Vân Hứa Chu làm việc như sấm rền gió cuốn.
Sáng sớm ngày hôm sau đã đem tất cả sự vụ an bài xong xuôi, xuất phát đi trước Đông Châu.
Toàn bộ Đông Châu bị phong tỏa cực nghiêm, không thể mang theo thị vệ đồng hành. U Vô Mệnh cùng Tang Bất Cận cho thân vệ về lãnh địa, bốn người dịch dung cải trang, giả thành thương khách hàng năm đến ven hồ Đông Hải thu mua trân châu vàng cùng giao sa.
Không biết xuất phát từ suy tính gì, Tang Bất Cận lần này ' giả ' thành nam nhân.
Hắn ở bên ngoài đánh xe, Vân Hứa Chu lấy bút ký đã chuẩn bị tốt ra, để Tang Viễn Viễn đem các loại sản phẩm trân châu cùng giao sa với giá cả tương ứng nhất nhất nhớ kỹ trong lòng, phòng ngừa lòi đuôi khiến người ta nghi ngờ.
Tang Viễn Viễn nhìn Vân Hứa Chu, thấy thần sắc nàng ta như thường, cử chỉ trầm ổn, dường như là đã quên mất sự tình đêm qua.
"Cởi giày ra." Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng thở dài.
Vân Hứa Chu mờ mịt nhìn nàng: "A?"
"Trị thương cho ngươi." Tang Viễn Viễn bình tĩnh nhìn nàng ta, "Ngươi không đau sao?"
Vân Hứa Chu sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt chần chờ nhìn hướng chân trái mình, bỗng nhiên mày nhăn lại, ' ui ' một tiếng, kêu lên đau đớn.
Mãi đến lúc này, nàng mới nhớ lại hôm qua lúc giao đấu với Minh Long, bị đuôi nó cắt xuyên gót chân. Lúc ấy chỉ lo độc của Phượng Quả, sau lại chỉ nhớ xà độc trong vết thương của Phượng Sồ, lại sau đó nữa liền phát hiện bí mật của Vân Hứa Dương......
Đối diện ánh mắt ôn nhu bình tĩnh của Tang Viễn Viễn, Vân Hứa Chu bỗng nhiên cảm giác sự yếu ớt chân thật của mình nén ở đáy lòng bỗng nhiên không còn chỗ nào che giấu. Nàng ta đau chứ, sao có thể không đau! Chỉ là sự đau đớn trong lòng đã vượt qua cả vết đau trên người.
Nhìn đôi mắt đã hiểu rõ của Tang Viễn Viễn, Vân Hứa Chu, nữ tử đã một mình kiên cường hơn hai mươi năm, rốt cuộc bụm mặt, thống thống khoái khoái khóc lên tiếng.
"Chậc, phiền ghê." U Vô Mệnh không kiên nhẫn vung ống tay áo, bước ra thùng xe.
Trong thùng xe trung chỉ còn lại có hai nữ tử.
"Phượng Quả...... Ngươi nói, ta nên làm sao với hắn mới tốt? Hắn là không có động thủ đả thương người, nhưng nếu không phải hắn thay kẻ bắt cóc kia hủy diệt manh mối, ta sớm đã đem kẻ kia trừng trị theo pháp luật, làm sao còn có những người khác bị hại? Nếu làm theo đúng luật lệ của Vân Châu ta, hắn như vậy là tội đồng lõa, đồng loã thì không đến mức chết nhưng cũng phải phạt mười năm lao dịch."
Tang Viễn Viễn trấn an nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Vân Hứa Chu thở dài: "Ta trục xuất vương vị của hắn là bởi vì tâm tính hắn không đảm đương nổi vị trí Vân Châu vương. Nhưng nếu ta bao che cho hắn cả đời, là ta tổn hại luật pháp. Trước mặt luật pháp thì ai ai cũng phải được đối xử bình đẳng, không bởi vì hắn là đệ đệ ta mà phạt nặng hơn. Nhưng mà, nếu chỉ phạt hắn mười năm, tương lai hắn lại làm ác, ta chẳng phải là đã hại hắn, lại hại người khác?"
"Hắn rốt cuộc là người duy nhất cùng dòng máu với ta trên đời này." Trong mắt Vân Hứa Chu lộ ra khổ sở, "Nếu có biện pháp nào có thể cứu hắn, giúp hắn cải tà quy chính, vậy dù phải đổi bằng mạng của ta, ta cũng cam nguyện."
