Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

chương 86: chương 86

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Gà

Vừa nghĩ đến có lẽ Cố Diệu đã hoài thai đứa con của mình, tim Từ Yến Chu mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Thê tử của chàng, con của chàng.

Chàng không dám lên tiếng, lặng im chờ Cố Diệu tỉnh lại.

Mùa đông ngày ngắn nên tối rất nhanh, Cố Diệu thức dậy căn phòng đã mờ tối.

Trong chăn ấm áp vô cùng, nàng vùi mình trong chăn chỉ lộ cái đầu ra ngoài.

Thầm ngạc nhiên vì mình có thể ngủ muộn đến vậy, Cố Diệu vươn một bàn tay ra thăm dò, ngoài chăn bông lạnh lẽo khiến nàng lập tức rụt tay về.

Nhìn bàn tay thò ra lại rụt về của Cố Diệu, Từ Yến Chu cảm thấy thật đáng yêu, chàng khẽ ho một tiếng, đứng dậy châm đèn lên.

Cố Diệu cũng ngồi dậy: “Sao chàng không…”

Ngủ hết một buổi chiều, tinh thần nàng rất tốt, có điều trước kia giấc ngủ trưa nhiều nhất chỉ nửa canh giờ, hiện giờ có thể ngủ nguyên một buổi chiều.

Chẳng qua nàng lại nghĩ, đại khái có lẽ vì thời tiết lạnh mà trong chăn quá ấm nên mới ngủ ngon hơn chút.

Từ Yến Chu đáp lời: “Ừ, không đến Ngự Thư phòng.”

Đèn thắp lên, căn phòng lập tức sáng bừng, Từ Yến Chu quay đầu lại cười với Cố Diệu.

Chàng nói: “Ngoài trời tuyết vẫn rơi, không có chuyện gì quan trọng không cần đi qua đó.”

Ngồi xuống mép giường, chàng đưa tay xoa đầu Cố Diệu, nàng ngủ nửa ngày tóc tai rối loạn, bị Từ Yến Chu vò càng thêm rối.

Cố Diệu đẩy tay chàng ra: “Chàng làm gì vậy.”

Từ Yến Chu không biết phải nói thế nào, hết thảy đều do chàng suy đoán, rốt cuộc Cố Diệu đã mang thai chưa…

Chàng bèn hỏi: “Lúc ngủ trưa nàng có nằm mơ không?”

Cố Diệu ngủ cực kỳ ngon giấc, không mơ mộng gì.

“Sao vậy? Hỏi cái này làm gì…” Cố Diệu mặc thêm áo rồi đáp: “Ta không nằm mơ.”

Cớ gì nàng không hỏi xem chàng có nằm mơ hay không, sau đó chàng sẽ thuận thế kể cho nàng nghe giấc mơ kia.

Từ Yến Chu khẽ ừ, Cố Diệu không hỏi chàng đành tự nói ra: “Buổi trưa ta nằm mơ, nên muốn hỏi nàng có mơ không…”

Cố Diệu chớp mắt vài cái: “Mơ thấy gì?”

“Ta mơ thấy một đứa bé, cao như vầy.”

Từ Yến Chu đứng lên khoa tay múa chân miêu tả, vẫn chưa cao đến đùi chàng.

“Đứa bé kia ôm lấy đùi ta, còn gọi ta là phụ thân.” Chàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Cố Diệu.

Chàng nói dối, đứa nhỏ không gọi chàng là phụ thân, còn nói chàng chỉ nằm mơ, nhưng dù sao cũng là ý đó.

Cố Diệu: “À…Như vậy hả.”

Từ Yến Chu gật đầu: “Ừ, đúng vậy, mơ thấy chuyện này, A Diệu, ta…Nàng nói xem giấc mơ này có phải điềm báo không?”

Cố Diệu nhìn xuống bụng mình, phẳng lì, chẳng giống mang thai chút nào.

Nàng nói: “Chỉ mơ thôi…”

Chuyện có con nàng từng nghĩ đến, vẫn nên thuận theo tự nhiên, khi nào đến thì sẽ đến, nhưng Từ Yến Chu đã nói như vậy e rằng thật sự đã có.

