Buổi tối, đến lúc ra về, vì để giữ phép lịch sự nên cô cũng đi theo tiễn ba người xuống lầu.
Mẹ Sở đặc biệt khách khí, còn đóng gói cho mỗi người bọn họ một chút đặc sản quê hương mà hôm trước cha Sở mang lên.
Bởi vì tiểu khu không cho phép xe từ bên ngoài lái vào trong, cho nên xe của Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền đều đỗ ở ngoài tiểu khu, Trần Đan Ni thì lại không đi cùng đường với bọn họ, do vậy cũng không có cách nào đi nhờ, chỉ đành ngồi tàu điện ngầm trở về.
Sắc trời đã tối, các ánh đèn đường cũng đều đã được bật sáng lên, người đi đường xung quanh ai nấy đều vội vàng trở về nhà, cũng chẳng ai rảnh mà để ý bạn đang đi qua ai, tự nhiên cũng chẳng còn ai chú ý tới cô là ai nữa.
Sở Triều Dương không đeo kính râm, cô chỉ lôi ra chiếc khẩu trang đen đeo tạm lên mặt, mái tóc ngắn xoăn ngang cằm được thả xõa tung, che khuất non nửa khuôn mặt.
Trêи người cô chỉ mặc mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu xanh, người dưới thì cũng chỉ mặc một chiếc quần jeans xanh bình thường, dưới chân đi tạm một đôi giầy trắng.
Sở Triều Dương vẫn luôn đưa Trần Đan Ni tới tận trạm tàu điện ngầm mới cắm tay vào túi quần, chậm rãi đi bộ trở về nhà.
Trạm tàu điện ngầm chỉ cách nhà cô đúng một trục đường, phi thường gần, thời điểm trở về đi qua tiệm trái cây, cô vô tình thấy vừa có thêm quả vải mới về, vì vậy cô còn xách theo hai cân vải, chậm rì rì mà đi bộ về tiểu khu.
Tiểu khu có tất cả ba cổng, ngoại trừ một cổng chính lớn, thì còn có hai cửa hông nhỏ nữa, Sở Triều Dương đi vào bằng cửa hông nhỏ ở phía Đông, hằng ngày cô cũng thường xuyên đi vào tiểu khu bằng cửa nhỏ này.
Nói là cửa nhỏ, nhưng kỳ thật cũng không nhỏ lắm, nó là một cánh cửa kéo bằng sắt, chỉ cần được gác cổng kiểm tra qua một chút là liền có thể tiến vào.
Đường đi vào cửa hông ở phía Đông cũng không phải dễ đi gì, trêи đường đi toàn xe là xe, đây đều là những chiếc xe của mấy người trong tiểu khu hoặc tiểu khu lân cận để nhờ vì nhà họ chưa có nhà để xe riêng, nên lối vào cổng phụ tiểu khu vốn là đường hai làn thì giờ đây đã bị lấp kín bởi xe, chỉ có thể đi lên lối đi cạnh bụi hoa trồng hai bên đường.
Sở Triều Dương đi qua từng chiếc từng chiếc xe, nơi này vết chân thưa thớt, lùm cây rậm rạp bao trùm hơn nửa thân thể cô, người từ bên ngoài nhìn vào còn khó có thể phát hiện bên trong vẫn còn có người đi đường.
Mel: Chẳng hiểu sao mấy bà nữ chính ngôn tình cứ thích chui vào đâu đâu, có cổng chính thì không đi
Đại não cô đang suy nghĩ tới tận một phương trời xa xăm, trong đầu còn đang vô ý thức mà nghĩ, ‘ không biết quả vải lạnh như vậy thì Tiểu Trừng Quang có thể ăn được hay không nữa, hay là chỉ cho nó nhấm nháp vài quả thôi nhỉ, chắc hẳn trẻ con ăn nhiều hoa quả cũng không xấu đâu ha…’
Phanh!
Sở Triều Dương đột nhiên bị một người lao tới kéo cô, khiến cô sợ chết khϊế͙p͙, theo phản xạ có điều kiện, cô liền cầm túi vải lên định quật vào đầu đối phương nhưng lại bị cánh tay đối phụ chặn lại, hắn hung hăng ném cô vào hàng rào song sắt của tiểu khu ở ngay phía sau lưng cô, cô đau đớn mà hô lên một tiếng: “Cứu mạng!”
