Bước vào cổng lớn cung điện khắc hoa tận đỉnh, U Vô Mệnh buông lỏng tay đang nắm chặt cổ tay của Tang Viễn Viễn ra.
Hắn xoay người, chậm rãi đóng cửa điện lại.
Tang Viễn Viễn không tự chủ được mà ngừng hô hấp, chỉ cảm thấy này trong điện tĩnh lặng đến mức muốn sởn tóc gáy.
Nàng không sợ hắn, không sợ hắn làm ra bất luận sự tình gì với nàng, nhưng trạng thái hắn giờ phút này hiển nhiên có chút không bình thường, nàng có thể cảm giác được tim hắn vẫn luôn đập loạn, thân thể vẫn luôn lạnh băng.
Sau khi khép lại cửa điện, hắn một hồi lâu cũng không nhúc nhích, cứ lẳng lặng như vậy đưa lưng về phía nàng, đứng ở nơi đó.
Hắn hôm nay mặc áo bào đen, cổ áo, cổ tay áo cùng đuôi áo bào đều thêu hoa văn ẩn bằng chỉ vàng, trong đại điện tối tăm chỉ có chút ánh sáng lướt qua hiện tại, tà áo đung đưa qua lại phát ra li ti ánh sáng nhạt lạnh băng.
Thân thể hắn không có phập phồng gì, phảng phất như ngay cả hơi thở cũng ngừng lại rồi.
"U Vô Mệnh......"
Nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Âm thanh mang một chút co quắp vang lên trong cung điện trống trải một lát.
Hắn rốt cuộc chậm rãi xoay người lại.
"Tiểu Tang Quả, hiện tại ta muốn nàng." Hắn nói.
Nàng mở to mắt nhìn hắn, một hồi lâu không phản ứng lại là hắn đang nói cái gì.
Bởi vì vẻ mặt của hắn thật sự là quá bình tĩnh.
Nàng giật giật môi, trố mắt, nhìn hắn bước hai bước đã đi đến trước mặt nàng, ôm ngang nàng lên đi về hướng nội điện.
Trên cái giường thanh thanh lãnh lãnh, cửa sổ khép chặt, trong điện một mảnh tối tăm. Hắn không có chút ý tứ muốn châm đuốc, sau khi đặt nàng gọn gàng lên giường, lấy ra một viên ngọc giản, nhìn một lát, gác bên cạnh gối ngọc, sau đó bắt đầu cởi áo.
Áo đen chảy xuống trên mặt đất.
Hắn rũ đầu, không nói một lời kéo rớt xiêm y của nàng.
Ánh mắt hắn trống không, nghiễm nhiên là có tâm sự trầm trọng.
Mãi đến khi người hắn phủ lên, nàng vẫn cứ không có bất cứ chuẩn bị nào.
Nàng móm môi, nhẹ nhàng ôm hắn cổ, ôn nhu phối hợp với hắn.
Hắn rõ ràng không chuyên tâm, thỉnh thoảng liền sẽ không tự giác mà liếc mắt một cái nhìn viên ngọc giản bên gối, giống như đang chờ đợi cái tin tức gì —— nàng cũng phân biệt không được là hắn muốn chờ cái tin tức gì đến, hay là không muốn có tin tức gì đến.
Hai người đều thất thần.
Thân thể hắn lạnh băng, giống như máy móc đang hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lòng nàng kinh nghi bất định, giờ phút này U Vô Mệnh lại một lần nữa làm nàng không thể nhìn thấu. Tựa như cái người U Vô Mệnh lúc trước tùy thời đều có khả năng phát bệnh, giống như U Vô Mệnh kẻ điên đang chìm trong hỗn loạn. Giờ khắc này, ngoại trừ có thể xác định hắn sẽ không thương tổn nàng, nàng hoàn toàn không biết cảm xúc hiện tại của hắn là gì.
Một tia sáng tối tăm từ ngoài xuyên thấu vào đã hoàn toàn biến mất.
"U Vô Mệnh......" Nàng nhẹ giọng nói, "Hơn nửa canh giờ."
Động tác hắn dừng lại.
Chậm rãi cúi đầu nhìn nàng.
Trong bóng đêm, đôi mắt hắn như là hai ngôi sao châm lên ám hoả.
"Chịu không nổi sao?" Hắn rốt cuộc mở miệng hỏi.
Thanh âm bình tĩnh, có chút ách, nhưng không phải cái loại ách hắc ám khi nào.
"Ừ. Hơi đau." Nàng đáp.
Hắn nâng tay lên, vuốt vai nàng.
"Ngoan, một chút nữa liền......"
Ngọc giản bỗng nhiên sáng.
Trong tẩm điện đang một mảnh đen nhánh, đột nhiên sáng lên quầng sáng ngọc xanh xanh hơi có chút chói mắt.