Nàng nắm tay chàng nói: “Nếu chàng thật sự có cảm giác này thì gọi thái y đến nhìn xem.”

Từ Yến Chu: “Có thể gọi thái y sao?”

Cố Diệu lại nói: “Nay trời rất lạnh, tuyết rơi cũng lớn, chờ ngày mai tuyết ngừng hãy gọi thái y đến.”

Từ Yến Chu gật đầu: “Nàng nói đúng, sáng mai tuyết ngừng sẽ gọi thái y.”

Chàng còn muốn đích thân đi gọi, hôn lên trán Cố Diệu, trong lòng chàng thấp thỏm giống y như đêm trước đại điển, vừa mong chờ vừa sợ hãi.

“Giả, giả như không có, nàng…” Lòng chàng khấp khởi khẩn trương, giọng nói cũng lắp ba lắp bắp.

Cố Diệu trầm mặc một lúc rồi đáp: “Bây giờ chưa có thì tương lai sẽ có, thế nên chàng đừng thất vọng.”

Từ Yến Chu nhẩm trong bụng, nếu là công dã tràng chàng đại khái sẽ khó chịu đến chết.

Nhưng chàng không thể nói ra mà chỉ gật đầu.

Cố Diệu: “Vậy thì tốt, nên ăn cơm tối rồi, ta đói bụng.”

Từ Yến Chu chỉ nghĩ đến việc Cố Diệu mang thai mà quên mất, vội nói: “Để ta mang cơm vào.”

Chàng đã đọc rất nhiều sách về lĩnh vực này, dù là lúc nhỏ cũng không đọc sách nghiêm túc đến vậy.

Chàng biết người mang thai nên ăn gì, không nên ăn cái gì, cho nên đồ ăn bê lên có mặn có chay, thanh đạm ngon miệng.

Dọn xong chén đũa, chàng hỏi: “Còn buồn ngủ không, hay là tối nay ngủ sớm một chút?”

“Lúc nào buồn ngủ mới ngủ, nằm trong chăn ấm quá sẽ không muốn dậy.”

Nàng vẫn cho rằng vì trời lạnh nên buồn ngủ mà thôi, Từ Yến Chu đừng ôm hy vọng quá nhiều thì tốt hơn.

“Ừ được, buổi tối ta sẽ duyệt tấu chương trong phòng, khi nào nàng ngủ ta sẽ nghỉ ngơi.” Chàng muốn ở bên cạnh Cố Diệu, vừa mong ngày mai mau đến, vừa hy vọng tối nay lại mơ về Cố Diệu và đứa bé đó.

Tiểu hài trắng nõn đáng yêu, nhưng chàng vẫn chưa biết đứa bé đó là con trai hay con gái.

Ăn cơm xong, đọc sách một lúc Cố Diệu lại buồn ngủ, nàng ngáp một cái rồi ngồi ngắm Từ Yến Chu dưới ánh đèn.

Thầm nghĩ, có một đứa con cũng tốt.

“Phu quân, ta đi ngủ trước nhé.”

Từ Yến Chu đặt tấu chương xuống: “Ta cũng ngủ.”

Từ Yến Chu thăm bếp lò, đóng cửa sổ để lại khe hở, bên ngoài tuyết đã nhỏ dần, sáng mai nhất định sẽ ngừng rơi.

Chàng khom lưng dọn giường: “A Diệu, lại đây ngủ.”

Cố Diệu nghi hoặc: “Chàng cũng ngủ à.”

Từ Yến Chu đáp: “Bình thường vẫn ngủ cùng nhau, chỉ hơi trễ thôi.”

Đuổi hết thị nữ ra ngoài, hai người ở trên giường ầm ĩ đến nửa đêm, dẫu cho Cố Diệu không chịu Từ Yến Chu vẫn ôm nàng vào lòng xoa nắn một hồi.

Chàng biết mang thai ba tháng đầu không thể viên phòng, vậy nên đêm nay chỉ đơn thuần mà ngủ.

Vỗ vỗ xuống giường, chàng nói: “Lại đây.”

Cố Diệu: “Vậy thì ngủ.”

