Chuyển ngữ: Tuyền
Chỉnh sửa: Sunny
Ngày hôm sau, mùng sau tháng hai, ngày thi Huyện đầu tiên.
Lều dùng cho thi Huyện tất cả đều nằm ở cạnh huyện nha, giờ Mão hai khắc, Cảnh Lê và Tần Chiêu đã có mặt ở ngoài cửa chính.
Giờ Mão hai khắc: giờ rưỡi sáng.
Cửa chính chưa mở, hai bên cửa dựng lên vài cái lều lớn sơ sài, là nơi dùng để nghiệm thân trước khi thi. Giờ Thìn mới bắt đầu gọi tên nghiệm thân, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, nhưng trêи đường chính trước cửa đã xếp thành hàng dài.
Nghiệm thân: Kiểm tra thân thể tránh gian lận khi thi; Giờ Thìn: giờ.
Ngón tay Cảnh Lê hơi run rẩy, Tần Chiêu cảm nhận được bèn kéo bàn tay lạnh ngắt của cậu nắm lấy.
"Lạnh sao?" Tần Chiêu hỏi.
"Không lạnh." Cảnh Lê quấn chiếc áo khoác nhỏ màu lựu đỏ, bên ngoài cổ áo trang trí bằng một vòng lông màu trắng tinh làm tôn lên nước da trắng như tuyết.
Bây giờ mới vừa đầu tháng hai, sáng sớm mùa đông trêи đường cực kỳ lạnh lẽo, xung quanh không ít người run vai dẫm chân để đỡ lạnh.
Bây giờ vẫn chưa tính là gì, đợi lát nữa vào lều thi sẽ càng lạnh hơn.
Trong lều thi không được đốt lửa sưởi, cũng không được tùy ý cử động lung tung phát ra âm thanh, bị lạnh cả ngày, nếu như thân thể vốn không khỏe, có thể chết cóng ở trường thi.
Cho nên từ vài ngày trước Tần Chiêu đã bắt đầu uống thuốc chống lạnh. Sớm hôm nay trước khi ra khỏi cửa, Cảnh Lê còn tự mình nấu cho hắn một tô hoành thánh, mỗi cái đều vỏ mỏng nhân dày, ngồi nhìn hắn ăn hết toàn bộ hoành thánh và canh nóng.
Lòng bàn tay Tần Chiêu vẫn còn ấm, nắm chặt tay Cảnh Lê, khẽ nói: "Vậy tức là căng thẳng rồi."
Cảnh Lê nhếch miệng: "Ngươi không căng thẳng sao?"
Cậu hỏi xong mới cảm thấy câu này dư thừa, cho dù gần sát kì thi, mấy ngày này Tần Chiêu vẫn ăn no uống đủ, cực kỳ rảnh rỗi mới tùy tiện lật vài trang sách, chẳng mảy may căng thẳng tí xíu nào.
Cảnh Lê cũng biết bản thân nên tin tưởng hắn, với tài hoa của Tần Chiêu, vốn sẽ không sợ kiểu kì thi này.
Nhưng cậu... Vẫn rất hồi hộp.
"Thực ra ta cũng hơi hồi hộp." Tần Chiêu bỗng nhiên nói.
Cảnh Lê tròn xoe mắt nhìn hắn.
Tần Chiêu ngoảnh mặt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bọn họ mới cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai Cảnh Lê: "Ngộ nhỡ không lấy được án thủ, chẳng phải ta mất luôn cả "phần thưởng" ư?"
Cảnh Lê: "..."
Tai Cảnh Lê lộ ở bên ngoài hơi đỏ, nhỏ tiếng nói: "Ngươi đừng nói bậy bạ nữa."
"Khụ khụ!"
Trần Ngạn An đứng sau lưng bọn họ, cuối cùng nghe không nổi nữa, nghiến răng nói: "Dù sao các ngươi cũng nên suy nghĩ cho cảm nhận của bọn ta một chút đi!"
