Phu thê cần dùng máu lập lời thề, ký kết hôn ước, trừ phi trong hai có một người , nếu không nữ không thể tái giá, nam không thể tái hôn.
Mộ Vân càng thêm giận dữ, “Sao con có thể tùy ý tư định khế ước với một người tu đạo!”
(*tư định: chưa được sự chấp thuận của cha mẹ)
Dứt lời, ánh mắt bà ta dừng trên người tôi, đôi mắt đẹp đẽ chuyển động, hiểu ra được điều gì đó, “Tầm Nhi, chẳng lẽ con kiếm cô ta đến là để chọc tức ta?”
“Mẫu hậu không tin nhanh như vậy con đã có thể quyết định chuyện chung thân đại sự với người khác. Cô ta không thể!”
Mộ Tầm như nghe được một chuyện cười cực lớn. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn cười suýt chút nữa ra nước mắt.
“Người và phụ thân là phu thê thời niên thiếu, mối tình thắm thiết bên nhau trăm năm. Hiện giờ thi phụ thân còn chưa lạnh, không phải người cũng nhanh như vậy đã gả cho người khác sao?”
“Hai người tình chàng ý thiếp, thật là hạnh phúc!”
Lời nói này như tiếng sét ngang tai với Mộ Vân. Bà ta ngây người ngã xuống chỗ ngồi, ánh mắt chớp nhoáng trở nên trống rỗng, rơi ra hai hàng nước mắt.
Bà ta lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Con, con…”
Một đòn công kích hướng đến, Mộ Tầm nhanh tay nhanh mắt đỡ được.
Là Mộ Vấn Dị, ông ta tức đến nỗi hai trán nổi đầy gân xanh, gọi kiếm của mình đến.
“To gan! Hôm nay là ngày đại hôn của ta, ngươi liên tục làm loạn, nếu không niệm tình nghĩa chú cháu, ta đã dạy cho ngươi một bài học từ lâu rồi.”
Mộ Vấn Dị sa sầm mặt mày, “Nếu vương huynh đã qua đời, ta và Vân Nhi lưỡng tình tương duyệt, sao lại không thể kết thành phu thê chứ?”
Cái lời này thật sự khiến người ta kinh ngạc, vậy mà có thể đem lời dơ bẩn này nói ra một cách như thể đương nhiên, cái da mặt già của lão ta đúng là không cần đem che đi nữa rồi.
Mộ Tầm tức đến xanh mặt, cũng gọi kiếm của mình ra: Vô Song.
Mộ Vân thì vẫn luôn nắm chặt nắm đấm, môi càng ngày càng trắng bệch, bà ta kéo kéo tay áo Mộ Vấn Dị, cầu xin: “Chàng đã đáp ứng với ta rồi…”
Mộ Vấn Dị hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm lại: “Nể mặt Vân Nhi, chuyện ngày hôm nay ta không truy cứu, các ngươi mau cút đi.”
Nghe vậy, Mộ Vân âm thầm thở nhẹ một hơi.
Một suy đoán thoáng qua đầu tôi…
Thật sự là lưỡng tình tương duyệt?
“Ngươi phải bảo vệ ta cho tốt đó.” Tôi thấp giọng nói với Mộ Tầm rồi tiến về phía trước, dựng ngón giữa lên với Mộ Vấn Dị.
“Lão già nhà ông đúng là không có thể diện nhỉ.”
Mộ Vấn Dị ngớ người, có lẽ chưa từng có người nói như vậy với ông ta. Phản ứng lại một lúc, Mộ Vấn Dị mới biết tôi đang mắng ông ta.
Mắt thấy Mộ Vấn Dị sắp nổi cơn thịnh nộ, tôi liền nhanh chóng trốn sau lưng Mộ Tầm: “Ế dừng dừng dừng, ta còn có lời chưa nói xong.”
“Nhóc con, dám đứng trước mặt vua mà nói lời lỗ mãng.”
Mấy trưởng lão ma tộc đứng bên cạnh rút đao tiến lên, muốn tôi.