Hào quang xanh đậm chiếu vào trên mặt U Vô Mệnh, đôi mắt hắn biến thành hai điểm lục hoả sáng ngời lục hỏa, biểu tình thì bình tĩnh nhưng lại hung ác như ác quỷ.
Hắn tách ra đứng lên, trở tay phủ thêm áo đen, ngồi ở bên cạnh giường, cầm ngọc giản, "Nói."
Trong ngọc giản truyền ra thanh âm A Cổ: "Báo chủ quân, lại xảy ra chuyện. Một người nữa đã thọ nạn, thời gian tử vong là một nén nhang trước."
U Vô Mệnh lãnh lãnh đạm đạm hỏi: "Cách chết có cái gì khác nhau không?"
A Cổ trả lời: "Không có!"
"Đã biết."
U Vô Mệnh bóp nát ngọc giản.
Hắn ném ra một sợi minh hỏa, châm lửa đuốc trong điện.
Nàng nhắm mắt, nhất thời không thích ứng được ánh sáng.
Hắn chậm rãi quay đầu đi tới, khóe miệng hơi hơi run rẩy, nụ cười lạnh băng dữ tợn.
"Tiểu Tang Quả, Truy Tâm Giả tâm không chấp nhận được chúng ta ở bên nhau đâu."
Nàng đột nhiên cả kinh, không tự giác rùng mình một cái, trái tim thình thịch nhảy loạn, ngạc nhiên nhìn hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên nói cái gì, trong lòng có chút hồi hộp cùng mờ mịt.
"Doạ nàng sợ à?" Hắn kéo môi cười cười.
Nàng bình ổn lại nỗi lòng, bắt lấy cánh tay hắn ngồi dậy, đem thân hình nhũng ra dán ở phía sau hắn, gian nan nói: "Chàng nói, chàng và ta ở bên nhau, sẽ có người bị giết chết?"
"Ừ." Lồng ngực hắn rầu rĩ run lên một chút, phát ra thanh âm trầm thấp bình tĩnh, "Thời gian người chết đầu tiên xuất hiện, đúng là khi ở trên giường của nàng, chúng ta làm vợ chồng."
Hắn xoay người, đưa cánh tay dài đem thân thể nàng toàn bộ ôm vào trong lòng ngực.
Hắn câu được câu không mà vỗ tóc nàng: "Ta nghĩ lại mọi chuyện, rốt cuộc tìm ra quy luật duy nhất —— nếu là ta vì nàng mà trong lòng kích động, Truy Tâm Giả liền sẽ bắt đầu hành hung giết người."
Tang Viễn Viễn đột nhiên chấn động: "Thời gian...... có thể xác định sao?"
Môi mỏng của U Vô Mệnh nhẹ mở ra, lộ một nụ cười lạnh băng đến mức tận cùng: "Hiện tại, hoàn toàn xác định."
Nàng nhất thời cảm giác có chút khó có thể tiêu hóa, lẩm bẩm nói: "Thời điểm chúng ta cùng Đoản Mệnh chơi đùa ở trên sông nhỏ, chẳng lẽ là thời điểm chàng vui vẻ nhất kích động nhất sao?"
Thời gian đó, ' Truy Tâm Giả ' đã giết hai gã U Ảnh vệ.
"Ừ." Trong mắt hắn xẹt qua một tia ôn nhu, "Chưa bao giờ từng có tâm tình như vậy."
Đó là lòng dạ hoàn toàn rộng mở để vui đùa ầm ĩ, không trộn lẫn dục vọng, vứt lại hết thảy phiền não, cùng người yêu ở bên nhau, còn mang theo con chó cưng.
Tang Viễn Viễn trong lòng cực chấn động —— bất luận là cách nhau rất xa, đều có thể cảm ứng được ngay cảm xúc của hắn, thần không biết quỷ không hay mà giết chết cao thủ Linh Minh cảnh......
Nàng nhắm mắt thật mạnh, vừa thở dài rên rỉ, phun ra hai chữ.
"Là nó?"
"Đúng vậy." U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu nói.
Hắn rũ đôi mắt sâu hẹp dài xuống, nhìn chăm chú nàng.
"Sau khi phá cảnh, liền cắt đứt khống chế." Hắn kéo môi, cười lạnh, "Ta vốn tưởng rằng tu vi quá cao, nó theo không kịp, biến thành một khúc gỗ không thể nhúc nhích."
Tang Viễn Viễn hít một ngụm khí lạnh: "Nó rốt cuộc...... là cái gì?"
"Đúng vậy," U Vô Mệnh híp híp mắt, "là cái gì chứ?"
Đó là thân thể nguyên bản của hắn, sớm đã chết đi từ hai mươi năm trước. Bởi vì hắn cùng nó vẫn có cảm ứng, liền mang theo nó cùng nhau tu luyện, đem nó chế thành con rối gỗ.
Ai có thể tưởng tượng được đến, con rối gỗ này thế mà sẽ chặt đứt dây kết nối, tránh thoát sự trói buộc của người điều khiển nó chứ?
