Editor: Mòe
Đường Mộng còn đang suy nghĩ khi nào thằng nhóc trẩu tre hay tỏ vẻ chảnh chó này sẽ không nhịn được ra ngoài xem, mà không ngờ nó còn ra sớm hơn cô tưởng tượng, cô với Đường Giai mới ngồi xuống có mấy phút đã thấy Đường Dật Phàm tò tò đi ra.
Đương nhiên, khi nhìn thấy biểu cảm vừa lờ mờ vừa tức giận lại có chút ngờ vực của Đường Dật Phàm, thiếu chút nữa là Đường Mộng cười bắn cả cơm.
Chắc thằng cháu ngốc này đang không thể hiểu nổi tại sao, rõ ràng trước đó vẫn đang tốt đẹp lắm mà, hôm nay Đường Giai đột nhiên không để ý đến nó thì thôi đi, đến cơm chiên hải sản cũng không làm cho cậu một phần.
Đường Mộng lại không nghĩ như vậy.
Không hiểu cũng không sao, nhưng không có ai sinh ra phải có nghĩa vụ đối xử tốt với bạn, cho dù đó là chị gái ruột.
Đường Dật Phàm vừa tủi vừa tức.
Đường Giai có chút không đành lòng, không đợi cô bé mở miệng, Đường Mộng đã ngẩng đầu hỏi Đường Dật Phàm:
“Muốn ăn à?”
Đường Dật Phàm không nói gì.
Đường Mộng nói tiếp: “Cũng không phải là không được, nhưng cô có điều kiện, lát nữa cháu phải đi dọn dẹp phòng ngủ cho Đường Giai, con bé giúp cháu dọn dẹp bao nhiêu lần, giờ cháu giúp một lần không quá đáng chứ?”
Đường Mộng cố gắng để bản thân nói uyển chuyển một chút, đỡ cho thằng cháu ngốc này lại tủi thân, tâm lý phản nghịch nổi lên, không nói gì mà quay đầu đi, vậy toàn bộ tâm tư của cô không phải sẽ uổng phí mất sao.
“Lát nữa cô muốn dẫn Đường Giai ra ngoài, coi như cháu giúp đỡ chút, một lần thôi, được không?”
Đường Dật Phàm vốn dĩ định quay phắt mông rời đi, nhưng nghe được cô út nói như vậy, giọng điệu xem như cũng dịu dàng, với ngẫm lại thì trước đó Đường Giai cũng từng giúp cậu rất nhiều, liền miễn cưỡng đồng ý.
Đường Mộng chia cho Đường Dật Phàm một nửa phần cơm của mình.
Đường Dật Phàm thực sự rất đói, cậu lập tức cầm thìa múc một miếng to. Hương vị nồng đậm tràn ngập trong miệng, vừa thơm vừa ngon khiến cậu cảm thấy tâm trạng mình tốt lên không ít.
Đường Mộng ngồi bên cạnh nhìn cậu.
Nhóc trẻ trâu đúng là nhóc trẻ trâu, quả nhiên rất dễ dỗ.
Đường Dật Phàm ăn xong nửa phần cơm chiên vẫn cảm thấy chưa đã cơn thèm, nhưng chỉ đành liếm liếm miệng, cậu không quên vừa rồi đã đồng ý với Đường Mộng điều gì, đứng dậy đi dọn dẹp phòng ốc.
Đường Giai hơi ngượng ngùng nhìn qua: “Cháu có thể tự thu dọn phòng của mình, không cần thằng bé đâu ạ.”
Đường Mộng ngẩng đầu nhìn cô bé: “Cô biết, nhưng cháu vẫn muốn bị người ta phớt lờ như vậy sao?”
Đường Giai nhìn cô, sau một lúc lâu, cô bé im lặng lắc đầu.
Không có ai lại thích bị người khác phớt lờ, Đường Giai cũng không ngoại lệ.
Cô không nói ra, nhưng thực ra vẫn luôn khát khao bản thân có thể được giống như Đường Y Y, được người nhà chấp nhận, được người nhà coi trọng.
Đường Mộng nói: “Vậy đúng rồi, cháu có thể đối xử tốt với người khác, nhưng tiền đề phải là người ta ý thức được cháu đang tốt với họ, nếu không hết thảy đều vô dụng, hơn nữa, có nhiều lúc cháu không phải từ chối việc người khác đối tốt với mình, bởi vì có một số thứ, nó vốn dĩ nên thuộc về cháu.”
Đường Giai cái hiểu cái không gật đầu.
Mặc dù vẫn chưa hiểu lắm, nhưng cô út sẽ không hại mình, cô tin tưởng cô út!
Đường Dật Phàm đi vào phòng Đường Giai.
Cậu đã nói là làm, đồng ý rồi thì chắc chắn không đổi ý, mặc dù chẳng có chút kinh nghiệm gì trong việc dọn dẹp phòng ốc.
Vừa bước vào, Đường Dật Phàm liền nhíu mày.
