Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
Câu này vừa nói ra, trong thuyền hoa ngay tức khắc im lặng như tờ.
Khí thế toàn thân Tiêu Việt rất bức người, nhưng Tần Chiêu chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Khi hắn nghe thấy câu này, ngay cả đáy mắt cũng không hề có chút gợn sóng.
Không hề yếu thế hơn chút nào.
Mọi người có mặt tại đây đều bị khung cảnh này làm cho kinh sợ không nói ra lời. Cố Trường Châu thầm than không ổn, vội lên tiếng giảng hòa: "Tướng quân có chỗ không biết, sức khỏe tiên sinh nhà ta không tốt, vừa bị bệnh nặng, thực sự không thể uống rượu."
"Bệnh nặng?"
Tiêu Việt nhìn Tần Chiêu trong chốc lát. Quả thực có thể thấy được sắc mặt người này tái nhợt, gương mặt gầy gò ốm yếu xanh xao.
"Thì ra là một tên ma ốm." Tiêu Việt chống cằm, nở nụ cười trở lại, thong thả nói, "Vậy bản tướng quân phải xin lỗi ngươi?"
Tần Chiêu: "Không sao. Tiêu tướng quân không cần để trong lòng."
Tiêu Việt: "..."
Mọi người trên bàn đều hít một hơi khí lạnh.
Ý... Ý là hắn chấp nhận lời xin lỗi của tướng quân? Người này sao lại dám dùng thái độ này...
Tiêu Việt hơi nghẹn họng, thế nhưng hoàn toàn không thấy tức giận, hắn ta cười vang: "Thú vị, đúng là là thú vị... Ăn thôi, đừng ngẩn ra nữa."
Một bữa cơm khiến người khác ăn trong nơm nớp lo sợ, không cảm nhận được mùi vị gì. Mặt khác, Tần Chiêu không hề bị ảnh hưởng, thanh nhàn như là ăn bữa cơm gia đình bình thường.
Tiêu Việt gần như không đụng vào bất kỳ món nào mà chỉ lặng lẽ uống ly rượu đặt trước mặt, hết ly này đến ly khác.
Vất vả chịu đựng đến khi tiệc rượu kết thúc, tất cả mọi người liên tiếp đặt đũa xuống nhưng không ai dám rời đi. Sắc mặt Tiêu Việt đã có men say, tầm mắt lờ mờ quét qua một vòng: "Ăn xong hết rồi? Vậy đi thôi."
Hắn ta nói xong cũng không để ý người khác, lảo đảo đứng lên.
Có một thuộc hạ muốn đỡ nhưng bị hắn ta dùng sức đẩy ra: "Cút. Bản tướng quân mà cần ngươi giúp à?"
Hắn ta xoay người đi ra ngoài, tuy bước chân hơi vô lực nhưng cũng coi như vững vàng.
Thuộc hạ mà Tiêu Việt mang theo vội chào tạm biệt mọi người. Hai bên lễ độ nói lời tạm biệt, lần lượt bước ra khỏi thuyền hoa, trên nét mặt đều là vẻ nhẹ nhõm.
Cố Trường Châu và Tần Chiêu ở lại đến cuối cùng.
Cố Trường Châu hạ thấp giọng hỏi: "Cứ để hắn ta đi như vậy sao?"
"Không." Tần Chiêu không nhanh không chậm uống xong ly trà cuối cùng, dùng khăn lụa lau sạch tay rồi mới đứng lên, "Chúng ta cũng ra ngoài thôi."
Hai người bước ra khỏi thuyền hoa. Những người đi cùng lúc đầu kia đã tự mình rời đi, không biết đi đâu. Không đợi hai người đi đến sảnh trước, có người chợt ngăn cản bọn họ.
Đối phương nói: "Tướng quân nhà ta muốn mời một mình vị tiên sinh này."
Người này có lối ăn mặc bình dân nhưng khi đi bộ không phát ra bất cứ tiếng động nào, hiển nhiên cũng là người biết võ công. Cố Trường Châu do dự nhìn Tần Chiêu, hắn nói: "Ngươi về đi. Để A Thất cùng về trước với ngươi, chuyển lời cho phu lang nhà ta rằng phải tối muộn ta mới về, bảo y đừng lo lắng."