Tang Viễn Viễn hiểu nỗi thống khổ của nàng ta. Nếu hành vi của Vân Dương là phạm tội theo luật phải xử trảm, kia Vân Hứa Chu nhất định sẽ không chớp chớp mắt, trực tiếp giết hắn xong hết mọi chuyện, có đau cũng chỉ đau như vậy. Chính là tội hắn không đến mức chết, lại là huyết mạch chí thân, liền sẽ bám như nấm vào xương cốt Vân Hứa Chu, tuy rằng sẽ không thay đổi thành mối hoạ gì nhưng sẽ cùng sống với nàng ta cả đời, làm nàng ta ngày ngày khó yên giấc.
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, nói: "Để ta trị miệng vết thương trên người ngươi trước đã, trị xong, ta nói biện pháp này ngươi xem thử xem được không."
"Vậy à?" Vân Hứa Chu lập tức cởi áo ngoài, lộ ra vết thương bị nhũ băng đâm trúng sau lưng, sau đó lại cong lưng gỡ ủng đi tuyết ra.
Gỡ một cái mới phát hiện ra đế ủng đã bị máu dính chặt vào trên chân, nàng ta bất chấp ra tay tàn nhẫn xé hai cái, đem giày vớ ném qua một bên.
Miệng vết thương bị xé rách, máu tươi trào ra.
Vân Hứa Chu thật sự người dứt khoát lưu loát tới cùng cực. Nhưng mà đối với đệ đệ ruột một tay mình nuôi lớn nàng lại do dự khó buông xuống.
Tang Viễn Viễn ngưng thần một lát, ném ra một đóa hoa hướng dương, phốc phốc phốc nhảy về phía miệng vết thương sau lưng Vân Hứa Chu phun nước linh uẩn.
Tâm niệm vừa động, nhuỵ hoa nhẹ nhàng xoay tròn, giống nhu cái vòi hoa sen, đem dòng nước màu xanh lá đang chảy ra mà phun lên giống như phun sương mù, uyển chuyển, nhẹ nhàng, ôn nhu vỗ về vết thương của Vân Hứa Chu.
Hai lá dài hai bên cũng bắt đầu động, một miếng 'rong biển' trơn bóng no đủ bện ra tới, bao lấy vết thương trên gót chân, quấn chặt từng vòng, từng vòng.
"Kiên nhẫn chịu đau một chút."
Cọng rễ nhỏ của hoa hướng dương lướt qua miệng vết thương, lôi ra mấy dây linh uẩn nhỏ li ti đem miệng vết thương cẩn thận khâu lại.
Vân Hứa Chu: "......" Khiếp sợ!
Qua thời gian một chén trà, mấy ngoại thương trên người Vân Hứa Chu liền được xử lý xong.
"Cả người đều lạnh căm căm, thực thoải mái." Nàng ta ngạc nhiên thay xiêm y giày vớ mới.
Một đóa hoa mặt bự rào rào một tiếng, nhảy lên tay nàng ta, loạng choạng cái nhuỵ hoa héo héo, phảng phất như muốn tranh công.
Vân Hứa Chu nhịn không được vươn ngón tay ra xoa xoa nhuỵ hoa: "Cái này...... Ta sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng nghe nói qua linh uẩn như vậy! Đây là kỹ thuật bí truyền sao?"
Tang Viễn Viễn bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Ta cũng có biết đâu."
Vân Hứa Chu chần chờ nhìn nàng một lát, nâng tay, lập tức cháy lên một chùm lửa, hỏi: "Ngươi không làm như vầy được à?"
Tang Viễn Viễn thở dài, nâng tay lên, ' rào rào ', một đoá hoa mặt bự nhảy ra, nó còn giãn ra hai cái lá cây mảnh xanh biếc, đứng trong lòng bàn tay nàng mà ngả nghiêng như đang duỗi cái eo lười.
Vân Hứa Chu lễ phép nín cười.
"Thực ra cũng rất tốt, rất có linh tính." Vân Hứa Chu nói, "Còn có thể trị thương, phi thường lợi hại."
"Bộ dáng người nói lời này cực kỳ giống U Vô Mệnh." Tang Viễn Viễn tang tang nói.
Sắc mặt Vân Hứa Chu hơi đổi, nói: "Ta không biết hắn là U Vô Mệnh, lúc trước nói mấy lời đó, thật sự là quá thất lễ."
Tang Viễn Viễn lắc đầu: "Không có quan hệ, hắn sẽ không để trong lòng."
Vân Hứa Chu duỗi cánh tay qua đầu, gõ nhẹ vai Tang Viễn Viễn: "Rất lợi hại nha Phượng Quả, ngươi vậy mà làm vỏ, lại khắc chế được thanh đao U Vô Mệnh kia!"
Tang Viễn Viễn: "......" Nói là vỏ chứ thanh đao kia nó cứng như vậy, có khi còn xuyên qua luôn?!
