"Anh còn nhớ em không?"
Trình Hân nhìn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mặt, cho dù bây giờ cách ăn mặc và khí chất của anh đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cô vẫn chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhận ra anh là người đã cứu cô trong biển người mênh mông.
Cô mong đợi nhìn khuôn mặt người đàn ông, hy vọng rằng anh có thể trả lời là "Có nhớ."
Mục Minh Thừa liếc nhìn cô gái cầm ly vang đỏ đế cao ở bên cạnh, cô vẫn luôn xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, đoan trang trí thức như trước đây, dường như không thấy ngạc nhiên trước câu hỏi của cô gái đó, thậm chí còn có ý muốn xem kịch vui.
Nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt đã bán đứng cô, song đôi mắt lại bởi vì phấn khích mà càng thêm trong veo.
Anh đẩy kính gọng vàng trên sống mũi lên, cười nói mang theo ý xin lỗi: "Xin lỗi vị nữ sĩ này, có lẽ tôi chưa từng gặp cô."
"Sao có thể chứ?" Ý cười và sự chờ mong của Trình Hân lập tức tan nát, khuôn mặt cô trắng bệch, nhắc nhở anh: "Khoảng vào buổi tối năm trước, anh đã cứu một cô bé ở quán bar đấy!"
"Xin lỗi, có thể cô đã nhận sai người rồi." Trong mắt Mục Minh Thừa hiện lên ánh sáng lạnh, chống lại ánh mắt mong chờ của Trình Hân, anh vô cùng bất đắc dĩ phải giải thích: "Bảy năm trước tôi còn đang du học ở nước ngoài, vừa trở về vào ba năm trước, phần lớn người ở Đế Đô đều biết chuyện này. Vậy nên vị nam sĩ mà cô nói đó...quả thật không phải tôi."
"Không thể nào, em vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh. Anh còn là đặc......"
"Nữ sĩ." Mục Minh Thừa cắt ngang lời cô nói, giọng nói có hơi tức giận, "Nhận sai người là một chuyện rất không lễ phép, đã nhận sai rồi còn muốn đem sai thành đúng, vậy thì lại càng không lễ phép."
Thật ra anh rất muốn nói là không được dạy dỗ, nhưng chú ý đến cô gái không biết phải trái này có chút quan hệ huyết thống với cô, mới nói giảm đi.
Mục Minh Thừa bí mật vào trường quân đội từ năm mười tám tuổi, năm hai mươi tuổi thì bắt đầu chấp hành nhiệm vụ. Nhà họ Mục và nhà họ Từ đều tuyên bố là anh ra nước ngoài học với người ngoài.
Cho dù anh đã xuất ngũ được ba năm, ngoài số ít người nhà họ Mục và nhà họ Từ biết những việc anh đã trải qua thì người ngoài không ai biết hết.
Cô gái Trình Hân đầu óc có vấn đề này vừa nãy đã nói năng thiếu suy nghĩ, chạm vào điểm mấu chốt của anh.
Trong lòng Mục Minh Thừa rất giận dữ, mà đã tức giận thì phải phát giận.
Anh nhớ rõ trong tư liệu có nói nhà họ Trình xem như là gia tộc nhị lưu ở đế đô, trước kia anh chưa từng nghe tới gia tộc này.
Có lẽ đối với những người khác mà nói thì đã là cao không thể phàn.
Nhưng mà, không nói tới nhà họ Mục giàu có quyền thế nhất giới thương nghiệp nước Z, nhà họ Cảnh là gia tộc đang suy tàn trong số những gia tộc danh giá nhất Đế đô thì cũng mạnh hơn bọn họ nhiều.
Họa luôn từ miệng mà ra, nhà họ Trình không biết dạy dỗ con gái thì phải chịu trách nhiệm. Dù sao tiêu diệt một nhà họ Trình cũng không tốn sức gì với anh.
Không sai, Mục Minh Thừa nhận ra Trình Hân. Nhưng không phải nhớ tới người anh bỗng tốt bụng cứu giúp vào năm nào tháng nào đấy, mà là thông tin liên quan tới cô trong tư liệu điều tra Cố Cẩm.