"Ta sẽ đi gặp vị tướng quân kia."
.
Vẫn là thuyền hoa.
Nhưng thuyền hoa này dường như nhỏ hơn cái bọn họ ăn cơm lúc nãy, cũng không mấy bắt mắt. Người hầu dẫn đường chỉ giúp Tần Chiêu đẩy cửa, sau đó đứng chờ ở một bên. Nhìn vào trong thuyền chỉ thấy một cái bàn nhỏ, Tiêu Việt ngồi trong thuyền hoa đưa lưng về phía hắn.
Tần Chiêu đi vào, cảm thấy con thuyền hơi lắc lư. Hắn quay đầu lại nhìn, người hầu đã tháo dây thừng cột trên bờ, cầm mái chèo dùng sức đẩy thuyền ra khỏi bến.
Thuyền hoa đi đến giữa hồ mới dừng lại.
Người hầu đứng trên mũi thuyền tung người nhảy lên, dùng khinh công trở lại bờ trong nháy mắt.
Như vậy, trong thuyền hoa chỉ còn lại Tần Chiêu và Tiêu Việt.
Tần Chiêu im lặng thay đổi khẩu khí, đi đến cạnh Tiêu Việt, nhìn thấy hắn ta rót hai ly rượu, hơi nhíu mi.
"Ngươi không uống rượu thì sống không nổi à?" Tần Chiêu ngồi xuống đối diện Tiêu Việt, bình tĩnh nhìn hắn ta, "Tiêu Việt."
"Ta không sống nổi cũng không liên quan đến ngươi. Nhưng ngươi... Ta vẫn rất muốn biết ngươi sống sót như thế nào."
Tiêu tướng quân đẩy một ly rượu đến trước mặt Tần Chiêu. Hắn ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Tần Thù."
Tần Chiêu im lặng không nói.
Hoàng thất hiện tại họ Kỳ, Vinh thân vương là thân vương đương triều duy nhất khác họ, họ Tần, tên Thù, tự Thừa Triêu.
Lúc đầu khi Tần Chiêu lưu lạc đến thôn Lâm Khê, trí nhớ bị tổn thương, vì vậy theo ký ức còn sót lại, hắn tự lấy cho mình một cái tên giả là Tần Chiêu.
Đêm nay không trăng không sao, thuyền hoa lẳng lặng trôi nổi ở giữa hồ. Đèn lồng treo ở mũi thuyền tựa như ngọn đèn cô độc trong đêm dài đằng đẵng, nhẹ nhàng đung đưa, tịch mịch lặng im.
Trong thuyền hoa cũng lặng im giống vậy. Tiêu Việt ngẩng đầu uống một hớp rượu, cười nói: "Năm đó Nhiếp Chính vương quyền thế ngút trời, vương gia không làm lại mai danh ẩn tích, còn chạy đi tham gia khoa cử. Sao vậy, ngươi ngại sau khi thoái ẩn quá nhàm chán, tuổi tác đã cao còn muốn chứng minh tài hoa của mình lần nữa?"
Trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Việt đã thăm dò tất cả về hắn rồi, cũng không đơn giản.
Tần Chiêu một lời khó nói hết nhìn hắn ta, nhắc nhở: "Ta nhỏ hơn ngươi ba tuổi."
Tiêu Việt: "..."
"Ngươi nói chuyện vẫn rất khiến người khác ghét." Tiêu Việt tự rót cho mình ly rượu, "Uống thử đi. Cái này không phải là rượu mạnh ở tửu lâu. Rượu này ta mang tới từ biên cương, ngày thường không có mà uống đâu."
Lúc này Tần Chiêu mới chú ý tới màu rượu trắng sữa trong ly, khi ngửi vẫn có mùi sữa nhàn nhạt, thực sự không giống rượu bình thường.
Con ngươi Tần Chiêu hơi động, nhưng vẫn lắc đầu: "Ta thật sự không thể uống."
