Editor: Mòe
Đường Mộng đứng ở bên ngoài nhưng tâm tư lại để ý đến những động tĩnh bên trong căn phòng.
Bây giờ có thể chắc chắn, Đường Thịnh Hoài và Chu Thư đã đoán được sương sương nguyên nhân Đường Y Y dị ứng có liên quan đến chính cô ta, tuy nhiên hai người họ lại chỉ trầm mặc một lúc, vẫn không hề hé răng đề cập đến chuyện này.
Nước mắt Đường Y Y đã chực chờ tích trữ trong hốc mắt, cô ta rống một tiếng: “Khó chịu” là hai người kia lại vội vàng xông đến trước mặt.
Đường Mộng đúng là tức đến phì cười.
Quả nhiên, cô vẫn chưa thể đánh thức được hai vợ chồng luôn giả bộ ngủ mê này.
Vừa mới nấu mì mà đã sôi, Đường Mộng cầm chiếc đũa trộn trộn, hương vị mì gói tỏa ra tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Chu Thư ngửi được mùi hương liền đi ra, phát hiện Đường Mộng đang nấu mì gói.
Bà hơi ngạc nhiên: “Trưa nay em ăn chưa no à?”
Đường Mộng tức giận đáp lời: “Có phải chị đã quên mình còn một đứa con gái đến giờ vẫn chưa được ăn cơm trưa?”
Chu Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Giai.
Đường Giai vẫn ngồi ở chỗ ban nãy, khuôn mặt tái nhợt vì đói bụng.
Chút bánh mì vừa rồi Đường Mộng cho cũng không ăn, cô bé chỉ cầm trong tay, không dám động đậy.
Bánh mì nhỏ này chính là món Đường Y Y thích nhất, Đường Giai không chắc chắn mình có thể ăn hay không.
Lần trước chỉ vì đụng chạm đến váy vóc của Đường Y Y một chút mà cô đã bị Đường Dật Phàm đẩy ra.
Đường Dật Phàm dường như vô cùng bài xích trước sự xuất hiện của cô.
Khi Đường Mộng mang tô mì gói ra ngoài, Đường Giai còn cẩn thận dè dặt nhìn cô một cái.
Đường Mộng thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Mau ăn đi, cô nhỏ đặc biệt nấu cho cháu đấy.”
Bấy giờ Đường Giai mới dám động đũa.
Có lẽ do thực sự quá đói bụng nên cô bé ăn hơi vội vàng, nước dùng bắn tóe lên cả mặt.
Đường Mộng lấy giấy lau sạch cho cô bé, Đường Giai chỉ dừng lại một chút, không nói gì tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Đường Mộng có thể cảm nhận được Đường Giai đã tin tưởng cô hơn một tí xíu.
Chu Thư vẫn luôn đứng bên cạnh, bà không biết nên nói cái gì bây giờ.
Đường Mộng cũng chẳng hề bài xích việc bà đứng bên cạnh, cô chính là muốn bà tự mình nhìn xem, đứa con gái ruột thịt của bà đã đói thành cái dạng gì rồi.
Đường Giai ăn được một nửa Chu Thư mới dám mở miệng: “Đều tại mẹ nôn nóng đến điên rồi, lại quên mất Tiểu Giai còn chưa được ăn cơm, lần sau mẹ sẽ không như vậy nữa, nhất định nhớ rõ!”
Đường Mộng cười ra tiếng: “Nôn nóng đến điên? Em thấy chị nán lại chỗ Đường Y Y cả buổi trưa rồi, còn lo lắng được cho Đường Giai mới là lạ đó!”
Cô thương lượng với Chu Thư: “Vậy thế này đi, nếu chị cứ thiên vị như vậy, không thương đứa con gái do chính mình sinh ra, thì chị đưa con bé đến chỗ bố mẹ chúng ta, dù sao hai ông bà cũng đều đã về hưu, rảnh rỗi thấy sợ, hơn nữa chắc chắn là họ còn thương Tiểu Giai hơn chị rất nhiều.”
