Editor: Gà
Đàm Hiếu Diêm chắc chắn gã chưa từng gặp qua những kẻ này, mười mấy người xuất hiện trước cửa phòng dọa gã đổ mồ hôi lạnh.
Trong lúc gã đang cao hứng lại bị mấy kẻ không biết sống chết đến phá rối, Đàm Hiếu Diêm chỉ vào cửa hét to: “Tên của gia cũng dám gọi, nhân lúc gia còn chưa tức giận, mau cút ra ngoài!”
Trương Tiên Ngôn từng nói, thủ đoạn làm ăn của Đàm Hiếu Diêm rất gian xảo, thường xuyên ngấm ngầm làm chuyện xấu xa.
Dân chúng Ninh Châu đời đời dựa vào lá trà để kiếm sống, trà ở đây khác với những loại khác, thời gian xao trà và độ lửa đều có công thức quy định, tạo ra những lá trà có hương vị đặc trưng.
Bí phương xao trà ở đây không được truyền ra ngoài.
Cho đến khi đám người Đàm Hiếu Diêm tới Ninh Châu, đầu tiên là mua đồi trà trồng trà, cái này không có gì để nói vì bọn họ trả tiền, đều do người tình ta nguyện quyết định mua bán.
Nhưng sau này trà được trồng xong, bọn người Đàm Hiếu Diêm bắt đầu mượn người xao trà, chỉ có điều loại trà xao ra không được ngon nên những người này lại chuyển sang mua công thức xao trà.
Đây là bí phương do tổ tiên mấy đời đúc kết lại, dẫu phải bán cây trà cũng không được bán công thức.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Sau khi bọn Đàm Hiếu Diêm bị từ chối liền nghĩ ra mưu sâu kế bẩn, dẫn người đến sòng bạc đánh bài cho bọn họ nợ tiền rồi dẫn người của sòng bạc đến cửa đòi nợ, ép hỏi trà nông có chịu bán hay không.
Nếu sòng bạc không thành sẽ dùng đến thanh lâu, các cô nương ở thanh lâu dụ dỗ người hút ngũ thạch tán (thuốc phiện), tiêu dao vui sướng một hồi lại nợ không ít bạc.
Đến lúc sòng bạc đến cửa đòi tiền thì đã quá muộn, hoặc bán công thức hoặc chịu mất con.
Về sau, việc làm ăn của nhóm trà thương này ngày càng thịnh vượng, ngược lại, đời sống của người dân Ninh Châu thì ngày càng khó khăn.
Không có cây trà lại mất bí phương, bá tánh chỉ còn cách đi làm thuê cho bọn chúng, năm đó rất nhiều lão nhân bị con cháu bất hiếu làm tức chết, từ một Ninh Châu sung túc bị một đám trà thương hại cho tan cửa nát nhà, thê ly tử tán.
Thật sự âm hiểm ác độc đến cực điểm.
Trương Tiên Ngôn muốn vì dân chúng làm chủ nhưng lại lực bất tòng tâm, lão không quyền không thế, còn bị ăn không ít thiệt thòi từ chỗ đám người Trịnh Bính Lý và Đàm Hiếu Diêm.
Đàm Hiếu Diêm từng nói: “Tự mình đi tới sòng bạc, tiền do tự mình cược, cược đến mức đỏ mắt không biết đường thu tay lại, trách ai?”
Trương Tiên Ngôn cũng từng nghĩ đến việc triệt tiêu mấy chỗ sòng bạc và thanh lâu này, nhưng nói dễ hơn làm.
Bọn Đàm Hiếu Diêm có người ở Thịnh Kinh chống lưng, Trương Tiên Ngôn không thể làm gì được.
Đàm Hiếu Diêm chỉ cảm thấy Từ Yến Chu rất quen nhưng không nhận ra là ai, biết tin thành Ninh Châu bị công phá gã đang vô cùng căm tức, những người này còn dám chặn đường gã, quả đúng là gan to bằng trời.
Gã lại gào lên: “Còn không đi, muốn chờ gia đinh mời các ngươi ra ngoài sao?”
Từ Yến Chu lên tiếng: “Kéo hắn ra đây.”