Vẻ mặt lơ đễnh lúc đầu của Tiêu Việt cuối cùng cũng biến mất, nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi..."
Tần Chiêu đè vào ấn đường.
Hắn bệnh nặng mới khỏi, hôm nay ra ngoài quá lâu đã hơi không chịu nổi: "Ngươi tưởng ta giả bệnh à?"
Lần này đến lượt Tiêu Việt im lặng.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tần Chiêu một lúc, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cho rằng ngươi..."
"Cho rằng ta chủ động thoái ẩn?" Tần Chiêu thở dài, "Lẽ ra đúng là như vậy. Không sai."
Tiêu Việt: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết."
Ngón tay Tiêu Việt vuốt nhẹ lên miệng ly, ung dung nói: "Tuy ta ở biên cương xa xôi thế nhưng cũng nghe được nhiều chuyện."
"Năm đó tiểu hoàng đế lên ngôi khi chỉ mới mười hai tuổi, tiên đế không an tâm nên ủy thác tiểu hoàng đế cho ngươi. Vừa đúng lúc thế cuộc hỗn loạn, ngươi chém hết vô số tham quan nhưng lại mang danh tâm địa độc ác."
"... Tin nhảm này là ngươi cố ý tạo ra?"
"Ừ." Tần Chiêu bình tĩnh, "Không phải ngươi sợ ta đoạt lấy binh quyền của ngươi nên mới đến biên cương trốn tránh nhiều năm như vậy sao?"
Tiêu Việt mắng: "Ông đây cóc sợ ngươi..."
Tần Chiêu nhìn hắn ta.
Lời nói của Tiêu Việt hơi chậm lại, đổi đề tài: "Ngươi nói tiếp đi, sau đó thế nào?"
Tần Chiêu đáp: "Tiên hoàng bệnh nặng nhiều năm, tham quan trên dưới trong triều hoành hành. Muốn rút dây động rừng nhổ cỏ tận gốc, không thể dùng cách ngay thẳng."
Tiêu Việt: "Cho nên ngươi mượn danh giết sạch bọn chúng, nhân cơ hội đổi thành người của mình."
Đây cũng là tin đồn lan truyền trên phố, lý do Nhiếp chính vương thích giết người thành tính, là để diệt trừ những kẻ đối đầu với hắn.
Tần Chiêu chỉnh lại: "Là đổi thành người có tài."
"Như nhau cả, dù sao cũng là người của ngươi." Tiêu Việt vẫy tay, nói tiếp: "Những chuyện này ta biết rồi. Sau đó thì sao?"
Tần Chiêu nói: "Ta dùng năm năm mới ổn định được thế cục, hơn nữa thánh thượng dần trưởng thành, ta bèn bắt đầu chuẩn bị thoái ẩn."
Tiêu Việt hiểu ra: "Ngươi cố ý đắp nặn hình tượng thần tử gian ác với bên ngoài. Đợi thời cơ thích hợp diễn một màn kịch với tiểu hoàng đế, để hắn thuận lý thành chương tru diệt gian thần, lấy lại quyền hành."
Tần Chiêu gật đầu: "Đúng vậy."
Những việc này là gần đây Tân Chiêu dần nhớ lại.
Ngày ngày trôi qua, ký ức bị mất đi của hắn cũng đã lấy lại được bảy tám phần. Nếu không phải như vậy, hắn cũng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt Tiêu Việt như thế này.
Hắn và Tiêu Việt không hợp là sự thật.
Tiêu gia xưa nay đứng đầu là bảo vệ hoàng quyền. Trước lúc tiên đế lâm chung đã phong hắn làm Nhiếp chính vương, rất nhiều người sợ hoàng quyền rơi vào tay người ngoài. Tiêu Việt chính là người phản đối nhiều nhất.
Nhưng Tiêu Việt không đấu lại hắn cho nên mới tức giận bỏ đi, tự mình xin đóng giữ biên cương.
Những năm sau đó, Tiêu Việt ở biên cương vẫn quan tâm chiều hướng của kinh thành, dần dần hiểu rõ ý đồ của Tần Chiêu. Mà Tần Chiêu cũng chưa bao giờ muốn đụng tới binh quyền của hắn ta.
