Sau khi tới nhà ăn, Vân Ngạn phát hiện chiếc bàn dài đã được thay bằng một chiếc bàn tròn nhỏ dành cho bốn đến năm người.
Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện rõ sự ngạc nhiên, ông Thẩm rất tự nhiên ngồi xuống, tiếp đó vỗ vỗ bàn ra hiệu cho họ bọn họ ngồi.
Mẹ Thẩm vẫn tao nhã giống hôm tổ chức hôn lễ, giờ phút này đang ở cùng người nhà nên khí chất lãnh đạm trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, bà ngồi bên cạnh ông Thẩm, hỏi ông: "Ba, sao lại đổi bàn khác rồi?"
"Ba cố ý bảo người khác đổi đấy, loại bàn dài kia nhìn thì đẹp nhưng có phải đồ dùng trong nhà đâu? Các con dùng lâu như vậy rồi cũng không biết đổi cái khác!" Ông nhìn con gái của mình, oán trách nói: "Bình thường con tới ăn cơm với Sơ Hành đều là cảnh tượng hai người ngồi ở hai đầu, không thể nói với nhau một câu nào, tự mình im lặng ăn cơm hả?"
Mẹ Thẩm có chút áy náy, cười nói: "Vâng, ba, vẫn là ba chu đáo."
"Tiểu Ngạn đâu?" Ông lão đột nhiên nhớ tới: "Cháu ở đây mấy ngày rồi, đã quen ăn cơm ở đây chưa?"
Vân Ngạn chống cằm nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn chưa quen lắm ạ."
Thẩm Sơ Hành và mẹ của hắn gần như cùng một lúc dừng động tác trong tay lại, nhất trí nhìn qua, trong mắt Thẩm Sơ Hành còn mang theo chút cảnh cáo.
"Cháu đã muốn đổi cái bàn kia từ lâu rồi!" Vân Ngạn làm lơ ánh mắt của hai người kia, cả giận nói: "Mỗi lần ăn cơm Sơ Hành đều bảo cháu ngồi ở phía đối diện anh ấy, cháu muốn đến gần anh ấy hơn chút nữa thì chỉ còn cách kéo ghế đến ngồi bên cạnh anh ấy thôi..." Vân Ngạn đảo mắt xong trợn trắng lên: "Anh ấy còn chê cháu không có quy củ."
Thẩm Sơ Hành: "..."
Ông ngoại nghe xong thì bật cười, giơ tay chỉ chỉ Thẩm Sơ Hành, lắc đầu nói: "Sơ Hành à, đây là cháu không đúng rồi! Cháu với tiểu Ngạn kết hôn chưa lâu nên thân cận nhiều nhất có thể mới đúng, đừng lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt như vậy, giữa hai người các cháu còn nói cái gì quy củ nữa?"
"Vâng!" Vân Ngạn liên tục gật đầu với ông ngoại, tiếp đó liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hành: "Sau khi đổi thành cái bàn này, cháu muốn làm gì thì làm đó, không sợ bị người ta nói là không quy củ nữa..."
Cậu càng nói càng nhỏ, nghiêng người đến gần Thẩm Sơ Hành, còn chớp chớp mắt với hắn: "...Anh nói có phải hay không?"
Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm hàng lông mi của đối phương đang gần trong gang tấc, nhìn hai giây rồi mới dời mắt, không dấu vết rụt người về chỗ tựa lưng một chút: "Ăn cơm."
Vân Ngạn cười "phụt" một tiếng, vội vàng ngồi thẳng lưng, cầm đũa lên.
"Mau ăn mau ăn thôi." ông Thẩm cười ra tiếng, ánh mắt nhìn hai tiểu bối, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Đồ ăn sắp nguội rồi!"
Các món hôm nay đều làm theo sở thích của ông Thẩm, rất khác so với các món Tây hay ăn thường ngày.
Mẹ Thẩm vẫn luôn giữ im lặng nhưng sau khi dùng cơm không lâu, bà đã gắp một con tôm chiên xù vào đĩa của Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành sửng sốt một chút, sau đó lễ phép nói: "Cảm ơn."