Giọng nói vừa mới bật ra khỏi miệng đã bị đối phương dùng bàn tay to che mồm cô lại, cô bị hù sắp chết rồi, cô liền hung hăng cắn một ngụm thật mạnh vào bàn tay hắn, dường như chỉ hận không thể cắn đứt bàn tay hắn.
Đỗ Cảnh Khôn đau đớn hít hà một hơi, tay phải dùng sức bóp chặt cằm cô: “Nhả ra!”
Sở Triều Dương lúc này mới thấy rõ hắn là ai, cô dùng toàn lực giơ chân lên nhắm ngay~~ hạ bộ của hắn mà sút một cái, hy vọng hắn có thể rụng cái đó luôn đi.
Nhưng một kϊƈɦ này của cô lại rơi vào khoảng không, Đỗ Cảnh Khôn dùng biểu tình dữ tợn bóp chặt cổ cô: “Cô con mẹ nó thật đúng là thuộc giống chó mà! Nói! Ai kêu cô làm vậy?”
Sở Triều Dương bị hắn bóp cổ khiến cô ho khan không ngừng, cô cố gắng giãy giụa mà nói: “Anh có ý gì? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì?”
“Cô vẫn còn giả ngu với tôi?” Đỗ Cảnh Khôn ghé sát mặt vào mặt cô, biểu tình trêи mặt cười lạnh không thôi: “Trùng hợp như vậy? Cô nửa đêm đi qua Bạc Hồ lại vô tình cứu được anh trai tôi? Ha.. Cô cho rằng tôi dễ bị lừa như vậy sao?” Hắn đột nhiên dùng sức: “Nói! Rốt cuộc là ai?”
Sở Triều Dương vươn móng tay cào về phía gương mặt hắn, hắn tránh không kịp, tức khắc liền bị cô cào tạo thành một vệt đỏ dài.
Sở Triều Dương bị hắn bóp cổ khiến cô khó chịu, chửi ầm lên: “Ngọa tào! Nếu lão tử sớm biết người đó là anh trai ngươi thì có đánh chết lão tử cũng không thèm cứu!”
Đôi mắt Đỗ Cảnh Khôn nguy hiểm mà ma mị ghé sát vào mặt cô, cảnh cáo: “Tốt nhất không phải là cô, nếu như cô để tôi biết được việc này có quan hệ với cô, thì tôi nhất định sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.”
Ngữ khí đe dọa lạnh lẽo kia làm cho Sở Triều Dương tức khắc rùng mình.
Cô biết, người nam nhân trước mặt này tuyệt đối không nói giỡn.
Hắn buông cô ra rồi lùi về phía sau hai bước, mặt đầy châm chọc mà đánh giá nữ nhân trước mắt.
Người khác có thể không biết tên họ thật của Sở Y Huyên, nhưng Đỗ Cảnh Khôn đã hòa hợp ở bên cô hơn bốn năm như thế rồi thì làm sao có thể không biết được, trong nháy mắt khi hắn thấy được cái tên kia, lửa giận ngay lập tức đã ăn mòn lý trí của hắn, hắn liền vội vàng truy tìm địa chỉ nhà hiện tại của cô rồi lập tức phi tới đây.
Lúc cơn giận lên đến đỉnh điểm, đến cả cái suy nghĩ giết chết nữ nhân này còn nảy ra trong đầu hắn.
Sở Triều Dương vội vàng ôm cổ ho khan một trận, nước mắt cũng đều chảy cả ra, trong lòng cô tức muốn chết, nhưng lại không có biện pháp nào, lúc này cô chỉ thật hối hận vì bản thân mình đã xen vào việc của người khác.
Cô làm gì biết mọi chuyện nó lại trùng hợp như vậy, chỉ tình cờ giúp đỡ người gặp nạn mà người đó cư nhiên lại là anh trai tra nam này!
Thật sự rất hối hận!
Cô đã sớm coi thế giới này như thế giới thật, bất tri bất giác đã quên đi mất nơi này vốn dĩ chính là thế giới bên trong tiểu thuyết, cũng đã quên cả việc của anh trai tra nam này.
