Sở Triều Dương thay đổi làm cho mẹ Sở tràn đầy vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy rất đáng tiếc vì để trưởng thành, ông trời đã bỏ lỡ nhiều năm của con gái bà như vậy.
Đứa con gái ở trong trí nhớ của bà rất kiêu ngạo, còn có chút tùy hứng nhưng sau vụ việc kia cô đã trở nên khoan dung, hiểu chuyện, văn nhã hơn rất nhiều, cô hiếu thuận với cha mẹ và cưng chiều con cái, bà chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia là bà có thể khẳng định được điều đó.
Mẹ Sở gọi điện thoại cho cha Sở: “Dương Dương nhà chúng ta bây giờ đã trưởng thành, trong lúc chúng ta không thể thấy được, tựa như nó đã cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều, nó còn hay phụ giúp tôi nấu cơm, mà ông biết rồi đấy, từ nhỏ đến lớn nó đã đụng vào bếp núc bao giờ đâu, chẳng biết tự bao giờ đã biết làm những việc này a.” Bà lau nước mắt: ” Mình nhìn qua thì thấy nó có vẻ có cuộc sống hoàn hảo, sung sướиɠ nhưng mà không biết đằng sau đó nó đã phải chịu bao nhiêu đau khổ đâu, lúc mang thai trêи người toàn là xương cốt, thịt còn chẳng nặng nổi hai cân, ôi tim của tôi…” Bà lại nói tiếp: ” Sau đó lại còn thiếu máu nữa, lúc tôi hầm canh xương bồi bổ cho nó, nó cũng không muốn ăn, đều là vì giữ dáng đóng phim a.”
Cha Sở cũng thở dài: ” Tính tình nó từ nhỏ đã quật cường, có bao giờ nghe chúng ta nói cái gì đâu.”
Cha Sở mẹ Sở cũng hay bỏ đi cho qua, trước kia, mỗi lần bọn họ gọi điện cho con gái mình, nó đều dùng thanh âm không kiên nhẫn mà nói lại: “Ba mẹ có biết bây giờ con có rất nhiều áp lực hay không? Có thể đừng tiếp tục làm phiền con được không?.”
Đã làm cha, làm mẹ thì luôn nhớ rõ những lúc con cái đối xử tốt với mình, còn những lần bọn nó đối xử không tốt, bọn họ đều sẽ quên dần theo thời gian hoặc tự mình lí giải thành do nó có lí do khác chứ nó vẫn đối xử tốt với mình.
Mẹ Sở cũng như bao bà mẹ bình thường khác, luôn cảm thấy con gái mình rất tốt, đã có thể được như bà mong muốn.
Qua lần gọi điện này, cha Sở cũng an tâm một ít.
Ông với mẹ Sở là bạn học từ thời cao trung của nhau, cuộc sống hai người vẫn luôn trôi qua bình bình đạm đạm, chưa từng gặp phải sự kiện oanh liệt nào cả.
Trước kia hai người vẫn luôn ở bên nhau, hiện tại lại tách ra khiến cho cha Sở cảm thấy cuộc sống của ông chỉ như một vòng tuần hoàn nhàm chán, ban ngày lên lớp dạy học, luyện đề thi cho học sinh nên ông còn không có cảm giác gì, nhưng mỗi ngày trở về một mình sau tiết tự học buổi tối, ký túc xá đều tối đen như mực, cảm giác cô quạnh, lạnh lẽo tràn lan, không có nửa điểm ấm áp nào cả.
Mẹ Sở không ở nhà, tựa như đã mang một nửa âm thanh trong thế giới của ông đi, cũng may mỗi ngày ông rất bận, lại còn số nợ kếch xù của con gái đè nặng trong lòng ông, nên cũng không còn thời gian tư tưởng những chuyện lung tung, chỉ là mỗi buổi tối, hai vợ chồng đều phải nói chuyện điện thoại tâm sự ít nhất nửa giờ, nghe âm thanh ôn nhu của mẹ Sở, đáy lòng ông mới thấy an ổn một chút.
Từ đôi vợ chồng trẻ mới cưới tới đôi vợ chồng già lâu năm, hai người họ như là đã lâm vào sự cuồng nhiệt của một xúc cảm tình yêu tới muộn, càng nói chuyện càng thêm nhớ đối phương, hai người chỉ cần có thời gian rảnh đều sẽ gọi điện cho nhau.
Đỗ Cảnh Khôn cũng đã đợi một thời gian dài, chờ Sở Triều Dương tới cầu xin hắn tha thứ, lại không nghĩ tới cư nhiên nhìn thấy tin tức cô đem toàn bộ giày dép quần áo đi bán.
