Đỗ Quốc Lương là một ông chủ rất cường thế, ở công ty cũng giống như Đỗ Cảnh Minh, đem lại cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.
Đỗ Cảnh Minh trọng thương do tai nạn xe cộ, nằm một tháng ở bệnh viện, không hề xuất hiện ở công ty một lần nào, nhưng công ty lại không hề loạn, hoàn toàn không có hiện tượng thay đổi nhân tâm.
Cho tới nay, bên trong tập đoàn chỉ có mỗi Đỗ Cảnh Minh đi theo bên người Đỗ Quốc Lương từ nhỏ, vậy nên tất cả mọi người đều biết, Đỗ Cảnh Minh chắc chắn sẽ là người thừa kế.
Đỗ nhị thiếu ăn chơi trác táng bên ngoài thì ai cũng biết rồi, còn Đỗ Cảnh Chí do Đỗ Quốc Lương cùng vợ sau sinh ra, tuy không giấu diếm ai, nhưng Đỗ Cảnh Chí cũng không có được an bài đến Đỗ thị công tác, mà là giống như Đỗ Cảnh Khôn, chỉ cổ vũ hắn tự mình gây dựng sự nghiệp, tự mình duy trì.
Thường thì có mẹ kế cũng sẽ có cha kế, nhưng điểm này hoàn toàn không tồn tại trêи người Đỗ Quốc Lương.
Đỗ Quốc Lương tuy là nhóm sinh viên đầu tiên của Hoa Quốc, nhưng tư tưởng lại phi thường truyền thống, rất coi trọng con nối dõi.
Vợ trước của hắn cũng chính là bạn học với hắn từ hồi cao trung, thân thể không tốt được tốt cho lắm, có bệnh tim, thật sự không thích hợp có thai.
Ở cái niên đại kia, rất nhiều người - tuổi đã kết hôn có con, mà hắn xuất ngũ xong mới tham gia thi đại học, học đại học, đã là kết hôn muộn, hơn nữa nhiều năm sau cũng không có con, mãi cho đến năm hắn hai mươi tám tuổi, mới có đứa bé đầu tiên, cũng chính là con trai cả Đỗ Cảnh Minh.
Khi đó công tác của hắn mới vừa được điều động lên tổng bộ Kinh Thị, thời gian rảnh rất nhiều, mà vốn dĩ thân thể vợ hắn không thích hợp sinh con, sau khi sinh thân thể suy yếu, nên việc tắm rửa đổi tã cho con, cơ hồ là do một mình hắn một tay nhận thầu, có thể nói nhờ một phen lôi lôi kéo kéo, đi nặng đi nhẹ này nên hắn mới có cảm tình sâu đậm nhất với trưởng tử là Đỗ Cảnh Minh.
Lúc này nhóm nhân viên tập đoàn Trung Thịnh nhìn thấy Đỗ đại thiếu, trong đầu liền hiện lên một ý niệm: ȶɦασ má, Đỗ tổng thật đúng là fan cuồng hả, còn đang ngồi trêи xe lăn đấy, vậy còn mò lại đây xem thi đấu nữa?
Mọi người liền đua nhau tưởng tượng đủ thể loại.
Sau đó một đám lại đây chào hỏi Đỗ đại thiếu.
Đỗ Cảnh Minh ngồi ở trêи xe lăn, cho dù là nắng hè chói chang, nhưng cổ áo sơmi không chút cẩu thả đóng kín tất cả các nút thắt, quần áo phảng phất như không hề có một nếp nhăn nào,trạng thái này đem lại cho người ta cảm giác giống y như khi hắn đi công tác, tinh tế lại nghiêm túc, ánh mắt rụt rè lại hàm súc, ánh mắt nhợt nhạt, ôn hòa lại đạm nhiên.
Tuy hắn chẳng hề làm gì, nhưng sau khi hắn tới, nhóm nhân viên lập tức ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên, tựa như giờ tự học nhìn thấy chủ nhiệm lớp, không dám lại châu đầu ghé tai lớn tiếng ồn ào.
Chào hỏi với hắn cũng chỉ là gật đầu cười, chứ sẽ không lại đây lôi kéo làm quen, sau đó mọi người ai ngồi chỗ đó, im lặng nhìn lên trêи sân khấu.