Hình như là chị họ và bạn tốt của Cố Cẩm nhỉ? Hơn nữa, quan hệ của hai người còn rất tốt?
Cô ta còn làm mối cho người đàn ông thích mình, là người tên Thiệu Sùng gì đấy, với chị em tốt Cố Cẩm của cô ta đến với nhau.
Cố Cẩm lại còn đồng ý, đúng là không có mắt mà!
Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Minh Thừa liền không vui. Anh tự an ủi mình, bất kỳ người đàn ông nào biết bạn gái mình từng quen một tên bạn trai cũ chỗ nào cũng không bằng mình thì cũng sẽ thấy không vui.
Chẳng qua, thông tin trong tư liệu cũng không nhất định chính xác.
Thời gian anh quen biết Cố Cẩm không lâu, hai người ở chung cũng chưa được tiếng.
Nhưng anh có thể chắc chắn, cô gái không có tim phổi này tuyệt đối sẽ không làm bạn tốt với người đầu óc có vấn đề đó, cũng sẽ không hẹn hò với tên đàn ông thích người khác.
Cô gần như vẫn luôn phân tích hết mọi thứ xảy ra ở thế giới này, lý trí thanh tỉnh một cách đáng sợ.
Lúc này, đã có người chú ý tới tình huống nơi đây, vây quanh Trình Hân chỉ chỉ trỏ trỏ. Nói cô là con gái mà không biết xấu hổ, gia giáo của nhà họ Trình là dạy con gái nhận bậy đàn ông ở nơi đông người sao?
Con buôn ở trên lĩnh vực kinh doanh đều kiêng kị bỏ đá xuống giếng, nếu là người bình thường thì nhất định bọn họ sẽ không sân si. Nhưng lần này lại khác, tới cả Mục Minh Thừa được người người khen ngợi cũng nói cô không lễ phép, vậy thì ở trong mắt người khác cô đúng là không được dạy dỗ.
Trình Hân nghe lời chỉ trích ở bên tai, vẻ mặt biến từ xanh đến trắng xong lại chuyển sang hồng.
Cô không có nói sai, vì sao binh đại ca lại không thú nhận chứ?
Trình Hân chán nản cắn môi.
Nhưng cô cũng không nghĩ là, vào năm trước cô mới có mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ còn chưa nẩy nở hoàn toàn.
Nữ đại thập bát biến (), đừng nói tới một người xa lạ chỉ mới gặp một lần, ngay cả bản thân có khi cầm ảnh so sánh đối chiếu cũng không chắc chắn có thể nhận ra mình.
() Nữ đại thập bát biến: Thành ngữ, ý chỉ thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì, dung mạo tính cách thay đổi rất nhiều.
Huống chi, nếu như Mục Minh Thừa còn ở trong quân đội, cô to giọng kêu vậy, chẳng phải sẽ bại lộ thân phận sao?
Cuối cùng Trình Hân cũng lấy lại tinh thần từ trong sự kích động, ánh mắt chế giễu của mọi người khiến cô ý thức được mình đang ở đâu.
Mất mặt ở trước nam thần, nếu hiện nay có một cái lỗ, nhất định cô sẽ nhảy xuống không chút chần chừ.
Lúc này, Cảnh Hạo không có ở bên cạnh, cô nhớ ra vẫn còn đứa em gái là Cố Cẩm. có thể giúp cô che chắn ánh mắt của mọi người.
Cô xoay người muốn kéo tay Cố Cẩm, lại thấy người đàn ông tàn khốc dùng lời lẽ nghiêm khắc nói chuyện với cô lại vòng qua cô nhận lấy chiếc ly có chân dài từ tay Cố Cẩm. Giống như kỵ sĩ đang bảo vệ cho công chúa, dịu dàng nói với Cố Cẩm: "Mấy ngày nay thân thể em không tiện, đừng uống rượu nữa."
Trình Hân ngây người.