Vân Ngạn có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì thấy mẹ Thẩm đang cong cong môi, trong mắt hiện lên vài phần thương cảm, cũng không nói gì chỉ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lúc cậu đang ngây người bỗng nhiên nghe thấy ông ngoại Thẩm hỏi cậu: "Sao hôm nay tiểu Ngạn không mặc đồ màu trắng nữa? Trước kia mỗi lần gặp cháu, cháu đều là cả người màu trắng, hôm nay lại đổi màu khác, trông rất sống động!"
Vân Ngạn mím môi cười, nhanh chóng liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hành, hai má phớt hồng, nhỏ giọng nói: "Anh ấy đưa ạ."
ông Thẩm ngạc nhiên nhìn Thẩm Sơ Hành: "Ồ? Thật sao?"
Thẩm Sơ Hành gật gật đầu.
"Ai ơi!" ông Thẩm kinh ngạc cảm thán: "Không thể ngờ được tiểu Hành còn có loại tình thú này!"
"Cháu cũng không ngờ luôn." Vân Ngạn e thẹn cười, e thẹn rũ mắt: "Anh ấy còn nói... về sau chỉ cho phép cháu mặc quần áo anh ấy đưa thôi."
Thẩm Sơ Hành: "..."
Ông Thẩm mở to mắt nhìn đứa cháu ngoại của mình: "Tiểu Hành à, cháu như vậy là không được đâu."
Thẩm Sơ Hành âm trầm liếc Vân Ngạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy ủy khuất, khi nhìn hắn, khóe mắt đối phương cong cong mang theo vẻ tự đắc.
"Yêu nhau thì phải nhường nhịn nhau, tiểu Ngạn vì cháu mà sửa thói quen mặc đồ trắng, sao cháu không vì tiểu Ngạn mà ra ngoài?" Ông Thẩm nói tiếp: "Bác sĩ Thành cũng nói rồi, cháu ra ngoài nhiều hơn sẽ tốt cho sức khỏe của cháu."
Vẻ mặt Vân Ngạn tràn đầy sự quan tâm, gật đầu như giã tỏi: "Đúng rồi đúng rồi ạ, nếu không chân tay anh luôn luôn lạnh, em muốn sưởi ấm cho anh..."
"Vân Ngạn!"
Vân Ngạn rụt cổ, bĩu môi, tràn đầy ủy khuất.
"Ha ha ha!" Ông Thẩm bị bọn họ chọc cười, thầm nghĩ ông không cần phải lo lắng cho hai người nữa, Vân Ngạn đây quả thực là một đứa bé to xác trị được cái tính lạnh lùng của Thẩm Sơ Hành!
Vân Ngạn giả bộ ủy khuất, trong lòng đang tặc lưỡi - cáu rồi phát cáu rồi, có phải cậu đã đi quá xa rồi không?
Cậu trộm nhìn sườn mặt Thẩm Sơ Hành, đột nhiên phát hiện hắn rõ ràng là đang bực bội nhưng vành tai ẩn dưới mái tóc lại hơi đỏ lên.
Ồ, hả?
... Dễ thương đấy.
Vân Ngạn lén cười trong lòng, cảm thấy bản thân thật thái.
Cuối cùng ông Thẩm cũng ngừng cười, tiếp đó vỗ vỗ tay mẹ Thẩm, giọng nói tràn đầy an ủi: "Tiểu Li à, con nhìn xem, vẫn là câu nói kia, thanh danh căn bản không quan trọng, bọn họ thích nói thế nào thì mặc bọn họ nói thế đấy! Chỉ cần hai đứa nhỏ vui vẻ bên nhau, so với bất cứ cái gì cũng quan trọng hơn!"
Mẹ Thẩm cười cười, nhìn không ra bà vui mừng đến mức nào, nhưng bà vẫn tán đồng: "Ba, những gì ba nói đều đúng, nhưng dư luận vẫn nên dập và phải dập..."
Vân Ngạn: "..." Từ từ, hai người đang nói gì vậy?
Cậu do dự một chút, hỏi: "Ông ngoại, ý ông là...."