Trận thi đấu còn chưa bắt đầu, trêи sân khấu chỉ có dàn nhạc và nhóm camera chờ nhân viên công tác hoàn thành thao tác chuẩn bị.
Đỗ Cảnh Khôn cũng thấy được đại ca nhà mình, hắn thập phần bất ngờ.
Từ nhỏ anh trai hắn vẫn luôn mang một bộ dáng đạm nhiên, vô ɖu͙ƈ vô cầu, phảng phất như chuyện gì cũng không làm khó được anh trai hắn, chuyện gì anh trai hắn cũng không bỏ trong lòng, trừ hắn.
Hắn không nghĩ tới anh trai hắn cư nhiên lại cảm thấy hứng thú với thi đấu ca hát.
Hắn lập tức liền nghĩ đến Sở Y Huyên, bởi vì ân cứu mạng của cô, anh trai hắn mới đến hiện trường xem cô thi đấu ư?
Như vậy tựa hồ cũng không có gì là lạ, nhưng việc này phát sinh trêи người anh trai hắn, hắn liền cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Bởi vì Đỗ Cảnh Minh ngồi xe lăn, nên hắn được ngồi ở ghế ngồi có tầm mắt tốt nhất khu vực VIP.
Còn chỗ ngồi của Đỗ Cảnh Khôn ở khu chỗ ngồi B, rất gần khu vực VIP, ngay phía trước chính là khu vực VIP.
Nhìn thấy anh trai hắn, hắn liền vội vàng rụt rụt đầu xuống phía dưới, cứ như là sợ bị người ta nhìn thấy hắn cũng đi vào hiện trường xem thi đấu ca hát.
Chính hắn cũng rất khó hiểu, như thế nào mà hắn giống như là bị bỏ bùa, vé VIP thì chẳng dùng, tới thời gian đi xem còn phải cai trang một phen rồi mới vào hiện trường xem thi đấu.
Chỉ là hắn không muốn cho nhóm hồ bằng cẩu hữu kia biết, càng không muốn bị người quen nhìn thấy, loại chuyện này Đỗ đại tổng tài như hắn làm sao có thể làm, quá mất mặt.
Hắn đem vành nón trêи đầu kéo kéo xuống phía dưới, xác định người chung quanh đều không nhận ra hắn nữa, mới lén lút che nửa khuôn mặt, nghiêng người nhìn các phương hướng khác.
Thời gian càng sát giờ thi đấu, ghế ngồi trêи sân vận động càng ngày càng nhiều, khán giả đều rất tự giác, không hề chạy loạn, đều yên vị ngồi trêи chỗ ngồi của mình.
Chờ người chủ trì đi lên sân khấu, còn chưa bắt đầu nói chuyện, hiện trường lại vang lên một trận tiếng hô xông thẳng tận trời: “Vô Danh! Vô Danh! Vô Danh! Vô Danh!”
Người chủ trì cầm microphone cười nói: “Nhân khí của Vô Danh xem ra rất cao nha, dạ vâng thưa quý vị, hiện tại các cô ấy đều đang ở hậu đài chuẩn bị, chỉ một chút nữa thôi là chúng ta có thể nhìn thấy các tuyển thủ của chúng ta lên sân khấu.”
“Và, hôm nay chúng ta không chỉ chọn ra top ba trận chung kết, mà đồng thời chúng ta còn quyết định ai sẽ là quán quân mùa hai của [Siêu cấp tân tiếng ca]!” Tiếp theo chính là một đoạn quy tắc giới thiệu dài, mà tổng kết lại một câu chính là, đầu tiên sẽ là phần hợp xướng của top , sau đó sẽ hát một bài để quyết định top , cuối cùng để phân ra quán quân á quân lại hát một bài nữa.
Nói cách khác, mười tuyển thủ đều có cơ hội hát hai bài, nhưng nếu là lọt được vào trận tranh quán quân, á quân, thì mỗi người phải biểu diễn ba bài hát.
Ba người quán quân, á quân, huy chương đồng đã là chín ca khúc, mặt khác bảy tuyển thủ kia mỗi người hai ca khúc, nên tổng lại trận thi đấu này có ít nhất bài hát, nói cách khác, hiện trường phát sóng trực tiếp trận chung kết này ít nhất là một tiếng rưỡi.