Cái quái gì vậy, căn phòng này sao lại trống trải thế này?
Một chiếc giường – một cái bàn, ngoại trừ cặp sách của Đường Giai thì không còn thêm một thứ gì, cậu không nghĩ ra nổi có chỗ nào cần phải dọn dẹp.
Trước kia đi ngang qua không quá chú ý đến căn phòng này, bây giờ Đường Dật Phàm mới thực sự nhìn vào, cậu không khỏi có chút nghẹn lời, đây là phòng của một cô gái?
Mặc dù phòng của chị Y Y luôn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng có rất nhiều thứ. Búp bê chị ấy thích xếp thành đống một chỗ, các loại phụ kiện kẹp tóc chất đầy ba hộp lớn, lần nào Đường Dật Phàm đi vào cũng tò mò lấy ra nghịch hồi lâu.
Tủ quần áo của chị Y Y thì khỏi phải nói, bên trong có rất nhiều quần áo váy vóc còn chưa từng mặc, dường như cứ - ngày bố mẹ cậu lại mua vài ba chiếc váy mới cho chị Y Y.
Đến cả phòng của cậu cũng chất đầy mấy mô hình và giày dép cậu mê, tóm lại là không có chỗ nào quá trống.
So với hai phòng kia, phòng Đường Giai thực sự là trống trải đến thảm thương.
Đường Dật Phàm cau mày mở tủ quần áo của Đường Giai, bên trong chỉ lác đác vài bộ mặc đi mặc lại, còn lại đa số là mấy bộ kiểu dáng quê mùa chị ấy mang từ nông thôn lên.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, hình như từ sau khi chị ấy quay về, bố mẹ còn chưa từng dẫn chị ấy ra ngoài mua quần áo lần nào.
Thực ra trước đó có nói đến một lần, nhưng lại dính đúng hôm chị Y Y dị ứng nên quần áo còn chưa mua, bọn họ đã vội vàng trở về, sau đó chắc mẹ cậu cũng quên béng luôn việc này mất rồi.
Lúc trước cậu luôn thấy cô út bảo bố mẹ bất công là không đúng, cậu cảm thấy có bất công cũng là chuyện thường tình, chị Y Y cái gì cũng xuất sắc hơn Đường Giai, lại chung sống với bọn họ suốt mười mấy năm trời, là cậu thì cậu cũng thiên vị chị ấy hơn.
Nhưng nếu giả sử như đổi lại đi, người đó không phải Đường Giai mà là mình
Đường Dật Phàm không dám nghĩ đến, nếu người đó là cậu, cậu chắc chắn không thể để yên cho bố mẹ thiên vị mà không nói một lời.
Rốt cuộc Đường Giai nghĩ thế nào vậy? Vậy mà còn không khóc không nháo.
Bây giờ nghĩ lại, người nên khóc lóc ầm ĩ hẳn là Đường Giai mới đúng, sao tự nhiên là biến thành chị Y Y?
Đường Dật Phàm bỗng nhiên thấy hơi khó chịu trong lòng, trước đó cậu còn đối xử với Đường Giai như vậy, ghét bỏ chị ấy, không dẫn chị ấy đi chơi, cái gì không thích cũng ném lại cho chị ấy, vậy mà trước giờ Đường Giai vẫn một mực không ý kiến chút gì.
Căn phòng này căn bản chẳng cần phải dọn dẹp, Đường Dật Phàm cứ đứng trong đó hồi lâu rồi lại ngẩn ngơ đi ra ngoài.
Đường Mộng ở phòng khách xa xa nhìn về chỗ của Đường Dật Phàm, rồi hài lòng thu hồi ánh mắt.
Mỗi ngày cô đều ra ra vào vào phòng Đường Giai bao nhiêu lần, đương nhiên biết bên trong tồi tàn đến mức nào.
Không phải cô không muốn dẫn Đường Giai ra ngoài mua quần áo giày dép, mua những đồ vật mà con bé thích, mà là những việc này nếu là cô làm thì sẽ không thể đạt được mục đích như cô mong muốn.
Bây giờ tốt rồi, đoán chừng cũng chẳng cần cô ra tay.
Đường Mộng đúng nhàn, cô vốn dĩ còn tưởng quy phục thằng nhóc trẻ trâu này chắc phải mất mấy ngày, không ngờ việc này còn đơn giản hơn so với suy đoán của cô.
Có điều suy đi nghĩ lại, mặc dù thằng nhóc này luôn tỏ ra ghét bỏ Đường Giai, nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn rất để ý người chị gái ruột này.
Thực ra vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư mới là chỗ khó giải quyết, ngoài mặt thường tỏ ra cũng đối xử với Đường Giai không tồi, nhưng thực tế là thiên vị rõ rành rành.
Bọn họ không phải không ý thức được, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Những lúc sóng yên biển lặng thì họ có thể giả vờ là đối xử bình đẳng với cả hai, chứ khi xảy ra chuyện gì đó, sẽ thiên vị Đường Y Y một cách trắng trợn luôn, điểm này thực sự rất giống bố mẹ cô.