Nàng sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn chằm chằm Vân Hứa Chu, liếc mắt một cái, phát hiện vị Nhiếp Chính Vương độc thân từ trong bụng mẹ này thật sự không có lĩnh hội được ý khác, chỉ có thể gật gật đầu, có lệ nói: "Hắn kỳ thật khá tốt."
"Cũng chỉ là đối với ngươi thôi." Vân Hứa Chu nhẹ nhàng cười một cái, ý vị thâm trường, "Hắn đối với ngươi xác thật là có lòng, nhìn ra được nha."
Thấy Tang Viễn Viễn lộ vẻ lúng túng, Vân Hứa Chu kịp thời đổi đề tài: "Mới vừa rồi Phượng Quả ngươi nói, có biện pháp nào có thể đối phó với tâm bệnh của Tiểu Dương sao?"
Tang Viễn Viễn nói: "Tâm bệnh của hắn nếu không phải do hoàn cảnh sau này tạo thành, thì là thiên tính của hắn mang ước số thô bạo, thích giết chóc, thích thấy máu."
Vân Hứa Chu nhẹ nhàng gật đầu, chua xót cười, nói: "Tiểu Dương là ta trong chừng mà lớn lên, xác thật không có nhân tố nào bên ngoài làm hắn bị vặn vẹo tâm lý cả. Đó là từ trong bụng mẹ đã có rồi, không trị được."
Tang Viễn Viễn lắc đầu cười nói: "Từ xưa những người bị phong làm ' sát thần ', chỉ sợ hơn phân nửa có cái tật xấu này."
Vân Hứa Chu ánh mắt sáng lên, lại tối sầm lại: "Thân thể hắn không thể ra trận giết địch được."
"Sao không để hắn xử quyết hình phạm?" Tang Viễn Viễn nói, "Nếu dựa vào luật Vân Châu, hành vi của hắn nên phạt lao dịch, vậy liền an bài cho hắn chút việc để làm. Ngày tháng còn dài, ngươi thử xem hắn có chấp mê bất ngộ hay không."
Vân Hứa Chu hít ngược một hơi khí lạnh thật dài, đột nhiên nhào lên phía trước, đem Tang Viễn Viễn gắt gao ôm vào trong ngực.
"Phượng Quả! Ta cảm thấy có thể!"
Tóm lại là nhìn ra một chút hy vọng cùng phương hướng.
Trong ánh mắt Vân Hứa Chu một lần nữa nổi lên hào quang.
"Ta đến bên ngoài nói chuyện với Phượng Sồ đi!" Vân Hứa Chu hưng phấn chui ra khỏi thùng xe, đem U Vô Mệnh đuổi trở về.
Vẻ mặt U Vô Mệnh khó chịu.
" Thương tổn gì mà trị lâu như vậy."
Trên tóc cùng xiêm y của hắn đều dính bông tuyết, hắn tiến tới phía trước, nhéo lên cằm Tang Viễn Viễn, nhìn nhìn mặt nàng, sau đó không chút để ý ngồi lên giường nệm, nói: "Quá yếu, theo ta tu luyện mau."
Hắn cũng không tu luyện mà tụ tới một lượng lớn Mộc linh uẩn, đốt cháy giai đoạn rót lên người Tang Viễn Viễn, suýt chút đem nàng sặc chết.
Sau ba ngày, bốn người xuyên qua đường hẹp quanh co của Băng Vụ Cốc, đến biên giới của Tiểu Khương Châu với Vân Châu.
Tu vi của Tang Viễn Viễn bị U Vô Mệnh thô bạo mà tưới lên tới nhị trọng thiên Linh Minh cảnh. Cái cây đen đen trong đầu phát ra linh uẩn đã từ một phân thành hai, biến thành hai cây. Nàng vô cùng nhạy cảm với Mộc linh uẩn, phạm vi cũng lớn hơn nữa, triệu ra hoa hướng dương ngưng được rất nhiều nước linh uẩn, nhan sắc lại càng thêm tươi sáng.
Vốn dĩ nàng chỉ có thể triệu ra một lần nhiều nhất là ba đóa hoa hướng dương thực thể, sau khi tấn giai, có thể triệu sáu đóa.
"Tiểu Tang Quả!" U Vô Mệnh cười đến ngửa tới ngửa lui, "Chờ nàng lên tới Linh Diệu cảnh, có thể thử lấy một đám hoa mặt bự ra nhổ nước miếng chết đuối người!"
Tang Viễn Viễn chỉ huy sáu cái nhuỵ hoa đồng loạt hướng về hắn phun nước.
Thân hình U Vô Mệnh chợt loé lên, lập tức lướt qua hoa của nàng, bức đến gần.
Hắn đem nàng để ở giường nệm, tay vừa nhấc lên, ấn xuống cái trán của nàng.
"Kiểm tra một chút, hình như có tàn độc." Thanh âm của hắn rõ ràng đã ách đi mấy độ.
