớp chỉ học được một nửa, mà hai đứa nhỏ nhà chị học chưa đến một ngày, chỉ cần nhìn qua vài lần là đã thuộc lòng.
Đây tuyệt đối là có thiên phú! Chị cũng không thể chậm trễ con cái! Học phí có bao nhiêu tiền đâu?"
Tôn Xảo Xảo không có bị Lâm Khiết cầu vồng che mắt.
Cô tin chắc vị cô giáo Lâm này là nhìn trúng tiền của nhà cô.
Đối với chuyện nhà cô đứa thứ hai, thứ ba có thiên phú học tập, Tôn Xảo Xảo khịt mũi coi thường.
Trong bụng cô chui ra, có thiên phú hay không cô là mẹ có thể không biết sao?
Ngày thường Tôn Xảo Xảo có thể chịu đựng nhẫn nại, nhưng hôm nay không được.
Cô liên tiếp bị đả kích, chỉ nghĩ tìm một chỗ không có người an an ổn ổn hóng gió, giảm bớt tâm tình, nhưng không ngờ lại nghe người ta ép buộc.
Cho dù người này là giáo viên tiểu học Hồng Kỳ cũng không được.
Tôn Xảo Xảo lui về phía sau một bước, trước mặt Lâm Khiết ầm một tiếng đóng cửa lớn.
Lâm Khiết chưa từ bỏ ý định đẩy đẩy cửa, cửa gỗ nặng nề không chút sứt mẻ.
Cô giơ tay muốn gõ cửa, bị hàng xóm lão Diệp gia là thím Hoàng gọi lại.
Thím Hoàng này là hàng xóm nhiều năm của Diệp gia, cũng coi như là từ nhỏ nhìn ba anh em Diệp gia lớn lên.
Con cái hai nhà đi lại cũng thân cận, bà coi ba anh em Diệp gia không khác con mình.
Nghe nói Diệp Bạch Xuyên bị sét đánh, bà trong lòng cũng lo lắng khẩn trương.
Lúc này nhìn thấy ngoài cửa lớn Diệp gia phát sinh sự tình, vội vàng giải thích cho Lâm Khiết.
"Cô giáo Lâm đừng nóng giận, Bạch Xuyên xảy ra chuyện, đi bệnh viện, người nhà bọn họ tâm tình không tốt.
Cô hạ hỏa, đừng nóng giận, tôi kể lại chuyện cho cô."
Sợ Lâm Khiết mang thù, thím Hoàng giải thích rất rõ ràng.
Nghe thím Hoàng giải thích xong, trong mắt Lâm Khiết hiện lên một tia tinh quang.
Cô nhấp nhấp môi dưới từ ghế gấp đứng lên, ôn thanh tế khí cùng thím Hoàng nói lời cảm tạ, lại nhờ thím Hoàng giúp đỡ xin lỗi Tôn Xảo Xảo:
"Cháu không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy......!Là cháu quá đường đột.
Thím, bọn họ đi bệnh viện nào? Người Diệp gia hiếm khi vào thành, trời xa đất lạ, cháu ở trong thành có bạn học, có thể giúp bọn họ......"
Thím Hoàng cũng không nghĩ nhiều.
Bọn họ dân quê xác thật đối với trong thành không thể nào quen thuộc.
Nếu có thể có người quen ở bên trong giúp đỡ thì không thể tốt hơn, liền đem tên bệnh viện nghe được nói cho Lâm Khiết.
Nhìn Lâm Khiết đi xa, bà trong lòng còn cảm thán, cô giáo Lâm người ta không hổ là người làm công tác văn hoá, tâm nhãn thật là tốt.
Tôn Xảo Xảo trời xui đất khiến đúng là đoán trúng một chuyện, Lâm Khiết xác thật là bởi vì tiền mà tới.
Tôn Xảo Xảo cũng đoán sai không ít, người ta nhìn trúng không chỉ có mỗi học phí hai đứa nhỏ nhà cô, người ta nhìn trúng là chú em Diệp Bạch Xuyên của cô cơ.
- ---
Bị sét đánh là một chuyện thực sự mơ hồ, có người trực tiếp biến thành tro bụi, có người chỉ là lưu lại một vết sẹo nhỏ.
Diệp Bạch Xuyên coi như mạng lớn, không bị đánh thành tro, nhưng một chân cũng bị đánh thành đen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tống Ủng Quân sợ ở chung với người Diệp gia, cũng sợ hãi đám bác sĩ bệnh viện huyện.