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nó vẫn có thể cảm ứng được chàng vui vẻ vui sướng. Vậy còn chàng? Có thể cảm ứng được nó không?"
"Cừu hận." U Vô Mệnh chậm rãi chớp hạ đôi mắt, "Chỉ có cừu hận. Giống y như ta lúc trước, một thân hoàn chỉnh đều là cừu hận âm u, giống như rêu phong cả người, từ trong ra ngoài đều rêu phong đã phát mốc."
Hắn dùng ngữ khí bình tĩnh tới cực điểm, nói lời nói làm cho người kinh tâm.
Nàng ôm chặt lấy hắn, tận lực sưởi ấm cho thân hình lạnh băng của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng cười một tiếng.
"Tiểu Tang Quả, nàng sao còn chưa mặc áo vào? Còn muốn sao?"
Tang Viễn Viễn: "......" Quên mất.
Hắn vươn ngón tay dài, gõ gõ cằm nàng: "Chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng một thời gian, trước khi bắt được nó, không thể lại chạm vào nàng."
Nàng gật gật đầu.
Chợt cảm thấy hình như có điểm không đúng.
Giống như nàng tha thiết yêu cầu hắn chạm vào vậy.
Tang Viễn Viễn không nói nên lời mà đứng dậy, mặc xiêm y vào, ngồi cách hắn hơn một thước, nói: "Mới vừa rồi ta cũng không cảm thấy chàng kích động nha, sao nó vẫn giết người nhỉ?"
U Vô Mệnh nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Có kích động. Sao có thể có thể không kích động."
"Ồ." Trong lòng nàng hậu tri hậu giác chợt thấy có chút ngượng ngùng.
Hắn kề sát vào một chút: "Nàng hình như không thích lắm. Là thời gian hơi dài sao?"
Tang Viễn Viễn: "Không, là thiếu tình cảm."
"A......" U Vô Mệnh ảo não vỗ vỗ trán, "Ta chỉ lo nghĩ tới sự kiện kia......"
"Không có việc gì." Nàng hướng về phía hắn, cười cười trấn an, "Bộ dáng chàng chuyên chú cực kỳ mê người nha."
Sắc mặt hắn khẽ biến, nàng cũng hoảng sợ, vội vàng chỉ chỉ ngực hắn: "Đừng kích động!"
Hai người đối diện nhau, hít sâu, điều tiết cảm xúc. Sau một lúc lâu, hơi cảm thấy mệt mỏi như mới trải qua trận thể thao tập trượng ấy.
Nàng bèn bày ra bộ mặt nữ phu tử.
"Từ hôm nay trở đi, chàng cần phải tâm tĩnh như nước."
Hắn suýt muốn cười, nhịn xuống, thực khinh thường vẫy vẫy tay: "Tu luyện tu luyện."
Qua một đêm này, tu vi Tang Viễn Viễn tu lần nữa nhảy nhanh về phía trước một bước, thuận lợi đột phá lục trọng thiên Linh Minh cảnh. Kỳ thật ở phương diện tu luyện này, nàng quả thật là một thiên tài —— độ dung hoà của bản thân cùng Mộc linh uẩn đã vô cùng kinh người, hơn nữa còn có đại cường giả bên cạnh kéo theo, tốc độ thăng cấp nói ra có thể hù chết người.
Cái cây thân xanh đen trong đầu đã biến thành sáu cây.
Tang Viễn Viễn giơ tay ra một chiêu, chỉ thấy toàn bộ trong đại điện đều chen chúc chật ních hoa mặt bự.
Hai lớn một nhỏ hoa ăn thịt người vất vả từ trong một đống mặt to tướng của hoa mặt bự bày cánh hoa đỏ tươi của chúng nó ra, thỉnh thoảng còn ' hô ' một cái mở cánh hoa ra thật lớn, hướng về phía phần đông hoa mặt bự đang run rẩy loạng choạng ngã trái ngã phải, làm bộ như muốn ăn thịt người đến nơi.
U Vô Mệnh áp u ám đến đáy mắt, phá lên cười 'hư hư', cười đến đập bồm bộp vào giường.
"Tiểu Tang Quả à, nàng muốn chọc ta cười chết để thừa kế di sản của ta sao?"
"Kế thừa một mông nợ nần của chàng ấy à?" Nàng tức giận trừng hắn.
U Vô Mệnh làm bộ nghe không thấy nàng đang nói cái gì, chuyển tròng mắt, chậm rãi đem mặt giơ đến bên kia.
Hắn vuốt cằm, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nghiêm mặt nói: "Cái nhược điểm của nàng chính là thần hồn quá mạnh mẽ."
Nàng ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Hắn nói tiếp: "nhưng mấy thứ trong đầu thì lại quá......"
