Trong yến hội, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn cái kim bối bỗng nhiên hiển linh kia.
Tần Vô Song cũng giật mình đến nhảy dựng. Sau một lúc lâu, hít hà một hơi, thầm nghĩ: Khó trách từ trước đến nay phụ vương ổn trọng bỗng nhiên giống như phát điên, nói cái gì thiên mệnh, hoá ra trong đó thật sự là có chút huyền diệu!
Nàng ta bình ổn hô hấp, trấn định nói: "Lúc tổ trong miếu tổ, kim bối cũng đã từng hiển linh. Nếu không phải như thế, ta cũng sẽ không đem nó mang đến đây —— làm như ta thật sự không gả nổi ra khỏi cửa."
Một bên vui giỡn cho giảm bớt hoảng hốt cùng xấu hổ, một bên thật cẩn thận duỗi tay về hướng cái kim bối không yên phận kia.
Đầu ngón tay hơi hơi run.
Nhặt kim bối lên, Tần Vô Song bất động thanh sắc, lật qua lật lại nhìn nhìn, thấy trong vỏ sò cũng không phải bị con gì chui vào, trong lòng đã có chút hoảng sợ, lại âm thầm vui sướng —— có ' kỳ tích ' này hộ thân, sau này Hàn Thiếu Lăng đối xử với mình nhất định sẽ càng coi trọng.
Nàng e lệ lại hào phóng cười cười: "Tổ tiên phù hộ Tần Châu ta, lúc nào cũng ra chút thần tích, lần này xem ra, tổ tiên đối với Hàn Châu vương......"
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy kim bối kia đột nhiên nhảy lên, rơi xuống án bàn, thập phần kiên định dựng vỏ sò lên, hướng về phía nàng ta lắc trái lắc phải.
Bộ dáng vô cùng sống động đó làm mọi người không khỏi tưởng tượng ra một lão nhân nghiêm túc nhìn Tần Vô Song, bộ dáng rất không vừa lòng mà lắc đầu.
Đôi mắt dài hẹp của Hàn Thiếu Lăng híp lại, duỗi tay chộp tới.
Chỉ thấy kim bối kia đột nhiên nhảy về sau một cái như là tránh ôn thần.
Hàn Thiếu Lăng: "......"
Tỷ muội Bạch Châu nhịn không được cười lên tiếng: "Không đúng rồi Tần vương nữ, tổ tiên nhà của ngươi hình như rất không vừa lòng Hàn Châu vương nha!"
Thế tử Bình Châu phản ứng cực kỳ mau, vội vàng lên tiếng: "Tần gia lão tổ, ngài cảm thấy Tần vương nữ cùng Hàn Châu vương không thích hợp? Ngài nhìn trúng một người khác đúng không?"
Kim bối chậm rì rì hướng hắn gật đầu.
Mọi người: "......"
Tần Vô Song đã hoàn toàn ngốc.
Thế giới này xác thật là có thuật bói toán cùng tiên đoán, bọn Thiên Đàn thánh tử lấy thuật đại thiên bày ra hướng thiên địa hỏi là cực kỳ linh nghiệm. Chẳng qua tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt, cho nên trừ phi liên quan đến đại sự sinh tử tồn vong của toàn Vân cảnh, Thiên Đàn cũng sẽ không tùy ý thi triển đại thuật bậc này.
Ai cũng biết kim bối của Tần Châu vẫn luôn phụng thờ tròn tổ miếu, trăm ngàn năm hưởng hương khói cung phụng, nếu nói nó thật sự thần thông cũng không phải chuyện lạ —— trên thực tế, dưới nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, rõ như ban ngày, ai cũng thấy không có chút khả năng có thể làm giả.
Đây thật là thập phần xấu hổ nha.
"A ha ha, a ha ha," Bạch thế tử cười hướng cái kim bối kia chắp tay thi lễ, "Lão tổ tông, ngài nhìn một cái, có phải nhìn trúng ta không?"
Kim bối căn bản không để ý tới hắn.
Nó đứng im một chút trên án bàn, giống như ông cụ già nói chuyện nói đến một nửa bỗng nhiên liền lên cơn buồn ngủ.
Tang Viễn Viễn chân thành đưa ra kiến nghị của nàng: "Tần vương nữ, tổ tiên hình như là muốn nói cho ngươi, không cần bị những thứ khác mê hoặc đôi mắt. Gả chồng thôi mà, quan trọng nhất là phải vui vẻ, gả cho người mình thích mới không cô phụ cả cuộc đời còn lại của mình nha. Hay là ngươi thử nhìn lại?"
Chỉ thấy cái kim bối kia lảo đảo lắc lư trở lại, kiên định gật gật đầu.
Tần Vô Song: "Ta......"