Cố Cẩm đang xem kịch hay thì vở kịch đã diễn đến người cô. Trong lòng cô liền khinh bỉ, đồ giả vờ giả vịt này lên cơn nghiện diễn rồi đấy, lại bắt đầu biểu diễn.
Rõ ràng là cô chỉ nhấp rượu vang đỏ lên môi thôi, căn bản là chưa hề uống có được không?
Hơn nữa, thời gian họ hàng của nguyên thân tới rất ngắn, ngày hôm qua đã đi rồi, bây giờ cô ăn uống gì cũng sẽ không có chút vấn đề nào.
Suy nghĩ lại thì nếu nói hai người là giao dịch yêu đương thì chi bằng nói là quan hệ hợp tác. Vì số tiền không rõ trong thẻ đen kia, cô quyết định sẽ phối hợp với màn biểu diễn của anh.
Hai má thoáng chốc nổi lên một tầng hồng nhạt, Cố Cẩm ngoan ngoãn đưa ly cho anh.
Rượu màu đỏ tươi, ly chân dài sáng bóng trong suốt, trên ngón tay ngọc trắng nõn thon dài là mạch máu màu xanh không dễ thấy rõ, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, là một loại rung động lòng người, cái đẹp đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng con người.
Cảm giác miệng đắng lưỡi khô lại ùa tới, lúc Mục Minh Thừa đặt ly xuống, bỗng thấy nghi ngờ có phải bản thân đã nín lâu quá rồi không. Nếu không thì sao lại vừa nhìn Cố Cẩm cái là máu toàn thân đã chảy ngược, chộn rộn dữ vậy nè?
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai, toàn bộ bầu không khí kiều diễm đều bị phá hư.
"Tiểu Cẩm, anh ấy là bạn trai em sao?" Trình Hân nhìn biểu hiện của hai người tình chàng ý thiếp, giống như đã chịu đả kích to lớn, thân thể lảo đảo suýt ngã. Bộ váy dài hồng nhạt càng làm nổi bật vẻ mặt tái nhợt của cô.
Cô nhớ lại buổi chiều mấy hôm trước, Cố Cẩm được một người đàn ông đưa về, trong tay còn cầm áo khoác thuộc về đàn ông. Lúc ấy cô hỏi tên đàn ông đó là ai, Cố Cẩm lại hỏi cô có biết đối phương không.
Chẳng lẽ em ấy đã nhận ra từ lâu người đàn ông kia là ân nhân cứu cô thoát khỏi biển lửa mà lâu nay cô vẫn luôn tìm kiếm sao?
Không, không đúng.
Cố Cẩm chỉ biết có một người như vậy chứ chưa từng thấy dáng vẻ của anh ta.
Trình Hân xem cuộc gặp gỡ ngày hôm đó như một kỷ niệm tốt đẹp chỉ thuộc về hai người bọn họ, bức tranh vẽ ra cũng coi là báu vật, chưa từng cho ai khác xem qua.
Cho dù là em họ thân thiết nhất của cô cũng không được.
Sao Cố Cẩm quen biết được anh ấy?
Trình Hân thấy nghi ngờ, bỗng nhiên giật mình phát hiện đã lâu rồi mình không trò chuyện tâm sự với Cố Cẩm.
Cô rất hối hận, hôm đó nên hỏi rõ người đàn ông đó là ai......
Nhưng mà, hỏi rõ rồi thì lại có ích gì?
Khi đó anh ấy đã bắt đầu hẹn hò với Cố Cẩm, mà người đàn ông cô yêu là Cảnh Hạo mà!
Mơ mộng thời thiếu nữ và hiện thực sau khi lớn lên xen kẽ vào nhau, trong chớp mắt Trình Hân bỗng thấy mê mang.
"Vâng." Cố Cẩm gật đầu, cô đứng ở giữa khẽ nghiêng người nhìn về phía Trình Hân, nụ cười nhợt nhạt: "Chính thức giới thiệu với chị, anh Mục này là bạn trai mới của em."