Mộ Tầm phi thân ra ngoài, lấy một địch ba, ột loạt hành động mây trôi nước chảy. CÒn chưa đợi tôi nhìn rõ, mấy trưởng lão đã ngã dưới đất không bò dậy nổi rồi.
Hắn cầm kiếm, y bào vì tản ra ma khí mà bay phấp phới. Hắn lạnh lùng nói: “Không nghe thấy nàng ấy bảo còn lời chưa nói xong sao?”
Thoáng chốc đã không có ai dám tiến lên phía trước.
Tôi lặng lẽ giơ ngón cái cho hắn, sau đó xoay người chắp tay với Mộ Vân, nói: “Vương hậu, tuy tu vi của ta thấp, lại còn sợ chếc, nhưng ta chung tình với Mộ Tầm, trong tim chỉ có một mình chàng. Vì vậy, ta hiểu tâm tư của người.”
“Nhưng một mực uốn mình theo người, ấm ức nhượng bộ thì chỉ lộ ra điểm yếu, nối giáo cho . Đợi đến khi mọi chuyện không còn có thể cứu vãn nữa, người phải làm thế nào đây?”
“Người cho rằng, nếu như một người bị coi như một cái gai trong mắt, liệu có thể sống bình yên vô sự được không?”
Mộ Vân như mất đi hồn phách vậy.
Nói xong, tôi liền dẫn Mộ Tầm chạy đi.
10.
Trên cả đường đi Mộ Tầm đều trầm mặc ít nói. Hắn không ngu ngốc, đương nhiên đã nghe hiểu lời nói của tôi.
Nhìn bầu không khí vô cùng trầm trọng, tôi liền bước nhanh đến trước mặt hắn, chặn đường hắn lại, cười hi hi duỗi tay về phía hắn.
“Sao nào, kỹ thuật diễn của ta không tệ chứ?”
Mộ Tầm chưa phản ứng lại, “Gì cơ?”
Tôi ho mấy tiếng, giả bộ nhắc lại lần nữa, “Ta chung tình với Mộ Tầm, trong tim chỉ có một mình chàng.”
Hắn ngây người, sau đó thì bật cười, đôi mắt cong cong, “Làm không thể nào tốt hơn nữa, nàng rất lợi hại.”
Tim tôi lỡ nửa nhịp, khi nhận lấy Phệ Viêm Đan, không hiểu sao mặt có chút nóng.
“Trước đây…” Mộ Tầm khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời tại ma giới không trong xanh như nhân gian. Mây đen cuồn cuộn sà xuống, giống như có thể chạm vào tóc của con người.
“Trước đây ta chỉ hận bà ấy, hận bà ấy sao nhanh như vậy đã quên đi phụ vương, hận bà ấy lại gả cho Mộ Vấn Dị làm thiếp, trở thành trò cười cho ma giới.” Mộ Tầm nở nụ cười tự giễu, “Không ngờ rằng, là ta được bà ấy bảo vệ quá tốt rồi.”
“Mộ Tầm, hiện tại vẫn chưa muộn.”
Mộ Tầm cúi đầu, đối mắt với tôi.
Tôi đè thấp giọng, nói từng câu từng chữ: “ Mộ Vấn Dị thì có thể cứu mẫu phi của ngươi.”
“Ngươi không muốn trở thành ma vương được người người ngưỡng mộ sao?”
Sau khi Mộ Vấn Dị thượng vị, vì để bài trừ dị nghị nên đã xử lý hết tất cả trưởng lão trung thành với tiên vương. Người nào cần thì , người nào cần trục xuất cũng đã trục xuất hết. Hai người Mộ Tầm và Mộ Vân đơn độc không thế lực, không thể đối đầu với Mộ Vấn Dị, chỉ có thể như cá nằm trên thớt, để cho ông ta xâu xé.
Tên Mộ Vấn Dị này tham lam tàn bạo. Trong sách viết rằng sau khi lên ngôi, ông ta có ý đồ thống nhất tam giới, đưa quân tiến công nhân tộc, nhân gian sinh linh đồ thán.
Các môn phái tu tiên hợp lực thảo phạt ma tộc, tu tiên giả chiếm thế thượng phong, không những được Mộ Vấn Dị, mà còn huyết tẩy toàn bộ ma cung.
