Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Từ sau lần trực tiếp vạch trần lời nói dối của Đường Y Y trước mặt Tống Thu Hòa, Đường Mộng đã không còn theo dõi hướng đi của hai người đó nữa.
Có điều nhìn bộ dạng không được như ý muốn mấy ngày qua của cô ta cũng biết hẳn là không tốt lắm.
Sự thật đích xác là như vậy, Đường Y Y ngàn tính vạn tính cũng không thể nào ngờ hôm đó Đường Mộng lại đứng ngay phía sau, nghe hết tất cả cuộc đối thoại của cô cùng với Tống Thu Hòa, còn ở trước mặt anh trực tiếp vạch trần cô.
Cô không ngốc, biết nếu như bản thân cứ mạnh miệng không nhận, kết cục sẽ còn làm bản thân càng thêm lúng túng hơn.
Đã rơi vào đường cùng, Đường Y Y chỉ có thể thừa nhận.
Có điều cô cũng không nhận hết toàn bộ, chỉ thừa nhận mình tự nguyện đổi phòng chứ không phải bị ép, còn lại đều một mực không nhận.
Tống Thu Hòa rộng lượng từ nhỏ, lại xem Đường Y Y như em gái của mình, thấy cô đã nhận rồi cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng trong lòng của cậu lại có một khúc mắc.
Cậu cho rằng Đường Y Y là cô bé lương thiện và ấm áp, không ngờ vậy mà có một ngày cô ấy nói dối cậu.
Chuyện này khiến nội tâm của cậu như có cái gì đó chặn lại, khi lần nữa nhìn thấy Đường Y Y sẽ không thể thân mật và gần gũi như trước.
Đương nhiên Đường Y Y cũng phát giác ra được, mặc dù Tống Thu Hòa đã tha thứ cho cô nhưng rõ ràng có một chút cách xa, vì chuyện này cô còn cố gắng nhiều nhưng hiệu quả thì không đáng kể lắm.
Đính ước của Tống gia và Đường Gia coi như cô đã hoàn toàn bị loại.
Đường Y Y chỉ có thể lần nữa đặt ánh mắt vào Đường gia nhiều hơn.
Cũng may hoàn cảnh cô bây giờ cũng không phải quá kém, cả gia đình Đường gia ngoại trừ cô út kia tất cả đều hướng về phía cô, Đường Giai ở đây không bằng cô, cô muốn xử nhỏ đó không phải chỉ cần động ngón tay thôi sao.
Nhưng kế hoạch vừa hình thành trong đầu, không lâu sau cô đã phát hiện ra giữa Đường Dật Phàm và Đường Giai hai người đó có cái gì không đúng.
Hai người này trước kia nói chuyện không được quá hai câu, bây giờ không chỉ nhiều lời hơn còn thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài rồi cùng nhau trở về.
Đường Y Y:???
Mẹ nó mới mấy ngày không dòm vào tụi mày, tụi mày đã thân đến như vậy???
Đường Y Y thực sự rất hối hận!
Chắc chắn do mấy ngày hôm nay lòng dạ cô đều để trên người Tống Thu Hòa mới nhất thời sơ suất.
Sơ suất này có thể tạo thành hậu quả rất là lớn, bây giờ Đường Dật Phàm và Đường Giai tốt như vậy, cô muốn lợi dụng thằng nhóc này làm gì với Đường Giai căn bản không thể nào.
Ít nhất trong lòng Đường Dật Phàm đã chấp nhận Đường Giai.
Đường Y Y tức giận đến xém chút phụt máu.
Đường Mộng: Đây chính là hậu quả của việc trong lòng có đàn ông!
Trong lòng không đàn ông, rút đao tựa lông hồng.
(Này tui chỉ dịch cho nó hay hay zị
, đại loại hiểu đàn ông là những niềm đau là được rùi
)
Đạo lý này Đường Y Y không hiểu!
Không chờ cô ả muốn bày binh bố trận thế nào đó lôi kéo Đường Dật Phàm về phe mình lần nữa, Đường Dật Phàm đã dùng sự thật để biểu lộ, tình cảm giữa cậu và Đường Giai thân hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta.
Luôn cẩu thả lơ đễnh, lại trước nay không hề để ý đến quần áo của mình nhưng hôm nay trong lúc dùng bữa sáng, Đường Dật Phàm đã nghiêm túc đề nghị mẹ của mình lúc nào đó đưa Đường Giai đi mua mấy bộ quần áo mặc.
