Cái từ "tâm đầu huyết" vừa nói ra, trong đầu Tống Ủng Quân và mọi người lập tức xuất hiện hình ảnh:
Diệp Bạch Xuyên cầm dao mổ heo, một dao đâm xuyên qua ngực mình, một dao đâm xuyên qua ngực Tiểu Bạch Quả.
Máu chảy khắp nơi.
Nhiễm đỏ cả mặt đất Diệp gia.
Diệp Bạch Xuyên nằm trong vũng máu, nhìn chằm chằm bọn hắn:
"Nhìn đi! Tương dung! Con ruột!"
Tình huống cực kỳ máu me hung tàn.
Mọi người đồng thời run bần bật.
Không được!!
Cần phải ngăn cản hắn!!
Mọi người vội vàng can ngăn hắn, sợ hắn cái người ngốc này đâm bản thân và Tiểu Bạch Quả.
Người bình thường không làm được loại chuyện này nhưng đầu óc Diệp Bạch Xuyên không bình thường.
Người đầu óc không bình thường chuyện gì cũng có thể làm.
Tống Ủng Quân liền tiến lên hai bước, vừa đề phòng Diệp Bạch Xuyên đột nhiên nổi điên, vừa thử nói chuyện trấn an hắn.
"Bạch Xuyên, cậu đừng kích động.
Cậu muốn lấy máu nghiệm thân, chúng mình cũng không ngăn cản cậu.
Nhưng cậu không thể dùng tâm đầu huyết gì đó, hiểu không? Tâm đầu huyết đâu thể tùy tiện lấy ra được!"
Mạng người quan trọng, mọi người xem náo nhiệt cũng không rảnh lo ăn dưa, sôi nổi phụ họa lời Tống Ủng Quân.
"Đúng vậy, đúng vậy.
Loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nói đùa.
Lấy tâm đầu huyết không cẩn thận còn có thể mất mạng đấy.
Chúng ta không thể xúc động như vậy được!"
"Lời nói của cái con đàn bà chết toi Lâm Khiết sao có thể tin.
Không thể, có phải không? Tôi lấy máu nghiệm thân chích máu trên ngón tay là được rồi, thật sự không cần đến tâm đầu huyết!"
Kỹ thuật xét nghiệm DNA ở thời này còn chưa du nhập từ ngoại quốc vào.
Trình độ văn hóa của mọi người ở Táo Câu thôn cũng không đủ, không hiểu lý thuyết máu hòa hợp hay không hòa hợp gì đó mà chỉ cảm thấy là ruột thịt thì máu có thể hòa hợp.
còn không phải ruột thịt thì máu không thể hòa hợp.
Tiếu Bạch Quả ở trong cách âm trận vô cùng nhỏ giọng đề xuất ý kiến với lão cha.
Mặc dù đã bắt đầu theo lão cha tu tiên, Tiểu Bạch Quả vẫn chỉ là một tiểu thái kê.
Cố gắng học cả đêm không được cái nội dung gì.
Lão cha chỉ kể cho cô mấy cái chuyện xưa nhỏ ở Tu Chân giới, vài tri thức phổ thông ở Tu Chân giới cũng không nói cho cô.
Tiểu Bạch Quả cũng không biết lấy tâm đầu huyết là lấy kiểu gì nhưng Tiểu Bạch Quả biết cha cô nói người ở Tu Chân giới đều trực tiếp.
Nếu gọi là tâm đầu huyết thì đó thật sự chính là máu trên quả tim, một chút cũng không hàm hồ.
Còn lấy như thế nào, suy nghĩ của Tiểu Bạch Quả so với suy nghĩ của người trong thôn còn tốt hơn một chút.
Người trong thôn cho rằng lấy tâm đầu huyết phải dùng dao mổ heo.
Tiểu Bạch Quả lại cho rằng lấy tâm đầu huyết là dùng ngân châm.
