Vân Ngạn thay quần áo xong đi ra, áo sơ mi đầu tiên cậu mặc có màu xanh nhạt in hình hoa.
Nếu đổi lại là người khác mặc loại quần áo có màu sắc và hoa văn như này trông có vẻ sẽ tục và lôi thôi, nhưng khi cậu mặc lại trông rất hợp, mang đến cho người khác cảm giác trong sạch và tràn đầy sức sống như nước biển.
Nhưng mà vẻ mặt của cậu hiện tại không có chút sức sống nào, cậu khoanh tay nhìn Thẩm Sơ Hành với vẻ mặt không vui.
Thẩm Sơ Hành ở cách đó không xa dù bận rộn vẫn ung dung đánh giá cậu, bị nhìn từ đầu đến chân khiến Vân Ngạn không được tự nhiên cho lắm.
"Nhìn đủ chưa?" Vân Ngạn mất kiên nhẫn hỏi.
Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Bộ tiếp theo."
khóe miệng Vân Ngạn giật giật, xoay người trở về phòng thay đồ, sau đó chọn ra một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt phối với quần tây trắng, lần này... quen rồi.
Đều là những gam màu khó phối đồ, mặc không khéo, không cẩn thận sẽ thành cái dạng vừa nổi bật vừa đầy dầu mỡ. Nhưng mặc lên người Vân Ngạn lại khiến cho người khác cảm nhận được tinh thần phấn chấn đầy sức sống của thiếu niên.
Thẩm Sơ Hành nhướng mày, lại gật gật đầu: "Bộ tiếp theo."
"..." Anh thật sự cho rằng mình đang chơi trò thay đồ cho mỹ nam hả!!!
Vân Ngạn lần nữa quay về phòng thử đồ thay một chiếc áo sơ mi tím sẫm và quần tây đen.
Lần này cậu không định cho Thẩm Sơ Hành thời gian đánh giá nữa, vừa đi ra đã ngồi xuống sofa uống một ngụm nước chanh: "Mệt rồi, không đổi nữa đâu."
Nhà tạo mẫu đứng cạnh định đưa bộ tiếp theo nghe vậy thì ngơ ngác nhìn cậu, sau đó dùng ánh mắt hỏi ý Thẩm Sơ Hành.
Vân Ngạn cũng không muốn để đối phương phải khó xử, lễ phép cười với người ta: "Kích thước rất chuẩn xác, tôi nghĩ không cần thử nữa đâu."
"Tóm lại là..." Cậu nhìn Thẩm Sơ Hành, trong mắt mang theo vài phần khiêu khích: "Tôi mặc cái gì cũng đẹp."
Chính là tự tin vậy đó.
Biểu tình của những người xung quanh mười phần vi diệu, một ít người không nhịn được bắt đầu trao đổi ánh mắt: Lúc diễn ra hôn lễ Vân thiếu đâu có giống như vậy đâu! Người có tiền quả nhiên không có chân ái, toàn là diễn phu thê cho người ngoài xem thôi!
Thẩm Sơ Hành không cho ý kiến, ánh mắt lưu lại trên cổ áo đang mở rộng của Vân Ngạn một lát, hỏi nhà tạo mẫu: "Cậu ta chọn được bao nhiêu cái rồi?"
"Thẩm thiếu, Vân thiếu tổng cộng chọn được tám bộ."
Thẩm Sơ Hành hài lòng gật đầu.
Trợ lý lập tức đi qua giải thích với nhà tạo mẫu: "Để những thứ đã chọn lại, còn lại mang hết đi." Dứt lời cả hai người cùng nhau phân loại đống đồ lộn xộn, cất những bộ quần áo đã chọn vào tủ.
"Mọi người ra ngoài trước đi." Thẩm Sơ Hành nói với trợ lý.
Vì thế trợ lý cúi cúi người chào Thẩm Sơ Hành rồi chỉ huy một đám người đem quần áo cùng giá đẩy ra ngoài, cũng im lặng như khi họ đến.
Giờ phút này trong phòng chỉ còn lại Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành.
Sau khi mọi người ra ngoài, Thẩm Sơ Hành vẫn luôn nhìn Vân Ngạn.
