Tống Ủng Quân vất vả lắm mới có mấy ngày nghỉ, lúc này đang ngồi bên bờ ruộng nhà mình, vuốt ve con chó nằm bên chân, tay kia kia cầm chén trà nóng, hưởng thụ cuộc sống nhẹ nhàng.
Con chó vốn đang an an ổn ổn nằm bên chân hắn thình lình bò dậy, nghe nghe trong không khí, cái đuôi vểnh lên chạy biến.
Con mèo già vốn cũng đang nằm phơi nắng cách đó không xa cũng đùng một cái nhảy lên nóc nhà, xù lông, cổ họng phát ra tiếng khè, đuôi cũng dựng lên cao.
Mí mắt Tống Ủng Quân giật giật hai cái, đứng dậy nhìn khắp nơi xung quanh liền thấy Diệp Phi nhà họ Diệp đang ngượng ngùng cười với hắn.
Hắn đành nhận mệnh thở dài.
Lúc trước hắn thích làm sao thì làm, có bao giờ phải luẩn quẩn trong lòng mấy chuyện vui đùa này đâu?
"Lần này lại là chuyện gì?"
"Chú trưởng thôn, chú nói xem phụ cận bên trong núi chúng ta có hổ hay không?"
Diệp Phi vòng vo tìm hiểu tin tức.
"Vùng phụ cận trong núi lớn của chúng ta ấy hả? Cũng không chắc."
Tống Ủng Quân không nghĩ nhiều đến chuyện hổ này lắm.
Người bình thường làm gì có ai nghĩ đến.
Hắn chỉ cho rằng đây là trẻ nhỏ tò mò muốn hỏi một chút.
"Nghe nói thập niên - từng có một con hổ ăn thịt người ở trong núi.
Lúc đó đã có thợ săn lên núi bắt rồi, sau đó cũng không nghe nói gì đến chuyện này nữa.
Trong núi này của chúng ta cũng chỉ có mấy con sói hay lợn rừng thôi, cũng không có hổ."
Diệp Phi nuốt nước miếng một cái, cười lấy lòng Tống Ủng Quân:
"Vậy...!vậy lát nữa chú đến nhà cháu đừng để bị dọa nhé."
"Chú sợ gì chứ? Nhà cháu chẳng lẽ còn có thể bắt được hổ chắc?"
Tống Ủng Quân cho rằng mình là một thôn trưởng thành thục, đã thấy qua nhiều chuyện, sẽ không dễ bị hù dọa, thậm chí còn rất có cảm giác hài hước nói đùa với đám trẻ con.
____________________
"Cậu nói đây là hổ mẹ chủ động đặt vào trong lòng các cậu á?!"
Tiếng của Tống Ủng Quân lập tức cao lên một quãng tám.
Trước giờ hắn chưa từng gặp chuyện như thế này.
Người trong thôn trước kia mâu thuẫn tranh cãi cùng lắm cũng chỉ là dân sự nhưng chuyện này đã bay lên đến pháp luật rồi.
Tống Ủng Quân có thể không vội mới là lạ.
Hắn nhìn con hổ trắng nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh trên mặt đất, nhìn lại sắc mặt người Diệp gia cũng đang bị dọa đến trắng bệch cả ra đành nhẫn nhịn, cam chịu hỏi người anh em vẫn còn sót lại vài phần tín nhiệm của mình:
"Bạch Xuyên, chuyện này không thể nói dối.
Thật đấy.
Đây là động vật bảo hộ trọng điểm của quốc gia.
Cậu nói thật cho mình biết đi, các cậu rốt cuộc là móc ở trong ổ nào ra cái con hổ này, nhanh nhanh trả về cho hổ mẹ người ta đi!"
Diệp Bạch Xuyên:...!
Sao có thể nhận định là ta trộm?
Cảm giác như mình bị kỳ thị, lão cha từ chối bối nồi (hình như nghĩa là gánh vác trách nhiệm, gánh nồi?):
"Không phải trộm, con hổ đưa."
"Lúc nào rồi mà cậu còn nói dối mình?! Chẳng lẽ con hổ mẹ thấy cậu đẹp trai nên đem con hổ con nhét vào trong lòng cậu hả?"
Tống Ủng Quân tức đến giậm chân.
Ông trời ơi, tha cho hắn đi mà, những chuyện này là chuyện gì đây.
"Tóm lại các cậu đều không nhớ rõ trộm ở chỗ nào vậy thì cứ nuôi trước.
Mình đi tìm cục lâm nghiệp huyện hỏi một chút xem bên đó có người tiếp nhận được không.
Răng con hổ này cũng dài rồi, tám phần là ăn thịt.
Mấy ngày này các cậu cũng đừng keo kiệt, cho nó ăn nhiều thịt một chút, nuôi con hổ này thật tốt cho mình, ngàn vạn lần không thể để nó chết hay bị bệnh.
Có nghe không hả?"
Hắn đứng dậy đi vài vòng trong viện Diệp gia, đột nhiên chỉ vào con heo của Bạch Xuyên trong chuồng heo:
"Con heo này chuẩn bị làm thức ăn cho con hổ con ăn mấy ngày đi."