Hai người họ đều hiểu, việc làm của bọn họ đều là để triều đình vững chắc.
Nhưng ngay cả Tiêu Việt sau khi biết sự thật cũng không khỏi thầm kinh hãi.
Trên thế gian này, quyền thế là thứ dễ làm thay đổi lòng người nhất. Rất nhiều người nếm được vị ngọt từ nó, tính tình dần thay đổi. Nhưng người này cầm quyền nhiều năm, vậy mà có thể nói buông là buông.
Tâm tính thế nào mới có thể làm được đây?
Tiêu Việt ổn định tinh thần lại, không suy nghĩ lung tung nữa.
Hắn ta dẫn binh nhiều năm, căn cứ vào lời Tần Chiêu nói lúc nãy, đại khái có thể đoán được đầu đuôi ngọn nguồn: "Đương nhiên ngươi sẽ không thật sự muốn chết, cho nên ta đoán, hẳn là ngươi đã lên sẵn kế hoạch giả chết thoát thân. Biến cố xảy ra trong lúc giả chết?"
Tần Chiêu lắc đầu: "Kế hoạch của ta chưa thực hiện."
Quả thực là hắn muốn thoái ẩn, thế nhưng không phải giả chết là có thể giải quyết xong.
Sau khi hắn rời đi, những người trong triều tiếp tục đi theo hắn sẽ thế nào, bộ hạ cũ của hắn nên về đâu, có bị người khác chờ cơ hội tính sổ không. Đây đều là những chuyện hắn phải tính toán.
Vì vậy, ban đầu hắn dự định rút dần thế lực của mình, đợi tất cả sắp xếp ổn thỏa sau đó mới rời đi.
Nhưng lại xảy ra biến cố.
"Thời gian đó đúng lúc ta đến vùng lân cận Giang Lăng, gặp phải mai phục. Tất cả thân vệ của ta đều bỏ mạng, mà ta..."
Trúng kịch độc, ký ức mất hết, lưu lạc đến thôn Lâm Khê.
Lúc Tần Chiêu giải thích những việc này, chân mày Tiêu Việt càng lúc càng nhíu chặt. Khi hắn nói xong, Tiêu Việt mới đập bàn tức giận: "Đây là ý gì, dùng xong thì giết?"
Ấn đường Tần Chiêu hơi giật, hắn không quá thích cách dùng từ này của Tiêu Việt.
Nhưng hắn không so đo chuyện này, Tiêu Việt nói tiếp: "Khoan đã. Ý là tiểu hoàng đế phái người ám sát ngươi? Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đó lấy đâu gan làm chuyện này?"
Đương kim thánh thượng tính tình mềm yếu, đây cũng là một trong những lý do tiên đế không yên tâm trực tiếp giao ngôi vị hoàng đế cho người nọ.
Nhưng vận may của tiên đế không tốt. Trước khi lâm chung, những đứa con của ông đều lần lượt chết yểu chết bệnh, nếu không thì cũng là ngu dại đần độn. Chỉ có đương kim thánh thượng, ngoại trừ tính tình hơi yếu đuối ra thì vẫn được coi là một đứa trẻ tư chất thông minh.
Đã nhiều năm Tiêu Việt chưa gặp tiểu hoàng đế. Lần gặp mặt trước, tên nhóc ấy chỉ biết núp sau lưng Tần Chiêu lặng lẽ lau nước mắt.
Tần Chiêu thở dài: "Ta không biết.
Suy cho cùng thì Tiêu Việt là con nhà võ, chẳng muốn suy nghĩ uẩn khúc trong chuyện này, trực tiếp hỏi: "Ngươi định thế nào?"
"Đến kinh thành. Tra rõ chân tướng."
"Đã qua nhiều năm, chết không đối chứng, ngươi tra thế nào?"
"Gặp mặt trực tiếp."
