Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gà
Mười mấy viên dạ minh châu chiếu sáng căn mật thất như ban ngày, vách tường xây bằng gạch ngọc lấp lánh chói lòa, nền nhà còn được lát bằng đá cẩm thạch.
Chính giữa là chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, những cái tráp nhỏ được đặt trên đó.
Mười mấy chiếc hòm xếp sát tường cao khoảng một thước, Từ Yến Chu mở từng cái ra phát hiện toàn bộ đều là vàng thỏi.
Lưu Vĩ Trạm nhìn thấy mà ngứa ngáy tay chân, cũng mở nắp một hòm khác ra, bên trong đều là trân châu to bằng cái móng tay.
Khác với các loại trân châu trắng thường gặp, trân châu này ẩn một chút màu hồng nhạt.
Các hòm lần lượt được mở ra, có hòm thì chứa vàng thỏi, hòm chứa trang sức nguyên bảo, còn một hòm khác chứa bảo thạch chưa được mài vẫn để nguyên khối to, nhưng thật ra không có trân châu và trang sức nào đẹp mắt.
Cố Diệu chuyển tầm mắt lên kệ, trên đó có một cái tráp nhỏ, nàng lấy xuống mở ra nhìn mới biết trong đó cất một cặp quả óc chó đã mài nhẵn, thuyền nhỏ bằng hạch đào, heo ngọc nhỏ đáng yêu, lọ thuốc và viên dạ minh châu, không có cái nào là không đẹp mắt tinh xảo.
Đột nhiên Lư thị lên tiếng: “Chỗ này có đồ của phủ tướng quân.”
Một tấm bình phong thủy mặc trước kia từng đặt trong đại sảnh.
Đúng lúc này Cố Diệu mở thêm một cái tráp khác ra, bên trong cất một khối kim bài có chữ “lệnh” ở mặt trước, mặt sau là những hoa văn phức tạp, giống như hai khối kim bài lần trước lục soát được.
Nàng đưa sang cho Từ Yến Chu xem: “Huynh nhìn này.”
Từ Yến Chu trầm ngâm: “Phải tra hỏi tên thủ thành này thật kỹ.”
Chỉ là một thủ thành, bổng lộc hằng năm nhiều nhất là một trăm lượng bạc, lấy đâu ra nhiều bảo vật đa dạng thế này, hơn nữa trong này còn giữ cả đồ vật của phủ tướng quân.
Ba hòm vàng thỏi bốn hòm trang sức nguyên bảo, một thùng trân châu, một thùng bảo thạch, năm thùng bạc nén, cộng thêm những đồ trang trí quý giá trên bàn, lúc này thật sự không cần lo thiếu tiền nữa. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Nuôi quân sửa thành, còn có thể mua thêm gà, vịt, heo và cá bột.
Là chuyện tốt.
Từ Yến Chu ôm vai Cố Diệu bảo: “Nàng đừng lo lắng.”
Chuyện đã tới nước này lo lắng thì làm được gì, trước kia lo sợ sẽ bị tìm thấy, lo không đủ cơm để ăn, lo Chu Ninh Sâm sẽ phái người cướp Từ Ấu Vi đi, nhưng đến lúc này không còn bất cứ điều gì đáng phải lo lắng nữa.
Cố Diệu cười đáp: “Không lo, chúng ta có tiền mà.”
Từ Yến Chu xuất binh đánh trận nhưng sẽ không chiếm tài sản của dân, Cố Diệu mỗi ngày đều phải sầu lo về tiền bạc, giờ đây được xem như giàu có.
Nơi này có thể được sử dụng làm quốc khố.
Có tiền tất cả mọi người đều vui sướng, phủ thủ thành rất lớn mà phòng ở lại nhiều, chỉ cần quét dọn sạch sẽ người nào cũng có thể vào ở.
Không chỉ người nhà Từ gia mà cả Lưu Vĩ Trạm và Chu Tước Vệ cũng dọn vào ở chung.
Phải biết rằng, trước kia bọn họ không ở quân doanh thì cũng ở căn nhà gỗ cạnh chuồng heo, thế nhưng vẫn ở hết sức vui vẻ.
Bây giờ chỉ cần bọc quần áo rồi dọn vào phủ thủ thành.
Mỗi nơi trong sân đều đẹp đến cực hạn, với các loài chim sáo và các loài chim khác trong đó.