MC nữ giới thiệu xong rồi, MC nam lập tức nói tiếp: “Như vậy quán quân của chúng ta ngày hôm nay là ai? Xin cho chúng ta rửa mắt mong chờ!”
Hai người chủ trì vừa nói xong lời, ánh đèn sân khấu liền sáng lên, âm nhạc vang lên, top ba mươi người tại các xướng khu đều mặc trang phục giống nhau đứng ở trêи sân khấu, trong đó, nhóm mười người mạnh nhất lọt vào niên độ trận trung kết lại không mặc đồng phục giống các cô mà là mặc một bộ váy áo màu trắng đứng ở trung gian sân khấu, tất cả cùng nhau hợp xướng.
Cho dù mười tuyển thủ lọt vào niên độ trận trung kết đều mặc váy áo màu trắng giống nhau như đúc, khán giả vẫn là liếc mắt một cái liền thấy được Vô Danh đứng ở trung tâm sân khấu.
Cô mang mặt nạ, rõ ràng đặc thù như vậy, rõ ràng đến mức khán giả hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của các tuyển thủ khác, toàn bộ kϊƈɦ động cao giọng hoan hô: “Vô Danh! Vô Danh!”
Vô Danh phất phất tay chào bọn họ, lòng bàn tay úp xuống phía dưới, làm một động tác đè xuống, khiến khán giả dần dần im tiếng.
Lần đại hợp xướng này khác với lần đại hợp xướng mở màn trước kia chính là, từ vị đã bị loại khỏi cuộc thi trước kia, dần dần chỉ còn lại mười người hát, mà mỗi người đều có phần thể hiện riêng.
Lúc này ai ngón giọng tốt ai ngón giọng kém, đặc điểm của mỗi người đều được bày ra khiến người xem vừa nghe liền hiểu ngay.
Đặc điểm tiếng nói mỗi người đều khác nhau.
Tuyển thủ số Hề Duy Lộ là người đầu tiên cất tiếng hát, thanh âm cô rất ổn, sức bật lớn, nhưng không có đủ đặc sắc, cái kiểu mọi người đều thừa nhận cô hát hay, nhưng thanh âm lại không có độ đặc thù.
Tương đối mà nói, Hùng Viện Viện tuy rằng ngón giọng không đủ, nhưng chỉ cần cô mở miệng, nhóm người nghe liền có thể phân biệt ra thanh âm của cô, điều kiện giọng hát bẩm sinh của cô vốn không đủ, mang theo một chút khàn khàn, bộ phận cao âm không thể đi lên.
Thanh âm Mễ Kiều thì rất ngọt, giống với diện mạo của cô, phảng phất như là cái loại ngọt chảy ra mật, Thanh âm An Bội Bội lại rất ‘man’, phảng phất như là thanh âm của nam.
Ba người các cô là xếp hàng cùng nhau hát, như vậy đối lập sẽ không quá mãnh liệt, sau An Bội Bội chính là Đồng Lâm Thanh.
Lực bạo phát của Đồng Lâm Thanh phi thường cường đại, trong lần hợp xướng này mỗi người đều kiệt lực bày ra thực lực của chính mình, cao âm địa phương khàn cả giọng, chỉ cần một tuyển thủ nào đó hát kém một chút, liền sẽ bị đối lập phi thường thảm thiết, sau Đồng Lâm Thanh chính là Trịnh Phương Phỉ.
Sau Trịnh Phương Phỉ là Vô Danh, sau Vô Danh là Giang Cầm.
Nói là hợp xướng, trêи thực tế trận hợp xướng này đã là viên đạn đầu tiên châm ngòi cuộc chiến, trận quyết đấu đã bắt đầu, mỗi người đều bày ra nỗ lực lớn nhất, dùng tiếng ca của chính mình sát hạ sân khấu đối thủ.
Hình thức quyết đấu như này có thể đem tiềm lực của các tuyển thủ bộc phát ra hết, thi đấu cũng càng thêm xuất sắc.