"Ngươi muốn xông vào cung?" Tiêu Việt ngồi thẳng người, nhíu mày nói, "Bản tướng quân không giúp ngươi tạo phản. Tuy rằng ta cũng không ưa tiểu hoàng đế kia, thế nhưng hoàng thất có ơn với Tiêu gia, ta không thể làm ra chuyện mưu phản được."
"..." Tần Chiêu nói, "Ta không muốn làm phản."
Tiêu Việt: "Vậy ngươi..."
"Ta chỉ hy vọng lúc cần thiết, ngươi có thể giúp ta một việc nhỏ."
"Nhỏ thế nào?"
"Chỉ một cái nhấc tay."
Tiêu Việt thu hồi ánh mắt, dường như cực kỳ hứng thú với ly rượu trước mặt.
Tần Chiêu nói: "Điều kiện gì, nói đi."
Tiêu Việt mở bàn tay ra, năm ngón tay hướng về phía hắn.
Tần Chiêu: "..."
Hình như đầu lại bắt đầu hơi đau, Tần Chiêu nhắm mắt lại: "Tiêu Việt, ngươi ra biên cương nhiều năm như vậy, rốt cuộc là học làm thổ phỉ hả?"
Tiêu Việt không vui: "Sao lại gọi là thổ phỉ? Ngươi biết ta cần nuôi bao nhiêu binh mã không? Ngươi biết đám nhóc kia có thể ăn bao nhiêu không? Chỗ lương thảo triều đình đưa đến mỗi tháng cùng lắm chỉ đủ nhét kẽ răng. Lấy của ngươi năm vạn lượng thì sao, đường đường là Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chút tiền này cũng không có?"
Tần Chiêu sắp bị hắn ta làm tức tới buồn cười.
Hắn bình tĩnh: "Ngươi biết gần đây ta làm thầy dạy học ở Cố gia không?"
"Ta biết."
Lúc nãy khi Tiêu Việt vừa ra khỏi thuyền hoa thì lập tức kêu tiểu nhị của tửu lâu đến, bảo gã nói hết chuyện của Tần Chiêu cho hắn ta nghe.
Tần Chiêu nói: "Vậy ngươi có tra được, số tiền ta kiếm được mỗi tháng chỉ có ba mươi lượng. Hơn nữa đã hai tháng liền không tới Cố phủ rồi."
Tiêu Việt: "..."
Tiêu Việt nhìn vào mắt Tần Chiêu, nhất thời mang theo chút đồng tình.
"Khoan đã." Hắn ta lại cảm thấy không đúng, "Họ Cố kia là người của ngươi?"
"Phải."
"Vậy không phải ông ta rất có tiền à. Ngươi kêu ông ta đưa cho một chút không phải được rồi sao?"
"Được thì được, nhưng không thể đưa ngươi nhiều như vậy." Tần Chiêu nói, "Một vạn lượng."
Tiêu Việt khó tin: "Ngươi trả giá ác vừa thôi chứ?!"
Tần Chiêu hờ hững không đáp.
"Hiện tại là ngươi nhờ ta, không phải ta nhờ ngươi." Tiêu Việt không vui, "Ta có thể không giúp ngươi, cũng không chịu thiệt gì. Còn ngươi thì sao, trừ ta ra bây giờ ngươi có thể tìm ai giúp?"
Tần Chiêu nói: "Trừ ngươi ra thật sự không ai có thể giúp ta."
Tiêu Việt còn chưa kịp đắc ý thì Tần Chiêu nói tiếp: "Cũng giống như vậy. Hiện giờ cũng chỉ có mình ta có thể giúp ngươi."
Chuyện hắn đang nói đến dĩ nhiên là chuyện triều đình muốn đụng vào binh quyền.
Tần Chiêu nói: "Ngươi không muốn nhượng binh quyền cho bất kỳ kẻ nào xâu xé, cũng không muốn mâu thuẫn với triều đình. Ngươi có thể không hợp tác với ta, vậy cứ giống như bây giờ vậy, mẫu thân bệnh qua đời cũng chỉ có thể lén lút trở về an táng."
Vẻ mặt Tiêu Việt trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Tần Chiêu nghênh đón ánh mắt của hắn ta, bình tĩnh nói: "Việc này sẽ không ai giúp ngươi, chỉ có ta."