Tần Chiêu lườm phía sau một cái, ánh mắt của ba người bảo đảm khác hơi rời đi, không dám nhìn thẳng hắn, riêng chỉ có Trần Ngạn An tức giận trừng mắt với bọn họ. Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, giơ tay lên kéo Cảnh Lê vào ngực, không đếm xỉa đến ai nữa.
Cảnh Lê bật cười, nhỏ tiếng nói: "Ngươi đừng chọc tức hắn nữa, hôm nay A Dịch không đến tiễn hắn, hắn đang bực bội đó."
Tần Chiêu lạnh nhạt nói: "Tự làm tự chịu."
Tối qua A Dịch vốn định đến tiễn bọn họ, nhưng Trần Ngạn An muốn khách khí với y, nhanh chóng nói không cần. Tính khí tiểu thiếu niên đơn thuần, tưởng lời hắn ta nói là thật, sáng sớm hôm nay quả thật không ra khỏi nhà.
Há chẳng phải tự làm tự chịu sao?
Cảnh Lê cũng nghĩ đến biểu cảm lúc Trần Ngạn An ra khỏi cửa liền cảm thấy buồn cười, quên cả căng thẳng.
Đúng lúc ấy, cửa lớn của trường thi từ từ mở ra, huyện lệnh được vài tên sai nha hộ tống đi ra.
Huyện lệnh hắng giọng, kéo dài giọng nói vài câu ngoài lề.
Vẻ mặt ông ta lười nhác, giọng không lớn, nhưng mà với hiểu biết của Cảnh Lê về ông ta, người này có lẽ là lười nói to. Vị trí đứng của bọn người Tần Chiêu không gần, gần như không nghe rõ ông ta đang nói gì.
Có điều nghĩ lại cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Huyện lệnh nói xong, vài tên sai nha phía sau mới từ phía sau bước lên phía trước, mở một tờ danh sách.
"Bây giờ bắt đầu đọc tên, người được gọi tên tiến lên phía trước xác nhận."
"Lý Nguyên Kiệt!"
"Lâu Húc!"
"Tưởng Tử Hoành!"
...
"Trần Ngạn An!"
Được gọi tên, cơ thể Trần Ngạn An đột nhiên run lên, vẻ mặt trắng bệch bước lên phía trước. Lúc hắn ta đi qua Cảnh Lê, Cảnh Lê còn nhìn thấy rõ đôi chân hắn run lẩy bẩy.
Mấy người bảo đảm trong danh sách cũng gần sát nhau, chỉ có vào trong trường thi mới bị lộn xộn thứ tự.
Sau Trần Ngạn An thì đến một người đồng hương khác bảo đảm cho Tần Chiêu.
Bầu không khí xung quanh càng thêm căng thẳng, riêng chỉ có Tần Chiêu vẫn ung dung ôm phu lang nhà mình, thậm chí còn nói nhỏ vào bên tai tiểu phu lang: "Ta phải vào trong rồi."
"Ừm." Cảnh Lê nhẹ nhàng nói, nhưng Tần Chiêu vẫn không buông cậu ra.
Cậu ngước mắt lên chạm nhau với ánh mắt Tần Chiêu, lập tức hiểu ra, ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái: "Cố lên."
Người xung quanh quá đông, nụ hôn đó của Cảnh Lê nhanh như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào xong lập tức rời đi. Tần Chiêu không hài lòng, còn muốn xin thêm lần nữa nhưng nghe lại nghe sai nha đằng trước hô to: "Tần Chiêu!"
Tần Chiêu: "..."
Gọi tên nghiệm thân không được trì hoãn, Tần Chiêu chỉ có thể bỏ qua đôi môi của tiểu phu lang, khẽ nói "Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta" rồi buông cậu ra bước lên phía trước.