Sau khi kết thúc hợp xướng chính là phần các tuyển thủ sẽ mang theo đoàn bạn nhảy của chính mình từng bước từng bước lên đài biểu diễn, liên tục không ngừng, khán giả chỉ có thể nghe được thanh âm người chủ trì giới thiệu chương trình, để khán giả biết trêи đài các tuyển thủ đó hát bài hát nào, chứ không thấy mặt người chủ trì.
Đây chính là trận chung kết cuối cùng, trêи cơ bản mỗi người đều bạo phát thực lực lớn mạnh nhất từ trước tới nay, hiệu quả cũng không hề kém so với hiện trường buổi biểu diễn.
An Bội Bội, Đồng Lâm Thanh, Trịnh Phương Phỉ, Hề Duy Lộ, mỗi một người đều là đối thủ có thực lực mạnh mẽ, mỗi người hát đều có thể châm ngòi nổ toàn trường, chỉ cần giọng hát này thôi, khán giả đều cảm thấy đáng giá bỏ tiền mua vé vào, càng đừng nói là còn có Vô Danh.
Bên ngoài đã bắt đầu bỏ phiếu bầu chọn, Vô Danh vẫn như cũ là người lên sân khấu cuối cùng, cô mới vừa đứng ở trung tâm sân khấu, người chủ trì mới vừa báo tên ca khúc biểu diễn của cô: “Cuối cùng xin mời tuyển thủ số Vô Danh, với ca khúc biểu diễn chính là [Yêu một người không trở về nhà].
Tiếng hoan hô tại hiện trường đã sắp văng cả nóc nhà.
Chờ âm nhạc vang lên, khán giả lại an tĩnh lại, yên lặng nghe Vô Danh biểu diễn.
Sở Triều Dương là một người rất hưởng thụ quá trình ca hát, ở trêи sân khấu, cô rất ít khi không hát hết câu, đem microphone duỗi hướng dưới đài, cho nhóm người xem hát.
Khi ở trêи sân khấu, dù một mình cô phải vừa nhảy vừa hát, cô vẫn cố gắng suy diễn hát hết ca khúc của mình, trừ phi là ở buổi biểu diễn cá nhân của cô, giọng nói chịu không nổi nữa, mới có thể làm như vậy, để giọng nói của mình nghỉ ngơi một chút, hòa hoãn một chút.
Hiện trường khán giả phần lớn đều đã mua qua album [Phá kén] của Vô Danh, nên đối với ca khúc [Yêu một người không trở về nhà] này rất rất quen thuộc.
Ở thế giới cũ của Sở Triều Dương, hiệu suất tuyên truyền của bài hát này cực lớn, album này lúc trước phát hành, riêng một khu vực đảo đã có lượng tiêu thụ hơn vạn, lượng tiêu thụ khắp Châu Á là mấy trăm vạn lận, người biểu diễn còn được đề cử vị trí số cho giải thiên hậu, ca từ thâm tình động lòng người, giai điệu uyển chuyển êm tai.
Người hát bài này nhiều vô số, nhưng chân chính hát tới mức khiến cả người người ta rùng mình, được gọi là kinh điển, cũng chỉ có hai vị.
Sở Triều Dương là một người trong đó.
Sở Triều Dương vừa mở miệng, toàn trường liền yên tĩnh hẳn lại.
Cô đem toàn bộ tâm tư tình cảm của mình đặt tại ca khúc này, một nữ nhân đếm từng giây từng phút trôi, sâu trong nội tâm, đối với tình yêu là sự chờ mong cùng bất đắc dĩ, cô đã dùng tiếng ca suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Trêи khán đài, khi Đỗ Cảnh Khôn nghe hắn liền không khỏi hoài nghi,nữ nhân kia là đang dùng thanh âm uy hϊế͙p͙ hắn sao, cô thật sự đã yêu hắn như vậy ư?
Đặc biệt là khi hắn nghe ca từ: Trước nay em chưa từng hối hận, lần đầu yêu, dưới lời hẹn ước mỹ lệ đó, em đã từng cho rằng em sẽ là câu chuyện tình yêu lãng mạn của anh, duy nhất và vĩnh viễn không đổi.
Nghe câu này hắn liền thay đổi sắc mặt.
Không phải hắn tự mình đa tình, mà là hắn biết rõ, hắn là mối tình đầu của Sở Y Huyên, trước hắn, Sở Y Huyên chưa từng yêu ai.
