Quỷ thần xui khiến kiểu gì lăn lộn cả một ngày, bọn họ không những không chia tay mà trái lại còn thực sự trải qua một buổi hẹn hò.
Cuối cùng, khi cậu cảm thấy mệt mỏi muốn bỏ cuộc, hai người rời khỏi khu vui chơi, vô tình thế nào lại bắt gặp nhóm Hà Mạn Quyển ở cổng lớn.
Nom như đây không phải là trùng hợp, mà càng giống như cốt truyện đã bắt đầu chuyển động từ một nơi sâu xa nào đó. Mặc dù lúc này đây, Đoàn Lăng vẫn không hề có ý định đi đến khu nghỉ dưỡng.
Đừng nói là khu nghỉ dưỡng, bây giờ Đoàn Lăng nhìn thấy Hà Mạn Quyển mà không tẩn cho cậu ta một trận đã là tốt lắm rồi.
Một vài người đứng cạnh chiếc limousine, trông giống như là đang chờ người, còn về việc đang chờ ai thì… Tạ Ninh liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Mấy người đó vẫn chưa phát hiện ra hai người, Đoàn Lăng dừng bước, không lại gần thêm nữa.
“Hình như bọn họ muốn đến khu nghỉ dưỡng.” Tạ Ninh thử thăm dò.
Đoàn Lăng vô cảm ừ một tiếng.
“Cậu không đi à?” Tạ Ninh lại hỏi.
“Không có hứng.”“Hà Mạn Quyển có mời tôi, bảo là chơi vui lắm, chúng ta cùng đi đi.”
Trong nguyên tác không nhắc đến việc ở bữa tiệc này có Tạ Ninh-bia đỡ đạn hay không, cho dù mình tham dự thì chắc cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng nếu mà Đoàn Lăng không dự tiệc, vậy rất có thể to chuyện đấy.
Đoàn Lăng nhíu mày: “Cậu đi làm cái gì, cậu biết quỷ phiền phức à?”
Quỷ phiền phức? …Hà Mỹ Mai?
Tạ Ninh lắc đầu: “Mới quen hôm nay.”
“Vậy cậu đi làm gì?” Đoàn Lăng lại bắt đầu dùng cái ánh mắt nhìn đứa ngốc mà liếc cậu: “Đi chúc mừng sinh nhật người không quen biết, cậu rảnh lắm đấy à?”
“…Miêu Quyển nhất quyết muốn tôi đi.” Bị mời mấy lần, Tạ Ninh vác Miêu Quyển ra làm cớ cũng coi như là ăn ngay nói thật: “Tôi cũng đồng ý rồi, đâu thể nuốt lời được.”
“Các cậu vậy mà thân thiết quá nhỉ.” Nhớ lại hình ảnh ở hành lang trường học mấy hôm trước, Đoàn Lăng lạnh lùng lia mắt về phía Hà Mạn Quyển đang khua tay múa chân ở đằng xa.
“Đồng ý với nó thì nuốt lời được.”
(Tội em Mều của chị quá =)))))
“…”
Đưa lưng về phía hai người họ, Hà Mạn Quyển đang kể chuyện cười với Hà Mỹ Mai chợt thấy sau lưng lạnh toát, không hiểu làm sao run người một cái, mặt ngáo ngơ vò đầu.
Không còn cách nào nữa, Tạ Ninh tìm đến một lý do mà Đoàn Lăng không thể từ chối được.
“Một lần cuối cùng, xin cậu đấy.”
Cậu ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt của Đoàn Lăng mà không chớp lấy một lần: “Với lại chẳng phải bên cạnh cậu còn có rất nhiều người không biết là cậu đang hẹn hò sao.”
…
Lúc cả nhóm đến được khu nghỉ dưỡng thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Sau khi chơi đùa bên ngoài cả một ngày, hai anh em họ Hà là hai người chơi điên cuồng nhất, kết quả là đến tối, trạng thái tinh thần của hai người đấy vẫn là sung nhất.
Vài người nghỉ ngơi lấy sức đôi chút, sau khi tắm rửa tại phòng riêng xong, Hà Mỹ Mai ỷ vào sinh nhật mình mà đi gõ cửa lần lượt từng phòng, tràn trề sức sống đòi chơi game.
Hà Mạn Quyển trước có nói rằng Đoàn Lăng cứ thấy Hà Mỹ Mai là nhức đầu, mấy lời này đúng là ‘không có lửa thì sao có khói’.
Nhưng lần này, không cần Hà Mỹ Mai phải khóc lóc om sòm ăn vạ, Đoàn Lăng đã đồng ý xuống tầng. Đoán là vì bị cậu nhắc nhở, muốn tận dụng hết cỡ công cụ hình người là cậu đây ở chỗ Hàn Khiên.
Thời gian càng lúc càng gấp, mắt thấy vẫn còn vài tiếng nữa mới sang ngày 4, Tạ Ninh luống cuống, nhưng nếu Đoàn Lăng đã dự cuộc thì cậu cũng chỉ có thể gắng mà tham gia.
Mặc dù đã biết quan hệ của hai người họ, nhưng lúc Tạ Ninh tắm xong đi xuống, bên cạnh hắn vẫn như trước chẳng còn chỗ trống.
Hàn Khiên ngồi bên trái và Cố Tử Chân thì ngồi bên phải, trước mặt dàn nam phụ, Tạ Ninh chỉ ước sao có thể cách xa Đoàn Lăng 800m, nhưng Đoàn Lăng hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy rồi. Cậu vừa mới ngồi xuống cạnh Hà Mạn Quyển, thì Đoàn Lăng lên tiếng.
“Cậu ngồi đấy làm gì?” Không cho Hàn Khiên chút mặt mũi nào, Đoàn Lăng chỉ mặt bàn và nói: “Đổi chỗ.”