Hắn chỉ vào mấy cái hoa kỳ kỳ cục cục trước mặt, nửa ngày tìm không ra một từ thỏa đáng nào để hình dung, liền ôm bụng cười.
Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh chàng đủ rồi nha."
"Ừ." Hắn dứt khoát lưu loát xoay người rời khỏi giường, "Ta phải đi, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta."
Tang Viễn Viễn giật mình nhìn hắn: "Không mang ta theo sao?"
U Vô Mệnh bật cười: "Tiểu Tang Quả, ta không phải đi chơi."
"Thật ra bây giờ ta cũng không vô dụng như vậy......" Nàng suy nghĩ một lát, tang tang l cúi thấp đầu xuống, "Ờ, thôi không liên lụy chàng."
Nàng phản ứng thì nhanh, nhưng thân thể lại không được mạnh mẽ, tới trên chiến trường thì những cái hoa này cũng không có mấy tác dụng lớn.
Đối phó với đội quân tinh nhuệ của Hoàng Phủ không thể so sánh với thu hoạch Minh ma.
Nàng bò lên, lấy chiến bào trên bàn khoác cho hắn: "An tâm đi thôi, bị thương cũng không sao cả, trở về ta trị cho chàng !"
Hắn rất muốn hôn thật mạnh vào cái miệng quạ đen của nàng, nhưng vẫn là đem tâm tư kiềm chế xuống.
Phủ thêm lớp chiến bào, hắn sải bước, bước ra cửa cung, thẳng một đường cũng không quay đầu lại.
Tang Viễn Viễn đi đến ngồi lên trường kỷ bên cửa sổ, nâng má, hơi có chút u buồn nhìn trời.
Chợt thấy chỗ cửa điện có một bóng đen nhoáng lên, U Vô Mệnh người mặc chiến bào bước trở về, bắt lấy tay nàng: "Đi!"
Tang Viễn Viễn: "?!"
Hắn mang theo nàng, nhảy lên lưng Đoản Mệnh, như mũi tên lướt ra khỏi Ký Đô.
"Ta ra ngoài đánh giặc, nàng ở nhà không nhìn thấy ta, nhất định miên man suy nghĩ, nỗi lòng bất an." Hắn dùng ngữ khí như trần thuật sự tình, bình bình tĩnh tĩnh mà nói, "Ta nghĩ đến một chỗ, nàng có thể ở đó xem chiến đấu."
"Không có đâu nhé," trong lòng ấm áp, khóe môi nàng không khỏi mỉm cười, "Ta tu luyện thôi, có khi chàng trở về rồi ta còn chưa hay biết."
Hắn khẽ cười một tiếng, lười biếng nói: "Thật không, nàng nhập định được xem như ta thua."
Mới nói mấy câu, Đoản Mệnh đã chạy qua một mảnh cánh đồng hoang vu nhỏ, trước mặt là chập chùng những ngọn đồi nhỏ, trên đồi hi hữu lắm mới có được một ít cây to.
"Lên núi." U Vô Mệnh vỗ vỗ đầu Đoản Mệnh.
Đoản Mệnh thực khó chịu quay đầu lại, nó phẫn nộ hắt xì một cái.
Tang Viễn Viễn biết, nó là đang tâm lý không cân bằng.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Từ trước đến nay, Đoản Mệnh chỉ lắc lư ở mấy cái châu quốc nghèo mạt này, mọi người đều không có trang bị gì cả, nó cũng không cảm giác gì. Lúc này đến Vân Châu đi quanh một vòng, nó liền phát hiện Vân Gian thú người ta toàn được đeo cho mấy trang bị hoành tráng!
Hơn nữa còn nghe nói đãi ngộ cho Vân Gian Thú của Đông Châu càng tốt hơn, linh giáp bọc từ đầu tới chân, mang loại này đi lên núi, xuyên qua mấy cây tùng thấp căn bản là sẽ không bị cào cho lông lá toàn thân xơ xác!
Nó là một Vân Gian thú cao cấp như vậy...... Vì sao lại trụi lũi như thế này! Vì sao chứ!
Tức nha!
Nó liếc mắt nhìn U Vô Mệnh một cái, cũng không thể làm gì, liền thành thành thật thật phẩy phẩy đầu, tiến vào một rừng cây tùng thấp, nhanh chóng xuyên qua sườn núi nhỏ.
Tới gần buổi trưa, Đoản Mệnh chở hai người U Vô Mệnh phóng qua một đường vực sâu hẹp như một giới tuyến, tiến vào rừng cây tuyết tùng.
Xuyên qua khỏi khu rừng này, trước mắt mở rộng ra một khoảnh trống!
Dưới núi chính là một mảnh gò đất bao la hiếm có, chỉ mỗi cái sơn cốc nhỏ hơi đưa ra bên ngoài thôi thì cũng đủ cho con Vân Gian thú xếp hàng ngang.
Dưới gò đất có đội binh lực ẩn nấp, ước có hơn người, trang bị hoàn mỹ, uy phong lẫm lẫm.