"Đừng thấy anh ấy vừa cao lại đẹp trai rồi còn có tiền, thật ra chỉ là một con gà luộc () lịch sự văn nhã mà thôi. Với đại anh hùng có thể dũng cảm cứu chị thì tuyệt đối không, có, liên, quan."
() Từ gốc là bạch trảm kê: Gà luộc thái lát, là một đặc sản phổ biến có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, hình dáng bắt mắt, thịt da trắng vàng, hương vị thơm ngon, còn dùng để hình dung những người trắng trẻo, gầy và yếu ớt.
Sau đó cô lại nhìn về phía Mục Minh Thừa, mặt không đỏ tim không đập, nói với ý tứ sâu xa: "Vị nữ sĩ xinh đẹp này là chị họ Trình Hân của em."
Mục Minh Thừa nhíu mày, anh không muốn quen biết Trình Hân này chút nào.
Chẳng qua, gà luộc sao?
Trong ánh mắt che dấu dưới lớp kính gọng vàng bỗng hiện ra ánh sáng nguy hiểm, có phải nên để cô được mở mang kiến thức sự lợi hại của con "gà luộc" này là anh không?
Anh vô cùng tri kỷ đứng ở phía sau cô, ôm lấy vòng eo xinh xắn của cô, tư thế như người bảo vệ, bàn tay hơi dùng sức không để lại dấu vết, đã giữ chặt cô ở trong ngực mình.
Làm như khi nghe xong cô nói về quan hệ chị em họ, vẻ mặt anh liền dịu lại, gật đầu chào hỏi với Trình Hân.
Trình Hân thấy thế liền giật giật khóe miệng, nói không nên lời. Cử chỉ của hai người, có là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra sự thân mật chặt chẽ giữa bọn họ.
Đây là lần đầu cô nghiêm túc nhìn Cố Cẩm đang nở nụ cười dịu dàng nhìn chăm chú cô, rõ ràng là cùng một dung mạo nhưng lại khiến cô cảm thấy rất xa lạ.
Trước kia Cố Cẩm cũng sẽ cười, nhưng nhất định không giống như bây giờ, chỉ mới nâng mắt nhíu mày đã để lộ ra phong tình nơi đuôi mày khóe mắt duy nhất chỉ thuộc về phụ nữ.
Trước kia Cố Cẩm không thích chơi điện thoại, nhưng cũng sẽ không có chuyện thấy tin nhắn cô gửi đến thì không trả lời.
Cố Cẩm thích để mặt mộc, cho dù tham gia tiệc rượu cũng tuyệt đối sẽ không trang điểm lộng lẫy.
Nhưng hôm nay khuôn mặt em ấy được trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy đuôi cá xinh đẹp màu rượu đỏ, cùng màu với chiếc cà vạt người đàn ông cô ngưỡng mộ đeo.
Hai người đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, rực rỡ lóa mắt, trời sinh một đôi.
Cô bỗng thấy không nhận ra Cố Cẩm.
"Tiểu Cẩm, em thay đổi rồi." Cô lẩm bẩm.
Là bắt đầu từ khi nào nhỉ? Trình Hân suy nghĩ, dường như là vào hôm hai người bọn cô đi ăn với Thiệu Sùng nhỉ.
Do cô cùng Cảnh Hạo náo loạn hai câu nên dựa vào lòng Thiệu Sùng khóc. Lúc ấy Cố Cẩm đã nói muốn chia tay với Thiệu Sùng, hai người bọn họ luôn cảm thấy nếu không thể làm người yêu thì còn có thể làm bạn bè, không để bụng thái độ của Cố Cẩm.
Nghĩ kỹ lại thì em ấy thay đổi là bắt đầu từ hôm đó nhỉ!
Cố Cẩm bình tĩnh đối mặt với cô, "Đúng vậy, em thay đổi rồi."
Cơn xúc động ùa tới, cô cong khóe môi, nụ cười quyến rũ động lòng người: "Biết vì sao em lại thay đổi không?"