Vậy ngoài hắn, bài hát kia cô còn có thể hát cho ai nghe?
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Đỗ Cảnh Khôn liền có một loại vui sướиɠ bí ẩn, còn có một loại kiêu ngạo không nói nên lời.
Nhìn xem, nữ nhân đang đứng trêи sân khấu, ánh sáng tỏa ra bốn phía, là nữ nhân của hắn, là của Đỗ Cảnh Khôn hắn.
Cái này ý nghĩ này làm tâm tình của hắn không khỏi nhảy nhót lên, trêи mặt tươi cười tự hào lại tràn đầy đắc ý.
Nữ nhân này diễn kịch chẳng ra gì, nhưng ca hát lại rất êm tai, sao lúc trước hắn lại không phát hiện nhỉ? Sớm biết rằng cô có thiên phú ca hát như vậy, hắn liền nâng đỡ cô theo hướng ngôi sao ca nhạc, nói không chừng hiện tại đã nổi tiếng lâu rồi.
Nhưng nghe được câu sau kia: Ánh mắt sánh nước, đôi môi mím chặt, hà tất phải cưỡng cầu mối tình sầu bi, hà tất phải đau khổ truy hỏi.
Đỗ Cảnh Khôn lại không khỏi lo lắng, nữ nhân này sẽ không thật sự bị hắn làm thương tổn quá sâu, nên nghĩ thông suốt rồi, đã thấy sợ, không còn thích hắn nữa?
Hắn không khỏi nôn nóng hẳn lên, đáy lòng có vài phần bực bội không rõ, ở trêи ghế đứng ngồi không yên.
Yêu một người không trở về nhà…… Hắn hình như rất hay qua đêm với đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, rất ít trở về thì phải.
Nhưng đáy lòng Đỗ Cảnh Khôn bỗng có điểm quái quái.
Cô lại không phải là vợ hắn, hắn dựa vào cái gì phải mà phải trung thành với cô, ngày nào cũng về nhà? Có phiền hay không chứ.
Cô bất quá chỉ là một tiểu minh tinh được hắn bao dưỡng mà thôi.
Nghĩ như vậy, Đỗ Cảnh Khôn có chút bình thường trở lại, nhưng nhìn nữ nhân phảng phất như cả người đều tỏa sáng ở trêи trung tâm sân khấu kia, đáy lòng hắn lại có chút chột dạ nói không nên lời.
Ai, nữ nhân thật là phiền toái.
Cả ngày yêu yêu đương đương, phiền chết.
Cùng lắm thì về sau tốt với cô ấy là được mà?
Hắn đột nhiên nghe được thanh âm ở bên trái có chút không đúng, vừa quay đầu liền thấy, chính người xem bên trái kia đã rơi lệ đầy mặt, không ngừng dùng khăn giấy xoa xoa nước mắt nước mũi, còn thường thường xì một tiếng, phát ra thanh âm như đang nén nước mũi vào bên trong.
Đỗ Cảnh Khôn ghét bỏ mà xê dịch sang bên phải.
Lại nhìn về phía người xem bên phải, chăm chú nhìn sân khấu như si như say, đang hát theo Sở Y Huyên.
Bất tri bất giác, người xem toàn trường đều hát theo, người chưa nghe bài hát này cũng mau mau thuộc ca từ, ngâm nga theo.
Đây không hề giống như là một trận thi đấu, ngược lại giống một buổi biểu diễn cá nhân hơn, làm Đỗ Cảnh Khôn trong bất tri bất giác, lại đem ánh mắt hướng lên trêи người nữ nhân đang đứng ở trung tâm sân khấu.
Cô thật sự giống như phát sáng, thật giống như cô là trung tâm của thế giới.
Thời điểm Đỗ Cảnh Khôn còn đang nhìn sân khấu miên man suy nghĩ, biểu diễn đã kết thúc, thính phòng yên tĩnh lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô như sấm.
“Vô Danh! Vô Danh! Vô Danh! Vô Danh!”
Bị người chung quanh ảnh hưởng, Đỗ Cảnh Khôn hô theo.