Người dẫn đầu đội quân dáng người cường tráng, Tang Viễn Viễn từ xa vừa nhìn liền nhận cái lão người quen Hoàng Phủ Hùng.
Ánh mắt nàng từ gò đất trong núi đi thẳng ra bên ngoài hơn vài dặm, kia là đường Tê Hỉ liên kết hai châu Tần, Ký . Trên đường Tê Hỉ đang có quân vận chuyển hậu cần của Đông Châu đem từng xe ngựa linh giáp của Tần Châu đi hướng về phía Nam.
Trong rừng núi hai vách bên của đường Tê Hỉ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ánh sáng phản quang của hắc giáp, đó là quân U Châu mai phục tại hai sườn, dự bị thu hoạch đám quân bị này.
Chờ đến khi U Châu quân lấy hết quân bị, rời đi về phía Nam, Hoàng Phủ Hùng liền lĩnh kỵ binh đột nhiên giết ra, quân U Châu bất ngờ không kịp phòng ngừa, đang mang theo quân bị cồng kềnh nặng nề, lại là bộ binh gặp kỵ binh, nhất định phải ăn lỗ nặng.
Đây là Hoàng Phủ Hùng muốn thu lại chút 'lợi tức' từ trên người U Vô Mệnh, muốn cho bàn dân thiên hạ đều biết, tuy rằng mất trang bị nhưng vì một kích lôi đình của Hoàng Phủ Hùng lôi đình hắn, U Vô Mệnh cũng ăn khổ không vừa!
Chỉ tiếc Hoàng Phủ Hùng làm thế nào cũng không thể tưởng được, hắn chỉ là hoàng tước rình sau lưng, còn U Vô Mệnh mới là tay thợ săn tàn nhẫn máu lạnh đứng sau tất cả.
U Vô Mệnh thản nhiên nâng cánh tay lên, không chút để ý chỉ chỉ một chỗ đất bằng bên ngoài đường núi: "Hoàng Phủ Hùng dẫn kỵ binh rời khe, chắc chắn sẽ ở nơi đó chỉnh đốn quân, bày trận, chuẩn bị xung phong. Tiểu Tang Quả nàng xem, hôm qua liền ta ra lệnh cho người chôn chông sắt thật kỹ ở trước chỗ đất bằng đó nửa dặm, Hoàng Phủ Hùng vừa xung phong nhất định người ngã ngựa đổ!"
"Chém Hoàng Phủ Hùng xong, ta liền trở về đón ngươi." Hắn ôm nàng từ trên lưng Đoản Mệnh xuống dưới, tìm tảng đá to sạch sẽ để nàng ngồi xuống.
Tang Viễn Viễn kinh ngạc: "Chàng muốn sát Hoàng Phủ Hùng sao?"
Hoàng Phủ Hùng này, nói như thế nào nhỉ? Tuy rằng đối địch, nhưng hình như cũng không phải là người xấu. Hơn nữa hiện tại mà đi giết Hoàng Phủ Hùng, chẳng phải lại tạo thêm hận thù với Hoàng Phủ Tuấn?
U Vô Mệnh hiểu rõ cười: "Được, nghe nàng, không giết vậy. A, Tiểu Tang Quả à, nàng phải biết rằng nếu ta muốn giết hắn, lúc nào cũng có thể giết."
Tang Viễn Viễn: "......" Hắn rõ ràng không muốn giết nha!
Hắn không dong dài nữa, nhảy lên lưng Đoản Mệnh, giống một trận gió, cuốn xuống chân núi.
Hôm nay hắn mang theo đao của hắn.
Thân ảnh lúc ẩn lúc hiện qua bóng cây, như là từng bức từng bức hình chụp liên tục vậy, mỗi một bức đều là bộ dáng thanh niên vương giả khí phách hăng hái nhất.
Hắn dường như đã xuống tới chân núi.
Xa như vậy, sớm đã thấy không rõ khuôn mặt lẫn nhau.
Nàng vẫn hướng về phía hắn nở nụ cười.
Đường Tê Hỉ đường thực mau liền truyền đến tiếng hét hò rung trời.
U Vô Mệnh chọn chỗ ngồi chờ này cực tốt, từ nơi này nhìn xuống, toàn bộ chiến trường nhìn không sót một cái gì.
Tang Viễn Viễn lưu ý tới rất nhiều chi tiết, tỷ như, U quân nếu so sánh cùng với quân Hoàng Phủ thì xác thật là thua ở trang bị. Bọn họ dựa vào thế núi, phục kích cả đôi vận chuyển của Đông Châu chờ đi qua dưới khe, vốn nên là cục diện hổ đói rời núi chụp mồi chuột thỏ, nhưng mà Hoàng Phủ quân ỷ vào trang bị tốt, thản nhiên kết thành trận phòng ngự , không nhanh không chậm lui về phía sau, U Châu quan lại không truy kích gắt gao được.