Con heo của Bạch Xuyên là một con heo mang một tia linh khí, tuy rằng cũng là giống heo nhưng vẫn có khác biệt rất lớn.
Ăn nhiều, ăn nhanh không nói, quan trọng là ai nhìn nó trong lòng cũng cảm thấy nó là con heo khỏe mạnh, thịt ngon.
Tống Ủng Quân theo bản năng liền nghĩ nó tốt nhất, coi như đem con heo của Bạch Xuyên ra trước họng súng.
Sắc mặt Diệp Bạch Xuyên lúc ấy liền thay đổi.
Hắn vô cùng rối rắm, đặc biệt là không cam lòng:
"Không thể cho nó ăn gà rừng thỏ hoang trên núi sao?"
Con gái mình có thể bắt về mà.
Nhưng ngoại trừ người trong nhà, những người khác không biết Tiểu Bạch Quả có khả năng này.
Thời bấy giờ, thịt vẫn là thứ tốt nhất, không ít nhà chỉ có ngày lễ ngày tết mới được ăn một miếng.
Nếu chuyện nhà bọn họ lâu lâu ăn một đống mà truyền ra, người trong thông khẳng định sẽ đỏ mắt.
Lão thái thái đã giáo dục bọn nhỏ chuyện tiền tài không lộ ra ngoài.
Trừ hôm đầu tiên kia, lúc khác mà bắt được con mồi gì mọi người cũng giấu dưới đáy sọt, bên trên phủ một tầng cỏ.
Cho dù là Tống Ủng Quân cũng không biết được Diệp gia thật ra cũng không thiếu thịt.
Diệp Bạch Xuyên hỏi như vậy, Tống Ủng Quân lại cho rằng hắn keo kiệt, tiếc heo nhà mình nên chuẩn bị lên núi tìm may mắn liền tức giận.
"Gà rừng, thỏ hoang trên núi cậu có thể bắt được sao?! Đó là mấy thứ dễ dàng bắt được đấy hả?! Cậu có biết một con hổ con một ngày ăn bao nhiêu thịt không? Mình vào trong huyện đã, tranh thủ trước khi thu hoạch vụ thu xử lý xong chuyện của cậu.
Trước khi mình về cậu phải nuôi con hổ này cho tốt.
Ngàn vạn lần đừng để người ngoài biết được nhà cậu còn nuôi thứ này, cũng không được để nó bị bệnh hay đem bán đi đâu đấy.
Hiểu được không?"
Diệp Bạch Xuyên còn muốn biện bạch cho mình, Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải sợ hắn mở mồm nói gì đó không xuôi tai nên chạy nhanh đến chặn hắn lại.
Hai vị anh trai cúi đầu khom lưng về phía Tống Ủng Quân:
"Hiểu rồi, hiểu rồi.
Lát nữa bọn anh sẽ thịt heo đặc biệt làm thức ăn cho con hổ, thôn trưởng cứ yên tâm."
Diệp Bạch Xuyên:!!!
Heo của Bạch Xuyên hắn!!
Không ai để ý tâm tình lão cha này.
Tống Ủng Quân cũng như kiến bò trên chảo nóng, lại nói với người Diệp gia vài câu để họ ngàn vạn coi trọng vấn đề khỏe mạnh của hổ con rồi mới hấp tấp ra cửa, leo lên xe đạp của mình, cả người trong nhà cũng cũng không báo một tiếng mà vào thành luôn.
Chân trước hắn vừa đi, lão gia tử sau lưng liền chuẩn bị mài dao giết heo.
Diệp Bạch Xuyên thật sự tiếc heo của hắn.
Lão cha nỗ lực mưu toan một lần cuối cùng:
"Cha, con heo này lớn nhanh nhất, khỏe mạnh nhất, thật sự muốn giết sao?"
Lão gia tử mài dao soàn soạt, nghe thấy Diệp Bạch Xuyên đặt câu hỏi như vậy, ngẩng đầu lên trừng hắn, tức muốn chết:
"Không thì làm sao được?! Bị đói gầy hay bị đói bệnh mày có phụ trách không?!"
Không đợt Diệp Bạch Xuyên đáp lời, lão gia tử lại cúi đầu, một bên vừa mài dao một bên bừa nhắc mãi:
"Ta đây tạo nghiệp gì mà lại sinh ra đứa con như mày.
Đã sớm biết đầu óc mày không linh quang, chuyện gì cũng có thể làm, ta để mày mang theo bọn nhỏ lên núi làm gì chứ.
Mày muốn trộm hổ con, bọn nhỏ có thể ngăn mày lại sao, mày còn dạy bọn nhỏ nói dối, nói dối a..."
Diệp Bạch Xuyên:...!
Tiểu Bạch Quả:...!
Bảy đứa con trai:...!
Không phải.
Chúng ta thật sự không nói dối mà.
Hổ con này chính là do mẹ nó nganh ngạnh bỏ lại!!
Đầu năm nay nói thật không ai tin.
Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, người Diệp gia và Tống Ủng Quân đều tin chắc hổ con này là do Diệp Bạch Xuyên bị điên, ngang ngược ôm trong ổ của hổ mẹ người ta ra.
Ý tưởng giết heo không có chút nào dao động.
Ngay cả hai bà chị dâu cũng không muốn đưa em vào ngồi xổm trong nhà lao, không thể không nói rằng hai người chị dậu rất giản dị thiện lương.
Giết heo đương nhiên không thể tránh được việc bắt heo ra ngoài, không thể tránh được việc phải đun nước sôi, cũng không thể thiếu việc heo trước khi chết sẽ giãy giụa kêu to.
Lưu Quốc Hoa nghĩ nhiều, cô vừa đun nước nóng vừa không nhịn được mà hỏi:
"Giết heo nói thì dễ, nhà chúng ta đóng cửa lại là xong nhưng nếu người ta hỏi nhà mình đang êm đẹp sao lại tự nhiên giết heo thì mình phải trả lời thế nào?"
Vấn đề này cũng rất quan trọng.
Tôn Xảo Xảo cũng dừng động tác thêm củi, ngồi xổm ở đó nghiêng đầu lắng nghe.
Diệp lão nhân đang mài dao ngẩn người:
"Thì nói heo này sinh bệnh, vì không muốn nhiễm sang hai con còn lại nên cần phải thịt."
Đúng lý hợp tình.
Trực giác không hề nói dối.
Diệp Bạch Xuyên:...!
Hình như có từ gì đó để hình dung loại hành vi này.
Từ gì ấy nhỉ?
_________________________
Diệp gia muốn giết heo!
Tin tức này căn bản không giấu được nhóm hàng xóm ở phụ cận.
Mọi người đều suy đoán, vì sao Diệp gia đang êm đẹp đột nhiên lại phải giết heo.
Ba con heo nhà họ Diệp, mỗi ngày bọn họ đều ở trên nhà thuận tiện liếc mắt nhìn một cái.
Cho dù chuồng lợp trần nhìn không rõ lắm nhưng mọi người vẫn biết được ba con heo này lớn lên từng ngày.
Con màu trắng càng là lớn nhanh như thổi, buổi sáng thế này, buổi chiều đã khác, mọi người đều nhìn vào mắt.
Thím Hoàng lại lo lắng cho Diệp gia.
Trời thấy còn thương.
Trước kia sống tốt ngần ấy năm mà sao giờ gần đến lúc thu hoạch vụ thu thì đột nhiên lại có chuyện này đuổi đến.
Nghe tiếng heo kêu thê lương từ sau cửa lớn Diệp gia truyền đến, thím Hoàng rốt cuộc không chịu nổi lương tâm tra tấn và lòng hiếu kỳ bèn gõ vang cửa viện Diệp gia.
Sở dĩ bà dám làm như thế cũng là vì hai nhà đều là hàng xóm nhiều năm, quan hệ rất tốt.
Tiểu Bạch Quả đã sớm mang hổ con vào trong phòng tam phòng.
Con hổ con này rất thân thiết với Tiểu Bạch Quả, nằm trong lòng cô như con mèo, cũng không kêu gào, sờ một cái liền ngủ.
Những người khác muốn giơ tay, nó liền nãi thanh nãi khí (tiếng trẻ con ngây ngô) hù dọa người.
Hổ con đã cai sữa, hàm răng đều đã dài, bị cắn một miếng cũng không phải chuyện đùa đâu.
Bảy đứa bé trai chỉ dám nhìn không dám sờ.
Nghe thấy có người gõ cửa viện, Tiểu Bạch Quả ôm hổ con, trốn vào sau cửa lớn tam phòng lặng lẽ nhìn qua kẹt cửa trông ra ngoài.
Tiếp đãi thím Hoàng là Diệp Bạch Xuyên.
Bởi vì heo của hắn sắp bị giết, sắc mặt lão cha không được tốt lắm, mặt hắn âm trầm:
"Chuyện gì?"
Thím Hoàng nhìn qua hắn thấy trong viện đã dựng giá.
Con heo trắng mọi người rất xem trọng đang bị treo trên đó, phát ra tiếng kêu thê thảm.
Nhìn con heo này, thím Hoàng cũng đau lòng theo, bà vội vàng hỏi:
"Bạch Xuyên à, nhà các cháu sao đột nhiên lại muốn thịt heo? Nó không phải khá tốt sao? Bây giờ mới có mấy ngày đã lớn thêm một vòng rồi.
Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Diệp Bạch Xuyên càng kém.
Hắn muốn nói thật với thím Hoàng.
Muốn thím hoàng phân xử công bằng.
Vì cái gì mà một con hổ con bị hổ mẹ ngang ngạnh ném lại đây, hắn chẳng những bị ăn mắng mà còn phải tế heo?
Diệp lão nhân dừng động tác mài dao, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Bạch Xuyên, con nói cho thím đi.
Heo nhà mình làm sao, nói thật."
Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh.
Lão cha:...!
"Thím..."
Ánh mắt hắn vừa đau đớn vừa thâm trầm:
"Con heo này...!bị bệnh.
Không giết dễ lây bệnh cho con khác.".