"Bởi vì chị đấy." Cô tiến lên một bước, nhẹ giọng chất vấn: "Lúc chị giới thiệu Thiệu Sùng cho em có nghĩ tới việc em là chị em tốt của chị không? Lúc chị và anh ta dây dưa không rõ có nghĩ tới việc em là em gái chị không? Khi chị nhào vào lòng anh ta khóc lóc có nghĩ tới tình nghĩa từ nhỏ đến lớn của chúng ta không?"
"Không phải đâu, chị không muốn có gì với anh ấy hết, bọn chị chỉ là bạn bè thôi." Trình Hân bị hỏi khiến á khẩu không trả lời được, cô liên tục lắc đầu, lui về phía sau từng bước.
Cô không phải loại con gái chân trong chân ngoài, không biết đúng sai như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì quả thật cô đã làm những chuyện đó.
Hơn nữa, nếu như người phụ nữ khác tựa vào ngực Cảnh Hạo khóc, cô sẽ làm thế nào?
Trình Hân sợ ngây người bởi suy nghĩ nảy lên trong đầu mình!
"Bạn bè? Chị không biết giới hạn giữa bạn bè khác phái là ở đâu sao?"
Cố Cẩm nghĩ, bây giờ cô thật sự giống một nữ phụ ác độc ép người làm đĩ ().
() Ép người làm đĩ: Gốc là “bức lương vi xướng” 逼良为娼, “lương” trong lương thiện, “xướng” trong xướng ca vô loài, nghĩa là kỹ nữ, gái điếm. Nghĩa gốc là ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ, mở rộng ra là ép người tốt phải làm chuyện xấu.
Nguyên chủ là nữ phủ chỉ cần một tờ giấy hơi mỏng thôi đã miêu tả xong, mặc dù là vai chính diện, nhưng ý nguyện của cô ấy cũng phải phụ thuộc vào tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Cho dù trong sách cho một kết cục tốt thì hiện thực cuộc sống chỉ có ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Cô thừa nhận, từ sau khi biết mình xuyên vào sách thì cô đã không thích nổi Trình Hân. Ngoài tính cách tự cho là đúng không quan tâm tới suy nghĩ của người khác của Trình Hân, còn là do cô ấy là nữ chính được hết sức cưng chiều trong sách.
Sau khi tiếp nhận ký ức của người sống lại, cô càng không thích Trình Hân.
Thế nên, cô vẫn luôn ôm một loại thái độ buông trôi, nhìn Trình Hân liên lạc với Thiệu Sùng, muốn mượn chuyện này từ từ cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Nhưng bọn họ lại không nhận ra chút xíu tâm nguyện của cô, không ngừng quấy rầy cuộc sống của cô.
Đã như vậy rồi thế thì xả giận đi.
Nói ra hết một lần khiến lòng cô vô cùng sảng khoái.
Chắc là nguyên chủ đã được trút ra hết những tức giận phẫn nộ vì không công bằng.
Cô nâng cằm lên, vẻ mặt lạnh nhạt, yên lặng chờ xem Trình Hân còn có thể nói ra lời kinh thế hãi tục () gì.
() Kinh thế hãi tục (惊世骇俗): Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động.
Quả nhiên, Trình Hân bỗng nhiên tạm ngừng.
"Cho dù chị làm sai chuyện rất có lỗi với em." Trong ánh mắt Trình Hân hiện lên một tia sáng, giống như bắt được cọng rơm cuối cùng phản bác lại: "Nhưng chị thiệt tình làm mối cho em và Thiệu Sùng, em vẫn luôn thích anh ấy không phải sao?"
Cố Cẩm nhìn dáng vẻ vội vàng muốn đạt được sự thừa nhận của Trình Hân, cười nhạo một tiếng.
Khác với miêu tả trong sách, trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi hai người Cảnh Trình xác định quan hệ, Thiệu Sùng và nguyên chủ làm bạn bè tốt của hai bên nam nữ, thỉnh thoảng cũng cùng ra ngoài chơi.
Trình Hân và Cảnh Hạo là người yêu, bất kể ăn chơi thì luôn muốn ở bên nhau.
Còn dư lại hai người cô đơn tự nhiên thành đôi.