Nàng ta bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Nhìn chằm chằm 'tổ tiên' một lát, nàng ta thấp giọng nói: "Hàn Châu vương, nếu không có kim bối, ngươi vẫn còn chọn ta chứ?"
Hàn Thiếu Lăng buông một chữ : "...... Vẫn."
Trừ bỏ căng da đầu đồng ý, hắn còn có khác lựa chọn sao?
Không thể nào ở trước mặt mọi người mà nói, hắn quyết định cưới Tần Vô Song chính là vì kim bối này chứ? Tuy rằng mỗi người đều biết sự thật chính là như vậy.
Tần Vô Song cười khổ: "Vậy được rồi. Hàn Châu vương, chọn ngày hạ sính lễ đi. Ta thiệt tình nguyện ý gả cho ngươi."
Hàn Thiếu Lăng dù sao đã ra một mặt không sao cả, giờ phút này trong lòng hắn chỉ có cái kim bối phiền phức này. Giờ phút này nếu hỏi hắn có tâm tình gì, ước chừng đó là cảm giác xấu hổ nhàn nhạt khi nhìn trúng tiền tài của nhà gái, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cô nương nhà người ta nhưng lại bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấu.
Hắn gật gật đầu, nói: "Đưỡ. Ngươi đem kim bối thu lại đi."
Khoé môi tươi cười của Tần Vô Song càng thêm chua xót.
"Tổ tiên," nàng ta chắp hai bàn tay lại, nói, "Hàn Châu vương là người ở trong lòng ta, ta đã quyết định phải gả cho hắn, mong tổ tiên phù hộ."
Kim bối không tình nguyện mà gật đầu.
Sau đó, nó dùng một bên góc nhọn chỉ chỉ Tần Vô Song cùng Hàn Thiếu Lăng, sau đó kiên định lui về phía sau một bước.
Động tác này của nó thật sự là quá mức xảo diệu, mọi người ở đây vừa nhìn liền có thể nhìn ra, ý tứ của nó là, các ngươi sống cuộc sống của các ngươi, nhưng đừng kéo theo ta.
"Tổ tiên, ngài không muốn tặng kim bối cho Hàn Châu vương sao?" Tần Vô Song hỏi.
Kim bối gật đầu.
Tần Vô Song có chút choáng váng: "Vậy...... Vậy ta liền đưa ngài về tổ miếu, như thế nào?"
"Tần Vô Song!" Hàn Thiếu Lăng thấp giọng quát.
Kim bối lắc lắc đầu.
Tần Vô Song giờ phút này đã không còn biết mình đang là cái tâm tình gì, nàng ta lẩm bẩm nói: "Hay là, ngài muốn Tần Châu cùng một châu quốc khác hợp tác hay sao?"
Lời vừa nói ra, Hàn Thiếu Lăng nhất thời trợn tròn đôi mắt, đôi tay vỗ vào khay trúc bên cạnh thật mạnh, trong miệng cả giận nói: "Tần Vô Song ngươi nghĩ cho kỹ! Hàn Châu ta tuyệt không sẽ chịu vũ nhục như thế này! Ta cũng không phải không cưới ngươi thì không lấy được vợ, ngay cả cái kim bối này ta chưa chắc đã nhìn trúng! Nếu ngươi đem nó tặng cho người khác, ngươi cũng gả cho người khác luôn đi!"
Nghe hắn vừa nói như vậy, Tần Vô Song thật sự là tâm ý nguội lạnh.
Nàng ta bình tĩnh hai mắt nhìn Hàn Thiếu Lăng, nhẹ nhàng nói: "Hàn Châu vương, dù cho kim bối chọn trúng thế tử của châu nào, ta cũng chưa chắc phải gả. Ta phải gả cho ai, là do ta tự mình quyết định. Ngươi không muốn cưới ta, ta cũng không phải bất chấp tất cả mà ăn vạ ngươi."
Nàng chuyển về hướng kim bối, cung kính nói: "Tổ tiên, xin chỉ dẫn cho chúng ta."
Liền thấy cái kim bối vừa lòng mà duỗi ra một cái, nhảy nhót hướng về phía Tang Viễn Viễn chạy tới, nhảy vèo lên cao, suýt chút bổ nhào vào trên người nàng.
Tang Viễn Viễn bị ' dọa ' đến giật mình nhảy dựng, dùng tay chộp lấy cái kim bối đang cọ loạn trên người nàng, đem nó đặt trên lòng bàn tay.
"Cái này...... Tần vương nữ, ta không thể cưới ngươi! Ta cũng là nữ, thật sự." Nàng nhanh chóng tỏ thái độ, một bên nói, một bên còn bày ra tư thế tị hiềm, ý muốn đem cái kim bối kia thả lại trên bàn.
Nhưng mà nó giống như là ăn vạ nàng, dính vào trên ngón tay nàng, bỏ như thế nào cũng không xong.