Tần Chiêu lúc trước có công trị thủy ở huyện thành, sau lại điều chế ra Khư Hàn đan, đa phần sai nha của huyện nha đều biết hắn nên bỏ đi bước xác minh thân phận. Tần Chiêu bước tới trước cổng chính, lập tức được một vị sai nha mời đi vào căn phòng nhỏ tạm thời bên cạnh.
Trong mỗi căn phòng nhỏ đều có hai tên sai nha đang đợi, nhìn thấy Tần Chiêu bước vào thì vội vàng tiếp đón.
"Tần tiên sinh, mời cởi áo ngoài ra, đồ vật trong tay đặt ở đây."
Giống với những thí sinh khác, Tần Chiêu mang theo một giỏ trúc nhỏ, bên trong để bút mực cùng một chút lương khô. Thi Huyện phải mất cả ngày, thời gian này không được rời khỏi lều thi, cho nên thí sinh bắt buộc phải mang theo đồ ăn trưa.
Tần Chiêu làm theo, hai tên nha sai bước lên kiểm tra đồ đạc quần áo cùng giỏ tre của hắn.
Lần kiểm tra này đương nhiên là kiểm tra xem thí sinh có lén mang tài liệu gian lận không, không những phải kiểm tra kĩ càng đồ đạc, mà ngay cả đồ ăn mang theo cũng phải tách từng cái ra để kiểm tra.
Đồ ăn mà Cảnh Lê chuẩn bị cho Tần Chiêu là vài món rau trộn và gạo kê với bột ngô xay nhỏ.
Cậu không thích kiểu kiểm tra mất vệ sinh ở trường thi cho nên không để Tần Chiêu mang màn thầu hay bánh bột như người khác. Dù sao trong lều thi có thể trả tiền mua nước nóng, chỉ cần dùng nước nóng ngâm với bột này thì sẽ thành cháo đặc thơm ngọt.
Vừa ngon lại vừa no bụng, ăn xong còn có thể làm ấm cơ thể.
Đồ đạc Tần Chiêu mang theo rất đơn giản, chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong, sai nha đưa cho hắn thẻ số, dẫn hắn đi vào cửa lớn.
Trêи thẻ là số , tiếp sau đó là số thứ tự kì thi, sau này công bố kết quả đều sẽ dùng số này thay thế họ tên.
Sau cửa lớn là một cái sân nhỏ, thí sinh kiểm tra xong trước đều đang đợi trong sân này. Bọn họ phải đợi đến khi tất cả mọi người được gọi tên nghiệm thân xong mới có thể tiến vào trường thi.
Thế nhưng cũng đã đến trong sân, bọn họ không thể tự ý nói chuyện trao đổi nữa.
Đương nhiên, đã đến lúc này, mọi người nào còn lòng dạ mà nói chuyện nữa.
Cách một bức tường đột nhiên vang lên tiếng đánh nặng nề cùng tiếng gào khóc. Đó là thí sinh bị kiểm tra ra lén mang tài liệu gian lận, không chỉ làm liên lụy khiến tất cả những người bảo đảm bị hủy bỏ tư cách, còn phải bị đánh bằng roi thị chúng.
Từng tiếng khóc khuấy đảo lòng người, trong sân im lặng, nỗi lo lắng lan ra trong sân.
Duy chỉ có Tần Chiêu bình tĩnh đứng ở phía cuối đám người, trong đầu toàn là nụ hôn còn chưa kịp thực hiện ban nãy.
Tiếc quá đi.
Môi tiểu phu lang nhà hắn rất mềm, đôi môi lúc nào cũng hơi lạnh, màu sắc ngày thường rất nhạt, hôn một cái sẽ đỏ lên. Da mặt tiểu phu lang mỏng, bất luận hôn bao nhiêu lần vẫn rất dễ xấu hổ. Nhưng cho dù như vậy, trước giờ cậu chưa từng từ chối nụ hôn của Tần Chiêu.