Hiềm nỗi, Lưu Vĩ Trạm vẫn cảm thấy mấy con ngỗng trong hồ là đẹp nhất, vừa to, vừa trắng lại béo ú.
“Các ngươi xem tối nay ăn vịt quay có được không?”
Giang Nhất hồ nghi: “Lưu tướng quân đang hỏi ta đấy à?”
Hơn mười con ngỗng trong hồ, để nói đẹp mắt thì đúng thật là rất đẹp, lông trắng, cổ dài, mà chắc ăn cũng ngon, dù vậy vẫn nên hỏi Cố Diệu, hỏi hắn thì được gì.
Lưu Vĩ Trạm lập tức đi hỏi Cố Diệu: “Tối nay chúng ta ăn ngỗng nhé?”
Trong phòng bếp của phủ thủ thành có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quý như cá, thịt bò, thịt cừu, trái cây và rau dưa, Cố Diệu đang tính toán dùng những thứ đó để chế biến.
Tuy vậy, nếu đã muốn ăn thì ăn thôi.
Nàng bỏ ngỏ: “Cũng được, ngươi bắt đi.” Bắt ngỗng, nghĩ gì thế.
Lưu Vĩ Trạm hớn hở: “Vậy bắt mấy con?” Nhiều người thế này phải bắt sáu bảy con mới đủ.
Cố Diệu tùy ý: “Bắt được bao nhiêu thì bắt, bắt được ta sẽ làm, vẫn còn nước kho canh đấy, làm món ngỗng kho đi.”
Lưu Vĩ Trạm vui mừng khôn xiết vội gọi người đi bắt ngỗng, bầy ngỗng trắng lớn lên cạnh hồ vây quanh thành đàn đang kề cổ giao nhau, chúng chải chuốt cho nhau rất thân mật.
Lưu Vĩ Trạm ra hiệu: “Vây thành một vòng, bắt bảy con, Giang Nhị, ngươi về trước nấu nước nóng để lát nữa nhổ lông.”
Thấy một con ngỗng đang đứng trên bãi cỏ, Lưu Vĩ Trạm nhào tới trước, hắn nghĩ chộp lấy cánh nó là có thể ăn được một bữa mỹ vị, kết quả bầy ngỗng đột nhiên hoảng loạn bay thẳng vào hồ.
Trong lúc Lưu Vĩ Trạm đang choáng váng, đàn ngỗng đã bay trở lại nhắm vào người hắn mổ tới tấp.
Lưu Vĩ Trạm hét lên trong đau đớn, bỏ chạy về hướng đám người Giang Nhất đang đứng, theo sau là một đàn ngỗng trắng to, bỗng nhiên đàn ngỗng nhún người bay đến.
Cố Diệu đã nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm, canh thịt dê hầm củ cải, thịt bò hầm miến, sườn kho và chả cá bắp cải chua. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Cá viên phải dùng dao băm nhuyễn, mổ cá đánh sạch vảy, trộn thêm rượu nấu ăn và bột ngô vào cho thấm vị, bớt tanh và giúp chả cá vừa mịn vừa dai hơn.
Lần lượt cho từng thìa cá viên vào nồi canh xương dưa cải, chẳng mấy chốc viên cá đã săn lại.
Nhà bếp tràn ngập mùi thịt, sườn, cá viên dưa cải, toàn bộ đều là món chính, mỗi thứ đều làm một nồi lớn đủ để ăn không cần phải kho ngỗng nữa.
Giang Nhị đã nấu sôi nước, chỉ chờ bọn họ đem ngỗng về, lâu như vậy đủ để giết được mấy con gà.
Cố Diệu hỏi: “Ngươi đi hỏi xem có nướng ngỗng nữa không?”
Giang Nhị gật đầu, hắn đổ thêm gáo nước vào nồi rồi đi ra ngoài.
Một lát sau lộn trở lại kỳ quái nói: “Phu nhân, mấy người Lưu tướng quân đến hiệu thuốc rồi.”
Cố Diệu kinh ngạc: “Hiệu thuốc?”
Giang Nhị bồi thêm một câu: “Bị ngỗng cắn.”
Cố Diệu: “Vậy chắc đó là ngỗng chọi.”
