Editor: Gà
Lưu Vĩ Trạm thành tâm thành ý khẳng định: “Không đẹp chút nào, trông giống mấy đại nương trong bếp, chẳng biết kiếm sống bằng cách nào.”
Lời này Cố Diệu nghe rồi bỏ đấy, cô nương trong thanh lâu có thể không đẹp sao, phải đẹp bán hàng mới nhiều người đến mua.
Nàng nói: “Ngày mai đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến.”
Thanh lâu dùng da thịt để kinh doanh, lính canh gác suốt hai ngày qua, bất cứ ai bước vào đều sẽ bị bắt trói.
Vì có binh lính bắt người nên hai ngày vừa rồi thanh lâu không thể hoạt động.
Trên lầu ba ngoài các cô nương cùng mấy đại nương nấu cơm quét tước thì không còn một ai khác.
Những tên gia đinh trong thanh lâu đều bị tống vào ngục từ lâu.
Tú bà nằm trên giường phe phẩy cây quạt: “Chủ nhân không ở đây, chúng ta thật sự không biết phải đi con đường nào.”
Các cô nương trong Minh Nguyệt Lâu đều là người đáng thương, hoặc bị bán vào hoặc cùng đường mới chấp nhận lưu lạc vào cõi phong trần.
Vốn đã quen với công việc này mỗi ngày, về sau chưa biết nên làm gì để sống.
Tú bà đang than vắn thở dài thì cửa phòng bị gõ vang, một cô nương xinh đẹp tiến vào bẩm báo: “Ma ma, tướng quân phu nhân đã tới.”
Tú bà ngồi bật dậy: “Tướng quân phu nhân? Là phu nhân của Từ tướng quân sao?”
So với trước đây, Minh Nguyệt Lâu giờ này đã mất đi dáng vẻ tấp nập đông đúc.
Cố Diệu ngồi trong một gian phòng lầu một, Từ Ấu Vi, Lưu Vĩ Trạm và Giang Thập Tam đi theo bên cạnh.
Từ Ấu Vi nhỏ giọng: “Hóa ra thanh lâu phát triển thế này.”
Lưu Vĩ Trạm đáp: “Đây là lúc không hoạt động mới vậy, những lúc làm việc rất náo nhiệt, không chỉ đàn ca linh đình mà còn nhảy múa hát xướng, nhưng đại tướng quân và Sở thống lĩnh đều không thèm nhìn bọn họ.”
Đây là một trong những nơi tiêu khiển, có rất nhiều Minh Nguyệt Lâu ở Ninh Châu nhưng toàn bộ đều đã đóng cửa.
Lưu Vĩ trạm thầm nghĩ không thể đóng cửa toàn bộ được, rốt cuộc Cố Diệu muốn làm gì, lẽ nào thật sự dùng làm tiệm bán thịt kho?
Hắn thử thăm dò: “Phu nhân, ngài định làm gì với Minh Nguyệt Lâu?”
Cố Diệu đáp: “Ta muốn biến nơi này thành một xưởng bán đậu phụ.”
Minh Nguyệt Lâu nhiều cô nương, nhất định đậu phụ sẽ bán rất chạy.
Đậu phụ Tây Thi, nói không chừng sau này sẽ được bán khắp thiên nam địa bắc ấy chứ.
“Hậu viện dùng để xay đậu, lầu một bán váng đậu (đậu hũ ky) và bữa sáng, tầng hai phơi váng đậu, cũng có thể kê bàn phơi đậu.
Lầu ba làm chỗ ở, còn mấy nơi khác dùng để bán thịt kho và những thứ khác.” Cố Diệu lên kế hoạch một hồi: “Bên trong Minh Nguyệt Lâu trang trí khá đẹp nên không cần sửa lại làm gì, ngươi thấy như vậy được không?”
Lưu Vĩ Trạm đồng tình: “Được chứ, đương nhiên là được, mấy nhã gian không cần sửa lại, chỉ cần ngồi xuống là có cơm ăn.”