Mọi người nhìn Tang Viễn Viễn cầm kim bối trên tay ném tới ném lui, còn cái kim bối kia lại cứ lạng đi lạng về trèo lên tay nàng l.
Khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của Tang Viễn Viễn gấp đến độ phiếm hồng, lại cầm lại ném, mà cái kim bối kia cứ như hòn bi, nằm trên tay nàng lăn qua lăn lại, không rời nàng nửa tấc.
Tần Vô Song: "...... Tang Viễn Viễn ngươi đừng ném chứ!"
Quả thực phát điên mà!
Tang Viễn Viễn nâng cặp mắt to hắc bạch phân minh lên, vô tội nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song thở dài: "Tang vương nữ, đừng chối từ nữa. Ngươi cứ nhận lấy đi, tổ tiên đây là thích ngươi, muốn cho chúng ta cùng Tang Châu giao hảo."
Mọi người đồng thời nhìn thẳng kim bối trong tay Tang Viễn Viễn.
Chỉ thấy vật ấy như là tìm được rồi chủ nhân, cực thân mật cọ ngón tay nàng, ánh vàng rực rỡ hào quang lóe một chút, lại lóe lên một chút.
Tần Vô Song lẩm bẩm lặp lại: "Tổ tiên là muốn Tần Châu chúng ta cùng Tang Châu giao hảo......"
Trước mắt bao người, tổ tiên hiển linh như vậy, Tần Vô Song làm sao còn dám có bất luận dị nghị gì?
Nàng ta ngơ ngác mà nhìn Tần thế tử ngồi một bên.
Tần thế tử còn đang ngốc hơn so với nàng ta, lúc này đang nhìn Tang Viễn Viễn tay cầm kim bối như tiên nhân, mặt Tần thế tử đã lặng lẽ đỏ lên.
"Huynh trưởng......"
Tần thế tử giật mình một cái, nhảy lên: "Tổ tiên lựa chọn Tang vương nữ là ư người thuần thiện như vậy, đây cũng là phúc khí của Tần Châu chúng ta nha! Từ nay về sau, Tần Châu cùng Tang Châu kết thành huynh đệ, giao hảo thật tốt! Tang vương nữ có yêu cầu gì chỉ cần mở miệng nói với ta! Chỉ cần Tần Vô Lưỡng ta làm được, máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"
Hắn vỗ ngực, hạ lời hứa hẹn hùng hồn.
"Đã là lệnh của tổ tiên, kim bối kia tất nhiên là tặng cho Tang Châu, mong rằng vương nữ chớ chối từ!" Tần thế tử Tần Vô Lưỡng nói còn muốn chân thành hơn cả Tần Vô Song.
Tang Viễn Viễn nhìn nhìn cái kim bối đang lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, do dự một lát: "Nếu ta đây lại từ chối thì thật bất kính."
Huynh muội Tần thị đồng thời gật đầu.
Tang Viễn Viễn lại nhìn về phía Hàn Thiếu Lăng, tươi cười hơi có chút ngượng ngùng: "Hàn Châu vương, ngươi xem......"
Hàn Thiếu Lăng sớm đã ngây dại.
Mới vừa rồi, khi nhìn nữ tử không giống phàm nhân kia bị kim bối cuốn lấy dở khóc dở cười, trong lòng hắn giống như bị sấm sét lăn lộn, chỉ thầm than nữ tử thần kỳ như vậy, lại để nàng từ trong lòng chạy thoát ra ngoài, thật sự là ăn năn lớn nhất cuộc đời hắn.
Giờ đây kim bối lựa chọn Tang Viễn Viễn, đối với Hàn Thiếu Lăng mà nói, kỳ thật là một chuyện vô cùng tốt.
Vừa sẽ không làm tổn thương mặt mũi hắn, hơn nữa...... Nếu tương lai hắn thành công đem Tang Viễn Viễn thu vào trong túi, cái kim bối này chẳng phải lại về trên tay hắn sao?
Nghĩ như vậy, Hàn Thiếu Lăng không khỏi sang sảng phá lên cười: "Tần thế tử nói không sai, Tang vương nữ tâm địa thuần thiện, đến tổ tiên Tần thị còn coi trọng, thật sự là kỳ duyện có một không hai! Đây là chuyện tốt, ta nguyện thêm chút hạ lễ, chúc phúc Tần Châu cùng Tang Châu kết mối lương duyên tốt đẹp."
Có hắn dẫn đầu, mọi người còn lại cũng liên thanh phụ họa, ít nhiều đều đưa chút lễ vật lên biểu lộ tâm ý.
Những công tử đánh chủ ý giống như Hàn Thiếu Lăng càng ưng thuận đưa lễ vật quý báu, vì cuộc cạnh tranh chính thức đã bắt đầu ở phía trước, phải tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tang Viễn Viễn.