Không phải có người chơi chọi gà, chọi chó, chọi châu chấu sao, hẳn cũng có chọi ngỗng.
Giang Nhị cảm thấy thật may mắn vì đã về trước, vốn hắn còn muốn bắt hết ngỗng thả vịt thay vào, nhưng vịt làm sao đấu lại ngỗng chứ.
Mãi đến bữa cơm chiều đám người Lưu Vĩ Trạm mới trở về, mặt mày héo rũ xoa bóp chân, biểu tình thống khổ.
Cố Diệu không ý kiến gì: “Về rồi thì ăn cơm thôi.”
Một bàn cơm ngon canh ngọt, cũng nhờ thủ thành Ích Vu ăn uống tinh tế, nguyên liệu nấu ăn đều tươi mới, vào tay Cố Diệu nấu ăn tốt nên hương vị của đồ ăn càng tăng thêm một bậc.
Người Đại Sở không hay ăn thịt bò, chỉ khi trâu cày chết mới được ăn thịt, ăn được một bữa thịt bò không phải dễ, vẫn còn lại một khối thịt lớn Cố Diệu muốn để nấu lẩu thêm một lần nữa, mà tốt nhất lúc ấy Từ Ấu Vi đã quay trở lại.
Bọn họ cũng đã lâu chưa được ăn một bữa thịt thoải mái như vậy, Cố Diệu cho rằng đám người Lưu Vĩ Trạm bị ngỗng cắn sẽ không muốn ăn thịt, nào ngờ ăn còn gấp đôi gấp ba người khác.
Đại khái là há to miệng ăn từng miếng thịt kho lớn vô cùng sảng khoái.
Từ Yến Chu múc thêm một bát canh cá viên cho Cố Diệu, chàng cảm thấy món này ngon nhất nên muốn lấy thêm cho nàng.
Canh cá viên hết nhanh nhất, Lưu Vĩ Trạm uống xong một bát còn muốn uống bát thứ hai, hắn cảm thán: “Đám ngỗng kia rất dữ, cắn người đau muốn chết.”
Cắn người không chịu buông, hắn chỉ hận không thể bắt hết bọn chúng hầm trong nồi to.
Nuôi bọn chúng trong hồ như nhân tài không được trọng dụng, phải nuôi ở cửa thành ấy, để bọn chúng thay người thủ thành.
“Chẳng biết ăn cái gì để lớn mà bay nhanh thế, không giống ngỗng chút nào.”
Từ Yến Chu: “Nếu mổ người thì đừng bắt nữa, đỡ bị mổ tiếp.”
Lưu Vĩ Trạm vừa nghĩ đến chuyện bị một đàn ngỗng nổi giận đuổi theo phía sau, chẳng còn chút mặt mũi nào, may mà sau đó không chỉ mỗi một mình hắn bị lùa, không thì xấu hổ chết mất.
Thật ra hắn muốn hỏi, nếu, nếu, nếu Cố Diệu nói nàng muốn ăn ngỗng, Từ Yến Chu có chịu đi bắt con ngỗng hung dữ nhất, to nhất, cắn người đau nhất kia không.
E rằng chàng sẽ vác cung tiễn ra chỉ cần một phát đã bắn trúng.
Lưu Vĩ Trạm thật sự không nuốt trôi cục tức này: “Không được! Đều nói đứng lên từ chỗ khó, càng khó khăn càng phải bắt cho bằng được, nó cắn ta, ta phải lấy nó làm đồ nhắm.”
Cố Diệu để tùy hắn, nàng nhiệt tình kích thích: “Chỉ cần ngươi bắt được rồi nhổ lông sạch sẽ ta nhất định sẽ nấu.
Ngươi từng ăn ngỗng nướng chưa? Đầu tiên ướp thật kỹ, sau đó quét một lớp mật ong bên ngoài, lúc nướng chín sẽ có màu đỏ vàng vừa ngon vừa đẹp.”
Nghe vậy Lưu Vĩ Trạm càng thêm động tâm, hắn nói khoác mà không biết ngượng: “Ngày mai chúng ta ăn ngỗng nướng.”
Hôm nay ăn sườn heo cá viên, mai nướng ngỗng thì còn gì đẹp bằng?
Mặt hồ đầy ngỗng, cả chục con ngỗng bơi lội trong hồ, bơi đến lúc lông trắng rồi mới vào bờ rũ sạch nước trên người, sau đó sẽ nằm trên bờ chải lông cho nhau.