Đây là cô đang thông qua truyền thông giả bộ đáng thương với hắn ư?
Đỗ Cảnh Khôn cười lạnh, xem ra thủ đoạn cũng khá cao tay, nhưng như này vẫn còn chưa qua mặt hắn được đâu.
Hắn sờ sờ lên đôi môi đơn bạc kia, ánh mắt hiện lên một tia lệ khí: “Không cho cô ngã thảm một chút, thì làm sao mà cô ngoan được?”
Sở Triều Dương đương nhiên là không biết điều đó, lúc này cô còn đang cùng mẹ Sở nói chuyện vụn vặt với Tiểu Trừng Quang đấy.
“Trẻ con bây giờ đều thích ngồi ô tô nhỏ, chờ nó lớn một chút thì chúng ta mua cho nó một chiếc nhỉ, còn cả ván trượt, giày trượt patin nữa. Mẹ thấy mỗi buổi tối ở tiểu khu đều có rất nhiều thằng bé tập chơi ván trượt, lái ô tô đấy, trẻ con ấy à, vẫn là chạy nhảy nhiều mới năng động, hoạt bát được.” Mẹ Sở nhìn Tiểu Trừng Quang với khuôn mặt đầy khả ái.“Lại chờ nó lớn một chút, mình sẽ đưa nó đi tham gia lớp võ thuật, học từ năm sáu tuổi đến mười sáu tuổi là có thể học được năng lực tự bảo vệ mình rồi.” Sở Triều Dương cũng giống như bao người mẹ khác, vì an toàn của con mình mà phát sầu “Mấy năm gần đây, trẻ con gặp phải quá nhiều tai họa ngầm.” Cô sờ sờ đầu Tiểu Trừng Quang, lại nói với mẹ Sở: “Đúng rồi, mẹ, những lúc con không ở nhà, mẹ để ý Tiểu Trừng Quang một chút, đừng để bất cứ ai xem hay là động chạm vào ngực hoặc quần cộc của nó.”
Bây giờ, không chỉ riêng các bé gái không an toàn, các bé trai cũng rất không an toàn, rất nhiều tội phạm nhằm vào trẻ nhỏ đều là người quen, người thân gây án, mình không thể biết được người bên cạnh mình có ý đồ gì với đứa nhỏ hay không.
Nói xong cô bế Tiểu Trừng Quang lên, nhìn vào đôi mắt cậu, nói: “Tiểu Trừng Quang đã nghe mẹ nói gì chưa, không được để bất cứ ai xem hay là chạm vào ngực hoặc là chỗ quần con biết chưa?”
Cô khoa tay múa chân mô tả cho cậu hiểu, mặc kệ cậu có hiểu hay không thì cô cũng phải dạy cho cậu những kiến thức xã hội ngay từ nhỏ.
Nói xong cô liền bế Tiểu Trừng Quang ngồi lên đùi mình, ôn nhu xoa xoa gương mặt cậu, còn cầm tay cậu chơi một vài trò chơi nho nhỏ.
Tiểu Trừng Quang không chớp mắt mà nhìn cô, dưới đáy mắt nhàn nhạt lóe lên sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu, cứ như là cậu đang nhìn một sinh vật mới lạ.
Sở Triều Dương cảm thấy cậu như vậy rất chi là đáng yêu, cô vừa ngồi nhâm nhi đồ ăn vừa cùng nói chuyện với mẹ Sở: “Đứa nhỏ này cứ như là một ông cụ non, thật sự giống như nó hiểu những gì mà chúng ta nói.”
” Cùng không phải nó không hiểu. Con cho rằng bọn nhỏ không biết cái gì nhưng mà thật ra bọn nó khá thông minh đó.” Mẹ Sở lại chia sẻ kinh nghiệm chăm con của mình: ” Khi con còn nhỏ í, mới được có mấy tháng tuổi thôi mà có người bên cạnh nói con xấu là con sẽ lập tức nổi giận ngay.”
” Thật ạ?”
Mẹ Sở nói: ” Bọn trẻ con nghe không hiểu người lớn nói gì nhưng mà bọn nó có thể dựa trêи biểu tình của người nói mà đoán xem là họ nói xấu hay là đang khen bọn nó, trẻ con hay mẫn cảm và khá thông minh nữa.”
Sở Triều Dương liền nhìn Tiểu Trừng Quang đang nằm ở trong lòng ngực mình, cô cảm thấy ông cụ non Tiểu Trừng Quang có biết bao nhiêu là đáng yêu, vẫn luôn nhịn không được mà thân mật ôm cậu, ảnh chụp cậu trong máy điện thoại của cô còn nhiều hơn ảnh chụp của cô.