Để lại một cây đèn, nàng vùi vào trong ngực Từ Yến Chu, sau đó hôn chàng một cái: “Hôm nay vẫn chưa hôn.”

Toàn thân Từ Yến Chu bắt đầu khô nóng, bình thường nếu Cố Diệu nhào tới hôn như vậy chàng đã xoay người đè nàng dưới thân hung hăng mà hôn.

Hôn thật lâu.

Nhưng bây giờ không thể.

Chàng chỉ khẽ in dấu lên khóe môi Cố Diệu: “Ừm, hôn một cái.”

Lại nghe Cố diệu hỏi: “Chỉ hôn một cái thôi sao?”

Cổ họng Từ Yến Chu khô cháy: “Vậy hôn thêm cái nữa.”

Nụ hôn này vừa dài vừa sâu, Từ Yến Chu nhắm mắt lại, bụng dưới nóng lên từng đợt, chàng cố kìm nén: “A Diệu, ngủ đi.”

Trái lại Cố Diệu không buồn ngủ, nàng đã ngủ hết một buổi chiều, hiện tại rất tỉnh táo: “Cứ thế ngủ thôi?”

Từ Yến Chu hỏi: “Không thì sao?”

“Ta muốn ôm chàng.” Nàng vươn tay vòng qua eo Từ Yến Chu ôm chặt, vành tai dán lên ngực nghe tiếng tim đập liên hồi của chàng.

Từ Yến Chu nào chịu được, người trong lòng thơm ngát mềm mại, muốn đẩy ra nhưng vừa nâng tay lên lại biến thành một cái ôm chặt.

Như thế này chẳng biết đến lúc nào mới ngủ.

Chăn ấm áp, người cũng ấm.

Chàng cưỡng ép chính mình đi vào giấc ngủ, nhưng lại nghe người trong ngực nói: “Hình như cứng rồi.”

Dứt lời, nàng ngay lập tức cảm thấy toàn thân Từ Yến Chu căng cứng: “Có vẻ thật sự…”

Từ Yến Chu đè người dưới thân: “Không được lộn xộn, không được nói chuyện…”

Ánh nến mờ ảo, ngăn cách bởi tấm rèm khiến không gian bên trong càng tối hơn.

Cố Diệu không nhìn rõ nét mặt của chàng, chỉ cảm thấy ánh mắt Từ Yến Chu thâm trầm đầy nguy cơ, nàng không dám nữa.

Cố Diệu không dám, thật sự không dám, chẳng may Từ Yến Chu thật sự xông tới nàng sẽ không chịu nổi.

Vội vàng bảo: “Ngủ ngủ, mau ngủ thôi…”

Từ Yến Chu nghiến răng hỏi: “Vừa rồi không phải trêu chọc vui lắm sao, hết đòi ôm lại đòi hôn…Bây giờ còn muốn ngủ, A Diệu, có phải nàng cảm thấy ta sẽ không chạm vào nàng đúng không?”

Quả thực Cố Diệu ỷ vào điều này: “Đúng đó, chàng dám chạm vào sao?”

Nàng muốn hôn thêm cái nữa, Từ Yến Chu nói vậy nhưng cũng không dám.

Chàng nói: “Đêm nay ta sẽ không làm, ngày mai, đợi sang ngày mai mà không được, vậy chờ ba tháng sau.”

Cho dù vậy Cố Diệu vẫn có cơ hội trêu chọc chàng, nàng còn lâu mới sợ.

Nàng hỏi: “Chàng có ngủ không đây?”

Từ Yến Chu nằm xuống, ôm người vào lòng: “Ngủ đi.”

Từ Yến Chu lại nằm mơ, vẫn là đứa bé đó, tiểu hài ôm chân chàng, trước khi chàng ôm lại đã đẩy chàng ra.

“Sao lại bám người như vậy, cứ quấn lấy mẫu thân con, người đã lớn phải học cách tự ngủ một mình!” Thanh âm trẻ con non nớt, nhưng giọng điệu giảng dạy ngược lại rất có nề nếp.

Từ Yến Chu: “…Đó là thê tử của ta, ôm thê tử ngủ là điều hiển nhiên.”

