"Mau dập lửa đi! Dập lửa!"
"Nam hài kia chạy vào rồi!"
"Xong rồi, xong rồi, lửa lớn như vậy, hai người này đều lành ít dữ nhiều rồi.
.
"
Khói đặc cuồn cuộn sặc người, che lấp tất cả tầm nhìn, Cố Thần nghe được tiếng cầu cứu rất nhỏ của Ninh Hinh Nhi, quỳ rạp trên mặt đất, vươn tay đem cô kéo ra từ cửa xe, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ tôi ở đây, đừng sợ, tôi đến cứu chị rồi.
"
"Tỷ tỷ, chịu đựng một chút!"
Từng đốm lửa nhỏ nóng bỏng không ngừng rơi xuống trên mu bàn tay hắn, làm làn da trở nên bỏng rát, thủy tinh trên cửa sổ xe vạch lên tay hắn một đường máu đỏ tươi khi hắn cố gắng che chở cho cô đi ra.
Ninh Hinh Nhi nửa mê nửa tỉnh, chỉ có thể nghe được từng tiếng tỷ tỷ rõ ràng, hết sức ôn nhu.
Vài phút sau, đội cứu hộ mới vội vàng chạy đến, mọi người trông thấy bên trong khói đặc cuồn cuộn, thiếu niên ôm nữ nhân hoàn hảo không tổn hao gì từng bước một đi ra.
"Nhanh cứu người!"
"Tôi không sao, cứu tỷ tỷ trước đi.
"
Cố Thần đem Ninh Hinh Nhi giao cho nhân viên phòng cháy, đôi tay rõ ràng đã bị máu trên miệng vết thương chảy ra nhuộm ướt đẫm, vậy mà khóe miệng lại câu lên nụ cười vui vẻ cùng may mắn.
"Cái gì mà không sao, đều bị đốt đến choáng váng rồi, mau lên xe!"
Lúc Ninh Hinh Nhi lại lần nữa mở mắt ra ở bệnh viện, nhìn thấy nam chính đứng trước giường bệnh, chuyên tâm gọt táo.
Ruột gan cồn cào, lòng nóng như lửa đốt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang cùng ập tới, cô đứng dậy ôm chặc lấy hắn, vui đến phát khóc, "Thật tốt quá, Đàm Phong, anh không có chuyện gì rồi, lúc nhận được điện thoại bọn bắt cóc em thiếu chút nữa bị hù chết.
.
"
Nghe nói Ninh Hinh Nhi tỉnh, miệng vết thương còn chưa băng bó xong, Cố Thần đã bỏ chạy đến phòng bệnh, cửa phòng còn chưa mở ra, xuyên thấu qua kính thủy tinh hắn liền trông thấy một màn kia.
Ninh Hinh Nhi ôm thật chặt Hứa Đàm Phong, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập vui sướng khi mất mà tìm lại được, hạnh phúc cùng ái mộ.
Đó là biểu tình cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt hắn.
Mây đen kéo đến, sắc trời ảm đạm, từ đáy mắt tràn ra tối tăm mờ mịt, phủ kín con đường dưới chân, nước mưa rửa trôi bụi bặm trên đường, cùng bóng lưng Cố Thần chậm rãi rời đi.
Tôi yêu bạn, cho nên tôi có thể bước bước về phía bạn, nhưng nếu ngay cả một bước cuối cùng, bạn cũng không muốn bước tới.
.
Sau khi tình trạng cơ thể chuyển biến tốt đẹp, lúc này Ninh Hinh Nhi mới nhớ tới Cố Thần, cầm lấy điện thoại gọi điện cho hắn, trước đây dù cô không tìm hắn, hắn đều dùng mọi thủ đoạn xuất hiện trước mặt làm phiền cô, lần này vô luận cô đánh bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi đi bao nhiêu wechat, Cố Thần đều không có trả lời.
Rốt cuộc là tính tình trẻ con, Ninh Hinh Nhi nhớ tới trước khi sự cố phát sinh, Cố Thần hẹn cô đi Hawaii nghỉ phép, nhất định là cô không trả lời nên hắn mới tức giận, đợi cô ra viện dỗ dành một xíu liền không sao rồi.
Cảnh sát điều tra quá trình xảy ra sự cố, mời Ninh Hinh Nhi cùng một ít người chứng kiến tới, làm xong ghi chép, một a di kéo Ninh Hinh Nhi lại, bát quái hỏi, "Cô nương, tiểu tử cứu cô đâu, tại sao lại không tới?"
Ninh Hinh Nhi nghi hoặc, "Tiểu tử?"
"Đúng vậy, tiểu tử tốt, anh tuấn lại thâm tình, thấy cô bị đụng phải, liền liều lĩnh mà vọt vào, cả đám bọn tôi ngăn cản hắn, nói không biết lúc nào sẽ xảy ra hỏa hoạn, hắn căn bản không chịu nghe, từ trong ngọn lửa lớn đem cô ôm ra, toàn thân đều là máu, đúng rồi, hắn là đệ đệ của cô sao, hay là người yêu? Chính là tiểu tử chạy chiếc xe thể thao Pagani.
.
"
A di còn chưa nói xong, hai mắt Ninh Hinh Nhi đã đẫm lệ mơ hồ, từng tiếng tỷ tỷ run rẩy từ sâu trong ký ức bị cô quên đi lần nửa nổi lên trong lòng.
Người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại chính là Hứa Đàm Phong, đương nhiên mà cho rằng Hứa Đàm Phong chính là người cứu cô, lại không nghĩ rằng là hắn.
.