Đương nhiên đang ở trên chiến trường thì nhìn không thấy mấy thứ này.
Phía U quân xem ra, đó là bọn họ đồ sát từ trên núi xuống, đội vận chuyển Đông Châu chỉ có thể ném xuống đồ vật mà thoát thân, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Cái sự mau lẹ này, trong đó lại có thể nhìn ra những cái khác —— đầu tiên, Vân Gian Thú của Hoàng Phủ quân phẩm chất quá tốt. Tiếp theo, Vân Gian thú ngày thường ăn uống nhất định được chăm chút rất kỹ, thức ăn cũng đầy dinh dưỡng, một khi chúng nó bạo phát lực lượng thì bỏ xa đám thú nghèo nàn của quân U Châu tít tắp. Thêm một cái nữa, là linh giáp trên người của Vân Gian cũng không gây chút trở ngại nào cho tốc độ chạy vội của chúng nó.
Tổng kết lên, chính là một chữ "tiền".
Tang Viễn Viễn càng hiểu thêm vì sao trong sách U Vô Mệnh kị muốn lựa chọn đồng quy vu tận cực đoan như vậy.
Càng cố gắng chóng đỡ, U Châu chỉ càng ngày càng nghèo, lực lượng bị suy yếu mỗi lúc một tàn tạ hơn.
Trơ mắt nhìn kẻ thù lại ngày càng binh hùng tướng mạnh hơn mình, hắn có thể làm sao bây giờ?
Có thể đồng quy vu tận đã không tồi. Nếu tính theo thời gian, sau khi tam thâp định thê yến của Hàn Thiếu Lăng không bao lâu, U Vô Mệnh đã tiến công lửa đốt Thiên Đô, đầu mình hai nơi!
May mắn hiện giờ có nàng. Nàng đã nghịch chuyển càn khôn, tạm thời bảo vệ mạng nhỏ của hắn.
Tang Viễn Viễn hít một hơi thật sâu.
Muốn đánh bại những địch nhân đó, con đường còn phải đi không phải là ngắn.
Việc cấp bách, đó là ——
Tiền!
Nàng cầm nắm tay mình.
Nhất định phải nghĩ cách, giúp hắn tráng được tiêu tốn rất nhiều tiền!
Từ từ.
Nàng bỗng nhiên phản ứng lại một sự kiện —— toàn bộ gia sản của U Vô Mệnh hắn, có thể được mấy đồng tiền?
Dùng toàn bộ gia sản cùng năm thuế má tương lai làm sính lễ?
Chỉ sợ cái thứ được coi như đống tiền lớn kia cũng chỉ có năm thuế má trong tương lai kia đi?!
Cho nên hắn là mở ngân phiếu khống, vậy mà đem nàng bắt đi rồi! Kỳ thật, căn bản chính là vắt chày ra nước! Tay không lừa tức phụ!
Tang Viễn Viễn vốn dĩ cho rằng chính mình thực đáng giá: "......"
Chờ một chút.
U Châu hầu như toàn là binh lính. U Vô Mệnh đối với các binh lính đều là ưu đãi vô cùng, cho nên, hắn căn bản là không có khả năng thu bao nhiêu thuế từ bọn họ! năm thuế má trong tương lai chỉ sợ căn bản cũng không được mấy đồng tiền!
Tang Viễn Viễn phát hiện mình khả năng không đáng bao nhiêu giá: "......"
Tên cẩu nam nhân này, vậy mà còn bày ra bộ dáng hào sảng hào phóng phú hào kia, lừa con gái mới lớn như nàng rung động một hồi?!
Cho nên thật ra sính lễ của hắn có khả năng còn không bằng quý tộc của mấy châu quốc nhỏ xíu như Triệu, Chu, Tề đón dâu ??
Mà còn có một tháng nữa là đại hôn?
À, vậy xem như liền mời bạn bè thân thích, tùy tiện đãi hai bàn chắp vá đi!
Tang Viễn Viễn rốt cuộc phát hiện mình không đáng một đồng: "......"
Nàng trừng mắt nhìn cái thân ảnh đang cấp tốc xuyên qua núi rừng, nhanh chóng hướng về phía kỵ hinh của Hoàng Phủ Hùng.
Trừng mắt nhìn trong chốc lát, nhịn không được đỡ trán, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cái tên nam nhân này, ít ra sau này nàng không cần lo lắng ngày sau hắn giấu diếm tiểu tam gì —— vì hắn căn bản không có tiền đi nuôi!
Nghĩ xong đại sự tài chính, ánh mắt nàng sâu kín bay về hướng phía tây.
Nàng lại nghĩ tới biểu hiện trên giường của hắn hôm nay.
