Lúc Đoàn Lăng nhận lấy quyển sách, cười khẩy rồi ấn cửa kính xe xuống giả bộ định ném ra ngoài, cậu mới chịu bỏ ý định này đi.
Khi về đến nhà cũng đã hơn tám giờ.
Không biết đây là lần thứ mấy cậu về phòng trong ánh mắt muốn nói lại thôi của bố Tạ. Tạ Ninh bật đèn lên, lấy cái di động đã bị tắt tiếng lúc ở trong thư viện ra mới nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Kỳ Cửu.
Cậu còn chưa kịp phóng to bức ảnh kia thì đã có tin nhắn mới gửi đến, Mạnh Kỳ Cửu hỏi cậu giờ có tiện lên tầng trên không.
Hình như có chuyện gì gấp, cậu bỏ cặp sách xuống, còn chưa kịp thay quần áo đã chạy lên tầng ba.
“Tiểu khu này cách âm kém lắm, nghe thấy tiếng mở cửa nên tôi nghĩ là cậu về rồi.”
“Tôi qua thư viện ngồi một lát rồi mới về.” Tạ Ninh đi theo hắn vào nhà: “Cần tôi giúp gì hả?”
Giọng của Mạnh Kỳ Cửu có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Ninh.
“Cũng không có chuyện gì đâu, bóng đèn lỏng lẻo mà chân tôi thì không tiện lắm, em gái lại hơi nhát…”
Hóa ra là như vậy, vừa nãy cậu còn thắc mắc sao Mạnh Kỳ Cửu lại không bật đèn lên.
Tạ Ninh xắn tay áo lên, không hề nghĩ xem vì sao Mạnh Kỳ Cửu lại biết bóng đèn bị lỏng chứ không phải bị hư, với lại, bóng đèn đang ngon lành thì cớ gì lại bị lỏng?
Bóng đèn bị lỏng ở trong phòng khách, Mạnh Kỳ Cửu soi đèn pin giúp cậu, Tạ Ninh chuyển cái ghế trong góc qua, áng chừng thân mình cao 1m78 thì cũng không đến mức là không với tới được. Mấy việc vặt vãnh như vặn bóng đèn chỉ mất chưa đầy một phút.
Khi ánh sáng bừng lên, vòng eo mảnh như ẩn như hiện dưới vạt áo đồng phục, Tạ Ninh tiếp tục lắp chụp đèn vào. Ánh mắt Mạnh Kỳ Cửu vẫn luôn nhìn vào vòng eo của cậu, rồi sau đó vội vàng quay đầu đi, mặt đỏ lựng lên như lấy máu.
Không dễ gì mới vặn xong bóng đèn, Tạ Ninh từ trên ghế nhảy xuống, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ.
“Lần sau nếu tôi về trễ, cậu cứ nói là bạn tôi rồi nhờ bố tôi giúp là được.”
Tuy khả năng nấu nướng và chỉ số IQ của bố Tạ cũng bình thường thôi, nhưng mấy việc chân tay thì rành lắm.
Mạnh Kỳ Cửu che nửa mặt, ngắc ngứ gật đầu, rõ là đang ở trong nhà mình mà hắn như không biết phải nhìn vào đâu, ánh mắt đảo khắp nơi.
Tạ Ninh nom thấy tai hắn đỏ lựng, thắc mắc hỏi: “Cậu bị sốt rồi à?”
“Không…hơi hơi nóng thôi.”
Trong phòng không có máy điều hòa, đúng thật có hơi nóng, người cậu cũng túa mồ hôi rồi.
“Không còn việc gì nữa nên tôi về trước đây.” Tạ Ninh lên tiếng, lưỡng lự cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn không hỏi hắn sao hôm nay lại đến Dương Trừng.
Chủ yếu là do có tật giật mình, nói cho cùng thì việc Tiểu Mạo ức phát khóc không tránh khỏi có liên quan đến cậu, giờ mà nhắc đến chuyện này thì có khác gì tự dâng mình đến miệng cọp đâu.
Nhưng cậu không nói, Mạnh Kỳ Cửu lại vô thức tìm một chủ đề để nói khi thấy cậu định ra về. “Chờ đã! Phải rồi, cậu biết Diệp Mạo ư?”