Ông Thẩm cười hiền hậu: "Tiểu Ngạn à, cái đoạn ghi âm kia ông với mẹ của Sơ Hành đều nghe rồi! ai ơi... đừng nói là Sơ Hành, tim của ông cũng muốn nhũn luôn!"
Vân Ngạn khó khăn nuốt nước bọt: "Ông ngoại, cháu thực sự không..."
"Aiz." Ông Thẩm cười tủm tỉm xua xua tay: "Xấu hổ gì chứ? Sau này cháu phải làm nũng với Sơ Hành nhiều hơn nữa, chỉ cần cháu và Sơ Hành vui vẻ, vạn cũng chỉ là số tiền nhỏ thôi!"
Vân Ngạn: "..." Ông ơi hãy nghe cháu giải thích đã ông ơi!
"Ông ngoại..." Thẩm Sơ Hành nói: "Không phải cháu đã nói..."
"Ông hiểu mà ông hiểu mà." Ông Thẩm làm động tác kéo khóa miệng: "Cháu nói tiểu Ngạn da mặt mỏng kêu chúng ta không nhắc tới việc này, được được được, không nhắc tới, không nhắc tới, ăn cơm ăn cơm!"
Vân Ngạn: "..."
Thẩm Sơ Hành: "..."
Vân Ngạn lúc này có chút kinh ngạc, Thẩm Sơ Hành để ý mặt mũi của cậu đến vậy sao?
Nghĩ đến vừa rồi cậu cố ý vạch trần một vài chuyện của hắn với ông ngoại... Vân Ngạn cảm thấy có chút áy náy.
Buổi tối diễn ra rất vui vẻ, Vân Ngạn liên tục nói chuyện phiếm còn không ngừng khách sáo với ông Thẩm, ông Thẩm đương nhiên nhận ra điều này, nhưng ông đã quên mấy lời Thẩm Sơ Hành nói, quên không còn một chữ.
Tối nay bọn họ tới đây vốn là để hỏi Vân Ngạn chuyện hai ngày qua, nhưng trước khi Vân Ngạn về thì Thẩm Sơ Hành giải thích cho bọn họ rồi.
Thẩm Sơ Hành nói rằng những gì biên kịch Cố Hiểu Hiểu nói đều là sự thật, bảo bọn họ đừng lo lắng, cũng đừng hỏi Vân Ngạn, nếu không Vân Ngạn chắc chắn sẽ xấu hổ.
Nếu Thẩm Sơ Hành đã nói như vậy, Vân Ngạn không thể giải thích với ông ngoại và mẹ Thẩm chuyện cậu chưa hề gọi cuộc điện thoại nào như vậy, đành phải chấp nhận thôi.
Sau khi ăn cơm xong, ông Thẩm và mẹ Thẩm nhanh chóng chuẩn bị ra về, đã chạng vạng tối rồi, bên ngoài gió lạnh hiu hiu. Vân Ngạn đi theo sau Thẩm Sơ Hành, nhận lấy một cái chăn mỏng từ tay quản gia, cẩn thận đắp lên đùi Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành hiển nhiên không quen với loại thân mật này, trong lòng tự mắng bản thân tự làm tự chịu.
Ông Thẩm rất hài lòng với sự thân mật của hai người họ, ông nhiều lần dặn dò Thẩm Sơ Hành phải dịu dàng một tí, săn sóc một tí, làm một người chồng tốt.
Sau khi tạm biệt hai vị trưởng lão, Thẩm Sơ Hành thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xoay người trở về biệt thự, Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn vẫn đang tay trong tay, hắn muốn rút tay ra nhưng bị Vân Ngạn gắt gao nắm chặt lại.
Vân Ngạn lúc này đã mất đi vẻ ngượng ngùng ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối, nhướng mày hỏi hắn: "Không phải mới vừa ăn cơm xong sao? Sao tay vẫn lạnh như vậy?"
Thẩm Sơ Hành dùng sức rút tay lại: "Không liên quan đến cậu."
"Ông ngoại vừa nãy nói anh nên ra ngoài nhiều hơn, phơi nắng nhiều hơn, suốt ngày ngốc ở trong phòng anh không sợ thiếu canxi sao?"
Xe lăn đột nhiên dừng lại, ngữ khí của Thẩm Sơ Hành lạnh băng: "Cậu đi quá giới hạn rồi."