Vân Ngạn lại nhấp một ngụm nước chanh, đôi mắt hơi rủ xuống tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, ngón tay không tự chủ chậm rãi trượt trên thành cốc, biểu thị trong lòng cậu có chút bất an.
Dưới ánh đèn áo sơ mi màu tím sẫm trên người cậu lấp lánh ánh bạc huyền ảo khiến làn da của cậu trở trên trắng hơn, rất hợp với khí chất của cậu lúc này.
Nếu là Vân Ngạn trước đây, mặc màu tím sẫm như vậy nhất định trông cậu sẽ rất nhợt nhạt, nhưng Vân Ngạn hiện tại và quần áo trên người cứ như bổ sung sức mạnh cho nhau, làm cho vẻ nhu nhược nội liễm của cậu ta biến mất thay thế bằng vẻ thâm trầm cùng ngạo nghễ.
Nếu như cậu ta muốn, cậu ta hoàn toàn có thể trở thành dáng vẻ quyến rũ mê người làm lu mờ cả màu sắc của hoa tươi.
"Vân Ngạn" trước đây rất ít khi mặc áo sơ mi, nếu có cũng sẽ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cài cả cúc trên cùng, nơi nào giống Vân Ngạn trước mắt, sau khi đổi sang áo sơ mi bình thường, các cúc trên cổ áo không được cài lại, theo động tác dựa vào sofa của cậu, cổ áo càng hở rộng để lộ càng nhiều phong cảnh hơn.
Xương quai xanh tinh xảo đến mức khiến người khác muốn chạm vào.
Thẩm Sơ Hành nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi lúc hắn đứng ở cửa, yết hầu không khỏi lên xuống, tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Sau khi nhận thấy điều này, Thẩm Sơ Hành cau mày, ánh mắt lập tức dời khỏi người Vân Ngạn.
Hắn trước đây chưa bao giờ có những triệu chứng như vậy. Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn với chính hắn.
"Có chuyện gì nhất định phải nói ở đây sao?" Vân Ngạn mở miệng trước.
"Cậu muốn lên giường nói?" Giọng điệu Thẩm Sơ Hành vẫn lạnh lùng như cũ.
Vân Ngạn thiếu chút nữa bị hắn làm cho sặc - cậu một chút cũng không muốn!!!
Nghĩ đến cảnh buổi tối phải ngủ cùng Thẩm Sơ Hành, cậu cảm thấy bản thân muốn lên cơn nhồi máu cơ tim rồi!!!
Sau đó Thẩm Sơ Hành nói tiếp: "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không ngủ chung phòng với cậu đâu."
!!!
Cái gì gọi là hạnh phúc đến quá đột ngột! Là đây chứ đâu nữa!
Nguy cơ lớn nhất được giải trừ, Vân Ngạn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc, hỏi dò: "Em nhớ, chúng ta là chồng chồng mới cưới mà?"
"Tôi muốn thỏa thuận với cậu vài chuyện." Thẩm Sơ Hành xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Vân Ngạn: "Hy vọng cậu có thể biết rõ vị trí mình ở đâu."
Được được được, chỉ cần không lên giường, những cái khác đều rất dễ nói!
Vân Ngạn chăm chú lắng nghe.
"Thứ nhất, cậu đã gả vào Thẩm gia cũng nên có bộ dáng "phu nhân" nhà họ Thẩm, không cho phép cậu làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của Thẩm gia, đặc biệt không được phép ngoại tình, nếu để tôi phát hiện được, hậu quả chỉ sợ cậu không gánh nỗi. Tôi hy vọng cậu nhớ rõ, sau lưng cậu vẫn còn một đám người Vân gia chờ ăn cơm."
Không hổ là mẹ con, những lời nói ra giống nhau như đúc.
Cậu lần nữa nhớ lại tình cảnh bi thảm sau khi Vân Ngạn đào hôn trong nguyên tác, cảm thấy Thẩm Sơ Hành quả nhiên nói được làm được.
Hôm nay Vân Ngạn không chọn đào hôn nhưng lòng cậu vẫn không thể nào yên được - cho dù lúc sau cậu lựa chọn quay lại, nhưng tại sao Thẩm Sơ Hành đối với việc này một câu cũng không hỏi?