Tang Viễn Viễn thật bội thu được đầy túi.
"Nếu Tần vương nữ đối với ta vô tình, ta sao có thể cưỡng cầu." Hàn Thiếu Lăng sảng khoái cười, đem hoa hợp hoan đỏ thẫm thảy tới khay trúc trước mặt, nói, "Chư vị, tiếp tục."
Giờ phút này, ngoại trừ Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh, đã có thêm ba cặp nữa nhờ hoa hợp hoan thành đôi.
Mắt thấy yến hội liền sắp kết thúc, trán Tang Bất Cận ra một tầng mồ hôi mỏng.
Vân Hứa Chu đã là lần thứ ba nhặt hoa, ném hoa.
"Tang thế tử a," Triệu thế tử ngồi bên cạnh Tang Bất Cận nhịn không được khuyên nhủ, "Nhiếp Chính Vương người ta không cần ngươi nhận hoa của nàng, ngươi cũng không cần liên tiếp nhặt như nhặt gạo vậy chứ, cho chúng ta một cơ hội thì thế nào?"
Chưa từng thấy qua ai mặt dày mày dạn như vậy.
Giọng Tang Bất Cận đều ách lại rồi, quay đầu nhìn đối Tang Viễn Viễn nói: "Tiểu muội, muội nói nàng ta rốt cuộc có ý tứ gì!"
Tang Viễn Viễn đau đầu vô cùng, nàng biết, Tang Bất Cận cần phải có một bước bán mình mới được, bằng không cái con đường truy thê này của hắn sợ rằng không bao giờ có điểm cuối.
"Có lẽ Nhiếp Chính Vương nhìn trúng người khác, hay là ca ca lần sau đừng nhặt, nhìn xem nó có thể rơi xuống tay người khác không?" Tang Viễn Viễn kiến nghị nói.
"Sao có thể!" Tang Bất Cận tức giận đến lỗ mũi bốc khói, "Nàng ấy đã cùng ta như vậy rồi, còn muốn gả cho người khác sao!"
Tang Viễn Viễn buồn bã nói: "Vậy huynh sẽ đi nói cho người ta, nói huynh cùng Nhiếp Chính Vương đã như vậy?"
Tang Bất Cận tức khắc mặt đỏ tai hồng: "Tất nhiên sẽ không! Ta, ta làm sao có thể là cái loại tiểu nhân đê tiện như vậy chứ!"
"Ủa yến hội kết thúc rồi nhỉ ?" Tang Viễn Viễn buông tay.
Mắt thấy, Vân Hứa Chu lại một lần nữa ném xuống đoá hoa hợp hoan trên đầu mà một nửa đã bị Tang Bất Cận vớt lên.
Nội thị đã chuẩn bị dọn dẹp yến tiệc.
Tang Bất Cận cầm một đoá hoa hợp hoan trong tay, lại không ném xuống.
Không bao lâu, đoá hoa m Vân Hứa Chu ném xuống kia lại xuôi dòng xuống, trôi tới trước mặt hắn.
Tang Bất Cận đột nhiên nhanh trí, một tay đem vớt nó lên, cắn răng, đùng đùng đùng sải bước vòng qua hơn nửa cái bàn tiệc, vọt tới trước mặt Vân Hứa Chu, mạnh mẽ đem hoa cài lên tóc mai người ta một cái, lôi kéo nàng, nói: "Ha! Cũng nên lên thiên đài rồi!"
"Cuối cùng có bộ dáng nam nhân." Vân Hứa Chu lười biếng hừ một tiếng.
Một đám vương tộc đồng thời phát ra âm thanh ngầm hiểu.
......
Yến hội lưu thuỷ kết thúc.
Chúng nam nữ vương tộc đi theo phía sao Hàn Thiếu Lăng, đi về hướng chỗ phụng thiên đài cao nhất trên vương thành sừng sững.
Hàn Thiếu Lăng cố ý bước chậm lại vài bước, muốn đi song song với Tang Viễn Viễn.
Nhưng mà nàng căn bản còn không liếc hắn một cái.
Nàng đã đem kim bối cẩn thận cất đi, giờ phút này cười ngâm ngâm nói chuyện với thị vệ bên người, đoá hoa hợp hoan màu băng lam cài trên đầu thỉnh thoảng lắc lắc một chút, cùng với đoá còn lại trên vạt áo của thị vệ kia tôn nhau lên vô cùng hoà hợp.
Hàn Thiếu Lăng nheo mắt lại, sau một lúc lâu, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh, hướng về phụng thiên đài bước vào.
Phụng thiên đài là nằm ở phía Bắc của vương thành, là một cái đài vuông vức màu đen, cao hơn trượng, làm bằng đá, có bốn cầu thang ở bốn phía, như là một con rồng thật dài ngóc đầu lên đám mây cao.