Ấy, hiện tại không có ngân châm, vậy phải dùng kim sắt may áo châm vào.
Tiểu Bạch Quả thật sự không muốn chọc một cái lỗ thủng ở trên người mình.
Cô túm chặt lấy quần áo lão cha.
Vì đề phòng cha mình thình lình móc ra cây châm dài từ trong ngực ra châm vào mình, cô thậm chí dùng hết tay chân ôm chặt lấy chân dài của lão cha như con koala.
"Ba, ba không phải từng nói chúng ta không thể bại lộ mình trước mặt người sao? Ba nhìn xem ở đây bao nhiêu người, cả thôn đều tới rồi.
Trước mặt nhiều người như vậy làm trò lấy máu hình như không tốt lắm."
Lão cha nhíu mày, quét một vòng hiện trường dòng người xô đẩy chen lấn, nhấp môi:
"Nhưng cốt nhục của Diệp Bạch Xuyên ta sao có thể để cho bọn họ nghi ngờ!"
Ngừng một chút, ngữ khí đột nhiên nghiêm khắc.
"Đây là không để Bạch Xuyên ta vào mắt!"
Tiểu Bạch Quả:...!
Ba.
Ba như vậy làm con khó mà không nghi ngờ.
Rốt cuộc là ba bất bình thay con hay là đơn thuần chỉ vì tức giận bọn họ không tin vào bản lĩnh của ba thế?
"Ba! Con tiện tay châm đầu ngón tay lấy hai giọt máu ra là được rồi."
Ngẩng đầu lên ngẫm biểu tình của lão cha một phen, phát hiện Diệp Bạch Xuyên vẫn không muốn từ bỏ ý tưởng lấy tâm đầu huyết, Tiểu Bạch Quả hơi do dự, uất ức nói lời thật lòng:
"Lấy tâm đầu huyết có phải rất đau không? Con sợ đau."
Cô hơi xấu hổ ngẩng đầu, cười cười với lão cha, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nghĩ nhất định là mình đã làm lão cha thất vọng rồi.
Dù sao cũng là tu tiên đại thần, so với loại kiều khí bao (làm nũng, nhõng nhẽo) như mình hẳn là càng thích loại trẻ con tâm tính kiên định có thể chịu khó chịu khổ hơn, làm sao dự đoán được lão cha ngược lại càng thêm thưởng thức cô.
"Không tồi, cốt nhục của Diệp Bạch Xuyên ta so với người bình thường lanh lợi hơn nhiều! Có thể đi lối tắt thì cần gì phải kiên trì chịu khổ.
Thôi được, nghe con, lấy máu đầu ngón tay."
Nhớ tới bộ dạng đáng thương của con gái sợ hắn ghét bỏ, hắn lại cứng nhắc an ủi:
"Đừng sợ.
Máu người tu tiên có linh lực, không phải ruột thịt không thể tương dung, không làm giả được đâu."
Tiểu Bạch Quả thở phào nhẹ nhõm một hơi.
________________________
Hai cha con nói chuyện, người ngoài không có cách nào nghe được.
Trong mắt Tống Ủng Quân và các thôn dân Táo Câu thôn, Diệp Bạch Xuyên đây là nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Quả, mấp máy môi, suy nghĩ, đánh giá xem nên đâm dao vào chỗ nào.
Làm thôn trưởng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn thảm kịch xảy ra, trong lòng Tống Ủng Quân niệm Bồ Tát phù hộ mười mấy lần, thừa dịp Diệp Bạch Xuyên không chú ý tới hắn liền chạy qua bên người Diệp Bạch Xuyên như con thỏ bị kinh sợ chạy trốn, trở tay khóa lại cửa nhà bếp của Diệp gia.
Đám người nổ ra một trận tiếng hoan hô.
Người Diệp gia cũng nhất trí nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ Diệp Bạch Xuyên không có hung khí gây án.
Không lấy được dao phay mổ heo nên cũng không lấy được mạng người nữa.
