Sáng sớm hôm sau, Lâu Khải quả nhiên giữ lời, 7 giờ sáng đã sai người hầu đến điên cuồng gõ cửa, khiến Nguyên Húc bị ồn ào lăn lộn trên giường, cuối cùng tức giận xuống giường, ngay cả mỹ vị bữa sáng cũng không làm tâm trạng cậu tốt lên.
Lâu Khải thấy cậu cắn miếng thịt xông khói như nhai thịt mình, khóe miệng không khỏi giương lên.
Hiếm thấy Nguyên Húc ăn mệt như vậy, thế mà rất thú vị.
Mãi đến khi Nguyên Húc ăn thịt xông khói xong, cầm mứt dâu tây quét lên bánh mì giận dữ viết một chữ Khải trên bánh mì sau đó ăn luôn, bấy giờ hắn mới nhận ra mình đã nhìn Nguyên Húc lâu thế rồi.
“Làm gì?” Nguyên Húc ác thanh ác khí, nhưng khi ngẩng đầu ngó hắn một cái đã nhanh chóng cúi xuống nhìn chằm chằm chiếc đĩa.
“Tức giận à?” Lâu Khải hơi nhướng mày.
“Đúng đó.” Nguyên Húc hừ lạnh một tiếng, “Em còn chưa ngủ được năm tiếng, dễ đột tử lắm!”
Lâu Khải, người hôm qua ngủ ít hơn cậu mấy tiếng, “...!Sau này ngủ sớm đi.”
“Hôm qua là ngoài ý muốn, muốn vẽ cho xong.” Nguyên Húc chuyển đề tài, ‘Sáng hôm nay em phải đi đăng ký tham gia triển lãm, không có đi học.”
Lâu Khải: “Đừng bận tâm, Tần Hà giúp cậu đăng ký.”
Nguyên Húc ai oán: “Anh có thấy quầng tâm mắt của em không? Giới trẻ hiện đại không thể ngủ quá ít.”
Lâu Khải không dao động.
Cuối cùng Nguyên Húc cũng chỉ có thể nhìn Tần Hà đóng tranh bỏ vào xe, vì triễn lãm tranh cùng đường đến trường, nên cậu có thể ngồi cùng tranh của mình.
Lâu Khải phải đi xe khác.
Nguyên Húc ngồi trong xe cũng không yên, hai mắt cậu xem xét Tần Hà, dù đối phương ngồi ghế phụ nhưng sống lưng thẳng tắp, không hoàn toàn thả lỏng.
“Anh chỉ là trợ lý của Lâu Khải thôi sao?” Nguyên Húc rướn ra trước, tò mò hỏi, “Tôi cảm giác anh biết võ, có phải thường ngày ngoại trừ trợ lý kiêm luôn vệ sĩ không?”
“Lâu đổng có vệ sĩ riêng.” Tần Hà nói.
“Hình như tôi chưa từng gặp.” Nguyên Húc sờ cằm, “Là vệ sĩ mặc đồ thường phân bố xung quanh giống trên phim hả?”
Tần Hà cười cười, không phủ nhận.
Đây là bút tích rất lớn, vì những người mặc đồ thường kia nhất định không ở gần, nếu không cậu nhất định phát hiện ra.
Hơn nữa với an ninh nghiêm mật như vậy, cuộc sống ngày thường của Lâu Khải có khả năng không thật sự an toàn.
Thậm chí Nguyên Húc còn nghi ngờ lần nổ lốp xe kia không thật sự ngoài ý muốn, có lẽ Lâu Khải đã điều tra được gì nhưng không nói cho cậu.
“Không cần lo lắng quá.” Dường như Tạ Hà nhìn ra cậu đang do dự, trấn an nói, “Thuê vệ sĩ chỉ là đề phòng vạn nhất, thật ra rất ít khi xảy ra chuyện.”
“Tôi không sao.” Nguyên Húc lẩm bẩm một tiếng, dứt khoát chuyển sang chuyện khác, “Đúng rồi, tôi không biết Lâu Khải là người lai nước nào, lúc trước bị mất trí nhớ quên hết rồi.”
Cái này không phải chuyện quan trọng, Tần Hà lập tức nói cho cậu, “Là Ý.”
“Ý?” Nguyên Húc sờ cằm: “Không giống, đa số người Ý rất giỏi nói chuyện.”
Năm đó cậu cũng đi Ý, được người ta thổ lộ hoặc khen ngợi là hết sức bình thường, có lẽ vì vấn đề hoàn cảnh nên người trong quốc gia này đều rất dẻo miệng.
Dù sao Lâu Khải không phải loại này, không nói chuyện thì thôi, nhưng một khi nói rồi thì toàn là giọng điệu châm chọc, nhất định phải lấy nhân khí khiến người ta sống dở chết dở.
...!Cho nên đây mới là nguyên nhân khiến đối phương mang nhiều vệ sĩ như vậy nhỉ.
Nguyên Húc tự tìm lý do, cảm thấy có chút buồn cười, ngồi ở phía sau cười ha hả rộ lên.