U Vô Mệnh là người cực kỳ thông tuệ, sau khi tận mắt nhìn thấy vết thương trên thi thể xong, chỉ sợ hắn cũng đã có suy đoán đại khái rồi, cho nên khi đang đi trên đường, hắn mới có thể cẩn thận hồi ức lại mỗi một lần hung án xảy ra, là lúc hắn đang làm cái gì, tâm tình như thế nào.
Đối chiếu hai bên lại, hắn đã xác định ' Truy Tâm Giả ' chính là cái con rối kia. Nhưng sau khi tới Ký Đô, hắn vẫn lựa chọn đem nàng bế lên giường, trong lúc tâm tình phức tạp đến cực điểm mà cùng nàng thân mật một hồi.
Có lẽ lã muốn xác nhận cuối cùng.
Thứ hai, là vì an toàn của nàng.
Hắn cần thiết xác nhận, cái con rối tà đạo kia giờ phút này đang ở U Châu, không thể xúc phạm tới nàng.
Như vậy hắn mới dám rời nàng, một mình ra chiến trường.
Tang Viễn Viễn lại nhìn thân ảnh đang xuyên rừng ở phía kia. Nơi này địa thế thật sự hiểm trở, trừ bỏ Đoản Mệnh, không còn có con Vân Gian thú thứ hai có thể không tiếng động mau lẹ mà tiếp cận kỵ binh Hoàng Phủ Hùng như vậy. Nhưng đây lại là một trận không thể không đánh, bởi vì chông sắt không có khả năng diệt hết một đội quân kỵ binh, một khi Hoàng Phủ Hùng bình ổn được tuyến đầu, sẽ vòng qua mảnh đất đầy bẫy rập và xung phong một lần nữa.
Cho nên U Vô Mệnh cần phải đóng vai anh hùng này.
Tang Viễn Viễn ngóng nhìn thân ảnh hắn, hốc mắt ẩn ẩn có chút nóng lên.
Tên nam nhân tâm tư kín đáo này, kỳ thật cũng vì nàng trả giá quá nhiều.
Cuộc "chiến đấu ở đường Tê Hỉ nhanh chóng kết thúc.
U quân toàn thắng, đem một xe trang bị hoàn mỹ từ trong khe vận chuyển ra, đứng ở cực nơi nhìn xem đều có thể nhìn ra những nhóm người đen đen như con kiến lớn nhỏ, mỗi người đều là một bộ người nghèo chợt phát tài, đi đường cũng lơ mơ .
Hận không thể một đường ca hát trở về.
Kỵ binh Hoàng Phủ Hùng xuất động, người một hàng, dậm gót sắt bước ra khỏi khe ẩn thân, nhanh chóng xếp thành trận bên ngoài bình nguyên cốc, áp mũi thương xuống bắt đầu hồ hởi xung phong.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của U Vô Mệnh trong.
Thân ảnh hắn ngừng ở một đỉnh núi lùn cuối cùng.
Đoản Mệnh ngẩng đầu, chuẩn bị xung phong.
Đao cầm trong tay, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua phái núi cao sau lưng.
Chợt, chiến bào tung lên, thân hình như mũi tên lao vùn vụt thẳng về phía thiết kỵ kia ở phái trước, sát khí tràn xuống, thẳng tiến không lùi!
Thanh hắc đao thấp thấp đè ở bên người, cách xa nhau như vậy nhưng Tang Viễn Viễn đều có thể nghe thấy âm thanh chấn động mơ hồ vù vù.
Nàng kích động đến đứng lên, trái tim ' thình thịch ' nhảy loạn, máu ở trong cơ thể cũng tăng tốc.
Vừa khẩn trương, lại vừa vì hắn cảm thấy hưng phấn.
Đây chính là nam nhân do nàng lựa chọn!
Hàng kỵ binh đầu tiên của Hoàng Phủ Hùng bắt đầu người ngã ngựa đổ.
Ngoại trừ chông sắt, vùng kia còn chôn dấu rất nhiều vật nổ mạnh.
Phía trên hình nguyên vang lên âm thanh ầm ầm, tiếng thú gào rít, liên miên không ngừng.
Khí thế xung phong không phải nói dừng là có thể dừng.
Hàng phía trước xảy ra chuyện, hàng xếp phía sau căn bản không kịp phanh lại, cho dù có kịp thời níu Vân Gian thú ngừng lại đi nữa, kỵ binh ở phía sau cũng sẽ đốc lên thật mạnh.
Hoàng Phủ Hùng chỉ biết nghĩ tung ra một khối thịt mỡ to như vậy để làm mồi, U Châu nhất định mắc mưu. Vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến còn có hoàng tước ở phía sau, người khác bước trước hắn nhiều hơn một bước, tương kế tựu kế, đánh một đòn phản lại.
Một đoàn đang chìm trong hỗn loạn, thân ảnh U Vô Mệnh như sứ giả mang theo hơi thở địa ngục đã giết tới!
Căn bản không cho Hoàng Phủ Hùng cơ hội chỉnh quân một lần nữa!