Minh Nguyệt Lâu bán đậu phụ, Lệ Xuân Viên bán thịt kho, đậu phụ Tây Thi kho với thịt Tây Thi, Ninh Châu này…
Ngoài cửa, thân thể tú bà lung lay muốn ngã, Minh Nguyệt Lâu bán đậu phu? Một đám cô nương yêu kiều quyến rũ phải đi xay đậu phụ!
Ả ta lập tức vén rèm lên: “Không được! Không thể bán đậu phụ!”
Cố Diệu hỏi người đang đứng trước cửa: “Vì sao không được? Lẽ nào Minh Nguyệt Lâu vẫn muốn mở cửa tiếp khách, các ngươi nên biết lôi kéo người khác hút ngũ thạch tán sẽ bị tống vào nhà lao.”
Tú bà thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt lại chẳng thể làm gì, tướng quân phu nhân là thế này sao, bảo ngươi đổi thành xưởng bán đậu ngươi nhất định phải đổi?
Ả ta lắc cây quạt trong tay, gượng cười một cái: “Bởi vì các nàng ấy thậm chí chưa từng xay đậu thì làm sao bán đậu.
Theo ta nghĩ, thà rằng cứ ở trong phòng thêu hoa làm nữ công kiếm chút bạc, như vậy cũng có thể tự nuôi sống bản thân.”
Cố Diệu lại nói: “Không biết thì học, ta làm được, xá muội cũng làm được, vậy cớ gì các cô nương này không thể làm?”
Chẳng phải đến để thương lượng với ngươi đổi Minh Nguyệt Lâu thành xưởng bán đậu, đồng ý thì ở lại học làm đậu phụ, còn không sẽ bị nhốt vào ăn cơm tù.
“Ta không cưỡng ép.” Cố Diệu rất hiểu số phận của họ hẩm hiu nhưng lôi kéo ngươi khác hút ngũ thạch tán là trọng tội, làm đậu phụ vẫn có thể tự mình kiếm tiền, còn nếu không chịu sẽ bị tống vào nhà lao.
Tú bà yếu ớt níu kéo: “Chuyện này…không thể bàn lại được sao?”
Cố Diệu đáp: “Nếu ngươi đồng ý làm thịt kho, Minh Nguyệt Lâu sẽ đổi thành tiệm thịt kho.”
Tú bà: “…”
Ả vội nói: “Vẫn nên bán đậu phụ đi.”
Song khi Minh Nguyệt Lâu biến thành xưởng đậu phụ mà Lệ Xuân Viện bên kia đổi thành quán thịt kho, tú bà đã vô số lần hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.
Tại sao lúc ấy không đổi thành quán thịt kho chứ, mùi thịt quá thơm, mỗi lần muốn ăn thịt các nàng đều phải lấy đậu phụ đi đổi.
Mỗi ngày đi ngang qua Lệ Xuân Viện, ngửi thấy mùi thịt bên trong lại hối hận muốn chết.
Cố Diệu chốt: “Quyết định vậy đi.”
Tú bà cười nịnh nọt, còn làm gì được nữa.
Ả từng nghĩ cho một cô nương xinh đẹp nhất trong lâu đi hầu hạ Từ tướng quân, dù sao sau này Từ Yến Chu đánh vào Thịnh Kinh sẽ xưng đế, vậy người của ả hoặc phong hậu hoặc được phong phi.
Có điều toàn bộ đều do ả ảo tưởng.
Tú bà hỏi: “Phu nhân, vậy khi nào sẽ bắt đầu khởi công?”
“Đừng sửa gì cả, sẽ có người chuyển đồ đạc sang đây.
Đến lúc đó sẽ thả mấy gia đinh trong lâu ra, các cô nương không cần làm những việc nặng nhọc.” Cố Diệu đứng lên: “Chỉ cần mọi người chăm chỉ làm việc nhất định sẽ tạo cho mình bản lĩnh an cư lạc nghiệp.”
Có người không tin, làm đậu phụ kiếm được bao nhiều tiền đây, bán được hay không còn chưa biết thì an cư lạc nghiệp bằng cách nào.