Vân Ngạn cảm thấy bản thân bị đâm cho một dao.
.... Cùng nhau ăn hai bữa cơm, ám đấu với nhau lâu như vậy, cậu gần như cho rằng mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Sơ Hành có thể coi là bạn bè.
Cậu bất đắc dĩ giơ tay lên, thỏa hiệp: "Được rồi, em sai, em mặc kệ anh."
Thẩm Sơ Hành không quay đầu lại, tiếp tục điều khiển xe lăn đi về phía trước.
Chỉ là ở góc độ mà Vân Ngạn không thể nhìn thấy, hắn khẽ cau mày.
Không biết vì cái gì nhưng hắn luôn cảm thấy trong lòng có một nỗi khó chịu không tên.
Giọng của Vân Ngạn vang lên phía sau hắn: "Sao anh không nói với ông ngoại là em không hề gọi điện cho anh?"
Thẩm Sơ Hành cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, hỏi lại: "Vậy cậu gọi cho ai?"
"Em không có gọi..." Vân Ngạn mới nói được một nửa, cậu lập tức hiểu rõ.
Nếu lúc đó không gọi cho Thẩm Sơ Hành, vậy cậu gọi cho ai? Còn gọi ai là "chồng" nữa?
Ngay cả khi cậu nói là cậu đang diễn, nhưng không có chứng cứ gì thì bọn họ vẫn có thể không tin, có khả năng còn nghi ngờ hơn... Sau cùng thì Vân Ngạn còn vụ "đào hôn không thành" chưa giải quyết xong.
Chỉ là...
Vân Ngạn đút hai tay vào túi quần, dừng lại, hỏi: "Có phải anh cũng không hề tin là em không gọi cuộc điện thoại kia không?"
"Tôi tin." Thẩm Sơ Hành cũng dừng lại, nghiêng người quay đầu nhìn cậu: "Kỹ thuật diễn của cậu rất tốt, hơn nữa còn hư trương thanh thế."
Hư trương thanh thế là dạng phô trương như mình to lắm, nhưng thực ra là thùng rỗng kêu to.
???
Vân Ngạn trừng mắt: "... Tôi hư trương thanh thế lúc nào!"
Thẩm Sơ Hành di chuyển xe lăn, quay đầu nhìn cậu.
Vân Ngạn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đứng ngoài cửa, ánh hoàng hôn choáng ngợp sau lưng cậu giống như một biển đỏ, gió lạnh hiu hiu, Vân Ngạn đút tay trong túi quần rùng mình một cái, nhưng bản thân cậu không nhận ra điều này, vẫn đang kiên nhẫn đợi câu trả lời của hắn.
"Vào đi." Thẩm Sơ Hành nói, lại điều khiển xe lăn đi đến phòng khách - tay của cậu ấy rất ấm áp, hắn hy vọng khí trời ngoài kia sau này sẽ không lạnh lẽo nữa.
Vân Ngạn chỉ coi như hắn đang biệt nữu, thở dài một hơi rồi yên lặng đi theo.
"Nói đi, anh thấy em hư trương thanh thế lúc nào?" Vân Ngạn đi đến bên cạnh hắn, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi hắn.
Thẩm Sơ Hành dừng lại ở giữa phòng khách, vươn tay ra với cậu: "Đưa tay cho tôi."
Vân Ngạn ngơ ngác, cậu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Thẩm Sơ Hành hết hai giây, rút tay trái đang ở trong túi quần ra, đặt vào tay hắn.
Nhưng không ngờ tới ngay giây tiếp theo, một sức mạnh cực lớn từ lòng bàn tay lạnh lẽo truyền đến, Vân Ngạn hô lên một tiếng, không đứng vững nhào về phía trước.
Khi định thần lại, cậu phát hiện mình đang ngồi trên đùi Thẩm Sơ Hành.
Trên đùi Thẩm Sơ Hành!!!
"Anh anh anh —!" Vân Ngạn lắp bắp nói, vội vàng dùng tay kia chống tay vịn xe lăn, theo bản năng giảm bớt trọng lượng của bản thân, sợ đè lên hai chân của đối phương.