Hắn càng không hỏi trong lòng Vân Ngạn càng khó hiểu - chuyện đào hôn hắn ta đã biết được bao nhiêu rồi? Hắn sẽ làm gì?
Nhưng Thẩm Sơ Hành không nói, Vân Ngạn cũng không thể chủ động đi hỏi, chỉ có thể đem chuyện này xuống đáy lòng.
"Chuyện này anh yên tâm." Vân Ngạn hứa hẹn: "Em sẽ luôn luôn an phận."
Cậu sẽ không làm những chuyện giống "Vân Ngạn" làm để cùng cậu ta chịu chung một số phận đâu.
"Rất tốt." Thẩm Sơ Hành nói, trong mắt lại có chút mỉa mai.
Hắn tiếp tục nói: "Thứ hai, trước mặt mẹ cùng ông ngoại, cậu phải giả vờ ân ái với tôi. Cậu là diễn viên, nếu không làm được tôi cũng không ngại mời giáo viên dạy diễn xuất đến đây mở một khóa học diễn xuất cho cậu."
Vân Ngạn thông qua việc hắn gằn từng chữ một ở cuối câu để phỏng đoán, đây tuyệt đối không phải khóa học diễn xuất, e rằng nó sẽ quỷ dị đến mức khiến người ta muốn chết.
...Nhưng nếu cậu gặp bất kỳ trở ngại nào về diễn xuất trong tương lai, cậu cũng không ngại thử xem.
...Xa xôi.
Vân Ngạn gật đầu: "Chỉ là tú ân ái sao, dễ thôi."
Thẩm Sơ Hành không cho ý kiến, tiếp tục nói: "Thứ ba, đừng cố can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của tôi, đừng cố dò tìm hành tung của tôi, tôi ở đâu, làm cái gì không cần cậu quản. Khi nào tôi yêu cầu cậu xuất hiện, tự khắc tôi sẽ thông báo cho cậu, còn những lúc khác tôi hy vọng cậu không xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều."
...Tóm lại là phải làm một người trong suốt.
Vân Ngạn không khỏi trợn mắt trong lòng, không biết đến tột cùng tại sao Thẩm Sơ Hành lại đồng ý kết hôn nữa.
Nhưng cậu vẫn có chút nghi vấn: "Ý của anh là, cho dù anh có nuôi tình nhân ở nhà, em cũng không thể xen vào?"
Thẩm Sơ Hành nhíu chặt mày: "Tôi sẽ không, tôi đối với những chuyện này không có hứng thú."
"Thật sao?"
Thẩm Sơ Hành cho cậu một cái liếc mắt sắc lẹm.
"...Ồ." Vân Ngạn cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn.
"Ngoài ra thì tầng hầm, phòng ngủ của tôi và phòng làm việc cũng không được vào - tốt nhất là cậu nên cách xa một chút. Những chỗ khác đều có thể tùy ý đi lại."
Vân Ngạn miễn cưỡng gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Anh chưa từng nghe qua càng là chỗ không cho đi sẽ càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác sao?
Nhưng khi nghĩ đến trong nguyên tác, "Vân Ngạn" đã chết trong tầng hầm tối tăm kia, Vân Ngạn liền từ bỏ ý định đi thăm dò.
Thẩm Sơ Hành phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu: "Đừng để tôi phát hiện ra cậu muốn đi vào những nơi đó, ở đây nơi nơi đều có camera chỉ trừ phòng ngủ của cậu. Tôi hy vọng cậu có thể chú ý lời nói và hành vi của bản thân."
...Tên cuồng rình trộm, cuồng khống chế, cực kỳ thái...
Vân Ngạn một bên điên cuồng đáp trả, một bên bất đắc dĩ gật gật đầu: "Em sẽ chú ý."
Thời điểm đối mặt với một tên cực kỳ thái nhất định không được lấy cứng chọi cứng, bởi vì người bình thường sẽ không bao giờ biết được thái có thể thái đến mức nào.
"Thứ tư." Giọng điệu của Thẩm Sơ Hành trở nên lạnh hơn: "Cậu sẽ có phòng riêng của cậu, chúng ta sẽ không ngủ chung, càng không làm những chuyện thân mật khác - tôi đối với cậu cũng không có hứng thú gì."