Chẳng bằng đàn ca múa hát như lúc trước.
Cố Diệu cười cười: “Đương nhiên kẻ nào làm không tốt, hai lòng sẽ trực tiếp vào tù, mọi người cứ nghĩ cho kỹ.
Làm phiền bà chủ truyền đạt lại cho những người không có mặt.”
Tú bà đã được nâng lên làm bà chủ, ả ta gật đầu, giờ ả mới hiểu được rằng không phải ai cũng có thể làm tướng quân phu nhân.
“Phu nhân yên tâm, nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
Ninh Châu mất đi Minh Nguyệt Lâu và Lệ Xuân Viện, nhiều thêm một xưởng đậu phụ và quán thịt kho.
Không biết tương lai Ỷ Hồng Lâu và Nhập Vân Các sẽ đổi thành cái dáng vẻ gì.
Toàn bộ khuôn đúc đều được chuyển sang cùng với công thức nấu thịt kho, xong việc Cố Diệu lập tức trở về Lĩnh Nam.
Mấy ngày nay Từ Yến Chu đều ở trong quân doanh, Cố Diệu không ở nhà nên chàng không muốn về.
Còn bên Dự Châu cách Lĩnh Nam mấy chục dặm, Trấn Viễn Hầu đã bố trí mai phục trên đường đi, hắn quyết tử thủ nên không dễ đánh vào thành.
Trước đó Từ Yến Chu đã xuất binh đánh một lần nhưng vẫn chưa chiếm được.
Trấn Viễn Hầu lo lắng đề phòng cả ngày, Lĩnh Nam đã thất thủ nếu giờ còn không giữ được Dự Châu, lần này hắn thật sự phải xách đầu đến gặp Hoàng thượng.
Trấn Viễn Hầu lập tức viết chiến báo sai người truyền tin về Thịnh Kinh.
Sau một ngày một đêm, tin tức đã đến Thịnh Kinh.
Vết thương của Chu Ninh Sâm đã lành, nhờ có thái y chăm sóc và dùng những dược phẩm quý giá, ngay cả vết sẹo cũng biến mất.
Đọc xong tin báo, đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong mấy tháng nay, tuy nhiên y không quá vui mừng, nếu tiếp tục không giữ được thành chức đại tướng quân này Trấn Viễn Hầu đừng hòng làm tiếp.
Y phân phó: “Phòng bị ở Từ Châu và Ngu Thành, Ninh Châu đã thất thủ, nhất định phải bảo vệ được Dự Châu.”
Giữa Dự Châu và Thịnh Kinh có hai tòa thành, môi hở răng lạnh, giờ phút này Chu Ninh Sâm thật sự rất đau đầu.
Ngoại thương thái y có thể trị nhưng bệnh đau đầu kinh niên trị mãi vẫn không hết, y chỉ còn cách dùng thuốc giảm đau để chống đỡ, có điều trong thuốc bỏ thêm anh túc uống nhiều sẽ thành nghiện, không thể dùng mãi.
Chu Ninh Sâm xoa bóp mi tâm: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Binh tốt lui xuống dưới, Chu Ninh Sâm cũng vừa xử lý tấu chương xong.
Bận bịu suốt một buổi sáng, y đang chuẩn bị truyền thiện thì Nguyên Bảo vội vã chạy vào: “Hoàng thượng, không xong rồi, đã xảy ra chuyện…”
“Xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Nguyên Bảo trắng như tờ giấy: “Hoàng thượng, Hi Ninh cung xảy ra chuyện.”
Buổi sáng Lệ Phi nương nương đau bụng phái người đến Ngự thư phòng, song đúng lúc hoàng thượng đang bận rộn chính sự nên chỉ truyền lại bảo Lệ Phi nếu khó chịu thì tìm thái y, không nên đến Ngự thư phòng.
Lệ phi theo lệnh truyền thái y đến chẩn mạch, kết quả nói Lệ phi động thai vì ngửi phải mùi hương không lành.