Mộ Tầm quay về báo thù, lại chỉ nhìn thấy một đống hoang tàn cùng với của mẫu phi.
Cái của Mộ Vân chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới sự hắc hóa sau này của Mộ Tầm.
Mộ Vấn Dị có thù tất báo. Hôm nay tại hôn yến của ông ta đã quậy đục nước như vậy, ông ta nhất định không dễ dàng bỏ qua cho tôi và Mộ Tầm.
Chỉ là tôi không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh như vậy.
Hơn nữa tôi lại còn kéo chân Mộ Tầm.
Lưỡi đao ở trên cổ tôi lạnh lẽo sắc bén, phía sau truyền tới giọng nói không biết là nữ hay nam: “Tiểu điện hạ, nếu còn cử động, mạng của người trong lòng ngài sẽ không còn nữa đâu.”
Người này chính là tâm phúc của Mộ Vấn Dị, tên là Quỷ Chương. Sau khi giao thủ với Mộ Tầm thì tự biết đánh không lại, thế nên bèn bắt ta để ép Mộ Tầm.
Sắc mặt Mộ Tầm âm trầm, toàn thân tỏa ra ma khí cực kỳ u ám. Bàn tay cầm chuôi kiếm của hắn trắng bệch, nhìn chòng chọc vào thanh đao đang kề trên cổ tôi.
“Tiểu điện hạ quả thật đã động tâm với nữ tử này.”
Tiểu Mặc chui ra từ chiếc túi đeo trên eo, thè ra lưỡi rắn đỏ chót, không chút tiếng động mà trượt tới bên cổ tay của Quỷ Chương.
Nhưng giây tiếp theo, ma khí ác liệt hóa thành một cây đao, đánh Tiểu Mặc bay xuống dưới đất.
Vốn dĩ thân rắn đen bóng trơn nhẵn, giờ phút này lại đầy vết đao. máu chảy không ngừng ra ngoài.
“Tiểu Mặc!”
Tôi không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà giãy ra, “Đừng qua đây!”
Theo như tuổi của nhân loại, Tiểu Mặc mới sáu tuổi, tu vi thấp đến nỗi duy trì hình người trong thời gian dài cũng không được. Trên cơ thể chỉ có duy nhất chiếc răng độc là có tính công kích, sao có thể đấu lại với Quỷ Chương mấy trăm năm đạo hành chứ?
Trông thấy nó vẫn muốn qua đây, tôi hét lớn: “Nếu ngươi còn cử động, ta sẽ không nhận đồ đệ như ngươi nữa, cũng sẽ không kể thoại bản cho ngươi nghe nữa.”
Nó co rúm lại, đáng thương mà nhìn về phía tôi: “Sư phụ…”
Máu thịt bị cứa rách, lưỡi dao đâm vào trong máu thịt, tôi rùng mình run cầm cập.
Thật ra chút lạnh lẽo này đối với tôi không tính là gì, so với sự giày vò của Mộc Huyền Thanh là quá nhẹ rồi.
“Đúng là sư đồ tình thâm nhỉ.” Bên tai truyền tới tiếng cười nhạo của Quỷ Chương.
Hô hấp của Mộ Tầm lại ngưng trệ, hắn tiến lên phía trước một bước, “Đừng làm hại cô ấy.”
Lưỡi dao lại được đầy vào phía trong. “Ngài còn cử động một chút, đao này sẽ được uống thêm ít máu đó.” Ngữ khi của Quỷ Chương cất cao, dường như rất hưởng thụ cái tư vị uy Mộ Tầm.
Mà sau lưng Mộ Tầm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ra mấy tên ma nhân, trong tay bọn chúng cầm một cái lưới.
Bì ổi!
“Mộ Tầm, cẩn thận phía sau!” Tôi vùng vẫy hét lên một câu.
“An phận chút đi!” Quỷ Chương túm gáy tôi mà kéo lại. Tôi bị bắt ngửa ra phía sau, đao đâm vào bên sườn, tôi đau đến hít ngược một ngụm khí.
“Tiểu điện hạ, vứt kiếm xuống đi.”