Đàn ngỗng này có người nuôi, thích ăn nhất là cỏ xanh non.
Vừa nhìn thấy ngỗng, trái tim Lưu Vĩ Trạm đã đập bình bịch trong lồng ngực.
Hắn nuốt nước miếng một cái: “Nghe theo ta, lấy bao tải từ từ vây lại rồi trùm lên người chúng, sau đó chạy luôn.”
Giang Nhất ngại ngần: “Thôi bỏ đi, đi thôi, bây giờ vẫn còn kịp.”
Lưu Vĩ Trạm cố chấp: “Không được! Ngươi có muốn ăn ngỗng nướng không?”
Giang Khất: “…Đây không phải vì không bắt được sao?”
Cớ gì không muốn, có điều bầy ngỗng này đã mổ bị thương rất nhiều người, theo hắn nghĩ, trực tiếp lấy cung tên ra muốn bắn mấy con thì bắn.
“Chỉ sợ một con cũng chẳng bắn nổi mà còn bị chúng ghi hận, sau này ngươi đi qua đây lần nào chúng sẽ cắn ngươi lần đó.”
Lưu Vĩ Trạm không thể hiểu được, một con ngỗng nhìn dịu ngoan như thế, tại sao lại…”Nhanh lên, bắt xong còn phải nhổ lông.”
Hắn cầm bao tải tiến tới, nhưng mới đi được mấy bước bầy ngỗng đã ngẩng đầu lên, cặp mắt nhỏ như hạt đậu nhìn thẳng vào hắn, sau đó đứng dậy. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Lưu Vĩ Trạm lập tức quay đầu bỏ chạy, dẫn theo mười con ngỗng vọt vào trong đám đông.
Đám người Lưu Vĩ Trạm và Giang Nhất xách mấy con ngỗng đã nhổ sạch lông vào phòng bếp: “Bắt được đấy, nướng đi.”
Cố Diệu nhìn thoáng qua, đếm được sáu con.
“Được, giao cho ta ướp trước, tối sẽ nướng.”
Lưu Vĩ Trạm gật đầu: “Vậy bọn ta về trước.”
Cố Diệu lấy gia vị ra, muốn ngỗng quay ngon thì phải cho gia vị vào bụng.
Nàng nhìn sáu con “ngỗng” trên thớt hỏi: “Lưu tướng quân, đây là ngỗng à?”
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy đau răng: “…Không phải, bắt vịt ở chỗ Giang Nhị, sẽ không bao giờ ăn ngỗng nữa, không thể trêu vào.
Đừng nói nữa, ta về bôi thuốc cái đã.”
Cố Diệu: “…”
Vịt quay cũng rất ngon, trước kia vịt quay Bắc Kinh là món nổi tiếng nhất, vốn dĩ vì muốn giữ vịt lại cho đẻ trứng nên không nỡ ăn, có điều giết cũng giết rồi.
Nhồi hương liệu vào bụng rồi phết một lớp nước sốt bên ngoài ướp đến chiều, lại quết một lớp mật, bắc lên giá bếp nướng đến lúc chín vàng là được.
Nhà bếp trong phủ thủ thành thậm chí còn có cả lò nướng, có thể nướng một lúc hai con vịt, tranh thủ lúc nướng vịt Cố Diệu làm luôn bánh xuân.
Bánh xuân vỏ mỏng to bằng lòng bàn tay, cuộn với nhiều loại rau rồi chấm nước tương ngọt, đến lúc đó sẽ cuốn chung với thịt vịt.
Nàng còn chuẩn bị thêm một đĩa đường trắng nhỏ.
Lưu thị thắc mắc: “Đường này để làm gì?”
Cố Diệu nghĩ rằng Lư thị và những người khác đã từng ăn qua, dù sao thịt vịt quay không phải món hiếm, có lẽ ở Thịnh Kinh sẽ bán.
Đường này để chấm.
Vịt quay được xẻ từ dưới bụng, khi chấm với đường sẽ tan chảy trong miệng.
Sáu con vịt nhưng nhiều người nên mỗi người cũng không ăn được bao nhiêu.
Cố Diệu giải thích rõ ràng cho Lư thị hiểu, nước thịt nướng trong lò nhỏ xuống than củi bắn lách tách, không biết phải qua bao lâu, vịt đã chín.
