Ngoại trừ Tạ Ninh ngơ ngác, mấy người còn lại đều tự ngầm hiểu ý nhau mà chọn cách im lặng. Hà Mỹ Mai thương cảm nhìn ông anh ngu ngốc của mình, nghĩ rằng ổng có bao giờ nhớ được lâu.
Sau khi Hà Mạn Quyển thua n ván liên tiếp và để lại cả tràng cười, cuối cùng Tạ Ninh đã giải cứu cậu ta.
“Mẹ nó tôi còn tưởng trúng tà rồi cơ.” Hà Mạn Quyển hậm hực.
Tạ Ninh im lặng, giả vờ như không nhìn thấy sự đùa cợt ở sâu trong mắt Hàn Khiên, rút bừa một thanh trong đống gỗ đổ sụp.
[Uống một ly]
Không có gì đáng xem, những người khác đều có chút thất vọng.
Lúc này Hà Mỹ Mai thấy hơi hối hận, biết thế đã chơi trò ‘thật hay thách’, cô nàng thực sự quá tò mò làm thế nào mà Tạ Ninh lại có thể đốn gục được anh Lăng, nhưng kết quả trò chơi lại cứ mãi không được như ý.
Tạ Ninh đã thành niên, nếu là hình phạt thì chắc chắn sẽ không để cậu uống nước trái cây rồi.
hongduala9
Khu nghỉ dưỡng có một quầy bar riêng biệt, Cố Tử Chân đứng lên: “Tôi đi pha chế, tiện thể có ai muốn uống chút gì không?”Năm phút sau, Cố Tử Chân bưng một khay quay lại, trên đấy không chỉ có hình phạt của Tạ Ninh mà còn có mấy ly nước cam.
Cư xử với người ngoài hắn luôn luôn lịch sự nhã nhặn, theo nguyên tác thì chừng hai năm nữa, Cố Tử Chân lội ngược dòng thành công, tiến vào đoàn đội thứ nhất nhờ vào cách đối nhân xử thế thâm sâu.
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hàn Khiên và Cố Tử Chân sớm thôi sẽ trở mặt thành thù, Tạ Ninh nhận lấy hai đến ba ly rượu chỉ nhỏ cỡ nắp chai và ngửi thử.
Trước mặt mọi người, còn là ngay trước mặt Đoàn Lăng, dù sao để duy trì thiết lập hình tượng, hẳn là Cố Tử Chân cũng sẽ không dám giở trò.
Cái ly còn nhỏ hơn trong tưởng tượng, cậu uống nó mà không cần suy nghĩ.
Cố Tử Chân quả thực không giở trò, đây chẳng qua là ly rượu cocktail bình thường mà thôi, ngoại trừ việc nồng độ hơi cao và hôm sau sẽ hơi đau đầu chút chút ra, thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
…Nhưng không thể gánh được người có tửu lượng kém bất thường.
Tạ Ninh không say rượu, cũng không biết uống say là cảm giác như thế nào. Khi đầu óc dần choáng váng, suy nghĩ cứ luôn chậm sau người khác nửa nhịp, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ mình bị cảm rồi.
Vị cứu tinh cứu vớt Hà Mạn Quyển đã xuất hiện, đến khi cậu liên tiếp thua ba ván, Đoàn Lăng chau mày, vỗ vai cậu cái bộp.
“Đổi vị trí.”
Hàn Khiên vui ra mặt, không biết lại đang tự ảo tưởng cái gì, Tạ Ninh lắc lắc đầu, chầm chậm vịn ghế đổi chỗ ngồi.
Đổi vị trí nhưng cũng chẳng tránh được không kiểm soát được lực tay nặng nhẹ, khi chồng tháp gỗ lại mất thăng bằng một lần nữa, Tạ Ninh sững sờ nhìn thanh gỗ trên tay còn chưa kịp đặt xuống, khẽ bối rối mà nhìn Đoàn Lăng.
Đoàn Lăng “chậc” một tiếng, đẩy đống gỗ trên bàn: “Chán quá, tôi buồn ngủ rồi.”
“Đừng mà!”
Hà Mạn Quyển bị vẽ mắt gấu trúc còn đang chơi vui: “Anh Lăng, đâu chỉ có mỗi cậu ấy thua, em cũng thua nhiều lần mà, anh không thể thiên vị như vậy được!”
Hà Mỹ Mai hít một hơi, lại đạp Hà Mạn Quyển một phát thật mạnh dưới gầm bàn.
Đoàn Lăng hai mắt u ám, cười nhưng không hề có ý cười mà hỏi: “Thua còn chưa đủ à?”
Nhận thấy bầu không khí không ổn, Hà Mạn Quyển rùng mình một cái, sợ sệt ngậm miệng lại.
Liếc nhìn dòng chữ trên miếng thanh gỗ của Tạ Ninh, Cố Tử Chân nhẹ giọng nói: “Vậy đến thanh này là dừng chơi nhé, Tạ Ninh, cậu rút được cái gì?”
Tạ Ning ngắc ngư cúi đầu, lúc này nhìn thanh gỗ cũng thấy bóng chồng.
[Uống một ly]
…
Trò chơi buổi tối ngày 3 đến đây đã kết thúc, xem ra trò chơi tối nay không phải là bước ngoặt dẫn đến việc họ chia tay.
Về đến phòng, Tạ Ninh đỡ cái đầu đang ngày càng nặng trịch của mình mà thở dài.
Mắt thấy ngày 3 còn có mấy tiếng nữa thôi, cậu lật quyển sổ nhỏ một lượt từ đầu đến cuối, nghĩ mãi không ra vấn đề nằm ở đâu.
Tại sao những biện pháp này đều không xài được? Rốt cuộc thì làm thế nào mà nguyên chủ lại chia tay?
Càng vắt óc, cảnh tượng trước mắt lại càng trôi nổi, hơn nữa bây giờ cậu đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không thể tập trung suy nghĩ.