Ngoan đến nỗi khiến người ta chỉ muốn bắt nạt cậu.
Khóe môi Tần Chiêu hơi cong lên, vừa khéo đúng lúc huyện lệnh y dẫn người vào trong sân, nhìn thấy biểu cảm này của hắn.
Huyện lệnh: "..."
Ông ta đã từng chủ trì không biết bao nhiêu kì thi Huyện, tự nhận bản thân đã gặp đủ các kiểu thí sinh, dù vậy cũng không khỏi nhìn thanh niên trước mặt này thêm vài lần.
Không phải ông ta chưa từng thấy thí sinh nào mang tâm thái thả lỏng ở trường thi, nhưng thực sự chưa từng thấy thí sinh nào ung dung thoải mái như người này.
Sao còn có thể cười được chứ?
Gọi tên nghiệm thân tổng cộng tốn hết nửa canh giờ, nửa canh giờ sau, mọi người dựa theo thẻ số lần lượt tiến vào trường thi.
Quy định thi Huyện không quá mức khuôn phép, trường thi đương nhiên cũng không sử dụng phòng có số chính quy giống thi Phủ. Trong trường thi bày đầy những bộ bàn ghế đơn sơ, dùng ván gỗ để ngăn cách xung quanh, đảm bảo các thí sinh không thể trao đổi với nhau.
Huyện lệnh đích thân đi đến trước từng bàn phát giấy thi, trêи giấy thi ghi tên và mã số thí sinh.
Khi đi đến trước bàn Tần Chiêu, ông ta vẫn vui vẻ nhìn Tần Chiêu cười, khẽ nói: "Chúc Tần tiên sinh thi đỗ."
Tần Chiêu khẽ gật đầu với ông ta, xem như trả lời.
Thái độ này của huyện lệnh đối với hắn không có gì lạ. Theo như hắn biết, gần đây có nhiều y quán trong huyện thành bán Khư Hàn đan giống tiệm nhà A Dịch. Hơn nữa lượng tiêu thụ rất tốt, lần này huyện lệnh kiếm được không ít.
Trong lòng Tần Chiêu thầm cười chế giễu, rồi cúi đầu nhìn giấy thi.
Giấy thi là giấy Tuyên Thành kẻ dọc, tổng cộng có mười tờ, ngoài ra còn vài tờ giấy trắng dùng làm nháp. Sau khi huyện lệnh phát xong toàn bộ giấy thi mới có một người đi vào từ ngoài lều thi, viết đề thi vào bảng đề ngay đằng trước.
Người đó Tần Chiêu cũng biết, là sư gia trong huyện nha, tên Bùi An.
Đề của lần thi Huyện này là Bùi An ra, vì tránh nghi ngờ, lần này Tần Chiêu đến huyện thành, Bùi An không gặp hắn.
Đề thi Huyện cơ bản đều giống nhau, một bài kinh nghĩa văn, ba bài thϊế͙p͙ kinh văn, làm một bài thơ ngũ ngôn bát vận.
Viết đề bài xong, Bùi An hành lễ cáo lui với huyện lệnh, sau đó huyện lệnh mới hạ lệnh bắt đầu thi.
Xung quanh vang lên tiếng mở giấy và tiếng mài mực, Tần Chiêu lại không gấp gáp động bút mà giơ tay xin một bát nước nóng trước.
Giá nước nóng trong lều thi khá cao, văn một bát nhỏ, may mà là nước sôi nóng hổi. Tần Chiêu từ tốn lục lá trà từ đáy giỏ trúc ra thả vào trong bát, bưng bát đất lên để làm ấm đôi tay bị lạnh đến nỗi hơi tê cứng.
Đợi tay ấm lại thì trà cũng nở xong.
Huyện lệnh ngồi ngay phía trước, nhìn chằm chằm Tần Chiêu ngâm trà, làm ấm tay, lại từ tốn uống một ngụm trà, biểu cảm trêи mặt hơi bực bội.