Buổi sáng Lệ phi chỉ đi dạo ngự hoa viên hai vòng, vừa vặn gặp Tô Tuyết Nịnh cũng ra ngoài, sau đó Lệ Phi lập tức cho mời Tô Tuyết Nịnh đến Hi Ninh Cung.
“Tô Thải Nữ đã quỳ trước Hi Ninh Cung hai canh giờ, hình như đang chảy máu.” Nét mặt Nguyên Bảo đầy vẻ khó xử: “Hoàng thượng, người qua xem đi.”
Chu Ninh Sâm dựa vào lưng ghế, cả người chìm trong ánh nến, y hỏi: “Lệ Phi lại có chuyện gì sao?”
Nguyên Bảo đáp: “Lệ Phi nương nương không sao, nhưng Tô Thải Nữ…”
Tầm mắt Chu Ninh Sâm rơi vào tay phải của mình, hơn nửa tháng trước cánh tay này đã bị thương, cả trên ngực.
Là Từ Ấu Vi đâm, tuy vết thương sớm lành nhưng cảm giác khi ấy vẫn còn nguyên.
Ngực Chu Ninh Sâm âm ỉ đau, Từ Ấu Vi nàng đã thay đổi rồi, trở nên sinh động đến thế, rõ ràng y có khả năng bắt người nhưng vì thương nàng mà không nỡ ra tay, trơ mắt thả nàng đi.
Từ Ấu Vi vẫn là Từ Ấu Vi.
Vậy cho nên, tâm trạng khi đối mặt với Tô Tuyết Nịnh ngày càng phức tạp.
Y lạnh lùng nói: “Chảy máu thì gọi thái y đến, trẫm qua đó ích gì.”
Nguyên Bảo nhớ lại sắc mặt Tô Thải Nữ đã vàng như giấy vẫn kiên quyết chờ Hoàng thượng đến làm chủ, bào thai đã hơn ba tháng…
Hắn đánh bạo lên tiếng: “Tô Thải Nữ nói chưa từng làm hại Lệ Phi, nếu không trả lại sự trong sạch cho nàng, nàng sẽ quỳ trước Hi Ninh Cung đến chết mới thôi.”
Giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, những phiến đá trên mặt đất dường như đang bị lửa thiêu đốt, Tô Tuyết Nịnh ngồi bệt xuống đất, dưới thân là một mảng máu đỏ.
Môi nàng ta trắng bệch không còn chút máu nhưng vẫn cắn răng nói: “Chuyện không làm thần thiếp nhất định không nhận…Nếu Lệ phi nương nương không muốn thấy thần thiếp cứ trực tiếp ban chết là xong, cần gì, cần gì phải dùng mấy chuyện này để vu oan giá họa.”
Sắc mặt Lệ Phi cũng không tốt: “Hôm nay bản cung chỉ gặp một mình ngươi, không phải ngươi thì còn ai!”
Tô Tuyết Nịnh cười chua xót: “Ta cũng có thai, sao có thể dùng hương liệu đi hại ngươi.”
Nàng che bụng: “Ngươi là phi, còn ta chẳng qua chỉ là một Thải Nữ, ngươi muốn giết cứ giết…”
Lệ phi vuốt ve cái bụng hơi căng phồng của mình: “Ngươi mưu hại hoàng tự, đúng là đáng chết.”
“Ai đáng chết?” Trước cửa Hi Ninh Cung, Chu Ninh Sâm đang đứng chắp tay sau lưng, y bước tới ôm Tô Tuyết Nịnh lên, người trong ngực rất nhẹ, trên khóe mi còn vương giọt nước mắt.
“Truyền thái y.”
Thái y đến rất nhanh, chẩn mạch một hồi mới đi ra ngoài bẩm báo: “Chảy máu quá nhiều, chỉ có thể thử một lần.”
Các thái y của thái y viện bận rộn trong Dục tú cung đến tận khuya, cuối cùng cũng cứu được thai nhi.