"...Ừm."
Khi Vân Ngạn nghe được thỏa thuận đó của hắn, cậu không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ánh mắt của cậu không khỏi hướng về bộ phận nào đó của Thẩm Sơ Hành...
Trong nguyên tác có đề cập tới chỗ này không nhỉ? Tại sao bá tổng giấu mặt lại lãnh đạm như vậy? Có phải là vì nó không dùng được, hoặc là không dùng được, hoặc là không dùng được?
"...Vân Ngạn!"
Vân Ngạn lập tức thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Vậy..." Sau một lúc, Vân Ngạn lại nhìn về phía Thẩm Sơ Hành, ánh mắt ướt át, vừa vô tội, vừa ủy khuất nói: "Anh không ở bên em cũng không cho em ngoại tình, vậy nếu em có nhu cầu lý thì phải làm sao bây giờ?"
"..." Thẩm Sơ Hành mím chặt môi, khi hắn mở miệng lần nữa, trong thanh âm mang theo băng lãnh: "...Tôi sẽ gửi đồ chơi đến đây cho cậu chọn, bảo đảm cho cậu tự, chơi, tự, sướng."
"..."
thái cái gì!!! Đây gọi là đồi bại mới đúng!!!
Thẩm Sơ Hành nhìn dáng vẻ không vui của Vân Ngạn, lại nghĩ đến cảnh cậu "tự mình trong gương"...
...Cậu ta hứng thú với loại chuyện này sao?!
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành không khỏi mang theo chút chán ghét, nhịn không được bổ sung nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đụng vào cậu dù chỉ là một ngón tay."
"...Phải không?"
Khi Vân Ngạn nghe thấy lời hắn nói, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Cậu bình sinh ghét nhất chính là loại người đứng ở trên cao nhìn xuống, dùng giọng điệu trịch thượng, cho rằng bản thân có thể kiểm soát mọi thứ rồi coi thường tất cả.
Cậu cố tình không muốn để cho Thẩm Sơ Hành vừa ý.
Tâm tư của Vân Ngạn vừa chuyển, vẻ mặt cũng đột nhiên thay đổi, lông mày xếch lên thành một vòng cung đẹp mắt, nhìn Thẩm Sơ Hành bằng ánh mắt vui đùa, cậu chợt đứng dậy đi đến sofa bên cạnh Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành có chút cảnh giác nhìn cậu.
Vân Ngạn nghiêng người dựa vào tay vịn của sofa, đưa tay đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, cười tủm tỉm nói: "Không phải anh đã chạm qua rồi sao? Hơn nữa... cũng đã chạm hai lần rồi mà?"
"..."
"Em khiến cho người khác ghét bỏ đến vậy sao?" Vân Ngạn nghi hoặc nhìn tay mình, tay cậu lật qua lật lại, cậu còn dùng tay khác sờ sờ mu bàn tay mình: "Chạm vào cảm giác cũng được mà!"
Giọng điệu của cậu vô cùng đơn thuần, thanh âm mát mẻ lại dễ nghe, nói xong còn hướng về phía Thẩm Sơ Hành chớp chớp mắt, ném một cái mỹ nhân bạo kích tầm gần.
"........."
...Nhịp tim vốn không đều hình như lại trầm trọng hơn rồi.
Thẩm Sơ Hành cảm thấy bản thân có thể đã bị dị ứng với Vân Ngạn.
Hắn hít sâu một hơi, tựa vào lưng xe lăn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thứ năm, tránh xa tôi ra, đừng cố gạ gẫm tôi!"
Vân Ngạn khiếp sợ trông càng thêm vô tội: "Cái này cũng được coi là gạ gẫm hả?"
Thẩm Sơ Hành: "..."
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Vân Ngạn, ấn một nút trên xe lăn, giây tiếp theo, cánh cửa đang đóng liền vang lên tiếng tiếng đập cửa.
Sau ba tiếng gõ, trợ lý của Thẩm Sơ Hành cùng quản gia đẩy cửa đi vào.
"Dẫn cậu ta về phòng đi." Thẩm Sơ Hành lạnh giọng phân phó quản gia, không thèm liếc Vân Ngạn một cái, điều khiển xe lăn xoay người đi ra ngoài.