Đâu chỉ giống, phải là quá giống mới đúng.
Thành thật mà nói, khá giả tạo.
Có điều không sao, có rất nhiều biện pháp chỉnh đốn loại người giả tạo này.
Đường Mộng ngồi trong khách một lát rồi lắc lư ra ngoài.
Cô vẫn chưa đủ quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, thời đại này chưa có smartphone, có thể đi bao xa hoàn toàn phụ thuộc vào trí nhớ của mình.
Hôm qua Đường Mộng đã đi dạo một vòng hết đại viện, nhưng bên ngoài đại viện thì chưa đi ra nhiều nên bây giờ liền một mình đi lượn trên đường phố.
Đường phố ở thời đại này vẫn chưa được quy hoạch hoàn chỉnh, những tòa nhà cao tầng cũng chỉ mới xuất hiện, đi trên đường phố kiểu này khiến cô một chút ảo giác mình đi nhầm thời đại.
Đường Mộng ôm bịch bắp rang bơ mua ở bên đường, vừa đi vừa ăn. Lúc nhìn thấy một hiệu sách mang hơi thở thời đại, Đường Mộng lập tức đi vào.
Hiệu sách này không quá lớn, hầu hết sách giấy cũng chỉ là tài liệu hỗ trợ dạy và học, bên cạnh có bán thêm mấy thứ đồ văn phòng phẩm.
Đường Mộng đi dạo một vòng, cảm thấy không có gì thú vị liền định rời đi, nhưng ngẩng đầu lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên cạnh giá sách đằng trước.
Quý Hoài An mặc một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần túi hộp bạc phếch vì giặt quá nhiều, rõ ràng chỉ là bộ đồ rất bình thường, nhưng mặc trên người anh lại tạo nên cảm giác vô cùng sạch sẽ chỉnh tề.
Quả nhiên, vóc dáng yyds []!
[] yyds: vĩnh viễn là thần, bắt nguồn từ một streamer trên livestream đã gọi tuyển thủ Uzi là “vĩnh viễn là thần”, bây giờ cụm từ này vô cùng hot, tui lướt weibo thấy liên tục.
Hôm qua lúc gặp được Quý Hoài An là lúc anh mới đi làm về, cả người lẫn mặt đều đang nhem nhem nhuốc nhuốc nên Đường Mộng không nhìn rõ được gương mặt rốt cuộc trông thế nào, chỉ là cảm thấy rất lạnh lùng, trên người luôn mang theo một cảm giác áp bách.
Hôm nay từ góc này vừa vặn hợp lý, có thể thu hết khuôn mặt của Quý Hoài An vào trong đôi mắt.
Đường Mộng đã ngây dại ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Nói thế nào nhỉ, giá trị nhan sắc của Quý Hoài An lúc sạch sẽ thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Không còn cảm nhận được loại cảm giác áp bức và lạnh lẽo giống như hôm qua, ngược lại mang theo một cảm giác lạnh lùng nhưng vẫn dịu mát khiến Đường Mộng liên tưởng đến hình ảnh học sinh nghèo chính trực trong phim cổ trang từng xem.
Sau khi hài lòng mà thưởng thức nhan sắc như thần, lúc này Đường Mộng mới để ý đến cuốn sách trong tay Quý Hoài An.
Một cuốn tài liệu giải tích cao cấp ước chừng dày tầm hơn - trang gì đó.
Điều khiến Đường Mộng bất ngờ chính là, Quý Hoài An còn chưa từng được học cấp mà cũng đọc loại sách này?
Quý Hoài An đọc vô cùng nghiêm túc, Đường Mộng còn tưởng anh sẽ mua luôn cuốn sách này, ai ngờ anh chỉ đọc một lát rồi nhẹ nhàng thả nó lại chỗ cũ, xoay người rời khỏi hiệu sách.
Chủ hiệu sách liếc nhìn anh với khuôn mặt tràn ngập vẻ xúi quẩy.
Đường Mộng liền lập tức hiểu ra.
Khiến chủ hiệu sách lộ ra vẻ mặt này, ngoại trừ việc đi đọc sách chùa thì còn có thể là gì nữa.
Có điều, với tình cảnh hiện giờ của Quý Hoài An, khả năng cao là không thể mua nổi cuốn sách này.
Nhìn động tác quyến luyến không nỡ buông cuốn sách ra của Quý Hoài An, Đường Mộng lập tức không chịu nổi, trong đầu tràn ngập hình ảnh bé đáng thương cố gắng giãy giụa vượt lên hoàn cảnh khó khăn.
Aaaaaa, thật sự không thể kháng cự lại giống loài vừa đẹp troai vừa đáng thương kiểu này.
Không phải chỉ có một quyển sách thôi sao?
Mua! Mẹ đây mua cho bé!