Rất nhanh Đàm Hiếu Diêm đã bị kéo ra ngoài, quần áo xộc xệch trễ nãi rớt trên người, tay bị treo lên, gã muốn giãy thoát nào ngờ càng giãy dây càng siết chặt: “Các ngươi thật to gan, biết ta là ai không?”
Lưu Vĩ Trạm đích thân trói gã, bây giờ tay nghề trói người của hắn đã thành thạo hơn rất nhiều, Lưu Vĩ Trạm vỗ vai Đàm Hiếu Diêm làm hắn suýt cắm mặt xuống đất: “Đàm Hiếu Diêm đúng không, oan có đầu nợ có chủ, nhầm thế nào được.”
Đàm Hiếu Diêm lâm vào khủng hoảng, gã ngẩng đầu nhìn Từ Yến Chu, người này dung mạo anh tuấn đến nghẹt thở, quanh thân tản ra một tầng sát khí, Đàm Hiếu Diêm cả kinh thốt: “Ngươi là Từ Yến Chu!”
Lầu ba của Minh Nguyệt Lâu rất nhiều gian phòng, tất cả đều yên tĩnh không một tiếng động, Từ Yến Chu đẩy một gian phòng ra, bên trong có một người áo mũ chỉnh tề đang ngồi châm trà.
Trịnh Bính Lý nghe động tĩnh ngẩng đầu, nở nụ cười khách sáo: “Từ tướng quân đến…”
Hắn liếc thấy một đám người đứng sau lưng Từ Yến Chu, còn kẻ đang bị trói kia là người quen của hắn.
Trịnh Bính Lý ngạc nhiên hỏi: “Đàm huynh? Sao ngươi lại ở đây…”
Từ Yến Chu bước vào trong, chàng ngồi xuống chiếc nghế đối diện: “Vừa mới gặp, nên mời ông chủ Đàm sang đây nói chuyện.”
Trịnh Bính Lý: “…”
Đám người đều tiến vào xếp thành ba hàng, ngược lại với Trịnh Bính Lý chỉ dẫn theo một tên hầu: “Từ tướng quân có ý gì, Trịnh mỗ là thật lòng mời, Từ tướng quân không tin Trịnh mỗ ư…”
Từ Yến Chu ngắt lời: “Không hẳn.”
Nhiều người tiện chuyển đồ, Từ Yến Chu đảo mắt nhìn quanh, sau đó lấy ra một xấp giấy: “Mối quan hệ của ông chủ Trịnh và chủ nhân Minh Nguyệt Lâu không tồi nhỉ.”
“Tám năm trước, mua một nữ tử mười bốn tuổi ở Trương gia thôn, nử tử này không chịu quyết đập đầu chết.
Cùng năm, lại dẫn về một nữ tử mười sáu tuổi, vì không chịu tiếp khách mà bị đánh chết…”
Từ Yến Chu liên tục đọc mấy chục tội danh, cuối cùng chàng kết luận: “Có điều hai năm qua đều sóng yên biển lặng, công việc làm ăn của ông chủ Trịnh cũng phất lên.”
Trịnh Bính Lý toát mồ hôi lạnh, hắn gượng cười: “Từ tướng quân, cái này có gì lạ đâu, thiếu nợ trả tiền là lẽ thường tình, còn nếu không có tiền thì dùng người để đền, đã đồng ý ký tên vào khế ước bán thân chính là người của Minh Nguyệt Lâu…”
Từ Yến Chu gằn giọng: “Rốt cuộc vì sao bọn họ thiếu nợ, trong thâm tâm ngươi không biết sao?”
Chàng lại đánh mắt sang Đàm Hiếu Diêm mặt mày trắng bệnh đang ngồi dưới đất: “Sòng bạc đã hại chết bao nhiêu mạng người, có cần ta tỉ mỉ đọc từng cái tên ra không?”
Đàm Hiếu Diêm hít một hơi thật sâu: “Gài bẫy thì đã sao, do bọn chúng thấy tiền sáng mắt, nếu chúng không chịu cược thì rơi vào bẫy bằng cách nào.”