Dưới sự dẫn dắt của Hàn Thiếu Lăn, chúng thanh niên tài tuấn vương tộc bắt đầu lên đài.
Bạch Châu vương nữ không thành công đem mình đẩy mạnh tiêu thụ gả ra ngoài, trong lòng cũng không thoải mái, nhịn không được mở miệng tìm đen đủi với Tang Viễn Viễn, nói: "Tang vương nữ, ngươi đem một người bình dân mang lên đó, chỉ sợ không hợp lễ nghĩa!"
Tang Viễn Viễn giờ phút này đang vô cùng cao hứng cùng U Vô Mệnh sóng vai lên tháp, vừa nghe thấy lời này, tức khắc không đồng ý, xoay người nói: "Phu lang của ta là thiên nhân hạ phàm, hắn có thể bay luôn đó! Có thể cùng hắn đứng ở một chỗ là phúc khí tu luyện tám đời của ngươi, hắn không chê ngươi thì thôi, ngươi còn lải nhải cái gì."
Bạch vương nữ: "......" Mắt nhìn Tang Viễn Viễn nghiễm nhiên là nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.
Vân Hứa Chu cười ha ha, tặng cho Bạch Châu vương nữ một ánh mắt hình viên đạn: "Liên quan cái rắm gì ngươi! Nhiều lời vô nghĩa như vậy, bộ ngươi sắp gả ra ngoài sao!"
Bạch vương nữ: "......"
Sau một nén nhang, mọi người rốt cuộc theo bậc thang như thân rồng uốn lượn lên tới đỉnh của phụng thiên đài, bốn bề của nơi này hoàn toàn trống không, gió cũng đặc biệt lớn.
Bạch vương nữ ở phía sau thấp giọng nói chuyện với người khác: "Hảo tâm không được hồi báo, các ngươi chờ xem kịch vui đi! Lễ nghi ở Phụng thiên đài chỉ có vương tộc mới có thể tham gia, ta dám cam đoan, Hàn Thiếu Lăng tuyệt đối muốn mượn cơ hội diệt trừ dã nam nhân này!"
Hàn Thiếu Lăng đi tới trên đài.
Giữa Phụng thiên đài có đặt một cái lư hương đồng tám chân thật lớn.
Phía sau lò có một cổng chào bằng đồng thau, mặt trên điêu khắc rất nhiều dị thú dữ tợn và cổ xưa. Dưới cổng chào là bàn hiến tế.
Nghi tế bắt đầu rồi.
Nhóm tư tế mặc đồ trắng đem cống phẩm đưa lên đài cao, đứng ở bậc thang dưới cùng, đem tất cả kim bàn nhất nhất đưa cho Hàn Thiếu Lăng.
Hàn Thiếu Lăng tiếp nhận cống phẩm, bày biện lên trên bàn hiến tế, sau đó bắt đầu đốt hương.
Trong cái lư hương bằng đồng thau tám chân kia, ngọn lửa phóng lên cao, khói bóc lượn lờ, phảng phất như có thể thẳng tới tầng trời.
Làm xong mấy bước này, Hàn Thiếu Lăng chậm rãi đi đến trước đài cao, bắt đầu mặc tụng văn tế cầu phúc.
Hàn Thiếu Lăng ở phía trước thấp giọng cầu nguyện, Tang Viễn Viễn ở phía sau nhịn không được kéo kéo cổ tay áo U Vô Mệnh, nói nhỏ với hắn.
"Chàng cũng mang theo con dân đi tế thiên à?"
"Đương nhiên rồi."
Nàng có chút không tin, nghiêng đầu nhìn hắn: "Chàng sẽ thành thành thật thật đọc đi đọc lại đoạn văn tế đó trong một canh giờ? Ta không tin."
U Vô Mệnh nhướng mi, nghiêng đầu, thấp giọng nói với nàng nói: "Dù sao cũng đâu ai nghe thấy ta đang niệm cái gì."
"Phụt."
Thôi vậy, cứ chiếu theo đúng nghi thức thì đó cũng hoàn toàn tật xấu.
Nàng bỗng nhiên rất muốn theo hắn đi tế thiên một lần.
Có thể nhìn hắn nghiêm trang l đứng ở phía trước, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói suốt trong miệng, đến lúc đó nàng sẽ lén ném một miếng ' rong biển ' lên người hắn, nghe xem hắn rốt cuộc niệm cái gì.
Tang Bất Cận cọ lại đây.
Hắn khó chịu mà nói: " Mới trong chốc lát đã có bảy tám người tìm ta cầu thân. Ta nói muội đã hứa hôn với người khác rồi, đều không tin. Có tin cũng nói muốn cạnh tranh một trận."