Bước chân của Tạ Ninh khựng lại, mấy giây sau mới ra vẻ tự nhiên hỏi lại: “Học sinh trường cậu chuyển đến ấy hả?”
“Đúng vậy, mấy hôm trước nó không bị bắt nạt chứ? Hỏi Tiểu Mạo nó không nói, cậu có biết…?”
Không chờ cho Mạnh Kỳ Cửu nói hết, Tạ Ninh đã nhanh chóng ngắt lời hắn, giọng cất cao hơn bình thường hai tông: “Không biết!”
“…”
Mạnh Kỳ Cửu không ngờ được phản ứng của cậu lại lớn như thế nên ngớ hết cả người, Tạ Ninh còn ra vẻ chẳng hề gì nhỏ giọng bổ sung thêm: “…Chỉ là có người nói chuyện với cậu ta, cái này không tính là bắt nạt ha.”
Sau khi biện giải cho mình theo một cách khó hiểu, Tạ Ninh liếm đôi môi khô của mình, hơi đỏ mặt mà nhìn cái lớp thạch cao trên chân Mạnh Kỳ Cửu.
“Nếu là chuyện về Tiểu Mạo, cậu vẫn nên hỏi người khác đi.”
Tuy là đại ca của trường đấy nhưng giờ hoạt động bất tiện, lỡ chẳng may sự việc vừa rồi bị bại lộ, không đánh lại được thì vẫn còn chạy được.
Mạnh Kỳ Cửu không biết cậu có tật đỏ mặt mỗi khi nói dối, tận mắt nhìn thấy Tạ Ninh thay đổi sắc mặt, đầu óc hắn ngây ra, lúc Tạ Ninh quay người đi còn chẳng kịp nghĩ ra chủ đề nào khác.
Song lần này hắn không phải giữ lại nữa, vì đã có người giúp hắn rồi.
Khi quay người đi, Tạ Ninh rõ ràng cảm giác được góc áo của mình bị một lực nhỏ xíu kéo lại. Cậu ngoái đầu, nhìn thấy một cô bé không cao lắm, mái tóc dài để xõa cùng làn da nhợt nhạt thoảng như trong suốt.
Là em gái của Mạnh Kỳ Cửu, Mạnh Lạp Lạp. Mạnh Lạp Lạp quanh năm thu mình trong phòng, khi có người khác ngoài Mạnh Kỳ Cửu ở nhà thì con bé sẽ không bao giờ rời khỏi phòng, thế mà ngày hôm nay lại bước ra.
Mạnh Kỳ Cửu mở to hai mắt chừng như không thể tin nổi, suýt chút nữa không nắm chắc cái nạng trong tay.
“Lạp Lạp…?” Mạnh Lạp Lạp?
Một cô bé đột nhiên xuất hiện khiến cho Tạ Ninh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, sau khi nhận ra đó là Mạnh Lạp Lạp, thật không tốt tí nào nếu thẳng tay đẩy cô bé ra, nên chỉ có thể nhìn Mạnh Kỳ Cửu cầu cứu. Nhưng Mạnh Kỳ Cửu lúc này cứ nhìn chằm chằm vào Mạnh Lạp Lạp như một kẻ ngốc.
“Em gái ơi, anh phải đi rồi.” Một phút sau, Tạ Ninh đành phải cắn răng mà nói.
Cậu không có thể chất cứu rỗi gì đâu, lại càng không phải vạn nhân mê, thế cớ làm sao mà lại xuất hiện tình huống này vậy?!
Tạ Ninh chưa kịp nghĩ ra thì vào đúng lúc này Mạnh Lạp Lạp đang đứng đưa lưng về phía Mạnh Kỳ Cửu bất ngờ tiến lại gần cậu nửa bước, cái mũi giật giật, con ngươi ảm đạm sáng lên, cái tay nhỏ nhắn lại càng nắm chặt hơn.
“…”
Trong nháy mắt đó, đôi mắt hạnh của Tạ Ninh mở to, đột nhiên hiểu rõ lý do cho tình huống bất thường trước mắt này.
Mạnh Lạp Lạp đang ngửi mùi trên người cậu.
…Hay nói một cách chính xác hơn, là mùi của Đoàn Lăng trên người cậu.