Chu Ninh Sâm đi vào phòng nhìn thoáng qua, Tô tuyết Nịnh đang nhíu chặt mày nằm trên giường, y đang định ra ngoài Tô Tuyết Nịnh đã mở mắt ra.
“Hoàng Thượng…”
Chu Ninh Sâm trấn an: “Đứa nhỏ vẫn còn, nàng cứ an tâm ở trong Dục Tú cung dưỡng thai đi.”
Tô Tuyết Nịnh tức khắc rơi nước mắt: “Thần thiếp biết.”
Chu Ninh Sâm không thể trừng phạt Lệ phi, chỉ còn cách bồi thường bằng những thứ khác: “Truyền chỉ của trẫm, Tô Thải Nữ có công dựng dục hoàng tự, phong làm Tô phi.” Y tiếp tục trấn an: “Đợi nàng khỏe lại sẽ làm lễ sắc phong sau.”
Nước mắt của Tô Tuyết Nịnh càng nhiều hơn: “Là thần thiếp vô dụng.”
Chu Ninh Sâm thở dài: “Trẫm đã phái người tra rõ chuyện này, sẽ trả lại trong sạch cho nàng.”
Y ngồi lại một lúc rồi rời đi, bọn họ vừa đi Tô Tuyết Nịnh đã chống thân thể ngồi dậy: “Đáng giá.”
Lệ phi là một kẻ ngu ngốc, nàng phải cảm ơn cái ngu ngốc này của nàng ta.
Nàng quỳ nửa canh giờ, nhưng màu đỏ trên mặt đất không phải máu của nàng.
Không uổng công nàng đã trù tính thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng lấy lại phân vị.
Cuộc “gặp gỡ vô tình” trong ngự hoa viên lúc ấy nàng đã bí mật vung hương liệu lên y phục của Lệ phi, quả nhiên Lệ phi tới tìm nàng.
Phạt quỳ chảy máu đều là khổ nhục kế, chắc hẳn sau khi đều tra rõ chân tường nàng vẫn còn được bồi thường.
Tô Tuyết Nịnh sờ sờ bụng dưới, trời mới biết một mình nàng tự lên kế hoạch những chuyện này có bao nhiêu gian nan, may mà thành công.
Sau một buổi chiều tiền căn hậu quả đều được tra rõ, là người trong cung Lệ Phi thả hương liệu, Chu Ninh Sâm hạ lệnh Lệ phi nghiêm túc ở trong Hi Ninh Cung dưỡng thai, không được ra ngoài.
Đồng nghĩa với cấm túc.
Hậu cung chỉ có hai đứa trẻ, Chu Ninh Sâm thật muốn giam lỏng các nàng trong cung dưỡng thai, đã sắp bốn tháng nhất định không thể xảy ra chuyện.
Y gần như kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đang muốn trở về Thái Hòa điện nghỉ ngơi nhưng Nguyên Bảo đã tiến vào thông báo: “Hoàng thượng, Vĩnh Thân Vương cầu kiến.”
“Mời vào đi.”
Vĩnh Thân Vương đương tuổi ngũ tuần nhưng nhìn vẫn rất trẻ trung.
Tay trái hắn vân vê viên ngọc thạch, tay phải ôm một hộp đen đi vào ngự thư phòng, Vĩnh Thân Vương quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
Chu Ninh Sâm lập tức nói: “Hoàng thúc mau đứng lên, không cần đa lễ, ngồi đi.”
Vĩnh Thân Vương ngồi xuống: “Thần tìm được loại dược liệu mới, bên trong là linh chi và nhân sâm để hoàng thượng đều dưỡng thân thể.”
“Đa tạ hoàng thúc đã quan tâm, sức khỏe hoàng thúc thế nào?”
Vĩnh Thân Vương đáp: “Thần chỉ suốt ngày nghe kịch đọc sách thân thể có gì mà không tốt, hôm nay thần đến đây là vì đứa nghịch tử không nên thân kia.”
“Nghịch tử nhà thần vốn luôn thờ ơ với mọi chuyện thế mà hôm kia lại cường đoạt một dân nữ trên đường, bị ngự sử vạch tội.