Tính tình của nguyên chủ rụt rè nội liễm như vậy, thường xuyên ở bên một người đàn ông mọi mặt đều không tệ, mặt đỏ tai hồng không phải phản ứng rất bình thường sao?
Nhưng phản ứng như vậy lại bị nữ chính hiếm khi quan tâm tới suy nghĩ của chị em tốt thu vào mắt, cho rằng đó là sự ngượng ngùng khi đối mặt với người trong lòng, cô ta tự mình đa tình quyết định tốt bụng giúp chị em tốt một tay.
Nguyên chủ không biết Thiệu Sùng thích chị họ, nghĩ tới việc khi ra ngoài chơi Thiệu Sùng chăm sóc cô, cảm thấy anh là một người không tệ bèn đồng ý đề nghị của Trình Hân.
Nhưng lại không biết, đây là khởi đầu cho cả đời đau khổ của cô.
Bởi vậy mới nói, nam nữ chính đúng là loại sinh vật trung tâm do thế giới tiểu thuyết cấu tạo nên, người bình thường hãy cứ cách xa ra cho thỏa đáng.
"Cố Cẩm chưa từng thích Thiệu Sùng, cô ấy sẽ không thích người đàn ông trong lòng có người khác." Cô nâng giọng trịnh trọng nói.
Những lời này, là Cố Cẩm nói ra thay nguyên chủ.
Tuy nguyên chủ ôn hòa đoan trang, nhưng cũng có sự kiêu ngạo của mình. Nếu sớm biết trong lòng Thiệu Sùng không có cô ấy thì cô ấy sẽ không đồng ý hẹn hò với anh ta, càng sẽ không đồng ý lời cầu hôn của anh ta.
Sau khi nghe xong lời cô nói, Trình Hân giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cố Cẩm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ xem như cô đã hoàn toàn xé rách mặt với Trình Hân, dựa vào tính cách sĩ diện của Trình Hân, nói vậy thì sau này sẽ không làm gì cũng kéo cô theo nữa.
Thật ra chuyện này không cần phải đi đến bước này, nhưng đây lại là giải pháp nhất lao vĩnh dật ().
() Nhất lao vĩnh dật: Lao khổ một lần, xử lý sự tình | sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.
Tình hình bây giờ cũng là do cô cố ý.
Mục Minh Thừa ở phía sau cô hiếm khi yên tĩnh nghe xong toàn bộ quá trình.
Khóe miệng gợi lên ý cười nghiền ngẫm, ở trong hiểu biết của anh, cô cũng không có nghĩ như vậy.
Cô gái này luôn có thể đem lại cho anh nhiều sự bất ngờ, khiến anh nhịn không được muốn lột ra từng lớp da của cô, lắng nghe tiếng lòng của cô.
"Cô Trình, làm bạn trai mới của Tiểu Cẩm, tôi không hy vọng sẽ nghe thấy có người nhắc đến người cũ của cô ấy ở trước mặt tôi." Mục Minh Thừa bày ra vẻ mặt ghen tị, nghiêm mặt nói: "Mong rằng cô Trình hãy tự trọng."
Lời của Mục Minh Thừa khiến khuôn mặt Trình Hân hoàn toàn trắng bệch.
Bị nam thần từ trước tới nay luôn ghi tạc ở trong tim nói không tự trọng, còn khó chịu hơn việc chỉ vào mũi mắng cô, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi lại ầng ậc chảy ra, lớp hóa trang đẹp đẽ bị nước mắt cuốn trôi
"Hân Hân, sao em lại khóc?" Cảnh Hạo cầm ly rượu đến bên này kính rượu, từ xa nhìn thấy có một đám người đang tụ tập ở đây.
Còn chưa đến gần, anh chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy dáng vẻ thương tâm rơi lệ của người phụ nữ mà anh yêu thương ở giữa đám người.
Cảnh Hạo nhíu mày đi qua, thầm nghĩ: Là ai không có mắt dám ức hiếp người phụ nữ của anh tại địa bàn của nhà họ Cảnh?