Cô đang chuẩn bị làm vài cái album kỉ niệm với cậu, rồi chụp một vài bức ảnh để in phóng to sau đó đóng khung treo lên tường, cô đã tính toán sẽ treo nguyên một mặt tường là ảnh của cậu.
Mỗi ngày Trần Đan Ni muốn chụp ảnh cho bọn họ, cô sẽ phi thường phối hợp.
Cô là do đang ngủ thì không hiểu sao tự dưng lại xuyên vào trong sách, cho nên cô cũng không biết sẽ có một ngày nào đó cô tự dưng không hiểu sao lại quay trở về hay không, bây giờ cô vẫn nghĩ chắc mình chỉ sống ở đây một khoảng thời gian mà thôi, nên trong khoảng thời gian này cô sẽ tận lực đối xử thật tốt với Tiểu Trừng Quang và cha Sở mẹ Sở, cô muốn lưu lại tất cả những khoảng khắc vui vẻ của cô cùng với Tiểu Trừng Quang, để sau này khi Tiểu Trừng Quang xem được sẽ chứng minh được rằng cô đã từng tồn tại ở thế giới này, chứng minh cho cậu thấy cậu cũng đã từng được người ta hết sức cưng chiều, yêu thương.
Mỗi một lần theo Sở Triều Dương đi luyện hát, Trần Đan Ni đều thập phần ngạc nhiên.
Giọng hát của Sở Triều Dương thật quá mức dễ nghe!
Cô thậm chí còn kinh ngạc cảm thán: “Chị đã có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành căn bản không thể nào có giọng hát hay như vậy được, mà chị đã có giọng hát hay như vậy, căn bản không thể nào có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành a, vậy mà chị lại có cả hai, ông trời thật sự quá thiên vị chị rồi.”
Cô(TĐN) đi theo nguyên chủ cũng mới chỉ được có hai tháng, ở trong ấn tượng của cô, toàn bộ lực chú ý của Sở Y Huyên đều đặt ở trêи người tổng tài, không hề có tính toán gì về sự nghiệp, chỉ một lòng muốn gả làm phu nhân tổng tài, chị ấy EQ không cao nên cũng không biết cách nói chuyện, tính cách đã tùy hứng lại còn cao lãnh, cô chưa bao giờ nghe qua chị ấy ca hát chứ nói gì đến chơi đàn ghi-ta.
Thật ra là có ngẫu nhiên thấy qua chị ấy chơi đàn dương cầm thôi.
Nhưng trong khoảng thời gian này, chị ấy đã hoàn toàn đánh vỡ ấn tượng ban đầu của cô, hóa ra chị ấy còn có thể hoạt bát thân thiện như vậy, còn rất hay ca hát.
Ai nói chị ấy thích ngược đãi con trai mình cơ? Chị ấy thực sự quá mức yêu thương thằng bé!
” Chị Y Huyên, chị có điều kiện tốt như vậy, trước kia đi làm diễn viên thật lãng phí quá đi mà, chị sinh ra là dành để làm một siêu cấp ngôi sao ca nhạc a!” Cô dùng ánh mắt lấp lánh mà nhìn Sở Y Huyên, ngữ điệu tràn đầy vẻ tán thưởng.
Kĩ thuật diễn của nguyên chủ quả thật quá mức bình thường, cô ấy hoàn toàn chính là một bình hoa tiêu chuẩn, chỉ dựa vào dung mạo tuyệt sắc mà chuyên đi đảm nhiệm những vai diễn nữ thần.
Đặc biệt là mấy năm nay, phim thần tượng thanh xuân đang rất hot, Sở Y Huyên dựa vào đó mà nhận được không ít vai diễn làm bình hoa.
” Gọi chị là ‘ánh sáng mặt trời’ đi” Sở Triều Dương cười nói: “Về sau sẽ không có Sở Y Huyên nữa, chỉ có Sở Triều Dương. “
Trần Đan Ni rất nhanh đã hiểu ý của cô, chân thành kiến nghị: “Em thực sự cảm thấy chị nên chuyển sang mảng âm nhạc hoạt động, trở thành một ngôi sao ca nhạc, hiện tại mọi phương diện của chị đều rất phù hợp, về sau nếu chị lại muốn làm diễn viên thì chúng ta có thể chuyển hướng lại sau.”
Trần Đan Ni cảm thấy, Sở Triều Dương có điều kiện tốt như vậy, về sau nhất định sẽ nổi, khẳng định chị ấy có thể xoay người.
Trở thành một ngôi sao ca nhạc? Đó cũng chính là ước mơ từ nhỏ đến lớn của Sở Triều Dương a.