Đề thi Huyện tính ra không nhiều, nhưng khi làm cũng phải mất không ít thời gian.
Chỉ nói kinh nghĩa văn, mặc dù không đến chữ nhưng bất luận là cách thức, thể văn hay cách viết nội dung đều có yêu cầu vô cùng cao. Người bình thường làm xong bản nháp phải mất một canh giờ, chưa nói còn phải kiểm tra lại rồi mới chép ra.
Càng khỏi cần bàn tới còn có đề bài làm thơ phía sau.
Lúc này người khác đã viết được một nửa tờ nháp, người này rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Huyện lệnh nghĩ như vậy, không khỏi càng thêm chú ý đến chỗ của Tần Chiêu. Cuối cùng, sau khi uống trà xong, Tần Chiêu lấy bút mực ra.
Hắn không động vào giấy nháp được phát mà đặt bút viết lên trêи bài thi.
Huyện lệnh: "..."
Huyện lệnh: "???"
Nếu không phải triều đình có quy định quan chủ khảo không được lại gần xem câu trả lời của thí sinh thì huyện lệnh hận không thể ngay lập tức tới xem Tần Chiêu viết cái gì.
Cho dù là Bùi An phụ trách ra đề cũng không cách nào đoán trước được như vậy.
Một bài kinh nghĩa văn viết liền mạch lưu loát, trước sau không đến thời gian một nén hương thì Tần Chiêu đã hạ bút.
Hắn chà chà các ngón tay lạnh ngắt, khẽ thở dài.
Chẳng trách trước kia cứ nghe nói có người chết cóng ở trường thi, loại thi cử này thật là giày vò người khác quá mà.
Tần Chiêu lại xin một bát nước nóng, lần này không dùng để uống mà chỉ dùng để làm ấm tay. Bởi vì động tác lề mề này của hắn, kinh nghĩa văn trước sau tốn hết hơn nửa canh giờ, mà thϊế͙p͙ kinh văn và làm thơ lại tốn hơn nửa canh giờ nữa.
Đúng giờ Ngọ, tiếng chuông trong lều thi vang lên, Tần Chiêu viết xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống, giơ tay.
Trong vòng một canh giờ rưỡi này, Tần Chiêu xin ba bốn lần nước nóng, huyện lệnh còn tưởng hắn lại xin nước nóng làm ấm tay nên sai người mang ấm qua.
Nhưng Tần Chiêu chỉ lắc đầu, trực tiếp đưa bài thi lên.
Huyện lệnh: "..."
Ông ta nhớ ra, theo như quy định, thi Huyện bắt đầu từ giờ Tỵ, đúng giờ Ngọ có thể nộp bài.
Người này ban nãy lề mề lâu như vậy, rõ ràng là đang đợi tới giờ Ngọ!
Huyện lệnh đã sớm biết người này tài hoa không thấp, nhưng bất kể như thế nào cũng không ngờ được hắn hoàn toàn không coi thi Huyện ra gì, trong lòng không khỏi càng thêm hứng thú với người này. Nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể sai người dán tên cho bài thi của Tần Chiêu, đưa cho hắn một tấm lệnh bài rồi dẫn ra khỏi trường thi.
Cho dù đã nộp bài, vẫn không thể rời khỏi như cũ.
Thi Huyện quy định, mỗi thí sinh sau khi nộp bài sẽ được phát một tấm lệnh bài, bắt đầu từ giờ Thân, thí sinh mang lệnh bài ra cửa chính, lần lượt trả thẻ bài ở đó.
Giờ Thân: Từ giờ đến giờ.
Mỗi canh giờ trả thẻ bài một lần, từ giờ Thân cho đến giờ Tuất, đầu giờ Tuất bắt buộc thu lại toàn bộ. Tần Chiêu được dẫn đến một căn phòng nhỏ cạnh trường thi để nghỉ ngơi, căn phòng này ngăn gió tốt hơn trong trường thi nhiều, hơn nữa còn có thể bỏ tiền mua chậu than và nước nóng.