Sự im lặng kéo dài trong thuyền hoa, hồi lâu sau Tiêu Việt mới đưa ra quyết định, hắn ta thở dài: "Nghe nói ngươi có một điền trang ở ngoại ô kinh thành, sau khi xảy ra chuyện thì bị hoàng đế tịch thu. Sau này chuyện thành công, đưa ta điền trang đó."
Tần Chiêu nghiến răng: "Điền trang đó không chỉ năm vạn..."
Chân mày Tiêu Việt nhếch lên.
"Được. Đợi ta trở về, sẽ đưa cho ngươi."
Tiêu Việt: "Thành giao!"
Tiêu Việt uống cạn ly rượu trước mặt, đứng dậy: "Đi về thôi."
Tần Chiêu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích: "Về bằng cách nào?"
Vì để bảo đảm không ai nghe thấy họ nói chuyện, Tiêu Việt kêu người chèo thuyền ra giữa hồ. Lúc này, tất cả thuộc hạ của Tiêu Việt đều đang trên bờ, từ đây tới bờ lại cách một khoảng, không liên lạc được.
Tiêu Việt không quan tâm: "Ở đây cách bờ không bao xa, dùng khinh công là qua được rồi mà?"
Tần Chiêu im lặng nhìn hắn ta.
Tiêu Việt bừng tỉnh: "Quên mất, bây giờ ngươi là ma ốm."
"Vậy làm sao đây. Ta không muốn cõng ngươi, buồn nôn lắm." Tiêu Việt tưởng tượng ra hình ảnh này, không khỏi cảm thấy ớn da gà.
Tần Chiêu nhắc nhở: "Mũi thuyền có mái chèo."
"Được, vậy chúng ta chèo về." Tiêu Việt nói xong lập tức bước ra ngoài, nhưng thấy Tần Chiêu vẫn ngồi tại chỗ, "Sao ngươi không đứng dậy?"
Tần Chiêu: "Đêm ở hồ gió lớn, ta không thể trúng gió."
"..." Tiêu Việt nổi nóng, "Ông đây là đại tướng quân, ngươi kêu ta làm người chèo thuyền cho ngươi?"
"Ngươi làm nhanh chút." Tần Chiêu lạnh nhạt nói: "Ta đau đầu."
Tiêu Việt vừa mắng chửi vừa đi ra mũi thuyền. Tầm mắt Tần Chiêu lại rơi vào ly rượu sữa ngựa chưa từng đụng vào kia. Hắn hơi chần chừ, cầm ly rượu lên nhấp một hớp nhỏ.
Hương sữa đậm đà, vị rượu xộc lên mũi.
Trong khoảnh khắc dư vị còn đọng lại giữa môi lưỡi Tần Chiêu, hắn cúi đầu nhấp thêm một ngụm nữa.
.
Cái giá của việc phóng túng này chính là trong lúc trên đường về nhà, Tần Chiêu lại sốt rồi.
Hắn dựa vào cửa sổ xe ngựa, đôi môi tái nhợt, nói không đủ hơi: "Rẽ trái đường này, đi tới cuối là tới."
Tiêu Việt chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, có hơi lạ lẫm: "Với sức khỏe này của ngươi, thật sự có thể vào kinh sao?"
"Không chết được."
"Tốt nhất là vậy." Tiêu Việt nói, "Ta nhắm cái điền trang kia của ngươi lâu rồi, nếu chuyến đi này của ngươi không thành công, ta vẫn sẽ tìm cơ hội khác để thánh thượng ban cho ta."
Tần Chiêu liếc hắn: "Không có tiền đồ."
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Tần Chiêu, Tiêu Việt thấy người nọ thực sự bệnh đến khó chịu, đại phát từ bi gõ cửa giúp hắn.
Tiêu Việt vừa gõ thì cửa đã nhanh chóng được mở ra: "Còn biết quay về à. Tên khốn không có mắt nào giữ ngươi lại tới giờ..."
Tiêu – đồ khốn – Việt: "..."