“Còn có mấy lão già đó, cắn chặt bí phương xao trà không chịu nhả, đâu phải mua không trả tiền nhưng vẫn sống chết không chịu bán, là bọn chúng đáng đời.”
Đối với những kẻ không nói đạo lý, Từ Yến Chu cũng không rảnh để đến thuyết giảng cho bọn chúng.
Chàng khẽ cúi người nói với hai gã: “Thì sao ư, thì ta sẽ cho các ngươi ăn cơm tù mọt gông.”
Đàm Hiếu Diêm điên cuồng giãy dụa: “Dựa vào đâu, ngươi là cái thá gì, chỉ là một tên loạn thần tặc tử âm mưu phản nghịch sớm muộn gì cũng bị xử tử, sau đó bị quất roi thị chúng, ngươi…”
Trịnh Bính Lý xẩy tay làm đổ chén trà, thắng làm vua thua làm giặc, Từ Yến Chu nhất định sẽ giết bọn hắn, không thể như vậy được, hắn vội vã hô lớn: “Từ tướng quân!”
Tiếng hét của Trịnh Bính Lý quá lớn dọa Đàm Hiếu Diêm quên luôn giãy dụa. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Bụp một cái, Trịnh Bính Lý quỳ xuống đất: “Từ tướng quân! Ta có tội.”
Từ Yến Chu cau mày.
Cặp mắt Đàm Hiếu Diêm đỏ ngầu: “Trịnh Bính Lý, người là tên khốn kiếp, con mẹ nó ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Gã vừa mắng Từ Yến Chu hắn đã lập tức quỳ xuống xin tha thứ: “Khốn kiếp, khốn kiếp, rùa đen khốn kiếp!”
Trịnh Bính Lý bị Đàm Hiếu Diêm đạp một cú nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống, tiếp tục mắt điếc tai ngơ bỏ qua tiếng mắng chửi: “Từ tướng quân, ta có tội.”
“Ta vì tiền mà không từ một việc ác nào, ta hại dân chúng Ninh Châu mất đi cuộc sống yên ổn, ta tội ác tày trời dù bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không thể rửa sạch.”
Hắn bắt đầu khóc thút thít: “Nhưng ta tình nguyện dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp, tình nguyện tiêu tán hết gia sản bồi thường cho dân chúng, ta tình nguyện xuống ruộng làm việc, ta thành tâm sám hối.”
Những việc khác hắn không biết, hắn chỉ biết nếu ngồi nhà lao cả đời coi như xong, đây là Ninh Châu không phải Thịnh Kinh, nước xa không cứu được lửa gần, trước tiên phải giữ được mạng rồi tính sau.
Lồng ngực Đàm Hiếu Diêm sắp nổ tung: “Xấu xa, khốn kiếp, đồ khốn kiếp, ngươi là tên khốn không phải người!”
Lưu Vĩ Trạm hết nhìn Từ Yến Chu lại liếc sang Sở Hoài: “Đại tướng quân, hai người này xử lý thế nào?”
Từ Yến Chu cau mày, thủ đoạn của hai tên này đều không quang minh, song kẻ dựng sòng bạc và phát tán ngũ thạch tán trong thanh lâu còn ghê tởm hơn.
Chàng phân phó: “Giải Đàm Hiếu Diêm vào thiên lao, Trịnh Bính Lý đưa về.”
Trịnh Bính Lý thở phào nhẹ nhõm, hai mắt Đàm Hiếu Diêm như muốn nứt ra: “Ta cũng ăn năn, Từ tướng quân, ta cũng hối hận rồi, vừa rồi là ta hồ ngôn loạn ngữ, ngài đại nhân đại lượng nhất định đừng để trong lòng…”
() Hồ ngôn loạn ngữ : Ăn nói hàm hồ, linh tinh
Trịnh Bính lý còn đang định lên tiếng, cửa phòng đã bị gõ nhẹ, giọng nói êm dịu của tú bà truyền đến: “Ông chủ Trịnh, người ngài gọi đã đến…”
Trịnh Bính Lý thiếu chút nữa quên mất: “Từ tướng quân, đều là quan nhân cả nên ta gọi các nàng đến hát khúc, hay cho người vào trước…”
Hắn vốn định tiên lễ hậu binh, tốt nhất khiến Từ Yến Chu bị cô nương nào đó câu hồn đi, có như vậy hắn mới dễ dàng khống chế, nào biết căn bản Từ Yến Chu không cho hắn cơ hội.