Giờ Tuất: Từ giờ đến giờ.
Thế là Tần Chiêu vừa ăn món cháo đặc biệt của tiểu phu lang nhà hắn trong căn phòng nhỏ đó, vừa đốt chậu than, từ từ đợi tới giờ Thân.
Đầu giờ Thân, Tần Chiêu đến trong sân đợi trả thẻ bài. Trong sân đã có nhiều thí sinh nộp bài ra, Tần Chiêu nhìn lướt qua, đa phần không phải người quen.
Người quen chỉ có một.
Nghiêm Tu.
Tính khí người này cổ quái lại khó chịu, nhưng cũng không uổng danh đã từng là án thủ thi huyện, tài hoa không thể chê.
Từ sau buổi gặp gỡ các văn nhân trong huyện lần trước, Tần Chiêu có chút hứng thú với người này, có điều hắn vừa liếc mắt nhìn qua, người kia lại mất tự nhiên rời đi.
Tần Chiêu cười thầm, không quan tâm nữa.
Giờ Thân một khắc, lều thi đúng giờ trả thẻ.
Giờ Thân một khắc: giờ phút.
Tần Chiêu vừa bước ra khỏi cửa chính đã nhìn thấy một bóng người màu đỏ đứng ở đầu đường.
Không biết Cảnh Lê đã đứng đó bao lâu, hai má lạnh đến đỏ ửng, sau khi nhìn thấy Tần Chiêu, ánh mắt lại vui vẻ sáng bừng.
Cậu nhanh chóng chạy tới chỗ Tần Chiêu, suýt nữa đâm vào lòng hắn.
"Chạy chậm thôi." Tần Chiêu đỡ lấy cậu, khẽ nói, "Vẫn hấp tấp như vậy, không phải bảo ngươi ở nhà đợi ta sao, đứng đây bao lâu rồi?"
"Ta không ngồi nổi mà." Cảnh Lê nói, "Cũng không bao lâu, vừa tới thôi."
Người cậu so ra còn lạnh hơn Tần Chiêu, đâu ra bộ dạng vừa mới đến.
Tần Chiêu biết nhưng không vạch trần.
Cố ý đến đây từ sớm, còn đợi ở nơi hắn có thể dễ nhìn thấy, cá nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi đã mềm lòng muốn chết, nào còn nỡ trách cứ chứ?
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, hỏi: "Thi thế nào? Ngươi ra sớm như vậy, có phải làm bài rất suôn sẻ không?"
Tần Chiêu cởi áo ngoài ra quấn lấy Cảnh Lê, dùng lòng bàn tay ôm lấy gò má lạnh ngắt của đối phương, bình tĩnh nói: "Ừm, cá nhỏ nào đó cứ chuẩn bị tốt "phần thưởng" là được."
"..." Cảnh Lê ánh mắt né tránh, "Vẫn... Vẫn còn ba đợt nữa, ngươi gấp cái gì?"
"Được, không gấp." Tần Chiêu mỉm cười nhìn cậu, chậm rãi nói: "Nhưng có một chuyện rất gấp đó."
Cảnh Lê tròn xoe mắt, nhất thời không nghĩ ra hắn đang nói đến chuyện gì: "Ngươi nói gì..."
Còn chưa nói xong đã bị Tần Chiêu hôn lên môi.
Trêи đường chính người qua kẻ lại, Tần Chiêu giơ cánh tay lên, dùng tay áo rộng che đi thân hình ốm nhỏ mềm mại ấy, ôm người vào lòng mặc ý hôn.
Lát sau hắn hơi lùi lại, nhìn chăm chú đôi môi đỏ hồng kia, thì thầm: "Chính là việc này, ta đã nghĩ đến cả ngày rồi."