Mọi người đều nghĩ như vậy.
Tống Ủng Quân cũng nghĩ như vậy.
Hắn vừa không dám sơ sẩy tiếp tục khuyên Diệp Bạch Xuyên, vừa nháy mắt ra dấu về phía mấy người tương đối khỏe mạnh, để bọn họ thừa dịp mình hấp dẫn lực chú ý của Diệp Bạch Xuyên thì nhào lên cứu Tiểu Bạch Quả.
Tống Ủng Quân trăm phương nghìn kế suy nghĩ nên dùng bộ dạng, ngữ khí gì nói chuyện mới có thể vừa không chọc giận một ngốc tử đầu óc không bình thường mà vừa có thể thành công giải cứu con tin.
Nghiêm khắc quát lớn hẳn là không được.
Dù gì Diệp Bạch Xuyên cũng là ngốc tử, người ngốc làm việc không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường lý giải.
Lỡ may người ta bị hắn phê bình một trận ngược lại càng kiên định muốn moi tim đứa bé thì toi.
Tống Ủng Quân cũng chỉ có thể sử dụng ngữ khí so với dỗ vợ mình còn dịu dàng hơn ba phần, ngữ khí mà tự hắn nghe xong còn cảm thấy ghê tởm đến dỗ Diệp Bạch Xuyên:
"Bạch Xuyên..."
Tống Ủng Quân không nói được nữa.
Hắn bị chính mình làm cho ghê tởm rồi.
Cũng làm mọi người ở đây ghê tởm không nhẹ.
Thậm chí trong đám người còn có tiếng nôn khan.
Tống Ủng Quân:...!
Không nên tức giận.
Nhân sinh tựa như một vở kịch, bởi vì có duyên mới gặp được nhau.
Vì một chuyện nhỏ mà phát giận, trở về suy nghĩ lại sao phải thế.
Người khác giận, ta không giận, tức ra bệnh rồi ai chịu thay.
Nếu như ý ta tức chết ai, vừa hao tổn tinh thần vừa tốn sức.
(Giống lời răn của Phật vậy, t không theo đạo không biết)
Vẫn là câu nói kia.
Lúc trước hắn không nên làm thôn trưởng gì đó.
Trong lòng hắn hối hận.
Diệp Bạch Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng, nói ra lời khiến mọi người vừa thở phào vừa nhấc tâm của người Diệp gia lên.
Diệp Bạch Xuyên nói:
"Trước tiên bỏ qua tâm đầu huyết nhưng lấy máu nghiệm thân vẫn phải làm."
_________________________________
Sợ sau khi từ chối yêu cầu của Diệp Bạch Xuyên lại khiến hắn làm ra chuyện gì, Tống Ủng Quân liền đồng ý, để cho hàng xóm trái phải về nhà lấy một cái bát sứ lớn chứa đầy nước đặt giữa sân đất trống.
Bát tô kia rất lớn, có thể đảm bảo vòng người vây quanh ở bên ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Tống Ủng Quân cùng hai cha con đứng ở sau bát sứ lớn.
Người Diệp gia vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn bọn họ.
Tâm tình hai vợ chồng già là phức tạp nhất.
Yêu thương của bọn họ đối với Tiểu Bạch Quả hoàn toàn không phải là giả nhưng đối với Tô Nhược Phượng là căm hận từ tận đáy lòng.
Hai vợ chồng già thật sự không biết được nếu Tiểu Bạch Quả không phải cốt nhục ruột thịt của lão tam nhà mình thì bọn họ phải đối mặt với cháu gái nhỏ mềm mại đáng yêu này như thế nào.
Ngay cả đám cháu trai nhà họ Diệp cũng nhạy bén phát giác gì đó từ trong thần sắc của người lớn, vừa lo lắng cho em gái nhỏ lại vừa không dám tiến lên.
Một đám gấp đến độ nước mắt sắp tràn ra đến nơi.