Thần thỉnh cầu hoàng thượng an bài cho nó nửa cái chức quan…Dẫu sao cũng tốt hơn tình trạng vô công rỗi nghề như bây giờ, cái gì cũng không làm.”
Từ lúc đủ tuổi bước vào học đường Chu Ninh Tự đã không nghiêm túc, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, sau này nhậm chức trong ngự sử viện chưa làm nổi hai ngày đã bỏ đi.
Chu Ninh Sâm hỏi: “Không biết hoàng thúc muốn trẫm an bài cho thế tử chức vị gì?”
Vĩnh Thân Vương thở dài: “Hắn đọc sách không thông, thần nghĩ, có thể cho nó nhậm chức trong Ngự lâm quân được không?”
Chu Ninh Sâm gật đầu: “Vậy trước tiên cứ an bài trong Ngự lâm quân, nếu thế tử vẫn còn…”
Vĩnh Thân Vương vội vàng cam đoan: “Xin hoàng thượng yên tâm, nếu nó dám không đi thần nhất định sẽ đánh chết cái đứa nghịch tử này.”
Chu Ninh Sâm khuyên giải: “Con cháu tự có phúc của con cháu, hoàng thúc đừng nên lo lắng quá, có người ở đây, thế tử vẫn được thanh thản vô ưu một đời.”
Vĩnh Thân vương cười khổ: “Nó có đức hạnh gì thần là người hiểu rõ nhất, chỉ hi vọng nó kiếm đủ ăn, đã lớn như vậy rồi cũng nên thành gia lập thất.”
“Bây giờ thế đạo hỗn loạn, tương lai còn chưa biết sẽ thế nào…” Vĩnh Thân Vương hỏi: “Hoàng thượng có tính toán gì với Vân Châu chưa? Tiếp tục kéo dài Từ Yến Chu sẽ đánh tới Thịnh Kinh mất.”
Chu Ninh Sâm đáp: “Trẫm dự định ngự giá thân chinh.”
Sau mấy ngày hoạt động, xưởng đậu phụ ở Ninh Châu đã khai trương, rất ra hình ra dạng.
Bảng hiệu “Minh Nguyệt Lâu” bị hạ xuống đổi thành “Xưởng đậu phụ”, bây giờ làm ăn nghiêm túc nên mỗi lần đi ra ngoài đều có cảm giác khác lạ.
Theo lời Cố Diệu, buổi sáng xưởng đậu phụ sẽ bán điểm tâm.
Nào là sữa đậu nành và đậu phụ sốt tương, bánh quẩy và bánh rán, một chén sữa đậu nành một văn tiền, một chén đậu phụ sốt tương hai văn tiền, bánh rán sáu văn một cái, bánh quẩy một văn hai cái.
Trần chưởng quầy vốn còn lo không bán được, chẳng ngờ buôn bán vô cùng thuận lợi.
Cô nương diện mạo xinh đẹp đứng đằng kia bán đậu phụ sốt tương và nấu sữa đậu nành, lấy bánh, thậm chí có người chỉ gọi một bát sữa đậu nành mà ngồi trong nhã gian nửa ngày trời vẫn chưa đi.
Những người khác đến sau chỉ đành đặt bàn nhỏ.
Sau này Trần chưởng quầy đã đặt ra quy định, ăn điểm tâm xong phải đi luôn, không được ngồi lâu.
Đậu phụ bán ba văn một cân, ít lãi hơn so với việc chào mời khách hàng, nhưng một bên là tiền đồng còn một bên là đồng số, còn tốt hơn bạc nhiều.
Xay đậu, nấu sữa đậu nành và làm đậu phụ, tầng hai dùng để phơi đậu khô và váng đậu.
Các nàng làm xong váng đậu phải đưa tới quán thịt, nấu thịt kho đem bán.
Buổi trưa ở xưởng đậu phụ sẽ ăn đậu chiên, đậu hầm mới ra lò tươi ngon nóng hổi.