Khi cô còn nhỏ, ở cô nhi viện không có nhiều phương tiện giải trí, chỉ có duy nhất một cái TV để tất cả bọn trẻ quây lại cùng nhau xem, nhưng nhiều người cùng xem như vậy, nên chỉ có thể để người lớn cầm điều khiển TV, họ bật cái gì thì bọn trẻ xem cái đó.
Và cái kênh mà người lớn ở trong cô nhi viện lựa chọn cho bọn họ xem chính là kênh ca nhạc của những siêu sao kia, từ lúc đó Sở Triều Dương đã cảm thấy nếu có một ngày cô được như bọn họ, đứng ở trêи sân khấu, tất cả ánh sáng đều chỉ chiếu vào người cô, tất cả mọi người ở dưới khán đài đều liên tục kêu tên cô tựa như cô là trung tâm của cả thế giới thì điều đó sẽ tuyệt biết bao.
Quang hoa lộng lẫy!
Ánh mắt Sở Triều Dương tươi sáng rực rỡ, mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên, chị sẽ sớm trở thành một ngôi sao ca nhạc.”
“Để em giúp chị lưu lại nhiều ảnh chụp một chút nhé!” Trần Đan Ni hứng thú bừng bừng, so với cô còn kϊƈɦ động hơn.
Sở Triều Dương nghiêm mặt nói: “Ảnh chụp và video lộ mặt không thể tiết lộ ra ngoài được đâu, không thể để người ta biết chị và Sở Y Huyên là cùng một người được.”
“Em hiểu, chị cứ yên tâm đi.” Trần Đan Ni vui vẻ nói.
Cô đột nhiên hứng thú mà ngẩng cao đầu lên, xoa tay muốn làm gì đó, lại tiếc nuối mà nhìn video cô vừa chụp được,: ” Aizz, nếu video này của chị mà được up lên thì chị chắc chắn sẽ nổi a.”
Sở Triều Dương lại thấy chẳng sao cả: “Cứ giữ lại đi, biết đâu về sau còn có thể dùng tới thì sao.”
“Đúng rồi.” Ánh mắt cô lại sáng lên.
Bề ngoài của Trần Đan Ni không phải là hoàn hảo, lớn lên có hơi béo, theo lí mà nói với ngoại hình như vậy thì khó có thể vào Học viện Điện ảnh, nhưng điểm thi các môn văn hóa và thi chuyển ngành của cô đều phi thường xuất sắc, đầu óc lại rất linh hoạt, vừa bị Sở Triều Dương nhắc nhở là cô đã ngay lập tức nghĩ đến, chờ sau này Sở Triều Dương nổi rồi thì đây chắc chắn sẽ là những tấm hình quý giá.
“Em chắc chắn phải bảo tồn nhan sắc của chị, ơ mà chị không makeup à.” Trần Đan Ni có chút ảo não, “Hay là bây giờ em makeup nhè nhẹ cho chị nhé?”
Sở Triều Dương cũng biết makeup.
Cô vốn dĩ đã ở thế giới tiên tiến hơn nơi này mười mấy năm, các loại kỹ thuật makeup cô đã tự mình học được tất cả, từ một cô bé xuất thân từ cô nhi viện, có chút quê mùa đã trở thành một đại mỹ nữ thời thượng, đương nhiên không thể thiếu công lao của việc trang điểm.
Trình độ makeup cho chính mình của cô cũng không kém đâu, về sau lại còn cùng các chuyên viên trang điểm học hỏi được rất nhiều kỹ xảo.
Trừ các công việc liên quan đến âm nhạc, cô chú trọng nhất chính là vấn đề chăm sóc da, cũng may các loại chai lọ chăm sóc của Sở Y Huyên cũng không ít, tất cả đều là hàng quốc tế đắt tiền, nên cô cũng không cần phải mua thêm nữa, nếu không chỉ mua nguyên các loại chai lọ này cũng tiêu tốn không ít tiền.
Bây giờ cô chính là nghèo đến moi cả qυầи ɭót ra cũng sạch sẽ =)))
Các cô gái trẻ bây giờ ghé vào nhau là làm cái gì? Đó chính là hộ nhau makeup a.
Vừa nói đến makeup, hai người đã có chung đề tài để nói chuyện.
Vốn dĩ Trần Đan Ni nơm nớp lo sợ nên luôn duy trì khoảng cách với Sở Y Huyên nhưng trải qua đoạn thời gian ở chung này, cô đã hoàn toàn thả lỏng, chỉ hy vọng hai người có thể trở thành bằng hữu của nhau.
Sở Triều Dương trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.