Bọn chúng đã không có chị em gái gì rồi, nếu cũng không có em gái này nữa thì chúng chính là đám con trai duy nhất không có chị em gái ở trong thôn.
Diệp Võ hít nước mũi, sụt sịt nói:
"Con muốn em gái."
Ai mà không muốn chứ?
Sáu anh trai không ai để ý đến hắn.
Trong lòng Diệp Võ càng thêm khó chịu.
Thật ra Diệp Lục Hải nhớ tới em trai mình lúc đi học làm qua mấy chuyện kia, trong lòng không nhịn được chờ mong thêm vài phần ----- có lẽ, Tiểu Bạch Quả thật sự là cốt nhục của Diệp gia bọn họ.
Diệp gia bọn họ không phải mỗi thế hệ đều sinh được một bé gái sao?
Sợ Diệp Bạch Xuyên không biết từ chỗ nào móc ra một cái lưỡi hái, hàng xóm cho mượn bát sứ tốt bụng tặng hai cây kim thêu hoa, còn cố ý hơ trên ngọn nến một chút.
Diệp Bạch Xuyên thoải mái hào phóng châm kim, nhỏ máu vào trong nước, thuận tiện dùng ánh mắt dọa lão quỷ râu bạc đang muốn đến gần cướp máu của hắn phải lùi lại.
Tiểu Bạch Quả đôi tay run rẩy, vô cùng đáng thương cắn môi dưới, đôi mắt to đen bóng tràn ngập ngấn lệ làm tâm người Diệp gia nhìn vào đau không chịu nổi.
Diệp Phi càng hận không thể chịu thay Tiểu Bạch Quả nhưng hắn hiểu chỉ có chịu đựng qua chuyện này, bọn họ và Tiểu Bạch Quả mới có thể trở lại như trước.
Người làm anh cả nắm chặt tay, trong lòng thề hắn gặp phải Tô Nhược Phượng và Lâm Khiết ở đâu cũng sẽ hung hăng đánh họ một trận.
Máu hai người nhỏ vào bát lớn.
Mọi người Diệp gia đều mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy hai giọt máu hòa hợp làm một, cho dù là Ngọc hoàng đại đế có tới cũng không phân ra được giọt nào với giọt nào liền lập tức kích động.
Lão thái thái không rảnh lo chuyện khác, tát một cái đẩy lão Diệp sang một bên, ba bước làm hai chạy tới ôm chặt Tiểu Bạch Quả, khóc một phen nước mắt nước mũi:
"Tiểu Bạch Quả của bà nội!! Con nói sao mệnh con lại khổ như vậy chứ? Diệp gia chúng ta rốt cuộc đắc tội ông trời chỗ nào? Những ngày tháng tốt lành lại bị hai con tiện nhân kia phá hoại."
Lão gia tử bị đẩy lảo đảo một cái cũng không tức giận.
Có chuyện sung sướng gì có thể so được với việc cháu gái mình thật sự là cháu ruột? Cả chuyện lão tam nhà mình bị đội mũ xanh...!chuyện này cũng có thể cho qua.
Bạch Xuyên Diệp gia nhà bọn họ thay người đàn bà kia nuôi con nhiều năm như vậy đã đủ thiệt, cũng không thể để người đàn bà kia mang tiền tài nhà họ đi!
Lão gia tử cũng không phải loại lão gia tử không có chủ kiến ở nông thôn.
Trước đó ông không có động tác gì hoàn toàn là vì trong lòng ông, chuyện Tô Nhược Phượng và lão tam nhà mình ở bên nhau yêu hận tình thù cũng không quan trọng bằng Tiểu Bạch Quả.
Bây giờ chuyện Tiểu Bạch Quả đã giải quyết xong, lão gia tử đương nhiên không tha cho Tô Nhược Phượng và Lâm Khiết.
Sắc mặt ông âm trầm, phân phó hai người con trai:
"Các con nhanh vào trong thành tìm Lâm Khiết, thông qua cô ta tìm ra Tô Nhược Phượng.