Ngón tay dịch chuyển trên trán của nàng một tấc lại một tấc, môi mỏng đã ấn xuống.
Sáu đóa hoa mặt bự dừng lại trên lưng hắn, khép lá lại, thẹn thùng rũ nhuỵ hoa xuống.
Nàng phát hiện kỹ thuật hôn hôn của hắn lại tiến bộ.
Động tác của hắn cực kỳ cường thế bá đạo nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, làm sự né tránh của nàng biến thành bị động đáp ứng. Hắn luôn phong bế đường lui của nàng trước khi nàng kịp phản ứng, còn tựa như nàng hướng hắn chủ động cầu yêu.
Hoi hấp hắn thực thấp, tim đập cực ổn, hương vị mùi hoa độc đáo cùng nhiệt độ cơ thể gắt gao giam cầm tâm trí nàng trong không gian chưa đầy một tấc.
Hắn vừa ôn nhu như nước lại mãnh liệt như lửa.
Da đầu nàng tê dại, mau chóng cảm thấy thở không nổi.
Lồng ngực hắn rung động, không ngừng phát ra tiếng cười thấp thấp.
Chờ đến khi hắn rốt cuộc buông nàng ra, nàng đã nằm liệt trên giường nệm, trong mắt còn đong đưa ánh sáng, dái tai đỏ như muốn nhỏ ra máu.
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh cong khóe môi, nhướng đuôi lông mày, cười không che giấu hư ý, "Nàng muốn ta."
Đôi mắt đen lay láy chắc chắn làm đầu quả tim người phát run.
Tang Viễn Viễn quyết đoán triệu ra một đóa hoa mặt bự bưng kín mặt mình giả chết.
Đúng lúc vào lúc này, Vân Hứa Chu bắt lấy một viên ngọc giản tách ra, hưng phấn bước vào thùng xe.
"Ách...... Đây là......"
Chỉ thấy nam thì méo mó dựa ở ỷ một bên, híp mắt, giống như hồ ly vừa mới trộm được đồ, nữ thì quỷ dị mà ngày nằm ngay đơ trên giường nệm, trên mặt còn có một đóa hoa.
U Vô Mệnh thập phần bình tĩnh ngó Tang Viễn Viễn, liếc mắt một cái, nói: "Nàng ấy đang dưỡng dung nhan."
Vân Hứa Chu gật gật đầu, kéo một cái ghế con ngồi xuống, nói: "Phượng Quả, ta an bài Vân Hứa Dương thi hành án băng xảo."
U Vô Mệnh sửng sốt, nhịn không được trừng mắt lên: "Chân nhân bất lộ tướng nha. Nhiếp Chính Vương đúng là tàn nhẫn độc ác, tại hạ tự thấy không bằng."
Hắn cho rằng Vân Hứa Chu là đem Vân Hứa Dương đi xẻo.
Tang Viễn Viễn lấy hoa hướng dương đắp trên mặt xuống, bắt lấy ống tay áo của U Vô Mệnh ngồi dậy.
"Như thế nào?" Nàng hỏi.
Vân Hứa Chu nhướng mày, nói: "Người bị xử tội chết phạm đó là kia thợ khóa. Vân Hứa Dương căn bản không thể tin được ta thật kêu hắn làm loại chuyện này. Sau lại bị buộc động thủ, không được vài cái liền lại khóc lại cười, mấy lúc còn ngất! Ta suy nghĩ cho hắn phủ đầu một cái, sau đó để người gắt gao nhìn chằm chằm, không để hắn nghỉ ngơi một lát. Sau khi hành hình xong, hắn mật đều phun ra, nói không muốn thấy máu nữa."
"Quả là một liều thuốc mạnh mẽ." Tang Viễn Viễn thở dài, "Nhiếp Chính Vương thật là thủ đoạn lôi đình. Xem ra hắn chỉ là Diệp Công thích rồng thôi."
Vân Hứa Chu hơi hơi mỉm cười: "Hoá ra cũng không phải không có thuốc chữa. Ngày mai còn có nhiều việc hơn còn hắn. Hiện giờ hắn có thể tiếp xúc nhiều người, nhưng mỗi người đều lạnh lùng cứng rắn, tuyệt không khả năng cho hắn nửa phần đồng tình!"
Tang Viễn Viễn nói: "Chờ đến ngày phóng hạ đồ đao, nói không chừng có thể triệt để hiểu ra, lập địa thành Phật."
Vân Hứa Chu một tay nhiếp chính vương triều nhiều năm, bên người không thiếu người tài ba, Vân Hứa Dương giống như là con kiến dưới đỉnh lũ vạn trượng, căn bản không có khả năng tạo ra bọt sóng gì.