Lúc này đột nhiên cô mới nhớ ra, trong nguyên tác không phải ghi ngày sinh nhật của Tiểu Trừng Quang cũng chính là ngày giỗ của bác trai cậu hay sao?
Nghĩ lại, trong nguyên tác, Tiểu Trừng Quang cũng chính là nhận được thế lực còn dư lại của anh trai tra nam thì mới có thể giết chết tra nam và vợ của hắn, coi như đấy là nhân quả ở kiếp trước của tra nam.
Từ từ, giết chết…
Cô nhớ lại một đoạn tình tiết, Tiểu Trừng Quang làm sao có thế giết được ba cậu nhỉ? Hình như mọi chuyện bắt đầu từ năm đó, Đỗ đại thiếu gia chết là do đã được sắp xếp từ trước, dưới sự giận dữ, tra nam đã giết chết toàn bộ anh chị em cùng cha khác mẹ trong nhà của hắn để trả thù.
Mà để giết được nhiều người như vậy, tự nhiên không phải là có thể làm được trong ngày một ngày hai, mà là phải mất tới tận mười mấy năm, hơn nữa, vợ hắn vì muốn tranh quyền đoạt lợi nên tự nhiên là cũng tham dự trong đó, cuối cùng những việc đó đã bị Tiểu Trừng Quang thu thập được chứng cứ, đem đôi cha mẹ ghẻ này tống vào tù cùng nhau, sau đó, họ bị phán án tử hình.
Đây cũng chính là lý do vì sao sau khi Tiểu Trừng Quang giết chết cha cậu, cậu vẫn không hề hấn gì, bởi lẽ cậu dùng thủ đoạn ‘hợp pháp’ mà.
Không riêng gì đôi cha mẹ ghẻ kia, toàn bộ những người đã từng khi dễ cậu trong quá trình cậu trưởng thành đều từng người từng người một bị cậu trả thù.
Nghĩ đến đây, Sở Triều Dương không khỏi rùng mình, cô chỉ muốn cách người này ra xa thật xa.
Ngọa tào, người này thật sự là dám giết người đấy!
Cô chỉ là một người dân nho nhỏ thôi nha!
Có điểm đáng sợ ….
Đỗ Cảnh Khôn thấy cô sợ, mới sửa sang lại cổ tay áo một chút, định duỗi tay niết cằm cô, lại thấy cô giống như vừa gặp quỷ, nhắm chặt hai mắt nhảy về phía sau, sau đó thập phần cảnh giác mà bày ra tư thế phòng bị, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ như chỉ cần hắn làm thêm một động tác nào nữa thôi, cô liền thét lên chói tai.
Thấy vậy, hắn hết hứng thú mà buông tay xuống, cười lạnh: “Đến giờ mới biết sợ? Coi như lần này cô may mắn cứu được anh trai tôi, nên tôi tạm thời bỏ qua cho cô, nhưng cô cần phải nhớ kỹ, có một số việc không phải là cô có thể tham dự.”
Hắn nói chính là nói việc đấu tranh trong gia tộc của hắn, nhưng cô lại chỉ thấy hắn giống như một kẻ bị bệnh tâm thần.
“Tôi thề, chuyện này không liên quan gì đến tôi.” Cô giơ tay lên làm động tác tuyên thề: “Ngày hôm đó, tôi vừa mới trở về sau khi quay phim tại Á Thị, vừa vặn đi qua nơi đó, nếu không tin, anh hoàn toàn có thể cho người đi tra.” Cô cố gắng giữ tâm tình ổn định mà nói: “Nếu như tôi biết hắn ta có quan hệ với anh, tôi căn bản sẽ không nhảy xuống đó cứu, thật sự, mọi chuyện cũ cũng đều đã qua, anh cứ xem như chuyện này không liên quan gì đến tôi đi, hơn nữa tôi lại còn cứu anh trai anh, về sau, chúng ta cứ làm người xa lạ, như vậy không tốt sao?”
Cái gì mà trả thù tra nam, nghĩ đến các thủ đoạn mà tra nam này đối xử với nguyên chủ, cô quả thật là sợ tới mức run bần bật, trả thù cái gì mà trả thù chứ, hiện tại cô chỉ nghĩ có thể trốn đi thật xa, vĩnh viễn không còn liên lụy gì với người này nữa.