Nếu cô ta dám để nhà ta nuôi con thì nhất định phải bồi thường tổn thất cho nhà ta."
Tôn Xảo Xảo nghe được lời này cũng nghĩ đến chuyện ngọc phật cô và Lâm Khiết xô xát.
Tưởng tượng đến cảnh Lâm Khiết hại nhà cô thảm như vậy mà còn dám tới lừa tiền, cô liền giận sôi máu, chống hông chỉ vào chồng mình:
"Anh nhất định không được mềm lòng biết chưa hả? Vừa rồi anh ở nhà cũng nhìn thấy cô ta chuẩn bị lừa tiền nhà mình như thế nào rồi đấy.
Tống Ủng Quân sao lại thiên vị con ả này chứ? Anh có tin em trước mặt nhận cái mặt phật này thì sau lưng cô ta sẽ ồn ào cho khắp thôn đều biết lại nói là em ép cô ta đưa, sau đó cô ta sẽ tìm thôn trường tới phân xử rồi bắt nhà ta bỏ ra hai trăm tệ không?"
Tống Ủng Quân vô duyên vô cớ bị điểm danh liền cảm thấy hắn trúng mũi tên, muốn mở miệng biện giải cho mình một chút lại bất đắc dĩ phát hiện lời Tôn Xảo Xảo nói mẹ nó thật sự có lý.
Trước khi Lâm Khiết lộ mặt thật cũng là giáo viên trong thôn, hắn khẳng định sẽ cho cô ta chút mặt mũi.
Tôn Xảo Xảo là con dâu Diệp gia mà hắn lại quan hệ thân thiết với anh em Diệp gia một chút.
Bên ngoài khẳng định phải hướng về phía Lâm Khiết, nhưng cũng không biết phải nói với Tôn Xảo Xảo thế nào.
Tống Ủng Quân rất mờ mịt.
Hắn luôn luôn suy xét vấn đề dựa trên ích lợi của toàn thể thôn dân, vì sao lại biến thành như vậy?
Trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra đáp án, Tống Ủng Quân cũng đơn giản đem trách nhiệm này tính lên đầu Lâm Khiết.
Đều tại người đàn bà này không tốt!
Không sai nhỉ!
_________________________________
Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải khẩn trương đi một chuyến đuổi theo vào thành nhưng lại không đuổi kịp Lâm Khiết.
Con ả giảo hoạt này trả lời vấn đề của cảnh sát xong đã lựa chọn chạy thoát trước.
Cho dù mọi người đều biết chuyện Tô Nhược Phượng bỏ trốn khả năng có liên quan tới cô ta nhưng hôm nay không tìm được đương sự, Lâm Khiết căn bản không thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình.
Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ thừa nhận mình xác thật có âm thầm giúp đỡ hai người truyền tin làm quen, còn tham dự sâu vào trong thì không có.
Không có chứng cứ, tất cả đều là uổng phí.
Cho dù là cảnh sát cũng không thể dễ dàng nhốt người.
Lâm khiết chạy trước bọn Diệp Thanh Sơn, đi xe lửa về phía nam.
Cả bóng người cũng không đụng tới được thì miễn bàn chuyện bồi thường mà Tôn Xảo Xảo tâm tâm niệm niệm.
Tôn Xảo Xảo tức giận lại mắng Lâm Khiết và Tô Nhược Phượng thêm mười lần.
Mãi cho đến lúc ngủ rồi, nhớ tới còn tức rầm rì hai tiếng.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp gia thật sự bận rộn.
Hai vợ chồng già tự thân xuất mã, mang theo cả nhà lão Diệp gia trên dưới hơn mười miệng người, bỏ ra năm sáu ngày thông báo cho từng người đến các tộc nhân, trưởng bối có bối phận lớn nhất Diệp gia tự viết, xóa tên Tô Nhược Phượng trên gia phả, còn đôi song bào thai thì dùng giấy vàng che tên.