Từ sau khi Đường Giai trở về, Chu Thư vẫn chưa từng đưa cô bé ra ngoài, tất cả quần áo của cô bé ngoại trừ mang từ nông thôn lên thì đều là nhặt lại từ mấy bộ trước kia Đường Y Y chán bỏ, Đường Dật Phàm thật sự không thể nhìn nổi nữa mới nói ra ở trên bàn cơm.
Chu Thư nghe thấy xong, sắc mặt liền lập tức thay đổi, người cứng ngắc mỉm cười: “Đúng rồi, việc này Tiểu Phàm không nhắc đến mẹ cũng quên béng đi phải đưa Giai Giai đi mua quần áo nữa!”
Đường Mộng đỡ má suy nghĩ hết nửa ngày.
Chu Thư thực sự quên thật sao?
Chưa chắc nha!
Vừa hay hôm nay là cuối tuần, Chu Thư không cần phải đi làm, chuyện đưa Đường Giai ra ngoài mua quần áo được định vào buổi trưa.
Bây giờ Đường Giai vô cùng ỷ lại vào cô út Đường Mộng, đi đâu cũng không rời, đương nhiên Đường Mộng cũng đi theo.
Không ngờ Đường Y Y cũng chen một chân vào: “Con thích nhất là đi xem quần áo, lát nữa con cũng đi, lựa chọn đồ giúp cho chị Đường Giai, chị Đường Giai sẽ không để ý việc em cũng đi cùng chứ ạ?”
Đường Mộng: “…”
Tôi để ý…
Đường Giai không có lí do gì từ chối Đường Y Y, chỉ có thể gật đầu, lúc sau lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mộng với ánh mắt có đôi chút thấp thỏm.
Đường Mộng mỉm cười đáp lại cô, dùng ánh mắt ra hiểu cho Đường Giai: Đừng sợ, có cô út rồi mà!
Đường Y Y dám làm chuyện xằng bậy, cô là người đầu tiên không buông tha cô ta!
Ăn sáng xong mấy người liền xuất phát.
Trên đường đi, Đường Mộng đã nghiêm túc tự hỏi mình một chút.
Chu Thư không phải người cẩu thả, lâu như vậy sao có thể không phát hiện ra Đường Giai có rất ít quần áo, cô nhận ra, bà ấy căn bản không muốn làm việc này nên dứt khoát giả vờ không phát hiện!
Nhưng tại sao lại vậy?
Mặc dù tận đáy lòng Chu Thư thiên vị Đường Y Y, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ đối xử với Đường Giai không tồi.
Một người như vậy sao có thể làm như không nhìn thấy chuyện Đường Giai không có quần áo mặc, giả vờ thì cũng giả cho giống một chút chứ!
Đường Mộng suy nghĩ cả buổi trời vẫn không thể nghĩ ra, trong đầu bỗng hồi tưởng lại một ít chuyện cũ, đôi mắt liền lập tức trừng lớn.
Đợi đã, hình như cô đã xem nhẹ một chuyện.
Bây giờ Chu Thư đã là một cán bộ, lại được gả vào gia đình vẻ vang, cũng từ đó về sau được trở thành hào môn, tuy không nói khoa trương giống như phim truyền hình, nhưng dù sao cũng vẫn có chút khác biệt về đẳng cấp, xem như với được nhà quyền thế.
Chu Thư vẫn luôn sống vẻ vang, hơn nữa bản thân bà lại còn có học thức, có khả năng nên hầu như tất cả mọi người đều tưởng bà cũng xuất thân từ một nhà rất tốt không thua kém Đường gia, nhưng thực ra không phải, Chu Thư xuất thân từ nông thôn.
Chu gia nhiều đời làm nghề nông, tổ tông đều nghèo khổ cho đến đời Chu Thư, trong nhà ngoại trừ nuôi có con bò già đã mười mấy năm tuổi thì chẳng còn một chút tài sản nào.
Có điều cha mẹ của Chu Thư vẫn cho bà đọc sách, khi đó Chu Thư cũng tranh đua, học xong cấp còn thi lên đại học, đã thế vẻ ngoài lại xinh đẹp nên lúc này mới đổi được vận mệnh, giờ trở thành phu nhân sang trọng của Đường gia.
Theo lý thuyết, Chu Thư xuất thân từ nông thôn, hẳn là sẽ có thể hiểu cho cảnh ngộ ở nông thôn suốt mười mấy năm trời của Đường Giai, hơn nữa con bé còn là con ruột bà, nói thế nào cũng không nên đối xử với Đường Giai như vậy mới đúng.