Mọi người đi theo mùi thơm mà tìm đến.
Món đầu tiên dọn ra là phần da bụng vịt đã nướng chín vàng, Lư thị bảo họ chấm với đường, bọn họ nghe theo chấm thử, ăn miếng đầu tiên liền cảm nhận được biến hóa.
Trong miệng có mùi thơm và vị ngọt trôi thẳng xuống cổ họng.
Như chưa ăn được gì.
Lưu Vĩ Trạm hồ hởi: “Giang Nhị, đem vịt ăn hết đi, con vịt trong trứng vịt lộn cũng ngon nữa!”
Giang Nhị: “Cút.”
Vịt nướng được dọn lên, tất cả đều được chặt ra từng miếng nhỏ chỉ cần ăn, cuộn với bánh hoặc ăn không tùy thích, cuối cùng còn có một nồi canh tiết vịt.
Giang Nhị cũng cảm thấy ngon, cái gì cũng ngon hết.
Đàn vịt nuôi ở Tương Dương và Túc Châu không thể động vào, nhưng có thể nuôi mấy con trong phủ thủ thành.
Một tòa phủ lớn như vậy nếu không nuôi vài thứ thì quá đáng tiếc.
Cũng không biết khi nào mới được thu dọn mấy chỗ, trồng mấy loại rau gì đó.
Thế nhưng hoa hải đường trồng ở hoa viên phía tây đã ra nụ, một đám hoa lớn như vậy chém đi cũng hơi tiếc.
Muốn trồng rau chỉ cần khoanh lại miếng đất nhỏ rồi rải hạt giống lên, tưới đẫm nước chờ hạt nảy mầm là được.
Ngày trước Lư thị thích hoa nhất, giờ đây thấy hoa hải đường cũng chỉ nhìn thêm vài lần rồi đi trồng rau cùng Cố Diệu.
Bà rất thích cuộc sống như thế này, bà còn làm một miếng đất nhỏ trước nhà để trồng rau.
Trồng rau xong, Lưu Vĩ Trạm lại đi ôm năm con heo choai choai về phủ, Giang Nhị cũng học theo mà thả mấy con vịt xuống hồ, suýt nữa bị ngỗng mổ chết.
Giang Nhất thắc mắc: “Sao không nuôi ngỗng?”
Trực tiếp nuôi ngỗng là được rồi, trứng ngỗng không phải không thể ăn.
Lưu Vĩ Trạm: “Ngươi điên rồi, còn chê bị cắn chưa đủ đau sao?”
“Nghĩ mãi mình bị mổ làm gì, sao không dạy nó mổ người khác.” Giang Nhất định bụng sẽ nuôi ngỗng dưỡng già, với bầy ngỗng này đến chó còn không bằng.
Một con ngỗng có thể đấu lại năm đại hán đấy.
Đợi đến lúc đánh nhau tiếp sẽ cho ngỗng đi trước, bọn họ bọc hậu.
Hắc.
Giang Nhất hớn hở đi đòi tiền Cố Diệu mua hơn mười con ngỗng con, lần này mấy con ngỗng lớn không tiếp tục duỗi cổ cắn, ngược lại còn mang ngỗng con xuống hồ bơi lội.
—
Dùng hơn một ngày để dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, lúc này Từ Yến Chu mới xuống đại lao thẩm vấn thủ thành Lĩnh Nam.
Thủ thành: “Từ tướng quân, ta thật sự không biết gì hết.”
Từ Yến Chu lấy lệnh bài ra: “Vậy cái này ở đâu ra, còn nữa, tấm bình phong của Từ gia tại sao lại xuất hiện trong mật thất nhà ngươi?”
Lần này thủ thành thật sự nghẹn họng, hắn tuyệt đối không ngờ rằng Từ Yến Chu sẽ tìm ra mật thất.
Những thứ bên trong đều là vàng bạc châu báu, nữ trang, giá trị hiện kim hàng nghìn lượng, đều bị phát hiện.
Thủ thành: “…Từ tướng quân, ngài nói gì ta không hiểu, cũng không biết mật thất gì hết, ta, ta, trong phòng ta có nhiều thêm vài thứ, nhưng ngài cũng không thể vì vậy mà trói ta lại chứ.”