() Ngoại giao trước khi phát động chiến tranh
Chàng ngắt lời: “Không cần.”
Lưu Vĩ Trạm đi ra mở cửa, tú bà lắc eo õng ẹo tiến vào: “Khụ khụ, các cô nương, vào hết đi!”
Năm đại nương ăn mặc trang điểm hoa hòe lộng lẫy, vẽ mày họa môi tiến vào, hướng về phía Trịnh Bính Lý đồng thanh gọi quan gia.
Trịnh Bính lý: “…”
Hắn vội vàng quay đầu thanh minh với Từ Yến Chu: “Từ tướng quân, không dối gạt ngài, mấy tụ thanh lâu này đều là sản nghiệp của Lê Tương, hắn không chỉ mở thanh lâu mà sòng bạc cũng là của hắn, chưa bao giờ làm chuyện đúng đắn, bây giờ hắn đang sống trong thôn trang trong trấn, ta có thể dẫn đường.”
Tú bà: “…”
Từ Yến Chu dẫn người đến Trịnh gia, mấy năm nay hắn dựa vào việc bán trà đã tích lũy được gia tài bạc triệu, ngoài những món đồ hằng năm được đưa đến vương phủ ở Thịnh Kinh, vẫn còn lại rất nhiều thứ để làm thú vui.
Vàng bạc châu báu và các loại trà thượng hạng chất đầy trong nhà.
Từ Yến Chu nhấc lên một bức tranh chữ vẽ con ngựa trên đó, có vẻ vì đã nhiều năm nên lớp giấy chuyển sang màu ố vàng.
Chàng đặt tranh xuống, đến Đàm gia.
Nơi này có rất nhiều tòa nhà, xây dựng cũng khá tốt.
Tư kho của Đàm gia vàng bạc không đếm xuể, trong đó có vô số loại trang sức quý báu.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Ánh mắt Từ Yến Chu rơi vào một miếng ngọc bích hình ve sầu, màu sắc oánh nhuận trong suốt như pha lê, trên cánh con ve được khắc những đường viền tinh xảo, chàng quan sát một lúc rồi quay đi hỏi Trịnh Bính Lý: “Chủ tử của ngươi là ai”
Trịnh Bính Lý ngẩn người, hắn hỏi lại: “Từ tướng quân, chủ tử cái gì?”
Từ Yến Chu không muốn dông dài: “Chủ tử ở Thịnh Kinh, cần ta nói rõ ra không?”
“Từ tướng quân ngài quá xem trọng ta rồi, nào có chủ tử gì đâu.” Trịnh Bính Lý cười ngượng ngùng đáp: “Ta chỉ có chút tiền mới đến Ninh Châu làm ăn buôn bán, làm gì có chủ tử nào.”
Từ Yến Chu không muốn nghe nói nhảm: “Kéo hắn nhốt vào thiên lao.”
Trịnh Bính Lý gào to: “Từ tướng quân! Ngài nghe ta nói, thật sự không có mà, ngài tin ta đi, ta nói thật đấy!”
Từ Yến Chu đã hết kiên nhẫn, bức tranh chữ ở Trịnh gia kia từng treo trong thư phòng của chàng, vừa rồi lại nhìn thấy con ve sầu bằng ngọc, đó là món đồ A Nam vẫn mang từ nhỏ đến lớn.
Đồ đạc của Từ gia đến Ninh Châu bằng cách nào?
Chàng lệnh: “Phái người lên trấn bắt Lê Tương, đóng cửa thanh lâu và sòng bạc, giữ người bên trong không cho phép ra khỏi cửa.
Kiểm tra tất cả các thanh lâu và sòng bạc, bí mật điều tra các quán rượu phường trà một lần.”
Từ Yến Chu hơi mệt mỏi, chàng đè mi tâm: “Lưu Vĩ Trạm, ngươi phụ trách việc này đi.”