Vẻ mặt Chu Thư lập tức trở nên cứng ngắc: “Tiểu Mộng! Em nói cái gì vậy, Tiểu Giai là con gái ruột của chị, sao chị có thể không thương nó? Còn không phải do Y Y bị dị ứng khiến thật sự nông nóng đến điên lên mới sơ suất như vậy sao, em tin chị đi, nhất định sẽ không có lần sau!”
Đường Thịnh Hoài cũng từ trong phòng đi ra: “Việc này đúng là anh chị không đúng, nhưng Tiểu Giai là anh chị sinh ra, anh chị thương nó còn không hết nữa là. Lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, không ai nghĩ nhiều đến như vậy hết, cô nói thế trước mặt trẻ con, con bé sẽ nghĩ thế nào chứ?”
Đường Mộng lại cười: “Con bé sẽ nghĩ thế nào? Nên nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế ấy, anh thật sự cho rằng không ai nhận ra đúng không? Thiên vị thì cứ nói mẹ là thiên vị đi, còn một hai phủ nhận, giả tạo vãi nồi!”
Đường Mộng vừa nói xong, tựa như để chứng thực lời cô nói, động tác ăn uống gì gì đó của Đường Giai cũng dừng lại, bỗng nhiên không nhịn được mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi vào bát mì gói.
Con gái tuổi, tâm tư luôn nhạy cảm hơn người khác rất nhiều, cảm giác tủi thân cũng không hề ít tẹo nào.
Chỉ là từ nhỏ Đường Giai đã có thói quen nhẫn nhịn, nhưng Đường Mộng đã nói đến như vậy, nỗi tủi thân liền không nhịn được nữa mà ùn ùn trào ra.
Đường Thịnh Hoài và Chu Thư lập tức trở nên luống cuống, còn Đường Mộng thì ngược lại chả cảm thấy gì cả.
Cô đã quá hiểu rõ loại cảm xúc này rồi, giống như sợi dây bị kéo căng, người khác chạm vào một cái liền hoàn toàn sụp đổ.
Đường Mộng với lấy tờ giấy, vừa lau nước mắt vừa an ủi cô bé: “Không sao, bố mẹ cháu thiên vị cô ta, nhưng cô nhỏ cũng chẳng chung sống với cô ta mười mấy năm, cháu mới là cháu gái của cô, bọn họ thích thiên vị thì mặc xác bọn họ, dù sao cô nhỏ cũng sẽ thiên vị cháu.”
Một câu nói chặn lại toàn bộ những lời Đường Thịnh Hoài và Chu Thư định nói.
Đường Mộng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, kéo Đường Giai ra ngoài.
Dù sao cũng ăn gần hết rồi, ra ngoài đi dạo có thể thay đổi tâm trạng, tiện thể làm quen với môi trường xung quanh.
Đường gia sống ở phía nam của một đại viện [], xung quanh đều là những hộ gia đình hàng xóm giống như Đường gia, gia cảnh đều thực sự không tồi.
[] khu có nhiều hộ gia đình cùng chung sống…
Những chỗ khác thì cũng khá bình thường, người sống ở đó có lẽ cũng chỉ là công nhân, thậm chí là những hộ gia đình khó khăn thu nhập thấp, mặc dù chung sống trong cùng một đại viện nhưng sự phân chia khu vực lại rất rõ ràng.
Đường Thịnh Hoài làm việc ở ngân hàng còn Chu Thư là công nhân viên chức, gia đình thuộc dạng danh giá nhất trong những người sống trong đại viện này.
Ở cái thời mà xe máy chỉ mới được phổ biến rộng rãi, Đường gia đã có thể lái xe hơi, vậy thôi cũng biết sự chênh lệch giàu – nghèo ở thời kì này khủng khiếp như thế nào.
Đường Mộng thuận tiện hồi tưởng lại những tình tiết của mình trong cuốn sách, cô nhỏ của nữ chính vừa mới thi đại học xong, bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, qua hai tháng nữa sẽ phải bước vào cánh cổng đại học, cái khác thì không biết.