Từ Yến Chu không muốn nghe những lời vô nghĩa này: “Từ đâu ra.
Ta không hỏi ngươi tham vàng tham bạc thế nào, chỉ muốn hỏi chiếc kim bài này rốt cuộc từ đâu ra?”
Thủ thành cười khổ: “Từ tướng quân, ta thật sự không biết.”
Từ Yến Chu: “Dụng hình, đừng để hắn chết, cho người đến báo nếu hắn muốn nói.”
Canh ngục nghe lệnh.
Sắc mặt thủ thành trắng bệch, rùng mình một cái, dùng hình phạt nhưng hắn vẫn cắn răng đến chết không chịu nói, Từ Yến Chu cũng không thể thật sự giết chết hắn. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Chàng cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc người đó là ai, nhưng nghĩ một hồi vẫn không có manh mối.
Chàng nhớ Từ Ấu Vi từng nói hoa văn trên kim bài đó quen mắt, nàng ấy đã nhìn thấy ở đâu.
Yến hội, cửa hàng trang sức, hay là quán trà…
Tra hỏi không có kết quả, Từ Yến Chu đành rời khỏi đại lao, mà thủ thành vẫn luôn không khai.
Hoặc thật sự không biết, hoặc biết mà không nói.
Từ Yến Chu hít sâu một hơi, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
—
Cố Diệu và những người khác đang kiểm kê lương kho, quân kho ở Lĩnh Nam.
Trong khi đó Trấn Viễn Hầu ở Dự Châu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Giờ này tin Đại Sở thất bại có lẽ đã truyền tới Thịnh Kinh.
Tin tức của Lĩnh Nam gửi đến chỗ hoàng thượng đầu tiên, nay chắc hẳn đã biết.
Mỗi ngày Chu Ninh Sâm đều hỏi chuyện quan trọng xảy ra ở Lĩnh Nam, hôm nay vẫn hỏi như thường lệ, Nguyên Bảo đáp: “Hoàng thượng, tin Lĩnh Nam đặt cùng chỗ tấu chương, Từ Yến Chu công thành, Lĩnh Nam thất thủ.”
Bút lông trong tay Chu Ninh Sâm rơi xuống đất, cán bút bằng ngọc bích vỡ thành hai khúc phát ra âm thanh chói tai.
Chu Ninh Sâm mở bức thư ra đọc, trên đó viết tin thất bại, Đại Sở đã lui binh đến Dự Châu.
Phía nam của Dự Châu là Thanh Yến, từ Thanh Yến đi về phía đông là hai tòa thành của Thịnh Kinh, môi hở răng lạnh, e rằng không bao lâu nữa Từ Yến Chu sẽ đánh vào Thịnh Kinh.
Chu Ninh Sâm đổi bút: “Dọn sạch mặt đất đi.”
Y miễn cưỡng trấn an bản thân, Lĩnh Nam thất thủ nhưng mưa ở Giang Nam đã tạnh, thừa tướng đang cứu trợ thiên tai ở Giang Nam khiến y không cần phải lo lắng.
Từ việc tức giận khi Túc Châu bị thất thủ đến sự bình tĩnh của hiện tại, Chu Ninh Sâm cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, y chỉ muốn xử lý thật nhanh chuyện ở kinh thành xong sẽ ngự giá thân chinh.
Y thật sự không thể hiểu vì sao mấy người Từ Yến Chu lại có lương thảo, bọn họ lấy muối ở đâu?
Chu Ninh Sâm hỏi: “Do thám có tìm hiểu được gì ở Vân Châu không, bọn họ vẫn còn muối sao?”
Nguyên Bảo đáp: “Chưa từng có tin tức, có lẽ vẫn còn.”
Thứ mà Chu Ninh Sâm muốn nghe không phải có lẽ, y muốn một câu trả lời khẳng định: “Năm vạn binh mã chỉ còn lại hơn ba vạn, nay Từ Yến Chu đã có gần tám mươi vạn người, sẽ chống đỡ được trong bao lâu nữa?”
Y đè nặng lửa giận trong lòng không có chỗ trút: “Hồi Thái Hòa điện.”
Tô Tuyết Nịnh không ở bên trong, Chu Ninh Sâm ngay cả một người để tâm sự cũng không có, liền hỏi cung nhân: “Tô Thải Nữ đâu?”