Tần Hà nhìn cậu qua kính chiếu hậu, không nói gì.
Anh mới đi theo Lâu Khải lúc hắn về Trung Quốc, dường như bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nhìn hắn từng hước sáng lập nên kỳ tích.
Lâu Khải giống như một người máy không có tình cảm, hắn không có vọng, không có hứng thú với tiền tài và quyền lực, cũng chưa từng thấy hắn chú ý người đẹp nào chứ đừng nói là tiếp xúc.
Cho nên sau khi Tần Hà nhận được tin của Nguyên Húc, anh theo lý thường cho rằng đây là thủ đoạn để đạt được mục tiêu của Lâu Khải.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như lại không đầy đủ như vậy.
Tâm tư Lâu Khải đặt trên người Nguyên Húc nhiều hơn anh tưởng.
Anh quan sát Nguyên Húc trong gương, chàng trai nâng mắt lên, không chút để ý cong môi cười với anh.
Hô hấp của Tần Hà cứng lại, theo bản năng lộ ra nụ cười thương mại, làm như không có chuyện gì dời mắt.
Vì hôm nay Nguyên Húc có tiết lúc 8 giờ, nên bọn họ đưa Nguyên Húc đến trường trước, Nguyên Húc vừa mới xuống xe thì đã có một chiếc xe dừng bên cạnh, Triệu Trầm mặt thối xuống xe, dường như không kiên nhẫn nói gì đó với người trong xe, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Nguyên Húc.
Hắn ta như muốn bày ra thần sắc hung ác, nhưng nghĩ đến hành vi hôm qua của Nguyên Húc, biểu cảm dừng lại, mặt trở nên vặn vẹo.
Nguyên Húc hơi nhướng mày nhìn hắn ta.
Triệu Trầm hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, nhưng vì bọn họ cùng đường, nên dù đi nhanh một chút vẫn cảm thấy ánh mắt của người phía sau, cả người không được tự nhiên.
“Cậu thật sự không theo đuổi A Nhạc?” Hắn ta nghiến răng, giảm tốc độ, quay đầu nhìn chằm chằm Nguyên Húc.
“Có cần tôi lặp lại không?” Sáng nay Nguyên Húc ngủ không đủ, lười biếng nắm dây áo hoodie, “Tôi không theo đuổi cậu ta nữa, tôi có mục tiêu mới rồi.”
“Là ai?” Triệu Trầm theo bản năng hỏi.
Nguyên Húc liếc nhìn hắn ta một cái, “Bí mật, dù sao cũng không phải cậu.”
Còn mười mét nữa là đến khu dạy học, Nguyên Húc vẫn thấy hắn ta đi phía trước mình, trầm tư, “Cậu và tôi học chung ngành à? Vậy mà là người trường tôi hả, tôi còn tưởng hôm qua cậu cố ý chạy đến tìm tôi gây phiền toái.”
“Cậu không biết?” Triệu Trầm cảm thấy cậu đang giả ngu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Nguyên Húc hình như là thật sự không biết.
Nếu không phải hôm qua bị Nguyên Húc tẫn một trận thì hắn ta còn tưởng cậu chơi chiêu lạt mềm buột chặt...!hình như cũng không phải không có khả năng, nhưng hắn ta nhìn Nguyên Húc bây giờ, cảm giác vô hình đối phương sẽ không làm ra chuyện này.
“Tôi làm việc tương đối tập trung.” Nguyên Húc không tính nói chuyện mình mất trí nhớ cho mọi người biết, cong môi, “Nói chung sẽ không để ý những chuyện râu ria xung quanh.”
“Vãi đạn!” Triệu Trầm nghe hiểu, nội hàm là hắn ta râu ria.
Quả nhiên dù trước hay sau, Nguyên Húc vẫn là người rất đáng ghét.
Hắn ta chửi thầm một tiếng, nhanh chân đi về lớp học, ý muốn bỏ xa Nguyên Húc phía sau.
Nguyên Húc chậm rì rì đến lớp, nhưng bất kể thế nào cậu cũng không thể tránh ngồi việc nghe kinh không hề hứng thú buổi sáng, hai mắt cậu đờ dẫn, dựa lưng vào ghế cứ như xuất hồn đi.
Giáo viên cóc vào đầu học sinh vô cùng trìu mến, nhưng Nguyên Húc giờ đây đã khác, bây giờ cậu không có biểu cảm gì, đôi mắt cún rũ xuống thêm phần mờ mịt vô tội, khiến giáo viên không đành lòng trách cậu, dứt khoát để cậu đần ra suốt buổi sáng.
“Mày làm sao mà có thể ngồi đần không nhúc nhích cả buổi sáng vậy?” Cuối cùng tiếng chuông hết tiết cũng vang lên, lúc Chu Nguyên Lượng quay đầu phát hiên đôi mắt của Nguyên Húc đã khôi phục linh động lại, cậu duỗi eo hoạt động thân thể trông như sắp lao ra ăn cơm.
“Trong đầu tao đang vẽ tranh.” Nguyên Húc chớp mắt, “Đi thôi, đến muộn căn tin sẽ hết chỗ.”