Lưu Vĩ Trạm muốn từ chối, hắn là một người thô lỗ không hiểu những việc này, sai hắn đối chiếu sổ sách còn không bằng bảo hắn đi nuôi heo.
Canh giữ phạm nhân trong nhà lao cũng không tệ nha.
Nhưng Giang Nhất đã tranh trước: “Đại tướng quân, để ta xuống thiên lao canh giữ bọn chúng, tra thẩm phạm nhân.”
Giang Nhị: “Ta đi Lâm Giang bắt Lê Tương, trong vòng một ngày nhất định sẽ bắt hắn về đây.”
Bị Chu Tước Vệ giành mất công việc, Lưu Vĩ Trạm chỉ còn cách đối chiếu sổ sách, nhưng hắn thật sự nhìn không hiểu, đành phải ôm đống sổ sách đi tìm Trương Tiên Ngôn.
Người khác xem không hiểu, nhưng người đọc sách chắc chắn hiểu được.
Từ Yến Chu lấy lại miếng ngọc đem về, vốn dĩ trước kia còn có một sợi dây màu đỏ nhưng nay đã không còn.
Xem ra, tài sản của Từ gia không hoàn toàn bị sung công quốc khố, đợi đến khi hỏi được người đứng sau Trịnh Bính Lý là ai mọi chuyện đều sẽ rõ.
Chàng quay lại phủ thủ thành, bọn họ về hơi muộn nên ở lại phòng khách trong phủ.
Cố Diệu học được rất nhiều thứ ở chỗ Trương Tiên Ngôn, khi nào phải làm ruộng và nên trồng loại nào, còn có mở ruộng trên núi tưới tiêu ra sao.
Trương Tiên Ngôn đọc nhiều sách, am hiểu cây giống, chiết cây, thậm chí còn biết một chút về lai giống.
Cố Diệu vẫn luôn kính nể người đọc sách, nếu Trương Tiên Ngôn có thể cùng Phó Tấn Sinh dạy Từ Yến Nam, một người dạy cách trồng trọt, một người dạy đọc sách thì quá tốt.
Phủ thủ thành có rất nhiều rau xanh, mọc khắp các ngóc ngách trong phủ.
Cố Diệu chiếm cứ phòng bếp, nàng hái đọt tỏi non trong viện làm món trứng gà xào đọt tỏi, lại hái thêm ít lá hoa tiêu thấm bột và trứng rồi chiên vàng giòn.
Cải bẹ, cải thìa non luộc hay xào đều có vị ngọt thanh lạ miệng.
Phủ thủ thành rất nghèo nên bữa cơm này mười phần thanh đạm.
Không có thịt, thức ăn phần lớn đều là rau dưa nhưng lại có mùi vị đặc biệt ngon miệng.
Có điều vẫn muốn ăn thịt.
Lưu Vĩ Trạm bất mãn: “Vì sao không ở lại Trịnh phủ hoặc Đàm phủ chứ?”
Trịnh phủ và Đàm phủ đều có nhiều tiền, nhất định phòng bếp nhà họ cũng có đồ ăn ngon.
Từ Yến Chu dừng một chút rồi hỏi: “Trịnh Bính Ký chịu khai chưa?”
Lưu Vĩ Trạm lắc đầu: “Đáng lý ra hắn đã nhận sai lưu loát như thế, gia sản nói không cần là không cần, hẳn phải vừa hỏi đã khai, nào ngờ hỏi chủ từ của hắn là ai vẫn sống chết không chịu nói ra.”
Cố Diệu cũng nghi hoặc: “Người nhà hắn không ở Ninh Châu sao?”
Trịnh Bính Lý đi thương khắp trời nam đất bắc, người nhà hắn vẫn ở Thịnh Kinh, khó trách không chịu nói ra.
Trịnh Bính Lý không nói thì Đàm Hiếu Diễm cũng không khai, còn Lê Tương vẫn chưa bắt được, rốt cuộc chủ tử của bọn chúng là ai?
Cùng một người hay mỗi người một chủ?
Cố Diệu nhớ chi tiết này không nhắc đến trong cuốn sách [Tỏa Cung Tường].