Hô hai tiếng, liền cảm thấy hành động của mình thật ngốc, nhưng lại không khỏi may mắn, nơi này ai cũng không quen biết hắn, dù sao đều không quen mà, vậy hắn cứ kêu đi!
“Vô Danh! Vô Danh!” Đỗ Cảnh Khôn cười một cách đắc ý.
( Mel: Tên Khôn mà ngáo như mấy đứa trẻ lên ba vậy mọi người ạ, tếu thặc sự chứ)
Một hồi biểu diễn kết thúc, cũng chính là thời khắc cuối cùng để khán giả bỏ phiếu.
Lúc này đây khán giả trước TV đều cáo già cả rồi, bọn họ biết Vô Danh đại khái lại bị lên sân khấu cuối cùng, vì vậy bọn họ liền tích trữ phiếu lại, không bỏ nữa, chờ đến khi Vô Danh vừa lên sân khấu, khán giả trước TV đều cầm lấy di động, ào ào xôn xao bỏ phiếu, trong lúc nhất thời liền thấy mặt sau sân vận động, trêи màn hình lớn, con số bên dưới khung số Vô Danh không ngừng tăng lên, cuối cùng cực kỳ khoa trương dừng lại!
Hơn tám trăm vạn phiếu!
Toàn trường hoan hô!
Người chủ trì cũng bị này số phiếu này làm cho kinh ngạc một chút.
Người đứng thứ hai An Bội Bội và người thứ ba Mễ Kiều mới hơn vạn phiếu, Vô Danh trực tiếp cao hơn so với các cô ấy vạn phiếu lận.
Bởi vậy có thể thấy được hiện tại nhân khí Vô Danh cao tới mức nào.
Không hề nghi ngờ, Sở Triều Dương lấy ưu thế dẫn đầu tuyệt đối, tiến vào top ba.
Người đứng thứ tư Đồng Lâm Thanh thiếu chút nữa đã đạt tới vạn phiếu, số phiếu kém cực ít so với người đứng số hai và số ba.
Người đứng thứ năm Giang Cầm cũng theo sát sau đó.
Nhưng đây vẫn không phải kết quả cuối cùng, hai người chủ trì lên đài, cho mỗi tuyển thủ một cơ hội kéo phiếu nữa, ở cơ hội kéo phiếu này, bạn có thể ca hát, cũng có thể nói chuyện, không hạn chế việc gì cả để lấy được phiếu từ khán giả có mặt tại hiện trường, một phiếu từ khán giả tại hiện trường được tính là hai phiếu bên ngoài, một phiếu từ một trong ba vị giám khảo sẽ được tính là một trăm phiếu.
Cơ hội kéo phiếu này chủ yếu cũng chỉ là lừa tình, người không am hiểu ngôn ngữ biểu đạt sẽ lựa chọn ca hát, hát xong mới nói sau.
Hùng Viện Viện cực thông minh mà nhảy một đoạn vũ đạo sôi động tại hiện trường, nhưng số phiếu cuối cùng của cô vẫn chỉ dừng bước ở top mười.
Mà làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau một vòng kéo phiếu tại hiện trường, Giang Cầm và Đồng Lâm Thanh cư nhiên có thể vượt lên trước, đẩy số hai An Bội Bội cùng số ba Mễ Kiều đi xuống, tiến vào top ba, Đồng Lâm Thanh đứng thứ hai, Giang Cầm đứng thứ ba, mà An Bội Bội rớt xuống thứ tư, Mễ Kiều thứ năm.
Mễ Kiều lớn lên điềm mỹ, thanh âm cũng điềm mỹ, nhưng ở hiện trường sân khấu này, mọi người đều cách sân khấu quá xa, rất khó thấy rõ người ở trêи đài rốt cuộc lớn lên đẹp như thế nào, ở chỗ này, tiếng ca mới là mấu chốt quyết định thắng thua.
Kế tiếp chính là trận thi đấu của top ba, sau khi hạ đài, Mễ Kiều cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, xem ra vẫn còn có thể duy trì được.
Cô biết mình thua không oan.
Trong ba người tuyền thông Tinh Không tận lực nâng đỡ, luận các điều kiện tổng hợp thì Mễ Kiều là tốt nhất,còn Giang Cầm và Hùng Viện Viện mỗi người đều có ưu điểm riêng.