“Lúc trước mày không thích ăn cơm vậy đâu.” Chu Nguyên Lượng bị cậu kéo đi, bất đắc dĩ chạy chậm theo cậu, buồn bực lẩm bẩm.
Nguyên Húc vỗ vai cậu ta, “Càng trải nghiệm sẽ càng phát hiện, con người ta được ăn ngủ là điều vui sướng nhất rồi.”
Chu Nguyên Lượng:...
Lời này cũng không sai.
Bạn cùng phòng lúc trước đáng ghét như thế, khẳng định đang theo đuổi ai đó, rất nhiều người lúc yêu đơn phương hay yêu đương đều biến thành người khác, không chừng Nguyên Húc cũng thế.
Thật ra Nguyên Húc không nghĩ nhiều như vậy, cậu vui vẻ ăn cơm trưa xong thì xem thời khóa biểu, vậy mà buổi chiều còn hai tiết, vẻ mặt lập tức khắc khổ.
“Buổi chiều trốn học đi.” Nguyên Húc trầm tư.
“?”Chu Nguyên Lượng chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, “Mày không muốn qua môn hả?”
“Chỉ cần chuyển ngành trước khi kiểm tra là được rồi.” Nguyên Húc tỏ vẻ không hoảng hốt.
“Nói thì vậy thôi, dù cho giấy chuyển ngành của mày được chấp nhận thì cũng phải để học kỳ sau mới chuyển được.” Chu Nguyên Lượng nhìn cậu, “Mày vẫn phải thi cuối kỳ.”
Lần này đến lượt Nguyên Húc hiện lên dấu chấm hỏi.
“Anh em, học cho tốt.” Chu Nguyên Lượng vỗ vai cậu, đồng cảm, “Mặc dù mày bị đập đầu mất trí nhớ, nhưng chương trình của học kỳ này mày sớm học xong rồi, lấy sách ra xem một lượt chắc có ấn tượng, đạt tiêu chuẩn nhất định không thành vấn đề.”
“...!Chắc vậy.” Hai mắt của Nguyên Húc trống rỗng.
Người đọc sách là nguyên chủ, không phải cậu, cậu căn bản không có xem gì liên quan đến tài chính, không hiểu cũng không muốn hiểu.
“Mặc kệ thế nào thì buổi chiều tao cũng trốn.” Cậu hạ quyết tâm, “Nếu giáo viên điểm danh thì mày nói tao đi bệnh viện khám đầu rồi.”
Chu Nguyên Lượng ý thức được Nguyên Húc thật sự không muốn đi học.
“Ok.” Cậu ta xua tay, “Dù sao buổi chiều cũng có hai tiết, vẫn là giảng bài, chỉ cần giáo viên không điểm danh thì sẽ không biết mày trốn học.”
Nguyên Húc nhướng mày: “Tao cược chiều nay không điểm danh.”
**
Lý Tài Vân năm ngoài 40 có lẻ, là một họa sĩ nổi danh, đồng thời cũng là giám khảo của cuộc thi triển lãm thanh niên lần này, công việc mỗi ngày của ông là chấm điểm từng tác phẩm, tổng cộng điểm của bốn giám khảo, nếu tác phẩm nằm trong top 80 là có cơ hội tham gia triển lãm.
Đây là một dự án hạng nhất được nhiều người đăng ký, hơn 80.
Mà ngoại trừ những họa sĩ đã bình thường thì còn có những người nổi tiếng, vô tình cũng khiến người ta loé mắt vì tác phẩm.
Hôm nay cũng thế, ông đi dọc theo tác phẩm vừa đi vừa chấm điểm, nhưng ánh mắt đột nhiên bị một bức tranh sơn dầu hấp dẫn.
Phần lớn trên tranh sơn dầu được bao phủ bởi màu vàng của ánh mặt trời, con đường vàng nhạt hơi hồng.
Hai bên đường chỉ lộ ra một nửa bông hoa, nhưng lại đủ để người ta cảm nhận được sự sinh sôi tốt đẹp.
Nhìn bức tranh này, cứ như đang đứng trên con đường nhỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, giữa mũi ngửi được mùi hoa đậm đà, tâm tình nhẹ nhõm, chỉ muốn ngắm lâu hơn để lưu giữ một chút tốt đẹp.
Lý Tài Vân nhìn chừng mười phút mới thoát khỏi ý cảm, ông cẩn thận đánh giá bức tranh, phát hiện kỹ thuật vẽ tranh của người này rất thuần thục, nếu không phải trên tranh viết tên tuổi hoạ sĩ thì ông nhất định cho rằng đây là một tác phẩm của hoạ sĩ nổi danh nào đó.
“Nguyên Húc, 20 tuổi...!Một quá vật nhỏ đột nhiên xuất hiện ở đây.” Lý Tài Vân vừa lẩm bẩm vừa viết 9 điểm lên tờ giấy trắng trong tay.
Tác giả có lời muốn nói: Trạng thái của Nguyên Húc lúc học y chang tôi.
Nhưng ẻm có thể vẽ còn tôi thì không (khóc thành tiếng).