Trần chưởng quầy nghĩ như vậy cũng tốt, làm nghề này ăn cơm sạch sẽ, tương lai hoa tàn ít bướm có thể làm đậu phụ kiếm sống qua ngày.
“Phu nhân nói ăn nhiều đậu phụ sẽ đẹp da, không có chuyện hoa tàn ít bướm đâu.”
“Chúng ta sướng hơn bên quán thịt kho nhiều, bên đó các nàng ấy bị khói lửa hun đen sẽ mau trở nên xấu xí.”
Cô nương nào chẳng muốn mãi xinh đẹp, các nàng vẫn vì bảo trì vóc dáng mà không dám ăn thịt, cũng may Minh Nguyệt Lâu đổi thành xưởng đậu phụ.
Trần chưởng quầy phẩy quạt: “Nói vậy cũng không hẳn, phải nhìn xem ta là ai cái đã, còn chưa biết cái nào tốt hơn đâu.
Minh Nguyệt, Cảnh Phong, các ngươi đi chuyển váng đậu cho quán thịt kho, một cân mười ba văn tiền, cân ba lượng bạc, đừng có tính sai đấy.”
Trước kia Minh Nguyệt Lâu vẫn luôn đứng đầu bảng, nay dù có đổi thành xưởng đậu phụ cũng không thể tụt dốc, các nàng ngọt ngào lên tiếng: “Đã biết, lát nữa có muốn mua ít thịt kho về không?”
Trần chưởng quầy đáp: “Không cần, mua thịt kho làm gì, chúng ta ăn đậu phụ là được rồi.”
Minh Nguyệt muốn nói lại thôi: “Nhưng con cảm thấy rất ngon mà, nếu chưởng quầy không muốn thì con tự mua cho mình vậy.”
Mấy năm nay các nàng cũng tiết kiệm được ít bạc, chi tiền mua mấy lạng thịt kho không thành vấn đề.
Trần chưởng quầy cả giận: “Muốn ăn thì tự mua đi.”
Minh Nguyệt xách giỏ trúc đến quán thịt kho, đứng từ xa đã thấy nhiều người đang xếp hàng chờ trước cửa quán, xa xa cũng có thể ngửi được mùi thịt thơm lừng.
Mỗi lần Minh Nguyệt tới đều mua mấy cân thịt kho mang về, Cảnh Phong lần đầu tiên được đến đây, nàng ấy hít một hơi: “Minh Nguyệt tỷ, cái này thơm quá đi, ăn có ngon không?”
Minh Nguyệt gật đầu: “Ngon lắm, giao váng đậu xong chúng ta ra xếp hàng mua một ít về tối ăn.”
Cảnh Phong rất thèm thịt, trước kia không ăn thì đã đành nhưng bây giờ không cần phải tiếp khách mà vẫn không được ăn thịt.
Hai người giao váng đậu thanh toán tiền xong lập tức đi xếp hàng, đợi một lúc đã đến lượt, Minh Nguyệt thuần thục gọi: “Ba lạng thịt kho, một cái giò heo hầm.”
Người tính tiền vẫn là cô nương trong Lệ Xuân Viện lần trước: “Minh Nguyệt tỷ lại tới sao.”
Minh Nguyệt gật đầu, nàng nhìn thịt trong đĩa: “Đây là thịt bò à?”
“Thịt bò kho không đắt đâu, lấy hai lạng nhé?”
Minh Nguyệt đồng ý: “Vậy cắt hai lạng thịt bò đi.”
Bụng Cảnh Phong đã đói cồn cào: “Ta mua ba lạng thịt kho, một chân giò hầm.” Thịt bò quý quá nàng không dám mua.
Mua thịt kho xong hai người quay trở lại xưởng đậu phụ, trong xưởng toàn là mùi đậu, bữa tối chỉ cần bới một bát cơm là xong.
Minh Nguyệt chưa đụng tới đậu phụ, nàng đổ thịt kho vào trong đĩa rồi đi rửa tay gặm giò heo.