U Vô Mệnh thực khinh thường cười lạnh nói: "Sao phải đau đầu suy nghĩ nhiều thủ đoạn phiền phức như vậy, cứ một đao đi xuống liền thanh tĩnh."
Vân Hứa Chu nói: "Hắn là đệ đệ ruột của ta. U Vô Mệnh, nếu ngươi có huynh đệ ruột, liền sẽ biết......"
Nàng ta đột nhiên nhớ tới cái bị trước mắt này chính là cuồng nhân tự mình diệt hết cả gia môn nhà mình.
Khoé môi U Vô Mệnh hiện lên một tia cười quái dị, chỉ chỉ cái "ghế con" dưới thân Vân Hứa Chu.
Vân Hứa Chu đột nhiên phát hiện, nó cũng không phải ghế con, mà là một cái hộp gỗ thực tinh mỹ.
"Nha," U Vô Mệnh nhướng mi, vươn một bàn tay ra, quơ quơ tay, "Chỗ đó chứ đâu."
Tang Viễn Viễn bưng trán.
Vân Hứa Chu vậy mà cư nhiên ngồi lên đầu Hoàng Phủ Độ!
"Đừng chạm vào, đừng chạm vào." Tang Viễn Viễn vô lực thở dài, "Không phải cái thứ tốt gì."
U Vô Mệnh đưa tay qua lấy hộp gỗ, đặt ở trên bàn lùn, thản nhiên mở ra.
Đầu của Hoàng Phủ Độ được bảo quản đến vô cùng mới mẻ.
Vân Hứa Chu vừa nhìn thấy, cảm thấy một trận choáng váng: "Đây, đây không phải là nghĩa tử của Đông Châu vương, Hoàng Phủ Độ sao!"
Hoàng Phủ Độ chấp chưởng Tấn Châu, giáp biên giới với Vân Châu, Vân Hứa Chu làm Nhiếp Chính Vương của Vân Châu, cũng từng cùng Hoàng Phủ Độ giao tế một ít, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nàng ta đỡ đỡ trán, nói: "Ta cùng với Phượng Sồ còn từng đàm luận về hắn."
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh rất ăn ý liếc nhau, hỏi: "Vậy à?"
Vân Hứa Chu bất tri bất giác liền đem Tang Bất Cận bán đứng: "Lúc trước ta nói với Phượng Sồ, Hoàng Phủ Độ cùng ta vị thế cũng gần, tuổi tác cũng xấp xỉ, nếu lại chờ hai năm vẫn không tìm được ý trung nhân, không bằng liền chủ động hướng Hoàng Phủ Độ ngỏ lời, xem hắn có cái ý tứ kia không."
Tang Viễn Viễn nhướng mày đầu: "Hắn nói như thế nào?"
"Phượng Sồ nói xấu một đống về Hoàng Phủ Độ. Nói Hoàng Phủ Độ này nhìn tướng là tướng nữ, ngày sau sinh hoạt phu thê sẽ không tốt đẹp......" Vân Hứa Chu buồn bực mà oai đầu, "Vì sao có tướng nữ lại bất lợi với sinh hoạt phu thê ?"
Tang Viễn Viễn: "......" Đại ca tự tay đào cho mình cái hố tốt quá nha!
U Vô Mệnh đã không nín được, bắt đầu cười xấu xa.
Tang Viễn Viễn thấy Vân Hứa Chu bộ dáng khao khát ham học hỏi nhìn mình, chỉ biết khụ khụ mấy tiếng, nói: "Hẳn là không muốn ngươi gả chồng nên nói vậy, nói bừa!"
"Ta cảm thấy cũng đúng." Vân Hứa Chu lười nhác mà đem đôi tay đan lại, "Lại còn nói, Hoàng Phủ Độ hai mươi mấy chưa nghị thân, bên người cũng chưa từng có hồng nhan tri kỷ, chắc là có cái gì bệnh kín gì."
Tang Viễn Viễn: "......" Tang Bất Cận hắn chẳng lẽ không phải?
Vân Hứa Chu lại là nã một đòn nghiêm trọng: "Ta liền nói với nàng ta, Tang Châu thế tử Tang Bất Cận, tuổi tác cũng tương đương, cũng chưa từng từng có lời đồn đãi gì, nghe nói sinh ra cũng tướng nữ, hay là hắn cũng là có bệnh kín?"
U Vô Mệnh cứng cứng khóe miệng, nhịn không được chen vào nói: "Rồi tỷ ấy nói như thế nào!"
