So với biện pháp quá mức cực đoan của Đoàn Lăng thì Tạ Ninh càng không hiểu được rốt cuộc trong đầu Tiểu Mạo đang nghĩ cái gì. Đến lúc này rồi mà còn không chạy, đổi lại là mình có khi đã run như cái sàng rồi. Dù nhân vật chính trưởng thành xinh đẹp như hoa, thế nhưng thiên phú đánh lộn thì max điểm đấy.
“Đánh nhau sẽ bị trường xử phạt, giao cho tôi đi, tôi có cách.” Tạ Ninh mềm giọng năn nỉ.
Dứt lời, không đợi Đoàn Lăng đáp lại, cậu đã giành trước một bước ‘đưa thang’ cho Tiểu Mạo: “Tiểu Mạo, sau này cậu đừng lén đi theo cậu ấy nữa, hành vi này bị xem như là quấy rối, hoàn toàn có thể lập án rồi đấy.”
Giọng điệu cùng với cách nói thương lượng này, chẳng thà nói đây là dỗ trẻ con thì đúng hơn, Đoàn Lăng nghe được cười khẩy một tiếng.
“Cậu nghĩ nó sẽ sợ à? Nó mà hiểu được tiếng người thì cần cậu làm gì?”
Quả nhiên Tiểu Mạo chẳng hề có chút phản ứng nào, ánh mắt vẫn ngơ ngác dừng trên người Đoàn Lăng, cứ như từ đầu đến cuối không nhìn thấy sự hiện hữu của cậu.
…Này là mắc bệnh vạn nhân mê nặng lắm rồi.
Khóe miệng Tạ Ninh hơi giật giật, thấy cậu ta không nhìn mình mà chỉ ngó chăm chăm Đoàn Lăng, kết hợp với lý do vì sao mà Đoàn Lăng có thể túm được Tiểu Mạo, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng ngớ ngẩn.
“Với lại…cậu bám theo cậu ấy cũng vô dụng thôi.”
Cậu cắn răng một cái, tiến lên nắm lấy cánh tay của Đoàn Lăng, vốn là định kéo người ta lui về sau, nhưng kết quả là kéo hai lần vẫn không được, trái lại còn bị Đoàn Lăng khinh bỉ ngó đăm đăm. Không còn cách nào khác, đành phải tạm thời chắn trước mặt hắn.
Một là muốn phòng khi Đoàn Lăng lại xuống tay lần nữa, hai là định tráo người, ngăn trở tầm mắt của Tiểu Mạo.“Bọn tôi đang quen nhau, cậu ấy là của tôi, cậu bám theo thì có ích gì.”
Với những lời ngạo mạn thách thức giới hạn nhịp tim này, đôi mắt đen ảm đạm của Tiểu Mạo thế mà lại thật sự có chuyển động.
Cậu ta có hơi khó khăn mở mắt nhìn lên, dường như không muốn mắt đối mắt với Tạ Ninh, bàn tay tái nhợt cố hết sức siết chặt lấy ống tay áo đồng phục, nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi chuyển trường tới đây, mặc dù giọng nói kia bé như muỗi kêu.
“…Anh ấy không phải của cậu.”
Tạ Ninh hai mắt sáng lên, đang định ra hiệu với Đoàn Lăng rằng có hiệu quả, lại chợt thấy Đoàn Lăng lúc này như đang có điều gì suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào tay cậu, sương mù sâu trong mắt rõ ràng có vẻ mê mang.
Mà chỉ trong giây lát khi cậu quay đầu, Tiểu Mạo đột nhiên chống người ngồi dậy, giơ chân bỏ chạy.
“Con m* nó!”
Đoàn Lăng không kịp phản ứng, chửi một câu định đuổi theo, nhưng Tạ Ninh bị hắn kéo cho lảo đảo cũng không chịu buông tay, mãi cho đến khi bóng dáng Tiểu Mạo biến mất ở góc đường.
…Bầu không khí thinh lặng chừng nửa phút.
Nửa phút sau, Đoàn Lăng cúi đầu, từ trong khớp hàm lần thứ hai gằn ra cái tên của cậu. “Tạ, Ninh!”
Quanh người nhân vật chính như thể có sương đen, mấy lần trước bị chọc giận cũng có không tệ như này.
Đến cọng tóc cũng rung rung theo người chủ nhân, Tạ Ninh biến sắc, đang định học theo Tiểu Mạo giơ chân chạy biến, nhưng đã bị Đoàn Lăng nhanh hơn một bước tóm lấy sau gáy, xách về như xách mèo.
“Rõ là tôi đuổi cậu ấy rồi còn gì!”
“Cậu đuổi cái ***!” Đoàn Lăng túm cổ cậu lắc qua lắc lại: “Ông đây khó lắm mới bắt được con chuột hôi hám đấy, đ** m* cậu lại thả nó đi?!”
Sợ là nếu quay đầu lại sẽ ăn ngay một nên Tạ Ninh nhắm chặt hai mắt, mí mắt run run, đùng đùng chất vấn như đổ đậu(1).
(1)Đầy đủ là ‘đổ đậu ống tre’ /竹筒倒豆子/: cách nói ẩn dụ ý chỉ sự thẳng thắn, không dè dặt.
“…Cái gì mà yêu với đương chứ, cậu dẫn tôi tới đây là để bắt Tiểu Mạo phải không? Cậu lợi dụng tôi?”
Lời nói ra không chút suy nghĩ, hoàn toàn là do bùng lên ham muốn cầu sinh.
Không ngờ tới là rất có hiệu quả, nói không chừng là bởi vì chẳng suy nghĩ gì nên mới dám to gan lớn mật vạch trần ý định thật sự của Đoàn Lăng.
Tiếng hít thở bên người không còn nặng nề, nhưng Tạ Ninh vẫn chưa dám mở mắt, chỉ sợ nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Đoàn Lăng.
“Vậy thì sao?” Giọng nói Đoàn Lăng lạnh lùng.
Tạ Ninh cảnh giác rùng mình một cái, lúc này dù có xin tha thì cũng đã muộn, chỉ có thể bất chấp đụng tường Nam(2).
(2) Câu đầy đủ là ‘không đụng tường Nam không quay đầu’. Trong kiến trúc xưa của Trung Quốc thường cổng sẽ ở phía Nam, ngoài cổng sẽ xây một bức tường để chắn tầm nhìn. Khi ra ngoài chỉ có thể rẽ trái hoặc rẽ phải, nếu đi thẳng sẽ đụng tường. Đây là cách nói ẩn dụ cho hành động ngoan cố, không lắng nghe ý kiến.
“Cậu lừa tôi nói là hẹn hò, bây giờ còn trách tôi. Đánh người mang tội, tất nhiên tôi phải cản cậu lại rồi.”
Đoàn Lăng xoa xoa ấn đường đang giật giật: “M* nó cậu còn lý sự!” “Đáng lẽ…”
Hiệu quả rõ rệt, Tạ Ninh lại tiếp tục đội mũ cao(3) đụng tường: “Nếu không phải bởi vì Tiểu Mạo tới Dương Trừng thì cậu sẽ chẳng bao giờ nhớ đến tôi.”
(3) Đội mũ cao: Ý chỉ lời khen ngợi tâng bốc, xu nịnh. Tự mình đội mũ cao là tự đề cao bản thân.
Đoàn Lăng: “Đệt…”