Kết cục trong sách chỉ nói về cái chết của Từ Ấu Vi, nàng ấy bị u uất mà chết, để làm nổi bật sự thâm tình của Chu Ninh Sâm, tác giả viết y cực kỳ bi thương, lập Từ Ấu Vi làm hậu, cả đời tưởng nhớ nàng.
Chu Ninh Sâm bận rộn chính vụ cơ hồ không đến hậu cung, con nối dõi của hắn duyên mỏng, sau này chỉ được một trai một gái, miễn cưỡng góp thành một chữ tốt.
Một đôi nhi nữ, trong tên của chúng một đứa đặt chữ Ấu, một đứa đặt chữ Vi.
Non sông Đại Sở rộng lớn nhưng Chu Ninh Sâm vẫn cô tịch cả đời.
Còn những việc khác không đề cập đến.
Cố Diệu nghi ngờ có phải liên quan đến tấm kim bài kia không.
Kẻ phái người tới giết Từ gia, thủ thành Lĩnh Nam và cả đám người Đàm Hiếu Diêm đều có cùng một chử đứng sau lưng bọn chúng.
Cố Diệu nắm tay Từ Yến Chu: “Tiếp tục hỏi, ít nhất Trịnh Bính Lý đã giao gia sản, có lẽ sẽ hỏi được.”
Từ Yến Chu khẽ gật đầu: “Ăn cơm xong xuống xem một chút.”
Mỗi gian nhà lao đều có song cửa sổ nhỏ cho ánh sáng lọt vào để phân biệt được ngày và đêm. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Trịnh Bính Lý đang ngồi trên chiếc giường gỗ, mặc áo choàng gấm đầu đội ngọc quan, trên bàn đang bày cơm tối nhà lao, một chén cháo loãng và một cái bánh bao đen.
Cơm đã nguội, Trịnh Bính Lý chưa hề động vào, đã từng an sơn hào hải vị giờ sao có thể nuốt trôi những thứ này.
Phòng giam bên cạnh là chỗ của Đàm Hiếu Diêm, đồ đạc trên bàn ăn đều giống nhau như đúc.
Gã lau mặt một cái, xưa nay gã vẫn luôn căm ghét những kẻ như họ Trịnh, trước một kiểu sau lưng một kiểu, giống như có hai khuôn mặt.
Gã cười lạnh nói: “Ông chủ Trịnh, trùng hợp vậy, không phải nói chuộc tội à, thế sao vào ngồi nhà lao để chuộc tội thế?”
Trịnh Bính Lý đáp: “Đàm huynh, kế hoạch hiện giờ là ra ngoài trước thay vì ở trong này đấu võ mồm.”
Đàm Hiếu Diêm khinh thường: “Phi, đồ con lừa khốn kiếp nên ở trong tù cả đời đi.”
Rõ ràng gã bị trúng tai bay vạ gió, người Từ Yến Chu muốn bắt là Trịnh Bính Lý!
Gã lại tiếp tục: “Có ra ngoài cũng là ta ra.”
Trịnh Bính Lý kiên nhẫn khuyên: “Đàm huynh…bĩnh tĩnh chút đi.”
Hắn đang nghĩ phải thương lượng với Đàm Hiếu Diêm như thế nào, bọn họ không thể ngồi yên chờ chết thế này được.
Nếu thật sự phải ở trong nhà lao này coi như xong, ra ngoài mới có thể truyền tin tức đến Thịnh Kinh.
“Ta đang rất bình tĩnh.” Đột nhiên Đàm Hiếu Diêm dùng sức đập cửa lao, vừa đập vừa hét: “Người đâu, ta muốn gặp Từ Yến Chu! Ta muốn gặp Từ Yến Chu!”
Đúng lúc Từ Yến Chu đi ra khỏi chỗ tối, chàng hỏi: “Ngươi muốn gặp ta?”
Bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy Từ Yến Chu, chân tay Đàm Hiếu Diễm đã lạnh run, gã nuốt nước miếng một cái: “Ta, ta ta…tìm!”
Tác giả có lời muốn nói.
Trịnh Bính Lý: Đàm Hiếu Diêm đồ con lợn!
Đàm Hiếu Diêm: “Thằng khốn Trịnh Bính Lý!.