Cậu kinh ngạc nhìn Thẩm Sơ Hành: "Anh làm gì vậy!"
"Lúc nào cũng phô trương như vậy." Thẩm Sơ Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi để cậu dụ dỗ tôi, cậu dám không?"
Vân Ngạn:... Đ!!!
Vân Ngạn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Sơ Hành đang gần trong gang tấc, hơi thở hỗn loạn, cậu cố hết sức để duy trì tư thế khó xử, cậu muốn rút tay ra khỏi tay Thẩm Sơ Hành, nhưng không thể thành.
Cậu buộc mình phải bình tĩnh lại: "...anh buông em ra trước đã."
Thẩm Sơ Hành im lặng.
Vân Ngạn hít sâu một hơi: "Anh... chính anh là người đặt ra mấy quy định kia, anh muốn đổi ý hả?"
Thẩm Sơ Hành đột nhiên cau mày, ngón tay đang nắm cổ tay của cậu thả lỏng một chút.
Vân Ngạn thở phào nhẹ nhõm, muốn rút tay ra.
Cậu còn chưa kịp làm gì đã cảm thấy lực nắm trên cổ tay tăng lên lại, cậu hơi hoang mang nhìn Thẩm Sơ Hành, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Sơ Hành.
Tim của Vân Ngạn hơi run lên, nhưng cậu không dám lộn xộn.
Thật lâu sau, Thẩm Sơ Hành mới lên tiếng.
"Sau này, lúc ở ngoài không được đãng như vậy."
Vân Ngạn: ".........."
Tôi đãng chỗ nào!!!
... Được rồi đúng là có chút đãng...
Nhưng vì ai chứ!!!
Vân Ngạn gào thét trong lòng, nhưng nhìn vào mắt Thẩm Sơ Hành, một chữ cậu cũng không thốt ra được.
Rốt cuộc cậu cũng yếu ớt lên tiếng: "Được được được em đã biết rồi, mau buông em ra, buông ra nhanh..."
Sức lực trên cổ tay cuối cùng cũng biến mất, Vân Ngạn giống như bị kim châm bật khỏi xe lăn của Thẩm Sơ Hành, cậu quay lưng về phía Thẩm Sơ Hành sửa lại áo sơ mi bị làm cho lộn xộn.
Vân Ngạn có vẻ hơi xấu hổ, không biết nên đặt tay để chân ở đâu, nhanh chân bước về phía trước hai bước.
Thẩm Sơ Hành vô thức di chuyển ngón tay, xe lăn cũng theo đó di chuyển về trước hai bước.
"Anh —" Vân Ngạn đột ngột dừng lại.
Thẩm Sơ Hành cũng vội vàng dừng lại, bĩnh tĩnh giả bộ như bản thân chưa hề di chuyển.
"Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, em... em sẽ giải thích cho anh sau." Vân Ngạn không quay đầu lại nói.
"Ừ."
"Mấy cái quy định anh đã nói..." Vân Ngạn vẫn còn cảm thấy sợ hãi: "Em hy vọng cả hai chúng ta đều có thể tiếp tục chấp hành."
"...Ừ."
Vân Ngạn muốn nói gì đó để khiến cho bản thân trông bình tĩnh hơn.
Nhưng trong lòng cậu biết Thẩm Sơ Hành nói cậu hư trương thanh thế... cũng không sai.
Cậu dừng lại một lúc, cuối cùng cũng nhận ra mình không còn gì để nói nữa nên vội nói: "Khuya rồi... vậy nha, em đi ngủ, anh ngủ ngon."
Vừa dứt lời, cậu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình - trời còn chưa tối hẳn, ngủ cái gì mà ngủ!!!
Ánh mắt của Thẩm Sơ Hành gắt gao bám theo bóng hình cậu cho đến khi cậu biến mất ở ngã rẽ cầu thang.
... quên cả việc dùng thang máy.
Giờ phút này, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Thẩm Sơ Hành, tiếng tim đập thình thịch và âm thanh của tiếng kim đồng hồ hòa lẫn như bổ sung cho nhau.
... đúng là giết địch , tự tổn .
Cho đến giờ phút này, trái tim hắn vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được.