Thịt trong quán có rất nhiều loại, nào là khuỷu tay heo, thịt thủ, chân gà, cánh gà, cổ vịt, cánh vịt, xương đòn vịt.
Còn cả món chay váng đậu chấm dầu ớt ăn cũng rất ngon, chẳng qua Minh Nguyệt sợ nổi mụn nên mỗi lần chỉ dám lấy một chút xíu.
Chân giò heo hầm mềm lạn không bị hôi, cắn xong một miếng mùi thơm quanh quẩn trong khoang miệng.
Gặm giò heo mà ăn cùng cơm trắng càng thêm tuyệt vời.
Lần đầu Cảnh Phong được nếm những món thế này, bưng thêm một bát canh đậu nhỏ từ trong bếp ra.
Nàng ấy vừa thử một miếng thịt kho hai mắt đã trừng lớn: “Minh Nguyệt tỷ, ngày mai muội đi nữa!”
Minh Nguyệt phun ra một khúc xương nhỏ: “Ừ, mỗi ngày mấy lạng tính ra cũng chỉ ba mươi mấy văn, đủ để ăn lâu dài, có phải thơm lắm không, giò heo còn thơm hơn nữa cơ!”
Minh Nguyệt lại gặm một miếng lớn: “Nghe nói ăn giò heo sẽ đẹp da, nó còn giúp chỗ này lớn lên nữa.”
Minh Nguyệt chỉ chỉ vào ngực Cảnh Phong.
Cảnh Phong nhanh chóng gặm một miệng đầy giò heo: “Thật sự rất thơm!”
Trần chưởng quầy ở bên cạnh chỉ ăn cải trắng cùng đậu phụ thanh đạm, vị ngọt nhẹ vẫn ăn hàng ngày.
Nàng ta liếc mắt đầy khinh thường: “Ngon đến thế cơ à, ngươi ăn vào bao nhiêu sẽ thừa ra bấy nhiêu thịt trên người, các ngươi còn…”
Minh Nguyệt gắp cho Trần chưởng quầy một miếng thịt bò kho thái mỏng, dày bằng nửa đốt ngón tay phủ đầy nước sốt lên bát cơm.
Trần chưởng quầy: “Cái này có thể ngon đến mức nào chứ, dù sao ta sẽ không bỏ tiền ra mua đâu.”
Dù sao cũng đã gắp rồi, nàng ta thử một miếng.
Trần chưởng quầy vừa cắn một cái mùi thơm của thịt bò kho đã nổ tung trên đầu lưỡi, vội vàng nhét cơm vào miệng.
Cơm trắng kết hợp với thịt kho, càng ăn càng thơm ngon.
Một miếng thịt bò kho cắn hai cái đã hết.
Trần chưởng quầy vét nốt chỗ cơm dính chút nước sốt thịt ăn sạch, nhìn sang bát canh suông cải trắng cùng đậu phụ, hỏi: “Đây là thịt kho trong quán kia?”
Ngày nào Minh Nguyệt cũng chạy đến mua: “Vâng, người nếm thử thịt bắp này đi.”
“Thịt kho trong quán rất đa dạng, món nào ăn cũng ngon hết.” Minh Nguyệt nói tiếp: “Tuy đắt một chút nhưng quan trọng là ăn đỡ thèm.”
Trần chưởng quầy nhét một miếng thịt lớn vào miệng, ánh mắt nàng ta dại ra: “Vậy chẳng phải bên Lệ Xuân Viện đều ăn những thứ này sao, chúng ta cả ngày phải ăn đậu phụ còn các nàng có thịt ăn mỗi bữa!”
Cảnh Phong liếm môi: “Thật sao? Lần trước người của Lệ Xuân Viện còn đến tìm con hỏi có thể qua đấy làm không đó.”
“Không được! Ai cũng đừng hòng đi, cái này…” Ngực Trần chưởng quầy chua xót: “Phu nhân không nói thịt hầm ngon như vậy, từng hỏi ta có muốn mở quán thịt kho không…Không được, ta, ta phải đi tìm phu nhân!”