Thị nữ đáp: “Hình như Tô Thải Nữ không khỏe nên đã trở về.”
Vốn Chu Ninh Sâm không muốn quan tâm nhưng vì Tô Tuyết Nịnh có điểm giống Từ Ấu Vi, hơn nữa nàng cũng là nữ nhân của y, cho nên y quyết định đến lãnh cung một chuyến.
Trong lãnh cung hoang vắng yên tĩnh.
Chu Ninh Sâm đi vào từ cửa cung, người canh giữ bên ngoài vừa muốn hành lễ đã bị y khoát tay, đi thẳng vào liền trông thấy Tô Tuyết Nịnh mặc trung y, thị nữ của nàng đang cầm miếng vải trắng cho nàng triền bụng.
Sắc mặt Tô Tuyết Nịnh tái nhợt, quấn được một nửa nàng đã nhíu mày muốn chạy ra ngoài nôn, kết quả lại thấy Chu Ninh Sâm đến. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Tô Tuyết Nịnh không nhịn được buồn nôn, nôn khan một trận, đáy mắt nàng xuất hiện vẻ hoảng loạn, khó tin, và cả một chút vui mừng.
Chu Ninh Sâm lên tiếng: “Nguyên Bảo, truyền thái y.”
Thái y đến bắt mạch báo Tô Tuyết Nịnh đã mang thai ba tháng: “Hoàng thượng, sức khỏe của Tô Thải Nữ suy yếu, thai nhi không ổn định nên không thể tiếp tục triền bụng, nếu không sẽ cản trở thai nhi phát triển, thần sẽ viết một phương thuốc an thai uống trước rồi tiếp tục theo dõi sau.”
Chu Ninh Sâm: “Viết đi.”
Tô Tuyết Nịnh liếc y một cái, khóe mắt và chóp mũi nàng ta ửng đỏ, đợi thái y đi rồi Tô Tuyết Nịnh lập tức quỳ xuống: “Thần thiếp có tội.”
Chu Ninh Sâm: “Nàng đang có thai, đứng lên nói.”
Tô Tuyết Nịnh cúi đầu, khi ngẩng đầu lên mặt đã đầy nước mắt: “Thần thiếp có tội, xin hoàng thượng ban tội.
Xin hoàng thượng thưởng cho thiếp thân một chén thuốc phá thai.”
Trong mắt Chu Ninh Sâm đã không còn kiên nhẫn, y nâng Tô Tuyết Nịnh đứng lên: “Nàng dựng dục hoàng tự, là công lao lớn nào có tội gì, đứng lên.”
Tô Tuyết Nịnh đứng lên: “Một người như thiếp làm sao xứng dựng dục hoàng tự.”
Chu Ninh Sâm: “Cho nên nàng mới quấn bụng, biến bản thân thành dáng vẻ thế này, còn muốn phá thai?”
Tô Tuyết Nịnh thê lương đáp: “Nếu thần thiếp không làm như vậy, đứa nhỏ này sẽ được bình an sinh ra sao.
Lệ phi đang có thai, nàng ta sẽ để yên cho thiếp sinh con ư?”
Tô Tuyết Nịnh vừa khổ sở vừa sợ hãi nói tiếp: “Nếu là nữ nhi thì tốt, nhưng nếu là nam hài, thần thiếp phải làm thế nào để bảo vệ nó…”
“Hoàng thượng, đã biết không giữ được nó, cần gì phải để lại.” Nước mắt trên mặt nàng đã khô, hiện giờ nàng và cả Tô gia đều phải dựa hết vào đứa nhỏ trong bụng này.
Chỉ cần hoàng thượng thương tiếc nàng, chưa hẳn sẽ không khôi phục thân phận cho nàng, đến lúc đứa nhỏ được sinh ra, mẫu bằng tử quý, Tô gia cũng được cứu rồi.
Tô Tuyết Nịnh đang đánh cược, cược Chu Ninh Sâm muốn đứa trẻ này.
Tác giả có lời muốn nói.
Ngỗng: Ăn ta? Các ngươi xứng sao!
Gà: Sát thủ đêm phia đây =]]]]
Vịt nướng
Bánh xuân
Hạt óc chó
Thuyền hạt hạch đào
Dạ minh châu
Lọ thuốc
.