Lưu Duệ tuy nói đã cùng ba vị giám khảo chào hỏi qua, điều động nội bộ để giành lấy danh hiệu quán quân cho cô, ở trong quá trình thi đấu cũng vẫn luôn bảo đảm cho cô an toàn thăng cấp, nhưng quá trình thi đấu là thiên biến vạn hóa, có đôi khi tổ tiết mục cũng không thể khống chế hướng đi này được.
Tựa như kiếp trước, khi Sở Triều Dương tham gia một chương trình thi đấu âm nhạc rất nổi tiếng, ai có thể nghĩ đến, cuối cùng, một người không hề có bối cảnh đằng sau lại có thể cầm cúp quán quân?
Lưu Duệ đúng là tận lực nâng đỡ cô, nhưng ở thời điểm tiêu tiền mua phiếu bình chọn, hắn đồng thời cũng bỏ tiền kéo phiếu cho Giang Cầm, đặc biệt là khi ở trận chung kết, sau khi Hùng Viện Viện cơ bản là vô duyên với top ba, Lưu Duệ xem như từ bỏ cô ấy, trực tiếp đem trọng tâm đặt toàn bộ ở Mễ Kiều và Giang Cầm.
Lúc này, liền phải so đến thực lực chân thật của các cô thôi.
Thực lực biểu diễn thật sự của Mễ Kiều so với Giang Cầm từ nhỏ lớn lên ở trong giới thì quả thật là còn kém vài cái Lư Du Nhiên.
Tự nhiên, sau hiện trường kéo phiếu, Mễ Kiều không thể tránh khỏi đã bại bởi Giang Cầm.
Nhưng nếu như không có Vô Danh thì sao?
Không có Vô Danh, trận thi đấu này sẽ không thay đổi cơ chế, không có vòng kéo phiếu, không có Vô Danh, cô chính là quán quân đã được điều động nội bộ từ trước.
Nhưng lúc này Mễ Kiều hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì có Vô Danh cũng như có nhân khí của Vô Danh nên mới tạo ra hiệu ứng cánh bướm, kϊƈɦ thích các tuyển thủ kϊƈɦ phát toàn bộ tiềm năng của mình, làm cho trận thi đấu này ngày càng xuất sắc hơn, cũng làm cho ratings càng ngày càng cao, ratings cuối cùng trận thi đấu này thậm chí đã cao tới ., có thể nói kỳ tích!
Mà ratings cao như vậy cũng sẽ đem đến cho cô chỗ tốt, cố tình, cô lại hoàn toàn không suy xét tới điều đó.
Top ba ra đời, tuy là Đồng Lâm Thanh trước nay vẫn luôn biểu hiện kiên cường, cũng không khỏi chảy nước mắt kϊƈɦ động, cô lau nước mắt, rất mau đã tiến vào trận quyết đấu tranh đoạt danh hiệu quán quân, á quân này.
Đồng Lâm Thanh vẫn phát huy ưu thế của chính mình như cũ, biểu diễn một ca khúc rock and roll có sức bật về sau cực mạnh, thập phần thích hợp biểu diễn tại hiện trường sân khấu lớn như vậy.
Mà Giang Cầm lại lựa chọn một ca khúc có tiết tấu thanh thoát, người xem tại hiện trường cũng vỗ tay vô số.
Tới được bước này, các cô đều biết, danh hiệu quán quân, tuyệt đối sẽ là của Vô Danh,
các cô thi đấu, cũng chỉ là để phân ra ai á quân, ai nhận huy chương đồng thôi.
Mà á quân và huy chương đồng không khác nhau là bao, đều là nằm trong top ba, cho nên trận thi đấu cuối cùng này, hai người đều cực kỳ thả lỏng, không khí hiện trường cũng từ mười phần thi đấu đầy khói thuốc súng vừa rồi thoát ra, trở nên nhẹ nhàng hẳn lên.
Phần thi đấu cuối cùng, vẫn là Vô Danh.
Khác với hai vị phía trước kia biểu diễn hai ca khúc hải ngoại không mấy khó khăn, Sở Triều Dương chọn cho thi đấu một ca khúc thập phần kinh điển: [Yên lặng là vàng]