Mộ Tầm cắn chặt môi, tay đang nắm chặt kiếm run run.
Quỷ Chương thổi khí vào bên tai tôi, “Đao này của ta nhúng độc, nếu tiểu điện hạ còn chần chừ, không biết cô nương này sẽ còn sống được bao lâu?”
Trong lòng tôi phỉ nhổ, độc này của ngươi còn không lợi hại bằng máu của ta.
Nhưng Mộ Tầm lại vứt kiếm xuống đất, “Thả cô ấy ra.”
Trong lòng tôi thấy không xong, thầm mắng một câu “đồ ngốc”. Nếu Mộ Tầm bị bắt, hai người chúng tôi chỉ còn con đường chếc thôi.
Tôi dùng lực giẫm lên chân Quỷ Chương một cái, bên tai vang lên tiếng kêu đau đớn.
Lưỡi đao trên cổ thả buông ra, một viên đan trượt từ trong tay áo ra, tôi cầm lấy rồi nuốt nó.
“Cho dù ta có chết, cũng quyết không cho người khác lợi dụng xâu xé. Mộ Tầm, đừng vì ta mà bị trói buộc…”
Vị tanh dâng lên trong cổ họng, tôi phun ra một ngụm máu.
“Kỷ Thanh Nhi!”
“Sư phụ!”
Hai giọng nói kinh hô đồng thời vang lên.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt Mộ Tầm có cảm xúc hoảng loạn. Hắn bay về phía trước, nhanh như tàn ảnh.
“Tiêu rồi!” Quỷ Chương mắng một câu.
Hắn không ngờ tới tôi lại làm như vậy, thế là coi tôi như mà vứt xuống dưới đất. “Giải tán!”
Tôi rơi vào một vòng tay hơi lạnh, đầu mũi là hơi thở quen thuộc.
Bàn tay nắm lấy cổ tay tôi đang phát run, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bên má tôi. Tôi khó mà tập trung tầm nhìn nên liền nheo mắt lại.
Đôi mắt đào hoa của Mộ Tầm lúc này chứa đầy bi ai, khóe mắt đã đỏ ửng, khuôn mặt tuấn mỹ có một vệt nước.
Vậy mà hắn lại khóc rồi, một người kiêu căng tự mãn lại vì tôi mà rơi lệ.
Tim tôi nhói đau một cái, muốn giúp hắn lau nước mắt, nhưng tay lại không có sức lực mà rơi xuống.
“Đừng khóc…”
Mộ Tầm ôm chặt lấy tôi, dùng ma lực trị thương cho tôi, nhưng chỉ là phí công.
Thật ra tôi muốn nói với hắn, tôi không chếc được, nhiều nhất là giả chếc đến ba ngày.
Nhưng độc tính phát huy tác dụng, một câu tôi cũng không nói ra được.
Thứ này là loại độc chí âm chí dương, vì muốn báo Mộc Huyền Thanh mà tôi đã đặc biệt dùng Hàn Âm Thảo và Phệ Viêm Đan để luyện ra.
Thân thể này của tôi thử qua quá nhiều loại độc, tĩnh mạch tứ chí lao lực quá sức, trong cơ thể tích tụ quá nhiều tạp chất, bất kể là tu chân hay tu ma, đều khó có thể đắc đạo.
Nhưng làm người thuốc cho Mộc Huyền Thanh sáu năm, tôi cũng học được tà ma ngoại đạo của hắn.
Sống bằng độc, dùng độc để tiến tu.
Độc với tôi mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Mộc Huyền Thanh vọng tưởng một bước thăng thiên, nhưng không có gan thử thuốc mà dùng người sống làm thực nghiệm.
Hắn coi máu của tôi là linh đan diệu dược, nhưng trong máu tôi có thêm mấy vị kịch độc nữa, hắn chịu đựng được chắc?
Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, trong ngữ khí là thứ cảm xúc đang được kìm nén hết sức.
“Đồ ngốc, sao nàng lại… Vừa nãy, ta có pháp lực để giải quyết mà.”
…
Sao không nói sớm… Làm tôi phải hứng hai đao.
Tôi triệt để mất đi ý thức rồi.