Nếu sau này gặp được hai đứa cháu này, hai bọn chúng còn đuổi theo nhận ông bà thì bọn họ sẽ khôi phục địa vị trong gia phả.
Còn nếu hai đứa nhỏ không chịu gặp mặt bọn họ thì giống như Tô Nhược Phượng, từ đây biến mất trong gia phả.
Song bào thai này vốn là cây châm trong lòng hai vợ chồng già.
Bây giờ biết hai đứa nó là đi theo mẹ tìm cha ruột, không cần lo lắng bọn chúng bị bắt nạt hay xa lánh nữa, cây châm này rốt cuộc cũng được rút ra.
Kể cả hai vợ chồng già chưa nói gì, Tiểu Bạch Quả cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, không khí trong nhà hoàn toàn bất đồng so với trước.
Vốn dĩ trong lòng người Diệp gia đại khái có khoảng sáu phần đặt trên người mình, còn lại bốn phần thuộc về hai anh chị kia của mình.
Bây giờ bốn phần kia được thu hồi về.
Địa vị của cô ở Diệp gia quả thực không khác gì so với Thái Thượng Hoàng thời cổ.
Lúc ăn cơm Tiểu Bạch Quả thuận miệng nói một câu cơm hôm nay có chút hàm (咸 - mặn).
Buổi tối lão thái thái liền tự tay làm một đĩa mì sợi canh suông gì đó đều không có vị muối.
Lúc Tiểu Bạch Quả đi chơi với bọn Diệp Phi thuận miệng nói muốn ăn cá, bảy đứa anh trai trong một ngày đều bắt cá thả đầy lu nước trong nhà.
Mặt Tiểu Bạch Quả nổi mẩn một chút, Diệp Lục Hải ngay hôm đó liền đạp xe vào thành một chuyến mua kem bảo vệ da cho cô, còn mua cho cô cả hồ lô đường và bánh bao thịt.
Diệp Bạch Xuyên đối với ký ức về hai thứ này vẫn còn mới mẻ.
Diệp Lục Hải mua cho Tiểu Bạch Quả hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh ngọt nhân đậu.
Lão cha tính toán, Tiểu Bạch Quả của hắn hẳn là không ăn nổi nhiều như vậy mới ngồi xuống cái ghế đối diện Tiểu Bạch Quả, Tùy tiện duỗi tay lấy một cái bánh bao thịt.
Sắc mặt Diệp lão thái lúc ấy liền thay đổi.
"Bỏ bánh bao xuống cho ta, cút đi chăn lợn đi!"
Thấy mà tức!
Bị phụ nữ như vậy lừa thành cái bộ dạng này!
Còn liên lụy người trong nhà!
Mặt mũi nào mà ăn cái gì!
Ăn cái cứt ấy!
Tu tiên đại thần xám xịt buông bánh bao xuống, đi hầu hạ heo của Bạch Xuyên hắn.
Tiểu Bạch Quả giấu trộm nửa cái bánh bao thịt, chờ đến tối tu tiên cho lão cha.
Lão cha động tác ưu nhã nhanh chóng ăn xong bánh bao, ngẩng đầu nhìn trăng.
Bộ dáng này không ổn rồi.
Đã ghét cơm canh đạm bạc, heo lại sinh trưởng quá chậm, vạn nguyên hộ xa xôi không thể với tới, mỹ thực đã là hồi ức, có nên tìm thủ đoạn kiếm tiền mới không?
Nhớ tới thợ săn người phàm ở thế giới tu tiên, Diệp Bạch Xuyên rũ mắt, đặt tay phải còn dính một ít mỡ bóng ở trên đầu Tiểu Bạch Quả, vuốt ve hai cái:
"Ngày mai cùng vi phụ lên núi săn thú, bắt mấy con hổ mang ra thành phố bán kiếm tiền."
Tiểu Bạch Quả:???.