Tang Viễn Viễn cười nói: "Đều hướng về phía kim bối một lạy, ai chả muốn liều mình thử một lần."
"Hoang tưởng!" Hắn lại kề sát vào chút, "Tiểu muội, muội với tổ tiên Tần thị kia chẳng lẽ thực sự có cái gì cảm ứng hả?"
Tang Viễn Viễn thần bí cười hề hề: "Không nói cho huynh!"
Bên kia, Hàn Thiếu Lăng rốt cuộc cũng cầu nguyện xong.
Lại làm thêm một ít thủ tục lễ tiết, hắn lấy ra ít nhang tế, mời mọi người tiến lên bậc lửa, sau đó cắm vào lư hương, hoàn thành tế điển.
"Kết thúc buổi lễ. Chư vị vất vả." Hàn Thiếu Lăng mỉm cười gật đầu.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh cắm hương xong, chuẩn bị xuống lầu.
Bỗng nhiên bị Hàn Thiếu Lăng cực lễ phép cản lại phía dưới.
Nàng nghi hoặc nhìn hắn.
"Xin lỗi Tang vương nữ." Hàn Thiếu Lăng trên mặt mang cười, ngữ khí lại lạnh băng như đao, "Phụng thiên đài, trừ phi người của vương tộc, nếu bất cứ ai đặt chân đều là tế phẩm. Quy củ là như thế, vương nữ đừng trách."
"Ngươi nói hắn?" Nàng chỉ chỉ U Vô Mệnh.
U Vô Mệnh nhướng mi, lười biếng nhìn lại.
"Hắn là vị hôn phu lang của ta, cũng không được sao?" Tang Viễn Viễn nghiêm túc hỏi.
Hàn Thiếu Lăng cười đến tà mị, cúi người về phía trước, thấp giọng nói: "Vậy tất nhiên là...... tội thêm một bậc."
Hắn đem thân hình cao lớn ngẩng về phía sau, nghiêm mặt nói: "Tang thế tử, thỉnh mang vương nữ xuống đài trước. Quy củ là như thế, ta cũng thương mà không giúp gì được."
Tỷ muội Bạch Châu vui tươi hớn hở đi lên xen vào việc người khác.
"Tang vương nữ, mới vừa rồi ta không phải khuyên ngươi rồi sao, làm sao có thể đem một tên bình dân đê tiện đưa tới trên phụng thiên đài chứ? Ai nha, ngươi càng không nghe, còn mắng ta, thật là xem hảo tâm như lòng lang dạ thú. Bây giờ thì tốt rồi, tình lang của ngươi cũng sắp phải ném đầu đi thôi!"
Một Bạch vương nữ khác tiếc nuối thở dài: "Cũng chưa chắc là chuyện xấu nhỉ? Tang vương nữ hiện giờ được kim bối như lời thề kết minh của Tần Châu, tại mười tám châu này chính là người chạm tay là bỏng. Có kim bối làm của hồi môn, ai cũng sẽ không để ý ngươi gả qua bao nhiêu người, đúng không! Vừa lúc đổi được người tốt hơn!"
Tần Vô Song thật ra lại là người quan niệm chuyển biến cực nhanh, nghe vậy, nhích người lên đứng phía trước Tang Viễn Viễn, hướng về phía hai Bạch vương nữ cười lạnh nói: "Tang vương nữ tư dung khí chất bực này, chẳng sợ không có kim bối của Tần Châu cũng xứng đáng kết đôi với nam nhân tốt nhất mười tám châu này, còn đến phiên ngươi xen vào sao!"
Bạch vương nữ: "......" Cái Tần Vô Song lúc trước châm chọc mỉa mai đi đâu rồi? Vỗ mông ngựa tổ tiên cũng không cần thiết vỗ đến chân tình như vậy chứ?
"Ngươi vừa rồi không phải còn ghét nàng ta sao!"
Tần Vô Song hoảng sợ che miệng lại: "Bạch vương nữ, lời nói cũng không thể nói bậy. Ta cùng với Tang vương nữ vừa gặp đã thân, nói chuyện vui vẻ hợp ý, rõ ràng chính ngươi hiểu sai!"
Bạch vương nữ: "......"
Đầu của tỷ muội Bạch Châu thật sự là dùng không được tốt lắm.
Quan hệ giữa các vương tộc cũng giống như quan hệ giữa các châu quốc, vẫn là kia lời lẽ tầm thường kia —— không có bằng hữu và địch nhân vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu mà thôi.
Hiện giờ, phía đông Tần Châu có Hoàng Phủ thị như hổ rình mồi, phía nam thì Ký Châu đã rơi vào tay U Vô Mệnh.
Có thể nói bốn bề thụ địch.
Tần Châu nóng lòng mượn sức một đồng bọn thật mạnh mẽ tới giúp đỡ họ chóng chọi với mưa rền sóng dữ sắp xuất hiện.