Quả nhiên là nhân vật người qua đường, tình tiết xuất hiện trong truyện ít ỏi đến thảm thương.
Có điều xem chừng không lâu sau cô sẽ phải đến trường đại học báo danh.
Thực ra vốn dĩ trường học có ký túc xá, nhưng hai vợ chồng già lo lắng cô ở không quen, mà quan hệ của Đường Thịnh Hoài và Chu Thư với cô em gái là cô đây lại rất tốt, chính vì vậy, Đường Mộng liền dứt khoát chuyển vào Đường gia sinh sống.
Với tình hình trước mắt, xem ra cô chưa thể chuyển đi được rồi.
Đường Mộng quay đầu nhìn Đường Giai bên cạnh một cái, rõ ràng đã tuổi, nhưng vóc dáng ước chừng chỉ tầm trên dưới m, suy dinh dưỡng một cách nghiêm trọng, tính cách lại tự ti nhút nhát, không dám nói nhiều lời.
Còn cuộc sống của Đường Y Y kia lại vô cùng thoải mái, được nâng như trứng, hứng như hoa từ trong trứng nước, luôn muốn cái gì là có cái đó, sống như một cô công chúa nhỏ.
Ban nãy Đường Giai khóc một trận cũng tốt, nếu không Đường Thịnh Hoài và Chu Thư sẽ lại đường đường chính chính kiếm cớ cho sự thiên vị của bản thân á mà.
Trước đây Đường Mộng cũng đã từng vì bố mẹ thiên vị Đường Hiểu Hiểu mà tức giận đập cô ta một trận, sau đó liền phủi tay bỏ của chạy lấy người, không bao giờ quay về căn nhà đó thêm nữa.
Đường Mộng có thể cảm nhận được sự hối hận và áy náy của bố mẹ trong suốt mấy năm nay, vì vậy mà bọn họ hết lần này đến lần khác cầu xin cô về nhà.
Ở một khía cạnh nào đó, Đường Mộng đã thành công, cô khiến bố mẹ mình phải trả một cái giá mà họ xứng đáng phải nhận.
Nhưng có duy nhất một điều không tốt chính là, cô làm như vậy thực sự quá hời cho đứa con gái giả Đường Hiểu Hiểu.
Đường Mộng rời đi, Đường Hiểu Hiểu chẳng cần phải làm gì đã có thể quay trở về những ngày tháng sung sướng thoải mái trước kia.
Mà cô lại phải chịu trăm cay nghìn đắng kiếm tiền nuôi sống bản thân, tất cả mọi thứ đều không dễ dàng gì mới nhận được.
Sở dĩ, Đường Mộng dám làm như vậy là vì, mặc dù cô tự ti, nhưng không hề nhút nhát, hơn nữa cô còn quật cường không bao giờ nhận thua, quyết định dù sống hay chết cũng không quay đầu lại.
Nhưng Đường Giai thì khác, cô bé không có can đảm, lại càng không có tâm tính không chịu thua, khích lệ cô bé rời khỏi gia đình này chắc chắn là không được.
Hơn nữa, Đường Mộng cũng không muốn để cái loại trà xanh như Đường Y Y kia được hời.
Nếu đã như vậy, tốt hơn là nên bày mưu tính kế rõ ràng, lấy lại hết những thứ cần lấy.
Chuyện này nói khó thì không khó, nói dễ cũng không phải dễ.
Mặc dù từ tận đáy lòng người Đường gia đều muốn thiên vị Đường Y Y, nhưng thực ra cũng không phải đã hết thuốc cứu chữa.
Chỉ cần tốn chút tâm tư, tiến hành theo đúng trình tự thì không hẳn là không thể.
Người đầu tiên cần xử lý chính là thằng cháu ngốc nghếch Đường Dật Phàm.
Tóm lấy loại ngốc nghếch như nó, đỡ đi bao nhiêu phút gây sự.
Nhưng trước hết, Đường Mộng còn phải làm một việc.
Đó chính là không thể để Đường Y Y quá thoải mái được nữa!.