Vân Hứa Chu xuỳ cười, nói: "Nàng ta ngược lại lại khen, nói Tang thế tử là người tốt. Rõ ràng điều kiện giống nhau như thế nào một người thì tốt, một người thì xấu chứ ! Nếu là ta không đoán sai, nàng ta nhất đinh có ý tứ gì đó với Tang thế tử chứ gì. Vì làm nàng ta yên tâm, ta liền nói với nàng, vô luận là Hoàng Phủ Độ hay là Tang Bất Cận, ta người nào cũng không suy xét là được rồi!"
Tang Viễn Viễn xoa xoa đầu: "Sau đó các ngươi không bao giờ nói lại chuyện này nữa đúng không?"
Vân Hứa Chu gật gật đầu.
U Vô Mệnh ôm bụng đi ra ngoài tìm Tang Bất Cận.
Tang Viễn Viễn cảm thấy chờ lát nữa hai người bọn họ khẳng định muốn đánh nhau một trận cho xem.
Sau khi U Vô Mệnh rời khỏi, thần sắc Vân Hứa Chu ngưng trọng rất nhiều, nàng ta dịch tới bên cạnh Tang Viễn Viễn, nghiêm túc hỏi: "Thủ cấp của Hoàng Phủ Độ vì sao ở trong tay các ngươi? U Vô Mệnh hành sự, ta đã sớm nghe tiếng rồi. Nhưng ngươi cùng Phượng Sồ, cũng không phải bỏ mạng làm đồ đệ như vậy chứ!"
Tang Viễn Viễn suy nghĩ một lát, nói: "Ta không muốn giấu ngươi, nhưng có một số việc bản thân ta cũng vẫn như lọt vào trong sương mù, giờ phút này nói những cái đó hơi sớm. Chỉ có thể nói một việc, nếu nguyền rủa huyết mạch của Vân thị thật sự xuất phát từ bút tích của Đông Châu, hy vọng Nhiếp Chính Vương coi chúng ta là bạn đồng cảnh ngộ, cùng tiến cùng lui."
Vân Hứa Chu cúi đầu cười: "Đó là tất nhiên."
Trầm mặc một lát, Vân Hứa Chu ngẩng đầu lên: "Hoàng Phủ Độ khi nào chết? Vì sao ta không nghe được một tiếng gió nào?"
Tang Viễn Viễn đắc ý cười nói: "Bởi vì không ai biết hắn ở chỗ này."
Đông Châu vốn dùng kế thay mận đổi đào, trăm thân vệ kia trở lại Đông Châu, phát hiện trong kiệu không có người, phỏng chừng là kinh ngạc đến đến không được.
Thân vệ cùng tiếp dẫn sử nhất định một mực chắc chắn ven đường không có gặp được bất luận điều gì ngoài ý muốn, tuyệt đối không có khả năng có người ở dưới mí mắt mọi người cướp Hoàng Phủ Độ đi.
Dấu vết trong Băng Vụ Cốc sớm đã bị rửa sạch đến không còn một mảnh, không lưu lại bất kỳ sơ hở gì.
Cho nên cuối cùng phía Đông Châu chỉ có thể ra một cái kết luận —— Hoàng Phủ Độ từ lúc bắt đầu đã không có lên kiệu.
Như vậy hắn sẽ ở nơi nào?
Tang Viễn Viễn mỉm cười, nhìn hộp gỗ tinh xảo phía dưới bàn lùn.
Một phần đại lễ tốt.
......
Xe liễn thuận lợi đi qua Tiểu Khương Châu.
Khương Vương tộc ở Tiểu Khương Châu này thật ra mới là chủ tộc của Khương thị, Khương thị lúc trước thay thế được Vân thị làm chủ Thiên Đô chính là Khương Vương tộc ở Tiểu Khương Châu này. Sau khi Khương thị nhập chủ Thiên Đô, Ân thị vương tộc ở Tây Nam Bộ của Thiên Đô mới chủ động nhường ra lãnh địa, đó là Khương Châu hiện giờ.
Mà lãnh thổ của Khương thị là ở Tiểu Khương Châu, bởi vì giao thông không tiện lại còn bị thế lực Hoàng Phủ áp chế, từ từ suy yếu. Tiểu Khương Châu dứt khoát bất chấp tất cả, không hề phát triển binh lực, mà là tận sức với phát triển nông công thương nghiệp, hiện giờ đã trở thành trung tâm mậu dịch của tám câu ở Đông Cảnh.
Bọn Vân Hứa Chu đúng là giả thành khách thương của Tiểu Khương.
Lướt qua địa giới của Tiểu Khương Châu, phía trước là hang ổ của Hoàng Phủ thị, Đông Châu.
Xa xa có thể cảm giác được Đông Châu đang canh phòng nghiêm ngặt, không khí trầm trọng. Thành Đông Châu được xây dựng bằng hắc thiết, từ nơi xa nhìn đến, còn tưởng rằng thấy được trường thành hắc thiết.