Ngay cả kim bối cũng đưa ra tới, có thể thấy được Tần Châu vương có bao nhiêu khẩn trương.
Loại l thời điểm này, nếu tổ tiên chỉ dẫn Tần Châu cùng Tang Châu giao hảo, vậy Tần thị đương nhiên sẽ tận hết sức lực, cùng Tang Châu đứng ở cùng trận tuyến. Cho dù Tang Viễn Viễn giờ phút này coi trọng Hàn Thiếu Lăng đi chăng nữa, Tần Vô Song cũng chỉ sẽ cười lớn một câu ' duyên trời tác hợp '.
Hàn Thiếu Lăng vội vã ra tay, không kiên nhẫn nghe mấy nữ tử dong dài.
Hắn tiến lên một bước, rất có lễ phép mà hướng về phía vài vị vương nữ cười nói: "Tiệc tối đã chuẩn bị xong, chư vị thỉnh ——"
Dùng thân thể đuổi người.
Bạch vương nữ quyết tâm muốn xem trò hay, liền nói: "Hàn Châu vương ngươi cứ lo làm chuyện của ngươi, không cần để ý tới ta. Bạch Châu chúng ta tế thiên dùng đều là tế sống, sớm nhìn quen máu rồi."
"Ừ." Hàn Thiếu Lăng chuyển hướng nhìn Tang Viễn Viễn, nói, "Tang vương nữ, quy củ không thể bỏ qua."
Tang Viễn Viễn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực: "Ngươi nhất định phải giết phu lang ta sao? Nếu ta muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử thì sao?"
U Vô Mệnh vốn đã chuẩn bị phát tác, thấy cái diễn viên chuyên nghiệp này lại giở kỹ thuật diễn ra, không khỏi phiền não dùng ngón tay gõ gõ giữa trán, đau đầu mà nhìn nàng, bộ dáng sủng nịch bất đắc dĩ.
Tang Bất Cận cau mày đứng dậy: "Hàn Châu vương, đây là đạo đãi khách của ngươi?"
Vân Hứa Chu thở dài: "Hàn Châu vương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, hôm nay mọi người đang vui vui vẻ vẻ, không cần thiết phải nháo đến khó coi như vậy."
Ở chỗ này đánh nhau, trăm hại không một lợi.
Hàn Thiếu Lăng nói: "Tang thế tử, Nhiếp Chính Vương, quy củ không thể bỏ qua. Hàn mỗ tuyệt đối không có ý muốn chậm trễ, chư vị mời rời khỏi đài đi dự tiệc đi, làm xong một bước hiến tế cuối cùng này, ta lại hướng các vị bồi tội, nhận rượu phạt!"
Hàn Thiếu Lăng chậm rãi rút kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng U Vô Mệnh.
Người này, hắn nhìn thế nào không vừa mắt. Vô luận người này có cùng Tang Viễn Viễn cẩu thả đến đâu hay chưa, hôm nay đều phải mượn cơ hội trừ bỏ.
Ánh mắt lướt qua, nhìn Tang Viễn Viễn nói: "Vương nữ. xin tránh ra chút."
"Không ——" Tang Viễn Viễn nói, "Ta muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử! Ta cho dù chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng tuyệt không sẽ để ngươi thương tổn hắn!"
U Vô Mệnh: "......" Vừa rồi sợ là nàng lại uống nhiều quá.
Nhớ tới làn trước khi nàng uống quá chén, quấn lấy hắn làm những chuyện đó, tim hắn đập nhanh hơn rất nhiều, một khắc cũng không muốn lại trì hoãn.
Bạch vương nữ ở một bên nở nụ cười: "Tang vương nữ, ngươi không phải nói phu lang ngươi là thiên nhân, còn bay được sao? Bằng không ngươi kêu hắn mọc cánh ra bay đi, để tránh họa sát thân."
"Đúng nha!" Tang Viễn Viễn cười ngâm ngâm nhìn về phía nàng ta, "Đa tạ ngươi nhắc nhở."
Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên nhớ tới hôm qua nàng cũng nói với mình như vậy, nhất thời vừa buồn cười, lại đau đầu.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn tin tưởng chắc chắn Tang Viễn Viễn tuyệt đối không thể thích người khác. Nàng làm hết thảy chẳng qua là bởi vì ghen thôi —— cũng không trách Hàn Thiếu Lăng tự phụ, từ nhỏ đến lớn, phàm là nữ tử nào vừa độ tuổi đều vì hắn mà thần hồn điên đảo, sớm đã đẩy hắn lên mây đến không biết trời cao đất dày.
Nữ nhân hắn coi trọng sao có thể để người khác nhúng chàm?! Đoá hoa hợp hoan trên người hai người này tựa như một cây gai độc, cào nát trong lòng hắn, không đem nó nhổ đi chắc chắn hắn sẽ ngày đêm bất an.
