Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cảnh Lê cũng chú ý tới tầm mắt của hắn, vội nói: "Không phải ta uống!" Cậu muốn trèo lên khỏi ao nhưng thân thể bị ngâm trong nước nóng đã trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, "ào" một tiếng lại rơi trở lại trong nước.
Tần Chiêu ngồi xổm cạnh ao, bị nước văng vào người, không chỉ có vạt áo bị ướt mà ngay trên mặt cũng vương vài giọt nước.
Hắn không thèm né, từ trên cao nhìn xuống Cảnh Lê, bọt nước theo đường cằm tuấn tú nhỏ xuống mặt cậu.
Tần Chiêu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau sạch vệt nước, ánh mắt sâu xa mang theo ý cười. "Không phải ngươi uống thì còn có thể là ai, chẳng lẽ là Cá Con?"
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, biểu tình có phần mờ mịt.
Bầu rượu kia không nhiều, Cảnh Lê tự nhận mình không dễ say đến vậy, nhưng chẳng hiểu vì sao vừa bị Tần Chiêu nhìn như thế cậu lại thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, bất giác có chút không chịu nổi độ ấm của nước suối.
Căn nhà phía sau, gian ngoài chỉ có ánh đèn le lói, phòng ngủ lại là một mảnh tối tăm.
Tần Chiêu nhanh chóng liếc nhìn phòng ngủ, thấp giọng hỏi: "Nhóc con đã ngủ rồi?"
"Ngủ... Ngủ rồi."
"Vậy đừng đánh thức nó."
Tần Chiêu nhẹ nhàng bước xuống nước, mặt ao chỉ khe khẽ dao động.
Nhưng dao động kia vẫn truyền tới người Cảnh Lê, cậu bất giác lùi về phía sau nửa bước, sống lưng chạm vào thành ao lạnh lẽo, phía trước lại là thân thể nóng bỏng của đối phương.
Giữa làn hơi nước lượn lờ, thân hình hai người dần trở nên mờ ảo.
Suối nước nóng trong viện có cấu tạo hết sức đặc biệt, mỗi ao nước nóng có độ ấm không giống nhau. Cảnh Lê thân thể lạnh lẽo, chọn ao có độ ấm thấp nhất thì sau khi xuống nước mới thấy dễ chịu, không đến nỗi quá nóng mà toát mồ hôi.
Còn rất thích hợp để làm chuyện khác nữa.
Thân mình Tần Chiêu hơi nghiêng về phía trước, đè người lên thành ao, nâng cằm đối phương lên: "Nói lại lần nữa, ai uống?"
Sau khi uống say, cảm giác đối với nguy hiểm dường như đã trở nên trì độn, Cảnh Lê nhìn chăm chú vào đôi mắt tuấn mỹ kia, cười cười. "Dù sao cũng không phải ta."
"Thật không?" Tần Chiêu cúi đầu, "Ta muốn tự mình kiểm tra." Dứt lời liền hôn lên môi Cảnh Lê. Hương hoa quế nhàn nhạt tràn ngập môi lưỡi, Tần Chiêu nếm tới lúc mãn nguyện mới ngẩng lên, "Biết thế này gọi là gì không?"
Cảnh Lê bị hôn đến mơ màng, vẫn chưa thỏa mãn, vô thức hỏi lại: "Là gì?"
"Cá say hoa quế."
Lại còn tự mình cởi hết, vô cùng thành thục.
Cảnh Lê không để ý tới lời vui đùa của hắn.
Dưới tác dụng của rượu, thật sự không chịu nổi trêu chọc, đã vậy Tần Chiêu còn không cho cậu được thoải mái, khó chịu vô cùng. Cảnh Lê là cá, làm gì có đạo lý cá ở dưới nước còn bị người quản chế? Cậu dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của Tần Chiêu, trở mình một cái hoán đổi vị trí của hai người, sau đó cắn lên vai đối phương một ngụm.
"Cọ!" Cảnh Lê bất mãn nói.
Tần Chiêu cười cười, đang chuẩn bị lên tiếng, nét mặt đột nhiên cứng đờ. Con cá nhỏ kia ỷ vào men say mà to gan lớn mật, dám dẫm lên người hắn.