“Sao lại hiển nhiên, người đừng nói hươu nói vượn nữa.” Tiểu hài nâng gương mặt nhỏ nhắn lên: “Người chính là thích bám người, quấn lấy mẫu thân con, người là một phụ thân xấu xa!”

Từ Yến Chu ngồi xổm xuống, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé: “Đang gọi phụ thân sao.”

“Không phải!” Tiểu hài thiếu chút nữa nhảy dựng.

“Vậy là đúng rồi, gọi thêm một tiếng nữa được không.” Từ Yến Chu lẳng lặng ngắm nghía: “Con gọi thêm tiếng nữa đi.”

“Gọi một tiếng người có thể đừng ôm mẫu thân con ngủ nữa được không?” Tiểu hài ra điều kiện thương lượng.

“Không thể.” Từ Yến Chu phun ra hai chữ, chàng nhìn vào gương mặt đứa nhỏ, giọng nói khó nén thất vọng: “Con là con trai?”

“Con đáng yêu thế này, đương nhiên là con trai!” Tiểu hài khinh thường nhìn Từ Yến Chu: “Sao nào…Người có ý gì, mới vừa rồi còn bảo gọi phụ thân, bây giờ lại đổi ý? Nói cho người biết, không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!”

Từ Yến Chu nghẹn một cục, quả thực chàng mong có một đứa con gái ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần là con của chàng và Cố Diệu, chàng đều thích.

“Không đổi ý.” Chàng khẳng định lần nữa: “Ta không đổi ý.”

“Như vậy còn được.” Nét mặt tiểu hài vui sướng.

“Vậy sau này người có ép con đọc sách không, mỗi ngày cho con chơi mấy canh giờ, một tháng nghỉ mấy ngày…Chúng ta ước định trước, được không?”

Từ Yến Chu mềm mỏng hỏi: “Con muốn chơi mấy canh giờ?”

“Ngủ bốn canh giờ, chơi năm canh, một tháng nghỉ tám ngày, đọc sách chỉ cần một canh là được, còn lại một canh ăn cơm, tiểu thúc thế nào con cũng phải giống như vậy.”

Từ Yến Chu thầm cảm thán, nếu thật sự có suy nghĩ này nhất định phải hung hăng đánh một trận rèn lại.

Thấy chàng do dự, tiểu hài liền nóng nảy: “Người không đồng ý?!”

Từ Yến Chu đáp: “Không được.”

“Không được thì đi ngay đi, sau này đừng tìm con nữa, người đi đi…Đi mau!”

Từ Yến Chu lập tức tỉnh đậy.

Trong sách nói ngày nghĩ đêm mơ, chàng mơ đến hài tử vì muốn có con, những lời trong mơ có lẽ ảnh hưởng bởi Từ Yến Nam.

Từ Yến Chu hơi nhức đầu, Từ Yến Nam…Đánh còn quá ít.

Trời đã sáng, Cố Diệu vẫn chưa tỉnh, chàng ngồi dậy xuống giường, mặc quần áo xong rời đi.

Chàng đi gọi thái y, thái y đã chờ ở thiên điện, chỉ cần Cố Diệu tỉnh dậy là bắt mạch ngay.

Giờ thìn Cố Diệu mới dậy, Từ Yến Chu mang quần áo đã hơ ấm đến.

Nàng hỏi: “Tuyết còn rơi không?”

Từ Yến Chu đáp: “Ngừng rồi.”

Cố Diệu gật đầu: “Lát nữa gọi thái y đi.”

Từ Yến Chu: “Thái y đã chờ ở thiên điện.”

Bắt mạch chỉ mất chút thời gian, thái y chẩn mạch xong gật nhẹ đầu với Từ Yến Chu: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thật sự có hỉ mạch.”

Từ Yến Chu thở phào nhẹ nhõm, chàng nói rồi mà.

Tác giả có lời muốn nói.

Từ Yến Chu: Ta nói mà, ta nói rồi mà!

Từ Yến Nam: “Nghe nói huynh muốn đánh đệ? Đệ đã làm gì sai?

Truyện Chữ Hay