Táo Câu thôn lạc hậu, huyện thành bệnh viện điều kiện cũng không có tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn bệnh trạng, lại nghe nói đây là bị sét đánh, bác sĩ bên trong liền nói khám không được, vội vàng viết mấy chữ, chuyển tới bệnh viện tỉnh.
Ngay sau đó chính là một loạt kiểm tra, vội vàng đẩy đến phòng cấp cứu.
Lão nhân lão thái thái không biết chữ, Tô Nhược Phượng lại chỉ biết hoang mang lo sợ khóc, Tống Ủng Quân mang theo Diệp Lục Hải chạy trước chạy sau làm thủ tục, giao tiền thuốc men, vội suốt một giờ, cuối cùng mới có thể ngồi xuống thở phì phò.
Lão thái thái nhìn đèn đỏ thẫm trên phòng cấp cứu, chỉ cảm thấy gương mặt ngày xưa nhìn hết sức vui mừng như vậy có vẻ không may mắn.
Ngẫm lại đứa con thứ ba đáng thương của bà, ngẫm lại Tiểu Bạch Quả đáng thương mong ba mẹ trở về, lão thái thái vừa muốn khóc:
"Đang yên đang lành lại bị sét đánh, thằng ba nhà ta cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm."
Tống Ủng Quân:......!
Tống Ủng Quân không dám tiếp lời này.
Hắn nếu bây giờ dám đứng ra nói, là bởi vì hắn cùng Bạch Xuyên nói giỡn, thuận miệng vừa nói, kết quả Bạch Xuyên đã bị sét đánh, hắn dám dùng hai cái răng cuối cùng của cha hắn thề, Tống Ủng Quân hắn hôm nay tuyệt đối cũng đừng muốn chạy ra được khỏi cửa bệnh viện.
Tống Ủng Quân liền nói sang chuyện khác:
"Thím à, thím đừng khóc, Bạch Xuyên hắn luôn luôn phúc lớn mạng lớn, hẳn là không có việc gì.
Đây là giấy kết quả khám, con cùng bác sĩ người hỏi qua, bọn họ nói, Bạch Xuyên tình huống còn tốt, hẳn là có thể cứu được."
Hắn không hoàn toàn nói thật.
Bác sĩ người ta là nói khả năng cứu được cũng chỉ có năm phần, cứ cho là cứu về đưỡ rồi, cũng có di chứng.
Nhưng lão thái thái nghe xong lời này lại như trút được gánh nặng, chắp tay trước ngực liên tục nhắc mãi:
"Có mệnh là được, có mệnh là được, Bồ Tát, Phật Tổ, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, phù hộ Bạch Xuyên nhà ta, ta trở về thắp hương cho các ngài......"
Không ai chê cười bà, tâm tình sốt ruột vì con ai cũng vậy, Diệp lão nhân mặt ủ mày ê ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ, trong lòng suy nghĩ nếu không phải hắn ngày thường không coi trọng nhi tử báo ứng, đương ca tâm tình cũng tuyệt đối chưa nói tới hảo, Tống Ủng Quân càng hối hận tới nỗi xiết chặt tay.
Chỉ mỗi Tô Nhược Phượng, tay nắm chặt lại buông ra, lòng bàn tay thấm mồ hôi, tâm tư phảng phất con thuyền nhỏ trong sóng gió phập phồng, vừa ngóng trông Diệp Bạch Xuyên lần này cứu thất bại trực tiếp hôn mê không tỉnh, vừa ngóng trông hắn có thể mau chóng tỉnh lại trầm ổn giản dị tươi cười như thường.
Chỉ có hắn hôn mê không tỉnh, bí mật kia của mình mới có thể vĩnh viễn không bị lộ.
Nhưng nếu hắn từ nay hôn mê, chỉ có cô một thân đàn bà con gái, có thể nuôi sống chính mình cùng bọn nhỏ sao?
Tô Nhược Phượng trong lòng tràn ngập mê mang.
Lâm Khiết vừa lúc tới bệnh viện.
Nhìn vẻ mặt mê mang của Tô Nhược Phượng, trong mắt cô hiện lên vài tia ghen ghét.
Đời này, cô nhất định phải sống tốt hơn người phụ nữ này!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Nhược Phượng: Ta còn có bí mật?
Trong cái văn án ngu ngốc của tác giả ám chỉ rõ ràng như vậy, ta còn có thể có bí mật gì?
Ta chưa thấy qua tác giả nào thiếu đạo đức như vậy, đem bí mật của người ta viết khắp nơi.
Ngươi là ai chứ..