Mũi chân cố ý châm lửa, tựa hồ phát hiện ra bí mật gì, bèn ghé vào tai hắn, giọng đầy đắc ý: "Rõ ràng đã sớm nghĩ tới."
Mặt nước xao động càng thêm dữ dội, Tần Chiêu vội vàng nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia, không cho cậu tiếp tục lộn xộn, "Tên nhóc nhà ngươi..."
Tần Chiêu không dám để Cảnh Lê tiếp tục khiêu khích, lo bản thân không nhịn được mà hung hăng làm cậu. Hơn nữa, hắn không muốn kéo dài thời gian, chỉ sợ nhóc con kia tỉnh lại sẽ phát hiện không có cha bên cạnh.
Đến lúc đó đừng mong làm được gì!
Hắn vuốt ve mắt cá chân đối phương, đang nghĩ nên làm thế nào dụ người này biến về cái đuôi, lòng bàn tay bỗng thấy trơn trượt.
Vây đuôi mềm mại lướt qua lướt lại trên đầu ngón tay hắn, vừa mềm vừa lạnh, chẳng khác nào tơ lụa.
Cảm xúc hoàn toàn khác với trước đây.
Cảnh Lê hôn hôn môi hắn nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì nha."
Tần Chiêu ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình mười phần sai cả mười.
Rượu không phải thứ tốt...
Nhưng ngẫu nhiên dùng để trợ hứng thì thật không tồi!
Tần Chiêu cúi xuống hôn Cảnh Lê, đầu ngón tay vuốt ve từng mảnh vẩy cả bóng loáng lạnh lẽo, cho tới khi mỗi một mảnh vẩy cá đều ướt sũng nước suối mới đẩy ra một mảnh linh hoạt duy nhất kia.
Đuôi cá nháy mắt quấn chặt lấy chân Tần Chiêu.
Ở một khắc kia Cảnh Lê chợt tỉnh khỏi men say, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt. Cậu chưa kịp kháng nghị đã bị một đợt sóng triều mãnh liệt, không có cách nào khống chế, cuốn vào sâu trong mạch nước ngầm.
.
Hai người nháo tới tận lúc trăng treo đầu cành.
Ban đầu Cảnh Lê còn lo người hầu ngoài cửa sẽ nghe thấy, không dám lộn xộn càng không dám kêu loạn, nhịn đến mức toàn thân run rẩy mới được biết lúc trở về Tần Chiêu đã cho người hầu rời đi cả rồi.
Vừa nghe đã biết ủ mưu từ lâu!
Mà tiểu gia hỏa Cá Con đêm nay rốt cuộc cũng hiểu chuyện, suốt đêm đều không tỉnh giấc, không hề quấy rầy bọn họ.
Hậu quả của thiên thời địa lợi nhân hòa chính là đến phút cuối Cảnh Lê suýt nữa không biến trở lại đôi chân được, phải thử nhiều lần mới miễn cưỡng thành công, để Tần Chiêu ôm ra khỏi ao.
Y kéo kéo cổ áo choàng, đầu ngón tay cũng thấy tê dại, tủi thân lên án: "Ngày mai ta không thể ra ngoài chơi."
Tần Chiêu hôn hôn đuôi mắt vẫn còn vảy cá chưa biến hết, an ủi: "Ngủ một giấc là ổn rồi, đừng lo."
Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ hoài nghi.
Tần Chiêu ôm Cảnh Lê về phòng, thấy trên bàn vẫn còn đồ ăn. Cảnh Lê nói: "Tri phủ đại nhân sai người đưa tới, sợ ngươi buổi tối trong yến hội ăn không no. Để lâu như vậy đã nguội hết cả rồi, dù đói ngươi cũng không nên dùng."
Tần Chiêu đã hiểu.
Hóa ra rượu từ chỗ này mà đến.
"Không sao, ta không đói." Hắn lập tức đi tới bên giường, đặt Cảnh Lê vào bên trong, bản thân cũng leo lên nằm, ôm cả nhóc con lẫn cha nhóc vào trong ngực.
Nhóc con nằm trong lòng hai người khẽ nhúc nhích, một lần nữa nhanh chóng ngủ mất.
Tần Chiêu hôn lên trán Cảnh Lê, dịu dàng nói: "Ăn cá no rồi."