Kết quả lại hoàn toàn đối lập, xuất thân nông thôn quả thực chính là cái gai trong lòng mà Chu Thư vĩnh viễn không thể rút ra được.
Mặc dù bà đã đậu đại học, nhưng trong nhà căn bản không có tiền để bà được đi học, vì để có thể được đọc sách, cái gì Chu Thư cũng đã từng trải qua, những châm chọc mỉa mai bà đã từng phải chịu nhiều đến đếm không xuể.
Sau khi ở bên Đường Thịnh Hoài, những châm chọc càng ùn ùn kéo đến.
Những người đó cười nhạo bà xuất thân nông thôn, trên người toàn là mùi
trâu, dù có mặc quần áo trang điểm như thế nào cũng không thể che đậy hơi thở đầy quê mùa lỗi thời.
Thời gian đó là kiếp nạn lớn nhất cuộc đời bà, sau này kết hôn với Đường Thịnh Hoài rồi, trở thành một cán bộ, những lời cười nhạo đó mới dần dần hết đi.
Chu Thư không phải vô cớ mà thích Đường Y Y, cô ta được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài xinh đẹp, học tập cũng tốt nữa, quần áo và khí chất so với những đứa trẻ cùng lứa cũng coi như là xuất chúng nhất.
Mỗi lần Chu Thư dắt cô ta ra ngoài đều được người ta khen rất nhiều.
Đường Y Y được sinh ra cao quý và tao nhã như vậy, quả thực là bổ sung vào khiếm khuyết xuất thân từ thôn quê ở trong lòng của bà.
Sau này phát hiện Đường Y Y không phải con ruột mình, Đường gia đưa Đường Giai trở về, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Đường Giai, Chu Thư liền sụp đổ.
Thực sự quá giống rồi, giống y hệt bộ dáng khi bà ở nông thôn, chính bởi vì cái dáng vẻ này, bà đã bị người ta trào phúng là xuất thân nông thôn, một người chỉ toàn mùi
trâu, mang hơi thở nơi quê mùa.
Bà dùng nhiều năm vậy để bản thân thoát khỏi những lời trên trời dưới biển xuất thân từ nông thôn, Đường Giai vừa xuất hiện đã kéo bà trở lại mười mấy năm trước đó.
Bà sợ đưa Đường Giai ra ngoài, người ta sẽ lại nói mẹ nào thì con nấy, bà mẹ xuất thân từ nông thôn nên sinh ra con gái cũng thở ra mùi đất.
Chính vì vậy, không phải Chu Thư quên chưa mua quần áo cho Đường Giai mà là bà căn bản không muốn đưa con bé ra ngoài, ước gì cả thế giới không biết được Đường Giai chính là con gái mình. (Hảo mẹ
)
Chu Thư chỉ có thể cất giấu, cố gắng hết sức để Đường Giai ít lộ diện trước mặt của bạn bè thân thích.
Nghĩ đến đây, Đường Mộng liền thở dài một hơi.
Trước mắt xem ra, nếu muốn thu phục được Chu Thư, muốn đưa bà xích gần lại Đường Giai quả thực là hơi khó.
Mặc dù hai người là mẹ con đúng nghĩa nhưng Chu Thư bài xích Đường Giai tựa như bài xích bản thân mình năm đó, đây là cái phần trũng ở trong lòng của bà, một cái giằm bị găm sâu vào thịt!
Cũng khó trách Chu Thư thích Đường Y Y vậy, cô ta đã sống đúng với dáng vẻ mà bà ấy muốn nhất, bà đã đem tất cả thiếu hụt thời thơ ấu đặt trên người đứa con gái giả này.
Rất nhanh liền đến khu bách hóa.
Mấy người xuống xe xong, Đường Y Y lập tức đi vào cửa hàng quần áo mà cô hay ghé vào, vẻ mặt hưng phấn nói: “Cửa hàng này em hay tới lắm nè, quần áo ở bên trong rất đẹp, kiểu dáng cũng mới lạ, ắt hẳn sẽ phù hợp với chị Đường Giai đấy!”
Mấy người liền theo sau tiến vào.
Ban nãy Đường Mộng cố suy nghĩ, đến khi phản ứng lại thì đã vào tiệm rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, mặt cô liền đen lại.