Binh lính của Hoàng Phủ Tuấn ai cũng thần sắc túc sát, vừa nhìn liền biết là cao thủ từ biển máu lăn ra. Tang Viễn Viễn từ xa xa đánh giá, trong lòng càng thêm một phần thận trọng.
Hoàng Phủ Tuấn chân chính là nam nhân đứng ở đỉnh, cơ hội giống lần trước chỉ sợ là sẽ không có nữa.
Đoàn người đi theo khách thương hay lui tới, xếp hàng dài, tường bước tiến về hướng cửa thành.
Khách thương qua cửa bị xem xét vô cùng cẩn thận, may mắn Vân Hứa Chu có giấy thông hành cấp bậc cao trong tay, khó khăn lắm mới bảo vệ được đầu của Hoàng Phủ Độ.
Vừa qua khỏi cửa thành, liền thấy người mặc trọng giáp của quan binh vội vàng tới, đuổi khách thương qua hai bên đường.
"Cung nghênh đặc sứ Thiên Đô ——"
Mày Tang Viễn Viễn nhảy dựng, vén rèm nhìn lại.
Chỉ thấy một trận gió phiêu đến đầy ánh sáng, xe ngựa bằng ngọc bọc vàng ròng chậm rãi bước vào cổng thành. Màn xe mở rộng, vị 'đặc sứ' đầu đội kim quan đang trái ôm phải ấp, ôm lấy hai nữ tử xinh đẹp xiêm y không chỉnh tề, đi vào trong Đông Châu.
Lại là gương mặt quen thuộc, thế tử của Khương Châu vương, Khương Cẩn Chân.
U Vô Mệnh từ phía sau rướng người lên, đầu gác ở trên vai Tang Viễn Viễn, thanh âm lạnh căm căm: "Nghe nói nàng lần trước đến Khương Đô, cùng Khương Cẩn Chân uống ba năm ly rượu. Hắn gặp ai cũng khen Tiểu Tang Quả rộng lượng."
Tang Viễn Viễn nghiêng mắt nhìn hắn, thấy hắn híp mắt lại, sát ý không che giấu.
Nàng giương gương mặt tươi cười: "U Châu vương ghen tị."
U Vô Mệnh lười biếng bứt ra đi: "Xuy."
Nàng quay đầu lại, khuỷu tay chống trên cửa sổ xe, ngón tay nhỏ dài gõ gõ trên ngạch sườn, nghiêng mắt nhìn, cười nói: "Ta nói với hắn, lúc trên chiến trường đánh nhau với Minh ma, ta phải nhờ U Châu vương toàn lực bảo hộ, kính chính là kính U Châu vương. Vậy mà hắn gặp người liền khoác lác, cư nhiên không đem tôn đại Phật như ngươi dọn ra dùng sao."
"Có cho hắn mượn một trăm gan cũng không dám." U Vô Mệnh hạ mi, thực không sao cả mà xách ấm trà trên bàn lùn đổ nước ra uống.
Đuôi lông mày, khóe mắt, tất cả đều đắc thắng đến áp không được.
"Lúc này, sao Khương Nhạn Cơ lại phái Khương Cẩn Chân lại đây?" Tang Viễn Viễn có chút kỳ quái.
U Vô Mệnh lạnh lùng cười: "Hoàng Phủ Tuấn không phải bị thương sao, mặc dù lần này Đông Đô tìm tộc nhân của Minh tộc đổi mạng cho hắn, nhưng cũng không thể thiếu được nằm trên giường hơn cả tháng. Khương Cẩn Chân thuộc Thuỷ hệ, cơ hội cầu sư khó cầu như vậy, Khương Nhạn Cơ làm sao có thể buông tha."
Nghe hắn vừa nói như vậy, Tang Viễn Viễn tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước Khương Nhạn Cơ đem Khương Cẩn Nguyên linh uẩn thuộc Kim hệ phái đến bên cạnh Hàn Thiếu Lăng, đi theo hắn tu luyện. Hiện giờ khó có được tuyệt thế cao thủ Hoàng Phủ Tuấn đang nằm trên giường rút linh uẩn chữa thương, Khương Nhạn Cơ tất nhiên không muốn trơ mắt ra lãng phí cơ hội này, liền đem đứa cháu Khương Cẩn Chân phái tới!
Thật là tính toán tỉ mỉ, thực biết sinh sống.
"Vì để che dấu lợi dụng quá khó coi, Khương Nhạn Cơ sẽ đưa tới bảo bối không tồi. Lợi cho ta rồi."
U Vô Mệnh cười nhẹ, tay khều cái hộp gỗ chứa đầu của Hoàng Phủ Độ đang giấu dưới bàn lùn, xách đao lên, nhoài người dùng mũi đao chậm rì rì khắc chữ ——
"U"
Tang Viễn Viễn nhìn sườn mặt nam nhân đang chuyên chú, tầm mắt dần dần có chút hoảng hốt.