Vừa lúc, mượn cơ hội này để nàng nhìn xem thực lực thất trọng thiên Linh Diệu cảnh là cái gì!
Hàn Thiếu Lăng ngưng thần thu hết sức lực, quyết tâm dùng sức giết trâu huyễn khốc mà giết chết con gà yếu nhớt này, một động tác nhiếp trụ tâm thần Tang Viễn Viễn.
Kim linh uẩn bùng nổ như đã mai phục trên thanh kiếm đã lâu. Sát khí tỏa ra muốn động thủ.
"Hàn Châu vương," Tang Viễn Viễn bỗng nhiên thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói, "Hôm nay chúng ta tới làm khách, không phải tới đánh nhau. Ngươi muốn đánh nhau lần sau có cơ hội lại thống thống khoái khoái đánh một trận. Nếu ngươi không muốn đãi ta cùng phu lang ăn cơm chiều thì bọn ta liền đi thôi."
"Bay đi sao?" Hàn Thiếu Lăng bật cười.
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Tang Viễn Viễn đã nhẹ nhàng thướt tha đi tới bên cạnh đài cao.
Sắc mặt Hàn Thiếu Lăng khẽ biến: "Xuống dưới mau, chỗ đó nguy hiểm."
Nàng ngọt ngào cười cười, hướng U Vô Mệnh vẫy tay, sau đó mở hai tay, nhảy về phía sau, giống như một con bướm, từ trên đài cao bay ra ngoài.
Hàn Thiếu Lăng đại kinh thất sắc, lập tức nhào về phía bên cạnh đài cao.
Làm sao chụp kịp?
Chỉ thấy áo lụa băng lam cùng tóc đen của Tang Viễn Viễn đồng loạt bay phất phơ ở trong gió, thân hình tuy rằng uyển chuyển nhẹ nhàng đến cực điểm, nhưng cũng chỉ dừng giữa không trung một chớp mắt, liền thẳng tắp rơi xuống phía dưới!
Người trên đài cao đồng thời hít hà một hơi, chạy vội tới bên cạnh, hoảng sợ nhìn giai nhân tuyệt sắc đang vù vù rơi xuống.
Nàng còn tươi cười, thân thể giống một con bướm băng lam, rơi xuống, rơi xuống...... Căn bản không còn cách cứu!
Khi mọi người ở đây đầu óc trống rỗng, chợt có một cơn gió bay vèo qua đỉnh đầu.
Chỉ thấy một đôi hoả cánh huyễn khốc vô cùng xuất hiện trong tầm nhìn.
Hỏa cánh vỗ nhẹ hai cái trong gió vỗ, lưu lại một tàn ảnh ngọn lửa, chợt, như mũi tên thẳng tắp lao xuống, đem thân thể băng lam mềm mại kia ôm vào trong lòng ngực.
Nàng ôm lấy cổ hắn, hướng về phía hắn cười đến không thấy mắt.
Lửa cháy ở trong gió ào ào rung động, thân hình U Vô Mệnh lưu loát đến cực điểm, nương theo gió, vẫy hai cánh đang bốc lửa rừng rực hai cái, sau đó ung dung lướt lên trên.
"Ca, tẩu ——" Giọng Tang Viễn Viễn mang theo cười trong trẻo sâu thẳm truyền đến, "Chúng ta đi trước một bước, đại hôn gặp nha ——"
Đôi cánh sáng lạn vô cùng kinh diễm kia lại toả ra ánh lửa rực rỡ làm chói mắt mọi người, trong một loạt thanh âm hít ngược, hai người kia liền nương theo gió lập tức bay vùn vụt ra khỏi vương thành, chỉ để lại giữa không trung một hào quang lửa sáng ngời.
"Bay..bay..bay thật kìa, bay đi......" Bạch vương nữ trợn trắng mắt, trong lòng hai tỷ muội như muốn ngất.
Đoản Mệnh sớm đã chờ ngoài vương thành.
Nhìn thấy chủ nhân nhà mình giống một con thiêu thân vỗ cánh phành phạch đang cháy bay ra từ bên trong tường thành, Đoản Mệnh cao hứng đến phát ra tiếng phì phì trong mũi, bốn vó không nhịn được cào loạn xạ.
U Vô Mệnh ôm lấy Tang Viễn Viễn, dừng lại trên lưng Đoản Mệnh, phi như bay về phía Đông.
Tang Viễn Viễn vốn nghĩ rằng hắn muốn về U Châu, không ngờ U Vô Mệnh chạy một vòng lại củ nhiên lặng lẽ đi vào một gian kỹ viện.
"Còn có chuyện tốt chưa có làm."
Hắn cười thật xấu xa.