Tiếng cười điên cuồng của hắn quanh quẩn trên bình nguyên, làm quân Hoàng Phủ càng thêm kinh hãi, càng không biết phải làm sao. Ở một mảnh đất cách mảnh bẫy rập, U quân dưới sự chỉ huy của tướng lãnh, nhanh chóng chia làm hai đội, một đội tiếp tục hộ tống quân bị vừa lấy được về nội đô Ký Châu, một đội còn lại nhanh chóng dàn quân, từ hai bên cánh bọc đánh lại kỵ binh Hoàng Phủ Hùng.
U Vô Mệnh ở trong đại quân giết tới giết lui, nhiễu loạn thế trận bọn họ đã xếp thành. Phía sau hắn lại dần dần hội tụ lên một cổ truy binh lạnh lẽo.
Hoàng Phủ Hùng mau chóng liền phát hiện tên điên U Vô Mệnh này cư nhiên dám can đảm một mình xâm nhập binh trận của mình, tức muốn hộc ra một bụm máu.
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Hoàng Phủ Hùng máu nóng trào lên não, hắn không màn tới U Quân đang bọc theo hai cánh trái phải đánh tới, lập tức chỉ huy quân đội dưới trướng, từ các phương vị chặn đường U Vô Mệnh.
Tang Viễn Viễn không khỏi có chút khẩn trương, nàng đi phía trước đi vài bước, ló đầu qua một gốc cây tùng, đứng gần sườn núi.
U Vô Mệnh cũng không để lộ thực lực chân chính của hắn.
Hắn áp chế tu vi cùng với hoả lực, trên đao chỉ tuôn ra một vầng hào quang xấp xỉ lúc tham gia trận chiến đấu ở Ngọc Môn Quan. Vì chỉ dùng ra năm phần sức lực, lại không bay lên nên sức lực tất nhiên là tăng lên vùn vụt. Chiến đấu kịch liệt hồi lâu, không những không thấy một chút mệt mỏi nào, ngược lại càng chiến càng hăng hái.
Hắn dũng mãnh như vậy, Hoàng Phủ Hùng chỉ cho rằng hắn là nỏ mạnh hết đà dùng sức bắn phát cuối nên hạ lệnh cho thủ hạ đưa đầu tới chịu chết càng thêm cần mẫn.
Tang Viễn Viễn ngóng nhìn thân ảnh đang lướt như rồng dưới kia của U Vô Mệnh, thấy nơi hắn lướt qua thì quân Hoàng Phủ như lúa mạch vào vụ, từng bó từng bó bị cắt ngã xuống, tâm tình không khỏi càng thêm kích động, không nhịn được reo hò cổ vũ hắn trong lòng.
Cánh quân U Châu đánh bọc qua đã càng ngày càng gần, mắt thấy tầm khoảng một nén nhang nữa thôi thì đại trận kỵ binh loạn lạc này của Hoàng Phủ Hùng chắc chắn bị cánh quân U Châu như đầu mãnh hổ một ngụm ăn xong!
Lúc kỵ binh không có cách nào xông lên thì chính là lúc không còn ưu thế áp đảo bộ binh nữa.
Giờ phút này Hoàng Phủ Hùng đã đỏ mắt, một lòng một dạ chỉ muốn lấy mạng U Vô Mệnh, căn bản không lưu ý đế mình đang sắp sửa hoàn toàn rơi vào vòng vây của địch.
Tang Viễn Viễn nhịn không được lại thở dài thêm một lần nữa —— U Vô Mệnh, thật không phải người.
Nếu mà hắn lãnh một đội kỵ binh từ sau lưng đánh lén tới, Hoàng Phủ Hùng sẽ không nóng đầu đến như vậy, khẳng định sẽ nhấc lên cảnh giác trong lòng, chú ý tới tình huống hai cánh hai bên sẽ sớm bắt đầu phá vây.
Nhưng mà hắn chỉ một thân một mình giết vào.
Bị một người giết lui kỵ binh, đó thật sự là vô cùng nhục nhã, cái đầu óc háo thắng nóng nảy của Hoàng Phủ Hùng kia tuyệt đối tuyệt đối sẽ không sinh ra ý niệm lui lại.
Thật là, đã tính hết nhân tâm.
Chỉ thấy từng đạo từng đạo ánh sáng xanh lập loè trong đám quân Đông Châu, làm đội hình lúng túng vừa đỡ vừa ngã rối loan, thì bên hai cánh trái phải, bộ binh U Châu nhanh chóng bọc lên đánh vào, hướng về phía trận kỵ binh hỗn độn bất kham của Đông Châu ồ ạt tổng tiến công!
Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo mang cười của U Vô Mệnh xuyên thấu giữa không gian, quét ngang vùng quê, quanh quẩn trong khe núi ——
"Giết!"
Chiến ý của U quân hoàn toàn được châm lửa.
"Giết! Giết! Giết!"