Cửa hàng quần áo này vừa nhìn qua là thấy giống phong cách đại tiểu thư nũng nịu thích mua sắm của Đường Y Y rồi, bên trong phần lớn là các kiểu váy công chúa đầy thời thượng.
Nhưng kiểu này căn bản không hề phù hợp với Đường Giai, da cô bé hơi đen, người lại gầy, dáng vẻ khi mặc mấy kiểu này rõ ràng sẽ rất không ăn khớp.
Chỉ là không chờ Đường Mộng kịp ngăn cản, Đường Y Y đã chọn bộ váy màu hồng nhạt nhét vào tay Đường Giai, đẩy cô bé thật mạnh vào trong phòng thay đồ.
Sau đó Đường Y Y cũng cầm một bộ tương tự vậy chậm rãi bước vào phòng thay đồ.
Nếu không phải ở đây có nhiều người, Đường Mộng thực sự rất muốn vén tay áo xách cổ Đường Y Y ra ngoài.
Không cần dùng đầu óc cũng biết con nhỏ này đang tính làm cái gì!
Cái váy kia rõ ràng không hợp với Đường Giai, ngược lại rất thích hợp với làn da nõn nà như của Đường Y Y, hai người cùng mặc một chiếc váy đi ra, đối lập, cao thấp đều sẽ lộ ra cả.
Nhưng trong mắt người khác, Đường Y Y chỉ là muốn tốt cho Đường Giai, cẩn thận giúp con bé lựa váy, sau đó thuận tiện thử cái đó mà thôi, nhìn thế nào cũng không thể ra lỗi.
Rất nhanh, hai người liền đi ra.
Hiệu quả thực sự còn thảm không nỡ nhìn hơn Đường Mộng tưởng tượng.
Cùng một bộ váy, Đường Y Y mặc ra cảm giác xinh đẹp đầy tươi mới, còn Đường Giai có cảm giác không được khỏe cho lắm, đã hơi đen thì thôi mà thân hình Đường Giai còn gầy yếu làm váy không phồng nổi.
Đường Giai vốn dĩ đã tự ti, mấy ngày nay Đường Mộng phải hết sức vất vả mới tạo ra sự tự tin cho cô, sau khoảnh khắc Đường Y Y thử xong chiếc váy kia, tất cả đều tan thành mây khói.
Không thể không nói, Đường Y Y sử dụng chiêu này rất thành công.
Chu Thư nhìn thoáng qua phòng thay đồ bên phía của Đường Giai, dường như trong nháy mắt, ý cười trên mặt đã ngưng lại, dường như nhìn thấy được bản thân của năm đó, cũng chính là dáng vẻ quê mùa như thế này, một hơi thở mang mùi vị lỗi thời.
Đường Y Y lặng lẽ nhếch môi cười, đi tới chỗ Chu Thư.
Cô ta bày ra vẻ mặt rất chân thành mà đưa ra kiến nghị: “Mẹ, hay là chúng ta đổi sang cửa hàng khác đi ạ, quần áo ở chỗ này hình như không thích hợp với chị Đường Giai lắm.”
Giọng nói không lớn nhưng vừa vặn để Đường Giai nghe được.
Chu Thư cười cứng ngắc: “Được.”
Khuôn mặt Đường Y Y càng lộ vẻ đắc ý: “Thực ra không thể trách chị Đường Giai được ấy, chị ấy ở nông thôn suốt mười mấy năm trời, khó thay đổi khí chất ngay lập tức cũng bình thường mà thôi!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Chu Thư liền vô cùng khó coi.
Đường Mộng bên cạnh nhìn, xém chút nữa là bật cười ra tiếng.
Vừa nãy cô còn nghĩ làm sao để thu phục Chu Thư, Đường Y Y đã vội vàng tặng ngay cho cô rồi.
Lời này của cô ta, không chỉ đang châm chọc Đường Giai mà còn đâm một nhát vào trong tim Chu Thư.
Dù sao năm đó khi ra ngoài, bà cũng bị trào phúng như vậy đấy.
Nói bà ở nông thôn quá lâu, khí chất không theo kịp cũng là điều bình thường.
Nói trắng ra là chê cả người bà toát ra hơi thở đầy quê mùa.
Chu Thư đối với loại lời này nhạy cảm đến cực điểm, thậm chí còn sinh ra hoài nghi, có phải Đường Y Y cố ý nói như vậy, làm bà nhớ lại những bối rối năm đó.
Hay nói là, từ tận trong đáy lòng, Đường Y Y khinh thường xuất thân từ thôn quê?