Vân Ngạn vừa lòng nhìn bộ dạng phẫn nộ của Thẩm Sơ Hành, cầm điện thoại di động đi theo quản gia về phòng mới.
Phòng của Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn tách biệt ở hai đầu của tầng , hai người ra khỏi phòng để quần áo thì mỗi người đi về một phía.
Lúc đi ngang qua sảnh chính, Thẩm Sơ Hành lần nữa nhìn thấy bó hoa trên bàn - chính là bó hoa mà Vân Ngạn đã nhét vào ngực hắn trước lúc diễn ra hôn lễ. Những bông hoa lộng lẫy phảng phất còn mang theo ánh nắng mặt trời.
Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên một tia chán ghét: "Vứt nó đi."
Trợ lý hơi do dự nói: "Dù sao bó hoa này cũng do phu nhân đích thân chọn..."
"Vứt."
Trợ lý không nói gì nữa, đành phải đi tới lấy bó hoa đang cắm trong bình ra chuẩn bị ném vào thùng rác.
Nhưng lúc hắn mở nắp thùng rác ra, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói phát ra từ sau lưng: "Chờ đã."
Hắn quay đầu lại, thấy được nét cáu kỉnh trên mặt Thẩm Sơ Hành: "...không cần vứt."
Trợ lý thở dài trong lòng một hơi, đem bó hoa trở về. Hắn vừa định vào bình, Thẩm Sơ Hành bỗng nhiên nói: "Đem nó làm thành hoa khô, cất đi, đừng để nó xuất hiện trước mắt tôi một lần nào nữa."
"Vâng."
— Được rồi, sau này ông ngoại có hỏi tới, hắn sẽ nói mình rất quý trọng thứ này nên muốn giữ gìn nó mãi mãi.
Bên kia, sau khi Vân Ngạn trở lại phòng mình, nhờ sự chỉ dẫn của quản gia cậu đã có thể quen thuộc với căn phòng này.
Quản gia rất tận tâm mà giải thích cho cậu cách sử dụng các vật dụng khác nhau trong phòng rồi mới rời đi.
Có lẽ là để tiện cho Thẩm Sơ Hành, các phòng khác trong nhà cũng rất thuận tiện, tất cả đèn, rèm, màn hình chiếu đều có thể điều khiển thông qua giọng nói, nếu không muốn nói thì có thể dùng bảng điều khiển từ xa.
"Mở rèm ra." Vân Ngạn nói..
Rèm cửa vô thanh vô tức từ từ mở ra.
Vân Ngạn đi đến bên cửa sổ nói: "Tắt hết đèn."
Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Ngoài trời đã khuya, sau khi tắt đèn trong phòng, mọi thứ bên ngoài cũng dần dần lộ ra hình dáng mờ ảo.
Mọi chỗ trong trang viên đều được gắn đèn dù vậy cũng không hề chói mắt, khi nhìn lên bầu trời trên núi hiện ra sâu thẳm và huyền bí.
Ở những thành phố sầm uất không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, còn nơi này tầm nhìn rộng, bầu trời cũng không bị che lấp, mênh mông vô bờ.
Vân Ngạn đi ra ban công, gió đêm thổi qua khiến tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Sau một lúc lâu cậu mới trở lại trong phòng, mở điện thoại di động của mình lên. Hả? Sao lượng pin còn lại ít vậy? Giữa trưa là lần đầu cậu xem điện thoại của "Vân Ngạn" pin còn %, sau đó cậu cũng không dùng đến điện thoại nữa, đến lúc tối ở trong phòng để đồ xem điện thoại thì vẫn còn % pin, lúc đó cậu còn cảm khái pin điện thoại này trâu bò thật.
Vậy tại sao hiện tại chỉ còn %? Sau lúc đó hình như cậu cũng không dùng điện thoại mà?
Vân Ngạn kiểm tra các ứng dụng chạy ngầm cũng không tìm được manh mối gì. Không lẽ cậu nhớ nhầm?
Nhưng những nghi ngờ nho nhỏ này chỉ tồn tại trong đầu cậu một thời gian ngắn, rất nhanh bị cậu vứt ra sau đầu.
Cậu hiện tại chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon thôi.