Thời điểm nghiêm túc làm việc, nam nhân lúc nào cũng có một vẻ đặc biệt đẹp.
Lông mi dài hơi hơi nhăn lại một chút, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy công cụ. Khi dùng sức, đốt ngón tay nổi lên cực có cảm giác mạnh mẽ, một đôi tay liền như là một bức họa.
Môi mỏng hơi mím, nghiêng nghiêng đầu, thỉnh thoảng lại nhăn mi một chút, hoặc là lộ ra một chút ý cười, đẹp phải nói làm người ta quáng mắt.
Khắc đến một nửa, hắn đem hộp gỗ đến bên miệng, nhẹ nhàng thổi một cái.
Vụn gỗ bay đi, hắn nheo mắt lại tránh chúng nó bắn vào trong mắt. Vụn gỗ ập vào mặt, hắn theo bản năng mà nhíu lại làm mày nổi rõ lên, môi hơi banh ra, sườn mặt có chút cứng, khóe mắt lại có vẻ dị thường hẹp dài và sâu.
Hình ảnh dừng lại sau một cái chớp mắt, hắn một tay nâng hộp gỗ, đưa xa ra ngắm ngắm nhìn nhìn, vừa lòng đem nó đoan đoan chính chính thả lại trên bàn lùn, thu đao, vỗ tay, nói: "Đại công cáo thành!"
Tang Viễn Viễn vội vàng tiến lên xem.
Nàng gấp không chờ nổi muốn xem thử, người như U Vô Mệnh vậy, sẽ khắc ra chữ như thế nào.
Thiên hạ đều nói chữ giống như người, không biết chữ của hắn có thể giống như bản thân hắn không, cũng quỷ quyệt xinh đẹp như vậy.
Tiến đến gần vừa nhìn thấy, nàng ngây ngẩn cả người.
Nửa cái chữ "U" kia lại khó coi đến mức khó có thể dùng mỗi chữ xấu mà diễn tả.
Tang Viễn Viễn: "......" Tiêu tan ảo ảnh.
U Vô Mệnh sớm lén quan sát biểu tình của nàng, thấy thế cười ha ha, đem nàng bắt vào trong lòng ngực, nói: "Ngốc Quả Tử! Đây không phải là chữ của ta!"
"Đó là...... À, hiểu rồi." Tang Viễn Viễn bừng tỉnh.
U Vô Mệnh đem mặt nàng vặn về hướng hắn, hướng tới trán của nàng hôn vài cái.
"Tiểu Tang Quả, đừng cho là ta chuyên tâm khắc chữ nên không biết nàng nhìn lén ta bao lâu! Thần hồn điên đảo vì ta đến như vậy sao, về sau nàng không phải đến mức buộc mình trên đai lưng của ta chứ!"
Hắn cười đáng giận đến cực điểm.
Cười trong chốc lát, hắn lại lấy hộp gỗ ra, xốc cái nắp lên, nhìn chằm chằm gương mặt còn tàn lưu kinh ngạc sợ hãi của Hoàng Phủ Độ một lát, sau đó chậm rì rì lấy ra một hộp gỗ khác.
Hộp gỗ này có vẻ cổ xưa, bên trong là một khối lụa bố màu đỏ rực, mang theo mùi hương nồng nàn, ở trên lụa bố đoan đoan chính chính đặt một viên ký linh châu.
U Vô Mệnh cầm nó lên, vân vê trên đầu ngón tay xoay một lát, sau đó nhẹ nhàng bẻ miệng Hoàng Phủ Độ ra, dùng mũi dao nhọn đem ký linh châu thật cẩn thận chôn xuống dưới lưỡi Hoàng Phủ Độ.
"Mượn hoa hiến phật." U Vô Mệnh cười đến thiên chân sáng lạn.
Đây là cái ký linh châu chỉ có thanh âm không có hình ảnh, ghi lại thanh âm của Khương Nhạn Cơ ——
"Đứa trẻ đáng thương, mẫu thân cũng là không có cách nào, chỉ có thể vứt bỏ ngươi thôi. Đừng khổ sở, mà cái này cũng có gì phải khổ sở, ai rồi cũng sẽ chết, không phải sao? Chết như thế này còn có thể vì mẫu thân làm chút chuyện, mẫu thân vô luận ngày sau tới nơi đâu đều sẽ nhớ kỹ đứa con ngoan đã nguyện vì mẫu thân hy sinh....."
Đôi mắt Tang Viễn Viễn khẽ nhếch lên, nhìn về phía U Vô Mệnh ——
Giỏi cho chiêu râu ông nọ cắm cằm bà kia!